Bạn đang đọc Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này FULL – Chương 135
Sau khi nhìn rõ ID người gọi, Trần Song Hạc nghĩ thầm: Không xong rồi.
Tiếng chuông điện thoại cho biết anh ta đang ở đâu, một con dao bất ngờ đâm tới.
– A!!!
Giữa tiếng la hét, đèn bật sáng.
– Anh không sao chứ? – Ninh Ninh ôm lấy cánh tay Trần Song Hạc hỏi.
– Anh không sao.
– Trần Song Hạc mặt tái nhợt, nhìn lại phía đối diện, – Có việc chính là kẻ đó…
Ninh Ninh nhìn theo anh ta, trông thấy một người thanh niên che mặt đứng ở đối diện, một lúc sau, máu từ kẽ tay kẻ đó tràn ra.
Kẻ đó nhìn con dao dính máu nằm dưới đất, lại từ từ ngẩng đầu lên nhìn Trần Song Hạc đứng sau con dao, vừa kinh ngạc vừa giận giữ, căm hận nói:
– Là mày?
– Không phải tôi….
Trần Song Hạc còn chưa nói hết câu đối phương đã xông tới, dáng vẻ như muốn đồng quy vu tận với Trần Song Hạc.
Mọi người hò hét ngăn cản, trong lúc hỗn loạn không ai để ý con dao trên đất, lúc nhớ ra tìm kiếm thì đã không thấy nó đâu nữa.
– Chắc chắn đã bị anh ta giấu đi rồi!
Vài ngày sau, thanh niên đó xuất hiện trên TV, khuôn mặt quấn băng y tế, xung quanh là micro, phẫn nộ nói:
– Trần Song Hạc là khối u ác tính trong làng giải trí! Ban đầu là dựa vào quan hệ để cướp lấy vai nam chính của tôi, về sau khi nhìn thấy diễn xuất của tôi càng lúc càng xuất sắc thì bắt đầu ghen tị đố kỵ, dùng dao làm tổn thương mặt tôi! Mà hung khí không tìm thấy…Hừ, chắc chắn là đã bị anh ta giấu đi rồi!
Ninh Ninh giơ điều khiển từ xa lên bấm một cái, tắt TV đi, sau đó quay sang nhìn Trần Song Hạc:
– Anh đừng nghe anh ta nói lung tung!
Trần Song Hạc ngồi ở trên sô pha, sắc mặt khó coi ừ ừ hai tiếng.
– Để em đi nói với Trần đạo vài câu giúp anh.
– Ninh Ninh thở dài, – Đơn giản là trên mặt đối phương bị thương nên xuất diễn tiếp theo của anh ta đã bị xóa hoàn toàn, cách này thật sự là hơi chút qua cầu rút ván, cũng chẳng trách người ta phản ứng lớn như thế.
– Vô dụng thôi em ạ.
– Trần Song Hạc cười gượng.
– Bố anh là người như nào lẽ nào em không hiểu ư?
Trần đạo là hạng người như nào? Ninh Ninh đi ra ngoài tìm một vòng cuối cùng tìm thấy ông ở đại sảnh khách sạn, Trần đạo mặc vest và thắt cà vạt, tràn đầy năng lượng, theo sau là cả một đội luật sư, sát khí tỏa bốn phía vô cùng gây chú ý cho nhiều người đi đường.
– Trần đạo, chú đi đâu vậy ạ? – Ninh Ninh ngăn ông lại.
– Đi mở cuộc họp báo.
– Trần đạo cười lạnh, – Chú sẽ ném lá thư luật sư vào mặt thằng nhãi ranh đó! Chưa từng có ai dám động vào phim của chú! Chưa từng có ai! Hừ, chú biết kẻ đứng sau thằng nhãi đó là ai, đừng tưởng thông qua nó mà bôi đen nam chính của chú, rồi kích động khán giả công kích phim của chú, không có cửa đâu!
Trần đạo đẩy Ninh Ninh ra dẫn đoàn luật sư của mình đi, ông không phải vì con trai của mình, ông đi chiến đấu vì bộ phim của mình.
– Trước kia mình vẫn luôn hâm mộ Trần Song Hạc tài hoa hơn người, muốn gì là có cái đó, chỉ ao ước được đánh đổi với anh ấy.
– Ninh Ninh nhìn theo bóng dáng hùng hổ rời khỏi của Trần đạo, lẩm bẩm.
– Đổi gì chứ, mình đã có mẹ.
Tuy rằng diễn xuất của Ninh Ninh trước nay hiếm khi nhận được khen ngợi, nhưng từ trước đến nay cô lại luôn được mẹ quan tâm yêu thương, mỗi lần quay một bộ phim về nhà thì đều có bánh kem do chính tay Ninh Ngọc Nhân làm cho cô, cũng chỉ có những ngày như này, hai mẹ con sống bằng ức gà có thể buông thả bản thân một lần.
Khách sạn có bánh kem không nhỉ? Ninh Ninh đi đến nhà bếp hỏi một chút, nếu như có, cô muốn đặt một cái cho Trần Song Hạc.
Tuy rằng không phải mẹ anh ta, nhưng Ninh Ninh vẫn muốn an ủi anh ta.
Dẫu sao vào giờ phút này, ngoài cô ra cũng sẽ không có ai an ủi anh ta, tin tưởng anh ta.
– Xin chào, có ai không ạ? –Ninh Ninh bước vào cửa nhà hàng.
Khách sạn được xếp hạng sao này có hai nhà hàng Trung Quốc và phương Tây, nhưng mà dường như họ không mở cửa 24/24, tuy rằng mở cửa nhưng đèn bên trong đã tắt, có lẽ là kinh doanh không được tốt, chế độ tiết kiệm điện được bật? Ninh Ninh đang mải suy nghĩ thì một người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp đột nhiên từ trong bếp đi ra, mỉm cười hỏi:
– Em ở đoàn phim “Juliet” à?
Ninh Ninh ngẩn ra gật đầu.
– Tới vừa lúc lắm.
– Đầu bếp quay lại bếp, lúc đi ra cầm theo một hộp bánh kem có thắt nơ rất đẹp.
– Vừa mới làm xong, xin hỏi em tự lấy đi hay là tôi giúp em mang đi lên?
Trên hộp bánh kém có dán một tờ giấy nhắn, không ngờ bánh kem là đặt cho Trần Song Hạc, Ninh Ninh khá là bất ngờ, ngoài cô ra còn có người khác muốn an ủi anh ta ư? Vì thế hỏi đầu bếp:
– Em cầm luôn ạ.
Đúng rồi, bánh kem này là ai đặt vậy ạ?
– Là người của đoàn phim bọn em đặt.
– Đầu bếp nói.
– Họ Lưu, anh gọi người đó là Lưu tiểu thư, chỗ anh còn có điện thoại của cô ấy.
Tiểu Lưu là nhân viên công tác của đoàn phim, Ninh Ninh cũng biết cô ấy, vì thế cũng không nghĩ nhiều, Trần Song Hạc tốt xấu cũng là một mỹ nam tử, có cô gái xinh đẹp theo đuổi cũng là chuyện thường tình thôi.
Ninh Ninh mang theo bánh kem đi vào phòng Trần Song Hạc:
– Tèn ten ten, đoán xem em mang gì về cho anh nào?
– Anh không thích ăn.
– Trần Song Hạc ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, ngẩng lên nhìn cô, do dự một chút nói.
– Nhưng mà nếu em đã mang cho anh thì anh sẽ ăn một miếng.
– Đợi em, để em cắt cho anh miếng ngon nhất.
– Ninh Ninh vui vẻ mở hộp ra, sau đó ngẩn người.
Trong hộp bánh có một cái bánh kem, trên bánh kem không trang trí dâu tây hay là bất cứ loại trái cây gì khác, mà trên đó đặt một chiếc áo dính máu, nhìn khá quen mắt, cô chắc chắn mình đã thấy ai đó mặc nó rồi, hơn nữa còn mới gần đây thôi.
– Không xong rồi! – Bên ngoài chợt có tiếng bước chân gấp gáp, tiếp theo là tiếng đập cửa, tiểu Lưu như là dẫn theo một nhóm người đi đến cửa phòng Trần Song Hạc, nôn nóng kêu to.
– Vương Tinh cũng bị người ta cắt mặt rồi, hai người vẫn ổn chứ, mau mở cửa ra đi!
Ninh Ninh cùng Trần Song Hạc nhìn nhau, đều nhìn thấy tia hoảng loạn trong mắt đối phương.
– Để anh đi ra cho.
– Thạch Trung Đường đang nằm trên giường xem truyện tranh bỗng nhiên ngồi dậy, đi đến bên bàn chậc chậc hai tiếng khó chịu, sau đó nhanh chóng cất chiếc áo dính máu kia đi.
May là mùa hè, quần áo cơ bản đều là loại mỏng, anh cất chiếc áo vào trong người rồi đi ra mở cửa, tiểu Lưu dẫn một nhóm xông vào trong, tìm trong phòng một vòng, cuối cùng trở lại chỗ bánh kém, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem rất lâu, đột nhiên chỉ vào dấu vết màu đỏ rất nhỏ trên đó nói:
– Này, đây có phải là máu không?
– Là sốt dâu tây.
– Ninh Ninh quét miếng bánh kem kia đưa đến gần miệng cô ta.
– Không tin chị nếm thử đi.
Tiểu Lưu mặt tái xám cau có, nào dám chịu ăn, bèn lảng sang chuyện khác.
– Nếu mấy người không sao thì tốt, khổ thân Vương Tinh mặt bị cắt trúng, hơn nữa…
Không biết là vô ý hay cố tính, ánh mắt Tiểu Lưu nhìn Trần Song Hạc sau lưng Ninh Ninh, nói:
– Hung khí lại biến mất rồi.
Cái gì gọi là lại?
Đây rõ ràng là có ám chỉ, đoàn phim lại có người bị thương, chỗ bị thương lại là mặt, hung khí lại là con dao nhỏ, con dao nhỏ lại mất tích, toàn bộ manh mối cuối cùng đều chỉ vào một người…
– Đây rõ ràng là vu oan hãm hại.
Trong phòng, Thạch Trung Đường nói với Ninh Ninh.
– Vị Lưu tiểu thư kia chưa chắc đã thích cậu em Trần, có lẽ là thích Khúc Yến.
Cô ta có khả năng bị Khúc Yến sai đến đây làm việc này, bằng không thì sao lại đến nhanh như thế.
Em vừa mới cầm bánh kem vào phòng thì ngay lập tức cô ta đã dẫn người đến tìm chứng cứ rồi.
– Em xin lỗi.
– Ninh Ninh đỏ mặt, áy náy nói với Trần Song Hạc.
– Không sao đâu, nếu họ đã có ý muốn hãm hại anh thì dù em không đưa cũng có người khác đưa.
Trần Song Hạc lại không hề trách cô, còn đi an ủi cô.
Nào ngờ vừa nói xong lại nghe Thạch Trung Đường nói:
– Thế thì chưa chắc đâu.
Hai người cùng nhìn anh, bánh kem trên bàn còn chưa bị lấy đi, nhưng bị dính máu nên không ai dám ăn.
Thạch Trung Đường dùng một ngón tay đầu quết lên chất lỏng màu đỏ, sau đó đưa chất lỏng không biết là máu hay là sốt dâu tây lên mũi ngửi ngửi, sau đó khóe miệng nhếch lên, như là đã ngửi ra mùi vị âm mưu gì đó rồi.
– Anh đoán bất kể đoàn phim đính chính là bánh kem hay là cơm rang trứng thì cuối cùng vẫn phải tìm em đưa cho cậu em Trần đây.
– Thạch Trung Đường nói với Ninh Ninh.
– Mà vì sao lại là em…có lẽ Khúc lão đại càng hy vọng tự tay em đưa cậu em Trần xuống địa ngục chẳng hạn?
Sắc mặt Ninh Ninh rất khó coi:
– Nhưng em không muốn làm như vậy.
– Vậy thì về sau em càng phải cẩn thận hơn.
– Thạch Trung Đường nói, – Em giúp mang bánh kem, trong lúc vô tình em đã nói, trong lúc vô ý em đã làm, tất cả đều sẽ bị người ta lợi dụng dùng để đối phó với cậu em Trần…Ăn sốt dâu tây không?
Lúc anh nói chuyện thuận tiện đưa ngón tay dính chất lỏng màu đỏ đến bên miệng Trần Song Hạc, bị Trần Song Hạc đẩy ra, nhíu mày nói:
– Người mà Khúc lão đại muốn giết là em có đúng không? Ông ta cần gì phải làm mọi chuyện rắc rối như thế này?
Ngày đó, trong đoàn mất điện, điện thoại di động sáng đèn chỉ ra chỗ anh ta đang đứng, rõ ràng chỉ cần một nhát dao là có thể giải quyết được anh ta, tại sao lại khiến mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy.
– Tuy anh rất muốn nói đó là vì ông ấy tuân thủ luật pháp và nghiêm chỉnh tuân theo quy tắc ‘không được giết người trốn vé’…Thạch Trung Đường lắc đầu, – Nhưng nói như vậy quá giả tạo, anh nói ra chính bản thân anh còn không tin được nữa là.
Dừng một chút, anh nói tiếp:
– Tính gạt bỏ của xã hội.
Ở đây đều là người trưởng thành, tuy Thạch Trung Đường chỉ nói mấy chữ, nhưng Ninh Ninh cùng Thạch Trung Đường đều nghe hiểu ý trong lời nói của anh.
– Nhanh nhất đêm nay, nhất muộn ba ngày, đoàn phim sẽ xuất hiện những lời đồn như này – hung khí không tìm thấy bởi vì hung khí còn nằm trong tay hung thủ.
– Thạch Trung Đường nói, – Về sau, sẽ không ngừng xuất hiện có người bị thương, người nào cũng bị thương ở mặt, người nào cũng sẽ nói cậu em Trần nói dối, có thù oán với cậu em Trần.
– Nói bừa nói bãi.
– Trần Song Hạc xanh cả mặt, – Những lời đồn nực cười như thế mà cũng có người tin á?
– Lời đồn càng nực cười càng có người tin.
– Thạch Trung Đường cười nhẹ.
– Em là người như nào, không ai quan tâm, cái họ mong muốn em là người như nào thì em sẽ là người như thế.
Đến đêm, trong đoàn phim tuôn ra một lời đồn – hung khí không tìm thấy, là bởi vì hung khí còn ở trong tay hung thủ, hung thủ tên là Trần Song Hạc, những người nào từng đắc tội với anh ta, anh ta sẽ không bỏ qua cho người nào cả.
Hết chương 135.