Bạn đang đọc Tôi Trúng Số Rồi! – Chương 147: Hàn Tuyết Nghiên Bất Thường
Trên đường đi, Trương Phong đang cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện với Hàn Tuyết Nghiên.
Nhưng Hàn Tuyết Nghiên dường như không để ý tới Trương Phong, cô ta rất lơ đễnh, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này Hàn Tuyết Nghiên đã suy nghĩ về kế hoạch cho ngày hôm nay của mình, hiện tại cô ta rất rối, không biết mình có nên làm chuyện này hay không.
Nửa tiếng sau, Hàn Tuyết Nghiên đậu xe trước một biệt thự.
Mặc dù biệt thự của Hàn Tuyết Nghiên không thể so sánh với căn biệt thự của Trương Phong, nhưng nó cũng được coi là xa xỉ trong mắt người thường.
“Xuống xe đi, tới nhà tôi rồi.”
Hàn Tuyết Nghiên dường như đã hạ quyết tâm, cô ta nói với Trương Phong với vẻ mặt vô cùng kiên quyết.
“Ừ.”
Trương Phong khẽ gật đầu, sau đó vươn tay đẩy cửa xe bước ra ngoài.
“Chị Tuyết Nghiên, máy tạo ẩm của chị đâu? Tôi giúp chị khiêng lên…”
Sau khi xuống xe, Trương Phong khẽ nói với Hàn Tuyết Nghiên.
“Trương Phong, cậu chưa bao giờ sống trong một biệt thự như thế này đúng không?”
Hàn Tuyết Nghiên không trả lời câu hỏi của Trương Phong, mà lại chuyển chủ đề một cách khó hiểu.
“…”
Trương Phong nghe xong lời nói của Hàn Tuyết Nghiên thì không khỏi bật cười, thầm nói trong lòng rằng đừng nói là căn biệt thự liên hợp này, ngay cả một căn biệt thự độc lập xa hoa gấp vài lần như thế này mà Trương Phong còn mua được.
“Chắc chắn là cậu chưa từng ở…”
Hàn Tuyết Nghiên bĩu môi nói.
“Đúng là tôi chưa từng ở…”
Mặc dù Trương Phong không biết tại sao Hàn Tuyết Nghiên lại hỏi mình như vậy, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng đáp lại.
“Theo tôi vào đây!”
Hàn Tuyết Nghiên bước trên đôi giày cao gót đi về phía căn biệt thự.
“À, chị Tuyết Nghiên, không phải chị bảo tôi giúp chị chuyển máy tạo ẩm sao? Máy tạo độ ẩm ở đâu?”
Trương Phong hỏi Hàn Tuyết Nghiên với vẻ mặt khó hiểu.
“Tôi vừa nhận được một tin nhắn từ công ty chuyển phát nói rằng máy tạo độ ẩm vẫn chưa được giao!”
Hàn Tuyết Nghiên khẽ đáp.
“…”
Sau khi Trương Phong nghe Hàn Tuyết Nghiên nói, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt rất bất lực.
Chẳng lẽ người phụ nữ này nửa đêm gọi anh đến đây chỉ để khoe biệt thự ư?
“Chị Tuyết Nghiên, nếu máy chưa được giao tới thì tôi về trước đây, khi nào máy giao tới thì tôi sẽ giúp chị sau.”
Trương Phong nói xong bèn xoay người định rời đi, cảm thấy Hàn Tuyết Nghiên có cái gì đó không ổn.
“Trương Phong, chờ đã!”
Khi Hàn Tuyết Nghiên nhìn thấy Trương Phong chuẩn bị rời đi, cô ta vội vàng gọi lại.
“Có chuyện gì khác à?”
Trương Phong cau mày hỏi.
“Tôi…!máy tính của tôi bị hỏng, cậu có thể giúp tôi sửa được không?”
Hàn Tuyết Nghiên cắn đôi môi đỏ mọng, căng thẳng nói với Trương Phong.
“Chị Tuyết Nghiên, tôi không biết sửa máy tính, hay là ngày mai tôi kêu người giúp chị đi sửa máy tính vậy.” Trương Phong không nói dối, anh thật sự không biết sửa máy tính.
“Ôi, hay là cậu vào xem thử đi, đàn ông thường biết rành hơn phụ nữ mấy chuyện này mà.
Nếu thật sự không được thì tôi sẽ tìm người giúp.”
Hàn Tuyết Nghiên vừa kéo Trương Phong vào biệt thự vừa nói.
Trương Phong không còn cách nào khác là đi theo Hàn Tuyết Nghiên vào biệt thự.
Sau khi bước vào biệt thự, Trương Phong quan sát sơ qua cách trang trí nhà của Hàn Tuyết Nghiên, tổng thể rất tinh tế, nhưng cảm giác không giống như ở nhà chút nào, trông không giống nơi ở của một cô gái, đồ đạc trong nhà đều có màu sắc lạnh, khiến người ta có một cảm giác kỳ quái.
“Nhà của người phụ nữ này cũng vắng vẻ quá!”
Trương Phong thầm nói trong lòng.
“Máy tính của tôi để trên bàn, cậu xem thử đi!”
Hàn Tuyết Nghiên cởi giày cao gót, đi chân trần vào phòng khách, sau đó chỉ vào máy tính trên bàn nói.
“Ừm…”
Trương Phong gật đầu, đi về phía máy vi tính.
Khi Trương Phong đang ngồi trên ghế sô pha, Hàn Tuyết Nghiên theo bản năng muốn ngăn cản Trương Phong.
Nhưng cô ta hơi do dự, nuốt xuống những gì muốn nói, sắc mặt không thay đổi nói: “Trương Phong, cậu sửa máy tính ở đây đi, tôi đi tắm trước, đừng tùy tiện đụng vào đồ trong nhà tôi, biết chưa?”
“Tôi biết rồi.”
Trương Phong gật đầu, sau đó mở máy tính lên, nghiêm túc nghiên cứu.
Hàn Tuyết Nghiên khẽ liếc Trương Phong rồi xoay người bước vào phòng tắm.
Vài phút sau, từ phòng tắm phát ra tiếng nước chảy.
Sau khi Trương Phong cho chạy máy tính xách tay, anh ném máy tính của Hàn Tuyết Nghiên lên ghế sô pha và nhìn về hướng phòng tắm với ánh mắt khó hiểu.
Mặc dù Trương Phong không biết nhiều về máy tính nhưng anh không phải là kẻ ngốc, anh chỉ mới khởi động một xíu nhưng đã nhận ra máy tính của Hàn Tuyết Nghiên dù bật hay lướt Internet đều rất êm ru, không có vấn đề gì cả, giờ anh cũng chẳng biết phải sửa thế nào.
Hơn nữa, hôm nay Trương Phong càng nghĩ đến chuyện này, càng cảm thấy không đúng.
Ban đầu, Hàn Tuyết Nghiên bảo Trương Phong đến giúp khiêng máy tạo ẩm, nhưng bây giờ cô ta lại nói máy tạo ẩm chưa được giao, rồi kêu Trương Phong vào sửa máy tính, nhưng máy tính của Hàn Tuyết Nghiên không có vấn đề gì cả!
“Người phụ nữ này muốn làm gì? Chẳng lẽ cô ta đã biết thân phận của mình, muốn bắt cóc tống tiền chăng?”
Trong lòng Trương Phong lóe lên một ý nghĩ đáng sợ.
Nếu là Trương Phong lúc trước, nhất định anh sẽ không phải kiêng dè như vậy, dù sao anh cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn, có bị bắt cóc cũng chẳng bao nhiêu tiền.
Nhưng bây giờ đã khác, Trương Phong trị giá mấy chục triệu tỷ, nếu thực sự bị bắt cóc thì sẽ có rắc rối rất lớn.
Nghĩ đến đây, Trương Phong không khỏi hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời khỏi biệt thự u ám này.
Nhưng ngay lúc Trương Phong chuẩn bị rời đi, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
“Trương Phong, cậu định làm gì đó?”
Hàn Tuyết Nghiên vừa tắm xong, bước ra từ phòng tắm, vừa lau tóc vừa nhẹ nhàng hỏi Trương Phong.
Lúc này, Hàn Tuyết Nghiên đã cởi bỏ bộ váy công sở mà cô ta mặc ban ngày và mặc một bộ đồ ngủ bằng ren.
Đôi chân thon dài và trắng nõn của cô ta lộ ra ngoài, khuôn mặt thanh tú và xinh xắn của cô ta nở một nụ cười tuyệt đẹp, nhìn qua vô cùng mê hoặc lòng người.
Trương Phong không khỏi sững người tại chỗ khi nhìn thấy cơ thể bốc lửa của Hàn Tuyết Nghiên.
“Chị Tuyết Nghiên, tôi sửa máy tính cho chị rồi.
Nếu không có chuyện gì khác, tôi về trước!”
Trương Phong hít một hơi thật sâu mới tỉnh táo lại, anh biết lúc này nhất định không thể bị sắc đẹp dụ dỗ.
“Đã muộn rồi, cậu còn có chuyện gì vậy hả?”
Hàn Tuyết Nghiên bước đến Trương Phong với đôi chân trần và hỏi với giọng điệu quyến rũ.
“Chị Tuyết Nghiên, chị định làm gì vậy?”
Lúc này, khoảng cách giữa Trương Phong và Hàn Tuyết Nghiên đã rất gần, Trương Phong có thể cảm nhận được rõ ràng hơi nóng từ cơ thể Hàn Tuyết Nghiên và mùi thơm tỏa ra từ cơ thể cô ta.
Khi Hàn Tuyết Nghiên nhìn thấy Trương Phong như vậy, không khỏi bật cười, sau đó cô ta xoay người bước đến tủ ti vi, cúi xuống mở ngăn kéo.
Ngay khi Trương Phong đang lúng túng, Hàn Tuyết Nghiên lấy ra một xấp tiền giấy mệnh giá lớn, đặt lên bàn.
“Trương Phong, ngủ với tôi, tiền đều là của cậu!”
Hàn Tuyết Nghiên như một nữ hoàng ra lệnh cho Trương Phong.