Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 11


Bạn đang đọc Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi – Chương 11


“Đúng thế, Chu Tử nói kinh nguyệt của cô đã chậm chín tháng rồi.

Đây là hiện tượng đáy huyệŧ ứ đọng nghiêm trọng, uống thuốc Đông y là một chuyện, còn phải kết hợp với châm cứu nữa.”
Hoàng Tử Hiên gật đầu, nói.
Lê Mỹ Gia ù ù cạc cạc cái hiểu cái không “ồ” một tiếng:
“Vậy tôi về phòng thay quần áo trước đã.”
“Đi đi, không cần xuống đây, lát nữa tôi lên tìm cô.” Hoàng Tử Hiên mở vòi nước bắt đầu rửa bát.
Năm phút sau, Hoàng Tử Hiên dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, cầm theo rượu cồn và hộp kim châm cứu lên lầu ba.
Cộc cộc cộc!
Hoàng Tử Hiên đứng trước cửa phòng Lê Mỹ Gia gõ cửa, nghe thấy tiếng mời vào mới mở cửa ra.
Lê Mỹ Gia đã thay quần áo mặc ở nhà, cũng xõa tóc ra, toàn thân có hơi thoải mái.

Cô thấy Hoàng Tử Hiên vào thì hỏi: “Phải châm cứu kiểu gì?”
“Nằm lên giường, cởϊ qυầи ra.” Hoàng Tử Hiên chỉ tay lên giường, nói.
Sắc mặt Lê Mỹ Gia sa sầm, cảnh giác nhìn Hoàng Tử Hiên.
Thấy cô hiểu lầm, Hoàng Tử Hiên vội vàng giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là kim này phải châm lên bụng cô mới được, cô không cởϊ qυầи, tôi không châm cứu được.”
Lê Mỹ Gia vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt cũng có hơi thẹn thùng, ngại ngùng hỏi: “Không thể châm ở những chỗ khác được sao?”
“Vị trí khác cũng chẳng sao.

Lương y như từ mẫu, cho dù cô có cởi sạch, lúc tôi châm cứu cũng sẽ không có suy nghĩ viển vông gì với cô.

Huống hồ cô cũng không cần cởi hết, chỉ cần lộ bụng ra là được.”
Trên mặt Hoàng Tử Hiên tràn đầy vẻ đứng đắn nghiêm chỉnh, nói.

Tuy là nói vậy, nhưng cho dù Lê Mỹ Gia có mua đồ bơi cũng sẽ chọn loại liền thân, bảo cô lộ bụng trước mặt một người đàn ông chưa quen thân gì, ít nhiều gì cô cũng sẽ thấy khó xử.
“Nếu như thật sự cô không tin tưởng tôi, vậy thì bỏ đi.”
Hoàng Tử Hiên nhún vai biểu thị không sao cả, quay người lại định đi ra ngoài.
“Đợi đã.” Lê Mỹ Gia thấy Hoàng Tử Hiên sắp đi, cắn răng nói:
“Tôi tin anh, anh đợi một chút, tôi bảo anh quay đầu thì anh hãy quay đầu.”
“Được rồi.” Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười, gật đầu.
Lê Mỹ Gia hít sâu một hơi, đi tới bên giường cởϊ qυầи dài và qυầи ɭóŧ ren ra, sau đó nằm vào trong chăn, lấy chăn che đến bụng, cần thận từng tí một che khuất ‘cảnh xuân’ từ dưới bụng trở xuống.

Kiểm tra mấy lần chắc chắn không bị lộ những nơi khác mới lên tiếng:
“Tôi xong rồi.”
Lúc này Hoàng Tử Hiên mới quay người lại, anh vẫn chưa nhìn kỹ Lê Mỹ Gia, đối phương đã ngượng ngùng, mặt đỏ tim đập rồi.
Lê Mỹ Gia lúc này thật sự vô cùng căng thẳng, cô và Hoàng Tử Hiên cô nam quả nữ, nếu như Hoàng Tử Hiên muốn làm gì đó với cô, vậy thì cô hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Nhưng không biết tại sao, cô lại tin rằng anh không phải người sẽ làm ra loại chuyện đó.
Lúc này đây Hoàng Tử Hiên không hề biết Lê Mỹ Gia đang nghĩ gì, bởi vì anh hoàn toàn không muốn nghĩ quá nhiều, bụng dưới của Lê Mỹ Gia phẳng lì không nếp nhăn, da dẻ cũng trắng nõn nà.

Nếu như anh không toàn lực khắc chế bản thân, nhất định sẽ muốn làm điều gì đó cầm thú với Lê Mỹ Gia.
“Con bà nó, xem ra mình thật sự phải tìm một cô em để tiết hỏa.”
Hoàng Tử Hiên âm thầm lắc đầu, rũ bỏ mấy ý nghĩ linh tinh đi, sau đó lấy ngân châm ra tiêu độc, bắt đầu châm cứu cho Lê Mỹ Gia.
Lê Mỹ Gia chưa châm cứu bao giờ, thế nhưng nghĩ cũng đã thấy đau rồi.

Vừa thấy Hoàng Tử Hiên rút kim ra, cô lập tức hít vào một hơi rất căng thẳng.
“Đừng căng thẳng, thả lỏng, bụng dưới kéo căng như thế, tôi rất dễ châm sai.” Hoàng Tử Hiên vười, vỗ vỗ bụng cô.

Xít…
Bởi vì bàn tay Hoàng Tử Hiên chạm vào bụng dưới của cô, Lê Mỹ Gia lại càng căng thẳng hơn.

Nhưng vừa nghĩ những lời Hoàng Tử Hiên nói, cô lại nhanh chóng ép bản thân bình tĩnh lại, nếu như châm sai, vậy không phải là phí công vô ích sao.
Hoàng Tử Hiên nhìn ra được Lê Mỹ Gia đang thả lỏng mình, nhanh chóng đâm một kim xuống.
Lê Mỹ Gia chỉ cảm thấy trên bụng hơi mát mát, cũng không đau đớn như cô tưởng.
Thừa lúc Lê Mỹ Gia đang thả lỏng, Hoàng Tử Hiên đưa kim xuống, nhanh chóng đâm bốn kim vào bụng cô.
“Được rồi, giữ yên đừng nhúc nhích, kiên trì năm phút.” Hoàng Tử Hiên xem đồng hồ rồi nói với cô.
Lê Mỹ Gia xấu hổ không dám đối mặt với Hoàng Tử Hiên, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt lại.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng đỏ bừng bừng của cô, khóe miệng Hoàng Tử Hiên không giấu nổi nụ cười.
Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ tràn đầy mùi vị ám muội.

Khoảng ba phút sau, sắc mặt Lê Mỹ Gia lại thay đổi, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại.
“Bây giờ sẽ hơi đau một chút, kiên nhẫn chút đi.” Hoàng Tử Hiên thấy vậy nói.
Lê Mỹ Gia cắn môi, nhẫn nhịn cơn đau nơi bụng dưới, nói:
“Tôi, tôi rất muốn đi vào nhà vệ sinh.”
“Đó không phải là buồn tiểu, là do cô uống thuốc xong, châm cứu thôi thúc phát huy tác dụng.

Không cần nhịn, thả lỏng, chỉ có cách bài trừ máu trong đáy huyệŧ ra, chính là kinh nguyệt người ta nói.”
Hoàng Tử Hiên giải thích.
“Anh, sao anh không nói sớm.


Như vậy, như vậy sẽ làm bẩn chăn mất.” Lê Mỹ Gia nghe xong câu này, tức giận nói.
“Ầy…” Hoàng Tử Hiên gãi đầu, nhếch miệng nở nụ cười:
“Tôi quên mất.

Bẩn thì bẩn thôi, giặt là sạch ấy mà.”
Lê Mỹ Gia thật sự muốn đá cho anh một cước, vừa định nói tiếp thì kinh nguyệt đột nhiên xuất hiện, làm cho Lê Mỹ Gia thoắt cái đỏ bừng mặt.
Sống đến hai mươi tư tuổi, đây là lần đầu tiên Lê Mỹ Gia đến kỳ dâu ngay trước mặt một người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa kỳ dâu này còn là bị người đàn ông này giục tới.

Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Lê Mỹ Gia cũng đã muốn đào lỗ chui xuống rồi.
“Được rồi.” Ngay lúc Lê Mỹ Gia đang xấu hổ, Hoàng Tử Hiên đã rút kim châm ra.
Lê Mỹ Gia vội vàng xốc chăn, khỏi nói cũng biết là buồn bực đến nhường nào.
Nhìn Lê Mỹ Gia từ đầu đến chân đều ngại ngùng, Hoàng Tử Hiên cười một cách không có y đức:
“Ha ha, nhắc nhở hữu nghị, đêm nay lượng kinh nguyệt sẽ hơi nhiều, đừng quên dùng băng vệ sinh ban đêm nha.”
“Cút!” Lê Mỹ Gia bị câu nói này chọc cho xù lông lên, tiện tay cầm chiếc gối đáp về phía Hoàng Tử Hiên.
“Ai ya, phụ nữ đến kỳ đúng là không chọc vào được.” Hoàng Tử Hiên nghiêng đầu né, ôm hộp ngân châm chạy mất.

Anh biết rõ lắm đấy, phụ nữ đến kỳ dâu chính là một ngọn núi lửa, lúc nào cũng sẵn sàng phun trào.
Lúc chạy ra khỏi phòng, Hoàng Tử Hiên còn nghe thấy tiếng gào thét như sư tử Hà Đông của Lê Mỹ Gia.

Anh vừa vỗ ngực mừng cho mình chạy nhanh như chớp vừa cười ha ha đi xuống lầu.
Sau khi về phòng, bỏ hộp kim châm cứu xuống, Hoàng Tử Hiên thở dài phiền muộn, cởϊ qυầи áo xong là đi tắm nước lạnh ngay lập tức.
Tắm xong đi ra, lửa trong lòng vẫn cháy hừng hực, Hoàng Tử Hiên thấy vẫn còn sớm, dứt khoát mặc quần áo vào định ra ngoài chơi bời một lát.
Đi ra ngoài biệt thự, Hoàng Tử Hiên lái chiếc BYD ra khỏi ga ra.

Đây là chiếc xe lúc anh vừa mới tới Long Thành, đào được từ nhà máy sửa chữa.

Ngoại trừ bề ngoài có hơi cũ, bên trong hơi nát, lúc khởi động tiếng ồn hơi lớn, sáu số thì hỏng mất ba thì cũng không có gì không ổn.


Tóm lại chạy nhanh hơn xe điện, thay cho đi bộ vậy là đủ rồi.
Lái một con xe nát thay cho đi bộ, Hoàng Tử Hiên đi đến con phố toàn quán bar trong thành phố.

Anh đến Long Thành cũng đã được hai tháng, nhưng vẫn chưa tới đây lần nào, đây là lần đầu tiên anh đến đây cũng không biết quán nào có nhiều em xinh tươi.

Đỗ xe xong, anh liền chọn một quán gần nhất mà vào.
Quán bar này có tên là Mê Say, phong cách trang trí bên trong cũng giống như cái tên của nó.

Đèn bảy sắc không ngừng xoay, làm cho người ta hoa cả mắt, giống như là đã uống say vậy.
Hoàng Tử Hiên xuyên qua đám đông nam nữ đang ăn chơi nhảy múa trong sàn nhảy, đi tới quầy bar, tìm một ghế ngồi xuống, ra hiệu với bartender: “Cho một ly đồ uống.”
Bartender gật đầu, tiện tay rót một ly thức uống năm màu rực rỡ đẩy về phía Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên nâng ly chậm rãi nhấp một ngụm, đồng thời đánh mắt nhìn trên người mấy cô em xinh xắn.
Ở trong bar, phụ nữ rất dễ bị nhìn chằm chằm, nhưng đàn ông đi riêng lẻ lại càng dễ bị để mắt tới.

Hoàng Tử Hiên ngồi đây còn chưa được bao lâu đã có một cô nàng trang điểm đậm xinh đẹp sát lại gần.
“Anh đẹp trai, có thể mời em uống một ly không?”
Cô nàng xinh đẹp đung đưa eo.
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười: “Đồ uống sao?”
“Đồ uống?” Cô nàng kia liếc nhìn đồ uống ngũ sắc trong tay Hoàng Tử Hiên, đột nhiên nở nụ cười:
“Anh không uống rượu à?”
“Uống chứ, nhưng không uống ở bar.” Hoàng Tử Hiên đáp.
Cô gái nhìn anh đầy thú vị: “Đến quán bar mà không uống rượu, vậy anh tới làm gì?”
“Tán gái.

Uống rượu hỏng việc, lỡ dịp tán gái.” Hoàng Tử Hiên nói thẳng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.