Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 175: Anh Nhạc Bị Đánh


Bạn đang đọc Tôi Trúng Số Rồi! – Chương 175: Anh Nhạc Bị Đánh


Sau khi biết tin sẽ thừa kế tài sản 30 triệu tỷ Trương Phong đã che giấu danh tính của mình để không ảnh hưởng đến cuộc sống.
Vì vậy trong khoảng thời gian một tháng này, Trương Phong đã sống như một người bình thường, trừ khi có người chủ động khiêu khích Trương Phong, nếu không Trương Phong sẽ kiềm chế cảm xúc của mình và ngăn cản bản thân bùng phát.
Nhưng thời gian cứ trôi qua như vậy, những sự đè nén trong lòng Trương Phong ngày càng nhiều.
Nhất là chuyện xảy ra hôm nay ở công ty của Lâm Phỉ Nhi, càng kích thích Trương Phong sâu sắc.
Cho nên giờ khắc này, lửa giận đã tích lũy trong lòng Trương Phong đã bùng phát!
Và Ngô Văn Nhạc này đã rất xui xẻo khi trở thành công cụ để Trương Phong trút giận.
“Mày… mày dám đánh tao?”
Lúc này, Ngô Văn Nhạc lảo đảo đứng dậy, anh ta hét vào mặt Trương Phong.
“Hôm nay tao không chỉ đánh mày, mà còn đánh cho mày quỳ xuống nhận lỗi mới thôi!”
Trương Phong lạnh lùng đáp lại, sau đó lao thẳng đến trước mặt Ngô Văn Nhạc, giơ chân đá mạnh vào bụng Ngô Văn Nhạc.
“Bịch bịch!”
Vừa mới đứng dật, Ngô Văn Nhạc lại ngã xuống đất.
Trương Phong trực tiếp bước tới, túm tóc Ngô Văn Nhạc và dùng tay kia tát vào mặt anh ta một cách hung hãn.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Một tràng tiếng vả mặt giòn giã vang dội khắp quán bar.

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc sâu sắc.
Có những nhân viên bảo vệ trong quán bar thường bị Ngô Văn Nhạc bắt nạt nên khi họ nhìn thấy Ngô Văn Nhạc bị đánh, họ chỉ đứng cách đó không xa nhìn Trương Phong tiếp tục đánh Ngô Văn Nhạc, không ai muốn đứng ra ngăn cản Trương Phong.
“Trương Phong này điên rồi sao? Anh ta làm cái quỷ gì thế?”
Trần Văn Văn nhìn chằm chằm vào Trương Phong với đôi mắt kinh ngạc.
Cô ta thực sự không thể hiểu tại sao hôm nay Trương Phong dường như trở thành một người khác, lại trở nên dũng cảm như vậy.
Năm đó ở trường học, cho dù Trương Phong có bị bắt nạt, anh cũng chỉ bấm bụng chịu đựng mà thôi.
Nhưng bây giờ Trương Phong lại dám động thủ với một người như Ngô Văn Nhạc!.

????hử‎ đọc‎ t????????????ệ????‎ khô????g‎ q????ả????g‎ cáo‎ tại‎ ~‎ ????????U‎ mt????????????ệ????.????????‎ ~
Lúc này Dương Uy cũng ngây ngốc nhìn hành động của Trương Phong, biểu tình trên mặt cũng rất khó hiểu, không nghĩ ra Trương Phong lấy can đảm ở đâu mà dám công kích Ngô Văn Nhạc.
“Thằng nhóc này điên rồi sao? Còn dám đánh anh Nhạc, nó chết chắc rồi…”
Sau khi Vương Báo nhìn thấy cảnh này, anh ta không thể không hét lên.
Nhưng anh ta cũng không vội vàng ngăn cản Trương Phong, mà là quay đầu chạy vào trong phòng.
Vương Báo biết Ngô Văn Hùng hiện đang ở trong một phòng vip của quán bar, vì vậy anh ta định nhờ Ngô Văn Hùng ra mặt.
“Trương Phong, mau dừng tay, anh ta là Ngô Văn Nhạc đấy, cậu thật sự không muốn sống nữa sao?”
Sau khi Cao Lộ Lộ và Tiểu Lệ phản ứng lại, họ nhanh chóng chạy đến chỗ Trương Phong, kéo anh và hét lên.
Nhưng Trương Phong dường như hoàn toàn không nghe thấy hai người họ nói gì, anh vẫn tát Ngô Văn Nhạc một cách liều lĩnh, máu từ miệng Ngô Văn Nhạc không ngừng phun ra, cảnh tượng rất đẫm máu.
Trong nháy mắt, Trương Phong đã tát Ngô Văn Nhạc gần trăm cái, đầu của Ngô Văn Nhạc lập tức sưng lên như đầu lợn, mặt bê bết máu, trông rất thảm hại.
“Bây giờ mày còn muốn tao xin lỗi không?”
Trương Phong dường như đã đau tay, xoa xoa lòng bàn tay của mình và hỏi Ngô Văn Nhạc.
“Không…!không cần…”
Ngô Văn Nhạc lúc này đã hoàn toàn bị Trương Phong làm cho khiếp sợ, anh ta lắc đầu với vẻ mặt kinh hãi.
Sau khi nghe Ngô Văn Nhạc nói, tất cả mọi người đều há hốc mồm, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, ai có thể ngờ rằng Ngô Văn Nhạc sẽ bị một người phục vụ như Trương Phong dọa sợ chứ.
Nhưng họ có thể đã quên rằng thật ra bản thân Ngô Văn Nhạc không có bản lĩnh gì cả, chủ yếu là nhờ vào mối quan hệ của anh ta với Ngô Văn Hùng mà làm càn ở đây thôi.
Vì vậy, thông thường, ngay cả khi Ngô Văn Nhạc độc đoán trong quán bar, mọi người đều không dám nói gì, nhưng nếu ai đó thực sự không sợ chết mà đụng vào anh ta, Ngô Văn Nhạc cũng sẽ sợ hãi.
“Được rồi, vậy thì xin lỗi chị Lộ Lộ đi!”
Trương Phong túm tóc Ngô Văn Nhạc và trực tiếp kéo anh ta đến chỗ Cao Lộ Lộ.
Ngô Văn Nhạc nhìn Cao Lộ Lộ trước mặt với vẻ mặt do dự.

Anh ta biết rằng nếu hôm nay anh ta xin lỗi Cao Lộ Lộ, thì sau này anh ta sẽ không có cách nào lui tới quán bar này nữa.
Bởi vì lúc này, Ngô Văn Nhạc không chỉ làm mất mặt của chính mình, mà còn làm mất mặt của Ngô Văn Hùng nữa.

“Trương Phong, tôi không cần Ngô Văn Nhạc xin lỗi, cậu mau đi đi!”
Cao Lộ Lộ kích động nói với Trương Phong.
“Không được, hôm nay anh ta nhất định phải xin lỗi chị!”
Trương Phong nhàn nhạt đáp.
Ngô Văn Nhạc nằm trên mặt đất và nhìn Cao Lộ Lộ trước mặt với vẻ mặt bối rối, anh ta không biết mình có nên xin lỗi hay không.

Ở một bên khác, Ngô Văn Hùng và Hàn Tuyết Nghiên đang trò chuyện trong phòng, họ không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài quán bar.
“Sếp Hàn, mấy ngày nay quán bar của cô hình như làm ăn rất tốt đấy!”
Ngô Văn Hùng mỉm cười và nói với Hàn Tuyết Nghiên.
“Còn không phải ngờ anh Hùng quan tâm sao?”
Hàn Tuyết Nghiên nhẹ nhàng đáp.
“Ha ha, chủ yếu là do sếp Hàn quản lý tốt thôi!”
Ngô Văn Hùng cười nhẹ, rồi tiếp tục: “Tiểu Nhạc có làm tốt ở đây không?”
“Ngô Văn Nhạc vẫn luôn rất có trách nhiệm!”
“Vậy là tốt rồi!”
Ngô Văn Hùng nhìn Hàn Tuyết Nghiên và gật đầu, sau đó nheo mắt lại nói: “Nếu Tiểu Nhạc đã làm tốt như thế, có phải sếp Hàn cũng nên cân nhắc tăng lương cho Tiểu Nhạc không?”
Sau khi nghe Ngô Văn Hùng nói, Hàn Tuyết Nghiên không khỏi cau mày, trên thực tế, cô đã đoán được mục đích Ngô Văn Hùng đến đây hôm nay, nhưng cô không tìm được lý do chính đáng nào để từ chối Ngô Văn Hùng.
“Anh Hùng, anh cảm thấy tăng lương cho bọn họ bao nhiêu là thích hợp?”
Hàn Tuyết Nghiên biết rằng mình không thể làm gì nếu không có những người như Ngô Văn Hùng và Ngô Văn Nhạc, vì vậy ngay cả khi cô không thích điều đó thì chỉ có thể chọn chấp nhận sự thật này thôi.
“Sếp Hàn, cô có thể chia thêm 10% cổ phần cho Tiểu Lạc không?”
Ngô Văn Hùng nói với giọng điệu rất bình tĩnh.
Nghe vậy, trên mặt Hàn Tuyết Nghiên nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc.

Bởi vì cô không ngờ Ngô Văn Hùng lại bá đạo như vậy, vừa mở miệng là muốn sở hữu thêm 10% cổ phần, nếu bây giờ cô lấy ra 10% cổ phần nữa thì Ngô Văn Nhạc sẽ sở hữu 20% cổ phần của quán bar.
“Anh Hùng, 10% cổ phần không phải là quá nhiều sao?”
Hàn Tuyết Nghiên thấp giọng hỏi.
“Sếp Hàn, mỗi ngày Tiểu Nhạc giúp cô bảo kê cũng không dễ dàng gì, hiện tại quán bar làm ăn rất tốt, cũng không thể thiếu công lao của mấy anh em, cô đừng làm mấy anh em thất vọng, nếu không người chịu thiệt sẽ là cô đấy.”
Ngô Văn Hùng với tay cầm ly rượu trên bàn và nhấp một ngụm.
“…”
Hàn Tuyết Nghiên nhìn Ngô Văn Hùng trước mặt với vẻ mặt vô cùng bối rối, cô không biết mình có nên đáp ứng yêu cầu của Ngô Văn Hùng hay không.
“Két!”
Nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Vương Báo vội vàng chạy tới, sau đó nói với Ngô Văn Hùng: “Anh Hùng, đã xảy ra chuyện…!đã xảy ra chuyện, anh Nhạc bị đánh!”
“Cái gì? Tiểu Nhạc bị đánh sao?”
Sau khi nghe những lời của Vương Báo, vẻ mặt của Ngô Văn Hùng thay đổi rõ rệt, anh ta u ám nói: “Tên khốn nào to gan đến mức dám đánh Tiểu Nhạc hả?”
“Vâng…!một tên phục vụ trong quán bar này!”
Vương Báo thở hổn hển nói.
Ngô Văn Hùng nghe vật, anh ta không thể không quay đầu lại nhìn Hàn Tuyết Nghiên.
Mà trong mắt Hàn Tuyết Nghiên cũng hiện lên một tia khó hiểu, bởi vì cô không hiểu nổi, người phục vụ trong quán bar của cô sao có thể dám đánh Ngô Văn Nhạc chứ?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.