Bạn đang đọc Tôi Trúng Số Rồi! – Chương 27: Không Ngờ Lại Là Người Phụ Nữ Như Vậy
Sau khi đi theo Trương Phong ra khỏi phòng Vip, Tạ Hoa Cường hơi ngập ngừng nói: “Cậu chủ Trương, cậu hả giận chuyện hôm nay chưa? Nếu cậu vẫn chửa hả giận, lát nữa tôi sẽ tìm người dạy dỗ Diệp Tiểu Long này một trận nên thân!”
“Tên Diệp Tiểu Long này chỉ là hạng lưu manh đầu đường xó chợ mà thôi, không cần phải chấp nhặt với anh ta!”
Trương Phong thản nhiên nói.
“Cũng phải!”
Tạ Hoa Cường gật đầu rồi nói: “Vậy tôi lái xe đưa cậu chủ Trương về trường học nhé!”
“Không cần đâu, xe này của ông quá rêu rao.
Nếu bị bạn học của tôi nhìn thấy cũng không tốt.
Tôi tự đi bộ về trường cũng được!” Trương Phong từ chối thẳng nói.
“Vậy được, nếu sau này cậu chủ Trương có việc gì thì cứ gọi điện thoại thẳng cho tôi.” Tạ Hoa Cường nói tiếp.
“Ừm!”
Trương Phong gật đầu sau đó xoay người rời khỏi quán bar Dạ Sắc.
Chốc lát sau Tạ Hoa Cường cũng lái xe rời đi.
Trương Phong đi một mình trên đường, nhìn dòng xe cộ đông nườm nượp anh không khỏi nhớ lại những việc xảy đã xảy ra trong mấy ngày nay.
“Có nhiều khi tiền chẳng những có thể khiến con người ta cởi hết quần áo, mà còn có thể bảo họ quỳ xuống làm chó!”
Trương Phong không khỏi than thở một câu.
“Reng reng reng!”
Đúng lúc này điện thoại di động của Trương Phong bỗng vang lên.
Trương Phong móc điện thoại ra xem thì phát hiện đó là một dãy số lạ, nhưng địa chỉ lại ở thành phố Giang Thành.
Thế là Trương Phong nhận điện thoại, nhẹ giọng hỏi: “A lô, là ai vậy?”
“Trương Phong, là tôi.”
“Tôi nhờ cậu giúp tôi khuân sách, cậu đã khuân đến ký túc xá của tôi chưa?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ quyến rũ.
Người phụ nữ này chính là Tần Lam – giáo viên phụ đạo đại học của Trương Phong.
“Cô giáo Tần, vừa rồi em có việc nên chưa làm.
Em đi khuân ngay đây.
Cô đang ở ký túc xá à?”
Trương Phong bỗng nhớ tới việc Tần Lam đã dặn anh lúc sáng khi anh bị đứng phạt, nên vội vàng trả lời.
“Lát nữa tôi sẽ về, cậu hãy đến phòng giáo vụ mang đồ về trước đi.”
Tần Lam hờ hững đáp, sau đó cúp luôn điện thoại.
Trương Phong nhét điện thoại vào túi, sau đó chạy thẳng về trường đại học Giang Thành.
Tuy có tiền muốn làm gì thì làm, nhưng cũng không thể thay đổi được việc Trương Phong không dám chọc giận nữ yêu tinh Tần Lam này!
…
Năm phút sau, Trương Phong rốt cục cũng kịp về trường học, sau đó chạy tới phòng giáo vụ lấy đồ của Tần Lam.
Lúc này Trương Phong rất hối hận, hối hận tại sao vừa rồi anh lại từ chối Tạ Hoa Cường, đi về một mình.
Nếu Tạ Hoa Cường đưa anh về, Trương Phong sẽ không phải mệt mỏi như vậy!
“Cốc cốc cốc!”
Trương Phong gõ cửa phòng giáo vụ.
“Vào đi!”
Bên trong vang lên giọng nói của người phụ nữ trung niên.
Trương Phong đưa tay đẩy cửa ra, sau đó khẽ nói: “Cô giáo Tần bảo em đến lấy ít đồ.”
Người phụ nữ trung niên nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Trương Phong một hồi.
Sau đó đưa tay chỉ vào một cái rương lớn trên mặt đất, vẻ mặt vô cảm nói: “Đồ đều ở đây cả, cậu mang đi đi!”
“Cảm ơn cô!”
Trương Phong đáp nhẹ, sau đó khom lưng nhấc rương lên, xoay người đi về ký túc xá.
Tần Lam bảo Trương Phong khuân sách giáo khoa cho học kỳ này cũng không nhiều nên việc khuân vác cũng rất nhẹ nhàng.
Trước đó, Tần Lam thường nhờ Trương Phong khuân đồ đến ký túc xá của cô ta.
Cho nên đây không phải là lần đầu tiên anh vào ký túc xá nữ, các dì trong ký túc xá đều biết Trương Phong.
Một lúc sau, Trương Phong đã đến lầu dưới của ký túc xá.
Anh đưa tay đẩy cửa ký túc xá của Tần Lam, một mùi thơm quyến rũ phả vào mặt, giống hệt mùi trên người Tần Lam.
Trương Phong tham lam hít một hơi, sau đó đi vào ký túc xá
Phúc lợi cho nhân viên của trường đại học Giang Thành rất tốt.
Mỗi giáo viên được cấp chỗ ở gồm một phòng ở và một phòng khách.
Hơn nữa bên trong ký túc xá trang trí rất đẹp, Tần Lam thích sạch sẽ, cho nên trong phòng vô cùng gọn gàng, ngăn nắp.
Không biết có phải vì Tần Lam cực kỳ yêu thích màu hồng hay không mà đồ đạc trong nhà cô ta từ ga giường đến rèm cửa sổ đều là màu hồng.
Trương Phong đặt cái rương xuống đất, phủi tay chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi Trương Phong chuẩn bị rời đi, một món đồ đã thu hút sự chú ý của anh.
Một bộ váy ngủ hai dây hở hang trong mờ được treo trên sào phơi ngoài ban công, đung đưa trong gió nhẹ.
Đồ ngủ bằng ren, thoạt nhìn rất gợi cảm.
Không hiểu sao Tần Lam lại mua bộ đồ ngủ khiêu gợi như vậy?
Chẳng lẽ, cô giáo Tần nhìn bề ngoài có vẻ cởi mở, nhưng sau lưng lại là chú mèo hoang nhỏ?
Sau khi nhìn thấy bộ váy ngủ, Trương Phong không khỏi nuốt nước bọt, ma xui quỷ khiến đi về phía ban công.
Chẳng mấy chốc Trương Phong đã đi tới ban công.
Nhìn bộ váy ngủ hai dây mỏng tênh này, vẻ mặt Trương Phong hơi hưng phấn.
Nhưng Trương Phong không hề muốn làm gì, bởi vì hễ là đàn ông khi gặp phải chuyện này đều sẽ tò mò, muốn đi qua xem thử.
“Không ngờ cô giáo Tần lại là kiểu phụ nữ như vậy?”
Trương Phong không khỏi lẩm bẩm một tiếng, sau đó nhớ lại những lời đồn về cô giáo Tần trong trường học.
Tuy những lời đồn kia đều là đang cố ý chửi bởi Tần Lam.
Nhưng Trương Phong cảm thấy Tần Lam là một người phụ nữ tốt, tuy bề ngoài thoạt nhìn rất nghiêm khắc nhưng ít nhất cô ta đối xử với Trương Phong rất không tệ.
Trước kia để nuôi sống Trần Văn Văn, Trương Phong nghèo đến mức không trả nổi tiền mua sách giáo khoa.
Tất cả số tiền này đều được Tần Lam âm thầm trả cho giúp anh.
Tuy Tần Lam chưa từng nói với Trương Phong, nhưng anh vẫn rất biết ơn cô ta.
“Phù…”
Trương Phong hít một hơi thật sâu nhìn bộ váy ngủ gợi cảm, ngắn cũn cỡn này rồi xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót chạm đất..