Bạn đang đọc Tôi Trúng Số Rồi! – Chương 47: Cô Đến Ký Tên Đi
Mấy phút sau, Lưu Thần Vy cầm theo bản hợp đồng đi đến trước mặt của Trương Phong.
Sau đó cô ta liền cúi người khẽ nói: “Anh Trương, tôi đã chuẩn bị xong hợp đồng cho anh rồi, anh chỉ cần ký tên lên là xong!”
Cũng không biết Lưu Thần Vy có cố ý hay không, cô ta ghé sát cơ thể đến trước mặt của Trương Phong, để lộ vòng ngực đầy đặn trắng ngần, trông rất quyến rũ.
“Tôi nói tôi muốn mua biệt thự cho tôi khi nào? Cô thấy căn biệt thự này có xứng với tôi hay không?”
Trương Phong thích thú với bộ ngực căng tròn của Lưu Thần Vy, anh bình tĩnh nói.
“Anh Trương, căn biệt thự này đúng là không xứng với anh, vậy anh định tặng cho người khác hay sao?”
Lưu Thần Vy cúi người thắc mắc hỏi.
Sau khi mấy người khác bên trong bộ phận bán hàng nghe Trương Phong nói vậy thì cũng ngây người, suy cho cùng khi nãy Trương Phong cũng đã trả xong tiền cả rồi, anh không mua nhà cho mình không lẽ còn muốn tặng cho người khác hay sao?
Trong lòng mọi người bắt đầu thấy ngưỡng mộ, ngưỡng mộ rốt cuộc là ai có may mắn này, vô duyên vô cớ lại nhận được một căn biệt thự hai mươi bốn tỷ đồng!
“Từ Lộ, cô lại đây!”
Chính vào lúc này, Trương Phong đột nhiên mở lời.
Sau khi nghe Trương Phong gọi thì Từ Lộ ngẩn người theo bản năng, Lưu Thần Vy cũng thấy có chút thắc mắc.
Khi nãy Trương Phong nói anh mua căn biệt thự này không phải cho bản thân anh ở, nếu như không phải cho bản thân anh ở vậy thì phải tặng cho người khác mới đúng, vậy mà lúc này Trương Phong lại gọi Từ Lộ sang.
Nghĩ đến đây thì trong đầu Lưu Thần Vy bỗng lóe lên một suy nghĩ táo bạo, không lẽ Trương Phong mua căn biệt thự này để tặng cho Từ Lộ hay sao?
Từ Lộ ngẩn ngơ đứng im tại chỗ, cô ấy có hơi không biết phải làm gì.
Cô ấy còn chưa phản ứng kịp chuyện Trương Phong dùng hai mươi bốn tỷ đồng mua đứt căn biệt thự, cô ấy thấy tất cả chuyện này quá khó tin, cứ như tất cả đều là giả ấy.
“Từ Lộ, cô còn ngây ra đó làm gì? Anh Trương gọi cô sang kìa!”
Lưu Thần Vy thấy Từ Lộ cứ đứng yên không có phản ứng gì thì cau mày hét lớn một tiếng.
“Dạ, giám đốc Lưu!”
Từ Lộ nhanh chóng lên tiếng trả lời rồi căng thẳng trước mặt Trương Phong, cô ấy hơi sợ sệt hỏi: “Anh Trương, anh… anh tìm tôi có chuyện gì hay không?”
“Cô ký tên lên bản hợp đồng này đi!”
Trương Phong ngồi trên sô pha vô cùng bình tĩnh nói.
Sau khi nghe Trương Phong nói vậy, những người có mặt lúc đó lập tức xôn xao, vẻ mặt họ vô cùng bất ngờ.
Mọi người đều hiểu rất rõ ý nghĩa câu nói khi nãy của Trương Phong, anh đang định căn biệt thự đó cho Từ Lộ!
Không ai lại ngờ rằng một người ăn bận nghèo nàn như Trương Phong lại có thể mua được biệt thự thật.
Vả lại sau khi anh mua xong còn không tự mình ở mà còn đem đi tặng cho Từ Lộ, một người anh mới vừa quen chưa đến hai tiếng đồng hồ!
Những khách hàng có thể đến bộ phận bán nhà để xem nhà đều là những người thuộc tầng lớp giàu có ở giang thành, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp được người giàu như Trương Phong.
Tùy tiện chi tiền liền có thể mua được cái dinh thự trị giá hai mươi bốn tỷ đồng!
Vả lại còn tặng nó cho một người lạ, chuyện này đúng là quá khó tin rồi!
Mọi người nhìn sang chỗ của Trương Phong, ánh mắt họ chất chứa sự kinh ngạc vô bờ bến.
Theo bọn họ thấy thì tất cả những chuyện này đều không phải sự thật, đây cứ như một cảnh trong bộ phim điện ảnh vậy.
Nếu như không phải bọn họ tận mắt chứng kiến tất cả mọi thứ thì họ căn bản không thể nào tin có chuyện như này xảy ra trong cuộc sống hiện tại này!
Thật ra đối với Trương Phong mà nói thì con số hai mươi bốn tỷ này cũng không đáng là bao.
Nhưng Trương Phong cũng không phải mấy người giàu tiêu tiền phung phí, chỉ có điều anh cảm thấy vị trí của căn biệt thự này có hơi hẻo lánh, cho dù có mua thì anh cũng không đến đó sống, chi bằng tặng cho người khác cho xong.
Còn về việc tại sao lại tặng cho Từ Lộ, là bởi vị Trương Phong nhìn thấy dáng vẻ của bản thân lúc đầu ở trên người của Từ Lộ.
Anh và Từ Lộ có một điểm chung, chính là vì đồng tiền mà chịu sự sỉ nhục của người khác!
“Anh Trương, anh… anh nói gì vậy? Đây là biệt thự của anh, tôi… tôi không thể ký tên được đâu!”
Từ Lộ ngây thơ lương thiện căn bản không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Trương Phong, cô ấy nhanh chóng lắp ba lắp bắp trả lời một câu.
“Cô ký vào đi, bây giờ căn biệt thự đó đã là của cô rồi!”
Trương Phong nhìn sang Từ Lộ rồi bình tĩnh nói.
“Căn biệt thự đó đã là của tôi?”
Từ Lộ nhìn sang Trương Phong rồi lại tiếp tục sững sờ.
“Không sai, tôi đang chuẩn bị tặng căn biệt thự đó cho cô đó!”
Trương Phong nhìn sang Từ Lộ rồi khẽ gật gật đầu.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Lưu Thần Vy liền trừng to hai mắt, trong lòng cô ta vô cùng phức tạp.
Cô ta bắt đầu thấy chút hối hận, khi nãy khi Trương Phong bước vào đây, sao cô ta lại không tiếp đãi anh cho đàng hoàng, không những không làm cho Trương Phong vui, cô ta lại còn chê cười người ta đủ kiểu.
Năm nay Lưu Thần Vy đã hai mươi tám tuổi rồi, đã làm việc cho bộ phận bán nhà năm năm, khó khăn lắm cô ta mới leo lên được vị trí giám đốc.
Nhưng mà thời gian năm năm cũng khiến cô ta hiểu ra được một chuyện, chính là muốn có chỗ đứng trong xã hội này thì nhất định phải có tiền!
Cho nên lúc trước có rất nhiều người theo đuổi cô ta nhưng Lưu Thần Vy đều từ chối họ.
Bởi vì cô ta cảm thấy điều kiện kinh tế của những người đó không thể nào đáp ứng được nhu cầu về mặt vật chất của cô ta.
Lưu Thần Vy vẫn luôn tơ tưởng hy vọng có một ngày cô ta sẽ gặp được một người cực kỳ giàu có cưới cô ta về nhà, được như vậy thì đời này của cô ta cũng coi như đã mãn nguyện rồi.
Nhưng mà cô ta không hề ngờ rằng, hôm nay cô ta đã gặp được một gnuoiwf cực giàu nhưng bản thân cô ta lại không nắm bắt được cơ hội đó.
Trương Phong trẻ tuổi nhiều tiền, trông anh cũng rất điển trai, anh đúng là bạch mã hoàng tử trong lòng của Lưu Thần Vy.
Bởi vậy lúc này trong lòng Lưu Thần Vy thấy hối hận vô cùng, hối hận tại sao cô ta không biết nắm giữ cơ hội, không làm cho Trương Phong vui.
Nếu như khi nãy cô ta tiếp đãi Trương Phong cho đàng hoàng, nói không chừng bây giờ Trương Phong sẽ không tặng căn biệt thự đó cho Từ Lộ mà sẽ tặng cho cô ta rồi!
“Anh Trương, căn biệt thự này trị giá hai mươi bốn tỷ đồng, chúng ta không hề quen nhau, tại sao anh lại tặng nó cho tôi chứ?”
Sau khi nghe hiểu những lời Trương Phong nói, Từ Lộ không hề phấn khích vì tự nhiên bản thân cô ấy lại nhận được một căn biệt thự, mà lại thắc mắc hỏi.
“Không có tại sao hết, tôi thấy căn biệt thự đó không xứng với tôi, cho nên tôi muốn đem tặng người khác, hôm nay cô đã dẫn tôi vào đây vậy thì rõ ràng là hai chúng ta có duyên, vả lại tôi nhận ra rằng bây giờ cô rất cần tiền, sau khi ký xong hợp đồng này thì cô có thể bán căn biệt thự đó đi, cải thiện cuộc sống của cô!” Trương Phong từ từ nói với Từ Lộ.
Từ Lộ dùng đôi mắt xinh đẹp của mình liên tục ngắm nghía Trương Phong, trong lòng cô ấy biết rõ, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả, Trương Phong muốn tặng căn biệt thự kia cho cô vậy thì anh nhất định có yêu cầu gì đó.
Còn về việc anh yêu cầu cái gì thì trong lòng Từ Lộ đã có đáp án rồi.
Đối với Từ Lộ mà nói, căn biệt thự hai mươi bốn tỷ đồng là một thứ mà cô không thể với tới, dù cô ấy có bán nó đi thì ít nhất cô ấy cũng sẽ kiếm được mười tám tỷ đồng.
Nếu như Từ Lộ có thể có được số tiền này, cô ấy không những có thể trị khỏi bệnh cho bố mình, mà còn có thể cho bố mẹ mình một cuộc sống hạnh phúc, bản thân cô ấy cũng không cần đi ra ngoài làm thêm mỗi ngày nữa.
Nếu như như vậy thật thì Từ Lộ thấy nếu cô ấy phải trả giá một tí thì cũng có thể chấp nhận được.
.