Đọc truyện Tôi Và Boss Thật Trong Sáng – Chương 12: Thuần Khiết – Lòng tự trọng 2
Biên Tập: Mai Như Ảnh
Chiều nay sau khi học thêm hai giờ, Bạch Thuần Khiết đột nhiên lại tràn đầy tin tưởng đối với tương lai của mình. Vừa về tới nhà liền xông đến chỗ cha đang ngồi ở trên ghế sa lon xem TiVi nói mình chuẩn bị ghi danh vào đại học N. Ba Bạch nghe xong đầu tiên là sửng sốt, mặc dù biết con gái bảo bối của mình trình độ có hạn, nhưng để khích lệ cô nên đã nói nếu như Thuần Khiết thật sự đỗ vào đại học N thì ba liền cho tiền để đi chơi ở Ô-xtrây-li-a.
Có lộ trình sang Ô-xtrây-li-a kêu gọi mình phía trước, Bạch Thuần Khiết càng thêm cố gắng chăm chú học tập. Kể cả buổi trưa mỗi ngày sau khi ăn xong cô đều tranh thủ một giờ nghỉ ngơi để lôi kéo Lục Cảnh Hàng đi cùng mình đến thư viện tự học.
Đối với loại tình huống đột phát, bạn học Giáo Thảo rốt cục không thể nhịn tiếp được nữa. Sáng thứ bảy khi buổi học bù kết thúc, cậu liền chặn cửa Bạch Thuần Khiết, thấy cô lại ôm sách giáo khoa đi tới phòng ăn liền ngăn cản.”Trưa hôm nay đi ăn cùng tớ ở bên ngoài.”
“Không được, tớ còn phải học thêm.” Kiểu trả lời này nếu là trước kia mà nói ra lời thì có lẽ đến Bạch Thuần Khiết cũng rũ ra cười.
“Cậu đã học suốt một tuần lễ, hôm nay nghỉ ngơi một lần không được sao?”
“Nhưng tớ đã hẹn cùng Lục Cảnh Hàng rồi.”
Hôm nay mà cậu ấy vẫn quan trọng hơn mình sao? Giáo Thảo gắng đè nén ghen ghét trong lòng, nói dằn từng chữ với cô “Hôm nay là sinh nhật tớ.”
Mắt trợn tròn, Bạch Thuần Khiết giật mình la lên “Tớ mém quên! Chờ đã.” Cô xoay người quay về trong lớp lấy từ trong túi sách của mình một món quà bao gói cẩn thận đẹp đẽ rồi hai tay đưa lên “Tớ đã chuẩn bị quà rồi.”
“May mà cậu còn nhớ rõ.” Giáo Thảo nhận quà thì cơn giận đã tiêu tan hơn phân nửa. Cậu kéo tay Bạch Thuần Khiết gần như làm nũng “Trưa nay đi cùng tớ ăn cơm đi.”
“… Được rồi. Cậu đi ra cửa trường học chờ tớ, tớ đi báo cho Lục Cảnh Hàng một tiếng.”
Lại là Lục Cảnh Hàng! Giáo Thảo mặc dù ấm ức nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài trước mặt Bạch Thuần Khiết.”Đi thôi.”
Để sách giáo khoa xuống rồi chạy đến phòng ăn, Lục Cảnh Hàng đang đứng ở cửa chờ cô. Bạch Thuần Khiết còn chưa kịp mở miệng xin phép thì anh nói trước với vẻ mặt ngần ngại “Trưa hôm nay tớ có chút việc, không thể cùng cậu ăn cơm .”
“Như vậy à, vừa lúc tớ cũng có chuyện.”
“Chuyện gì?”
“… Tớ… Xử lý báo tường.” Giấu tay ở phía sau, Bạch Thuần Khiết hung hăng cấu cho mình một cái. Tại sao mình không dám nói nói thật? “Cậu này, có chuyện gì hả. Không phải là đi cùng đám bạn bè dạo phố sao.”
Lục Cảnh Hàng nhìn vẻ mặt thay đổi của cô thì cười nói “Tớ đi thăm nhà bà ngoại.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Được rồi, đi thôi, đi đường cẩn thận.”
“Chiều lại gặp.”
“Chào!” Bạch Thuần Khiết vẫy tay, đưa mắt nhìn theo Lục Cảnh Hàng đi tới cửa trường học mà lắc đầu không tự nhiên. Cô có cảm giác được mình có gì đó không đúng.
***
Đứng ở cửa trường, Giáo Thảo và mấy người bạn của mình đang đợi Bạch Thuần Khiết vẫn luôn khó chịu nhìn Lục Cảnh Hàng. Kết quả đợi hồi lâu mà không thấy cô ấy, trái lại có Lục Cảnh Hàng đi ra. Có cơ hội trời cho, Giáo Thảo nháy mắt nói với Đại Bát “Cậu đi bên trong tìm tiểu Khiết, ngăn cô ấy lại. Đừng để cho cậu ấy đi ra sớm.”
Đại Bát hiểu rõ ý tứ của bạn mình, mặc dù biết làm như vậy không tốt, nhưng vì nghĩa khí cậu vẫn cứ đi vào cửa trường tìm Bạch Thuần Khiết .
Đại Bát vừa đi, Giáo Thảo liền dương dương tự đắc đầy kiêu ngạo gọi Lục Cảnh Hàng lại, dù biết rõ lý do mà vẫn hỏi “Aizh, hôm nay như thế nào lại không đi cùng bạn gái của tôi?”
Đối mặt loại khiêu khích nhàm chán thì Lục Cảnh Hàng căn bản là không muốn để ý tới. Nhưng nghe được mấy chữ “Bạn gái tớ” thì anh không khỏi dừng lại.” Cậu có cần thiết biết sao?”
“Cậu điếc à, bạn gái của tôi!” Vừa nói, Giáo Thảo đã đi sát Lục Cảnh Hàng, cự ly càng gần thì mùi vị khiêu khích càng thêm nồng. “Cậu nghe lời tôi, sau này cách xa cậu ấy ra một chút!”
Lục Cảnh Hàng cúi đầu lại ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy sự thù địch, cười nhạt hỏi “Cậu ấy đồng ý?”
“Chuyện hài, cậu cho là cậu có thể so được với tôi sao?” Giáo Thảo ve vẩy món quà sinh nhật trong tay “Nhìn đi, đây là quà sinh nhật cô ấy đưa, cái bật lửa ZIPPO. Để có quà cho tôi mà cậu ấy phải ăn dè trong một thời gian. Chắc là cậu biết chứ. Đúng rồi, vừa rồi có phải cậu ấy đi tìm cậu hay không, nói hôm nay không học thêm? Bởi vì cậu ấy muốn dự sinh nhật Bổn thiếu gia.” ”
Trở tay không kịp, lòng tự ái cao cao tại thượng lần đầu tiên bị vứt xuống đất cho người ta chà đạp. Gương mặt của Lục Cảnh Hàng trở nên nóng bỏng, thật giống như bị người ta tát cho một cái vang dội.
A, anh quả thật là quá buồn cười, giống như đứa ngốc bị người khác đùa giỡn! Anh rốt cuộc dựa vào cái gì tự mình đa tình cho là người ta vẫn cần đến nhân tình, nên sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho mình! Bạch Thuần Khiết kỳ thật căn bản là không biết sinh nhật Lục Cảnh Hàng đúng vào ngày mai!
Phát hiện sắc mặt Lục Cảnh Hàng có hơi trắng bệch, Giáo Thảo càng thêm đắc ý. Cậu dùng bả vai ra sức huých vào bả vai đối diện cười xấu xa nói nhỏ “Lần đó tôi đưa cậu ấy về nhà, kẻ dẫn chó đứng đợi ở dưới lầu hẳn là cậu rồi? Rất thích nhìn người khác hôn môi sao. Nếu như như vậy thì trưa nay cùng đi, tôi không ngại trổ tài cho người khác nhìn.”
Lửa giận rốt cục oanh một tiếng bùng nổ. Lục Cảnh Hàng xiết nắm tay đến trắng bệch nện tới Giáo Thảo. Có điều lần đầu tiên đánh nhau thì làm sao có thể chống đở nổi kẻ đánh nhau già đời…
Trong sân trường, Bạch Thuần Khiết bị Đại Bát lôi vào phòng ăn xếp hàng nói vẻ mặt bất đắc dĩ “Không muốn đi ra bên ngoài ăn cơm sao, tại sao cậu lại tới nơi này xếp hàng mua bánh bao.”
“Gói quà sinh nhật, lát nữa cậu cầm đi đưa rồi nói sinh nhật vui vẻ, cậu ấy nhất định sẽ cho rằng cậu thông minh lại hiểu chuyện! Vì vậy, các cậu gặp gỡ sẽ càng gần một bước — ”
“Cậu ấy rất thích được khích lệ! Tớ vốn rất thông minh hiểu chuyện đấy!” Nói xong, sau khi Bạch Thuần Khiết im lặng vài giây lại hỏi Đại Bát “Cậu cảm giác được tớ cùng cậu ấy lại có thể tiến thêm một bước nữa sao?”
Đại Bát hơi giật mình, cậu biết Bạch Thuần Khiết lâu như vậy thì làm sao lại không biết những lời này của cô ta có ý gì.”Hôm nay là lúc vui vẻ như vậy, đừng suy nghĩ lung tung.”
“A.” Tiếp tục xếp hàng cùng Đại Bát, Bạch Thuần Khiết không biết chính mình gần đây làm sao vậy. Giáo Thảo cùng những bạn bè thường xuyên chơi đùa chung một chỗ này hình như đều trở nên không quan trọng nữa … Cô càng không biết, tại sao ngày đó Lục Cảnh Hàng sẽ biến mất trong cuộc sống của mình…
Cô cho rằng tại bọn họ hẹn nhau cùng đỗ vào trường N thì mới lại thấy anh, rồi sẽ từ trong miệng anh mà biết được đoạn thời gian trước khi thi vào trường đại học thì anh đi đâu. Nhưng khi cầm giấy báo trúng tuyển đại học N để đi báo danh thì Bạch Thuần Khiết lại hoàn toàn không có tìm thấy trong danh sách sinh viên mới một người nào có tên là Lục Cảnh Hàng.
Rốt cuộc anh đi đâu, bí ẩn này cuối cùng được nhóm Đại Công Chúa cũng thi vào đại học N hé mở. Lục Cảnh Hàng đi theo ba mẹ anh tới du học ở bên kia bờ đại dương.