Tôi Trở Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 36


Bạn đang đọc Tôi Trở Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ – Chương 36


Lúc này Lục Lệ Hành đang lẩm nhẩm mấy cái tên mà hệ thống gợi ý cho mình.
Bảo bảo, cục cưng, em yêu, tình yêu ơi…
Khuôn mặt anh tối sầm lại, “rắc” một tiếng, đôi đũa đại hạ giá đã anh dũng hy sinh trên tay anh.
Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vẫn đi đến trước mặt Lục Lệ Hành, đang chuẩn bị chào hỏi anh thì dưới chân như bị níu lại, hai người ăn ý cùng giữ im lặng
Kỷ Khinh Khinh ngẩng đầu nhìn bọn họ, lễ phép nói: “Anh Tưởng Tố, chị Tĩnh Vân, anh chị ăn cơm với bọn em luôn nhé.”
Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân cười nói: “Vậy chúng tôi không khách sáo nữa nhé.”
Nói xong, hai người ngồi xuống bên cạnh Kỷ Khinh Khinh.
Tần Việt bên cạnh mặt không đổi sắc đưa đôi đũa thứ hai cho Lục Lệ Hành.
Kỷ Khinh Khinh nhìn anh ta.
Tần Việt là người đại diện của cô, nhưng dường như cực kỳ thân thiết với Lục Lệ Hành, cứ như trợ lý riêng của anh vậy.
“Anh Lục, chào anh, tôi là Tưởng Tố, nghe tên anh đã lâu rồi.”
“Chào anh Lục, còn tôi là Thích Tĩnh Vân, rất vui vì hôm nay có cơ hội được ăn cơm cùng anh.”
Khuôn mặt Lục Lệ Hành khá lạnh nhạt, chỉ hơi gật đầu với màn chào hỏi cố gắng lấy lòng của Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân, cũng không thể hiện gì thêm.
Kỷ Khinh Khinh chỉ bới cơm, ngồi nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Tưởng Tố cũng hơn ba mươi tuổi, thế nhưng đã là người trong showbiz, cho dù là nam hay nữ thì ai nấy đều rất quan tâm đến chuyện chăm sóc nhan sắc của mình, bởi vậy nên người khác rất khó để đoán được tuổi thật của anh ta.
“Tổng giám đốc Lục, tôi cực kỳ vinh hạnh vì lần này có cơ hội hợp tác quay bộ phim truyền hình này với quý công ty, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội hợp tác.”
“Chuyện của Thiên Ngu từ trước đến nay đều do Thư Diệc điều hành, tôi cũng không tham gia nhiều vào lĩnh vực đầu tư điện ảnh, nếu lần sau có cơ hội, vậy sẽ có người của công ty đến trao đổi với cô.”
Thích Tĩnh Vân là người đẹp nổi tiếng lạnh lùng trong giới showbiz, nhưng lúc cười rộ lên lại đẹp đến mức không dời mắt được.
“Tổng giám đốc Lục, trước kia người phụ trách của quý công ty đã từng liên hệ với tôi, hỏi rằng sang năm tôi có muốn ký hợp đồng với Thiên Ngu không, nhưng hôm nay may gặp được tổng giám đốc Lục, tôi nghĩ mình không cần suy nghĩ nữa.”
“Điều quan trọng nhất của một nghệ sĩ là công ty giải trí, tôi cho rằng cô nên suy nghĩ cẩn thận.”
Kỷ Khinh Khinh đang bưng bát suýt nữa đã phì cười ra tiếng.
Lục Lệ Hành này đúng là không cho người khác chút mặt mũi nào, rõ ràng người ta đang nói chuyện vui vẻ nhưng lại bị câu nói này của anh làm cho cực kỳ xấu hổ.
Vì không muốn duy trì tình huống xấu hổ kia nữa, Kỷ Khinh Khinh nâng bát miến kia lên, hỏi: “Đây là miến hả? Cũng khá ngon nhỉ?”
Thích Tĩnh Vân nhìn “miến” trong bát của Kỷ Khinh Khinh, cười nói: “Đồ ăn mà anh Lục đưa tới, vậy chắc chắn không phải là miến bình thường rồi, nếu tôi đoán không sai, đây chắc hẳn là vi cá đúng không?”
“Vi cá sao?” Kỷ Khinh Khinh tò mò nhìn Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành gật đầu.
Thích Tĩnh Vân lặng lẽ đánh giá mối quan hệ của hai người: “Anh Lục đối xử với cô Kỷ tốt thật đấy, thật khiến người ta hâm mộ quá đi.”

Người trong showbiz đều là gió chiều nào theo chiều ấy, Kỷ Khinh Khinh biến mất một tháng, sau đó lại được vào đoàn phim lần nữa, lúc này lại còn leo được lên cây đại thụ Lục Lệ Hành nên tất nhiên không tránh khỏi việc khiến người khác tò mò, muốn hỏi dò thực hư.
Kỷ Khinh Khinh nghe xong mấy câu này thì hơi nhíu mày.
Đúng là hai ngày này Lục Lệ Hành quá kỳ lạ.
Thứ nhất, anh chạy đến đây cả đêm để nghỉ dưỡng mà không nói câu nào.

Sau đó, anh lại đột nhiên tới kiểm tra công việc rồi đưa cơm trưa, mấy chuyện chồng chất lên nhau thế này quả thực khiến cô không thể hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì.
“Tôi nghe đạo diễn nói hình như hôm qua cô Kỷ mới đến hả?”
“Vâng, sáu giờ chiều hôm qua tôi mới đến khách sạn, vì không kịp thời gian nên hôm qua tôi không tới đoàn phim quấy rầy đạo diễn Chu nữa.”
“Vậy hôm qua anh Lục đến cùng với cô à? Tôi nghe nói anh Lục là một người cuồng công việc, vậy mà lại nỡ bỏ hàng đống việc thế à?”
Kỷ Khinh Khinh gắp một miếng cá sú mì tươi ngon, thuận miệng đáp lại: “Anh ấy đi nghỉ dưỡng.”
“Đi nghỉ dưỡng á?”
Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố cùng sửng sốt.
Tới một thành phố hẻo lánh chẳng ai thèm ngó này để nghỉ dưỡng đấy hả, ở một chỗ mà thậm chí còn không có nổi một khách sạn năm sao á?
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy chuyện có người tới đây để nghỉ dưỡng đấy.
“Sao anh không ăn đi?” Kỷ Khinh Khinh nhìn khuôn mặt trầm lặng của Lục Lệ Hành, sau đó gắp một miếng cá vào trong bát của anh.
Thích Tĩnh Vân đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm nên cực kỳ có kinh nghiệm nhìn người, thấy động tác thuần thục của Kỷ Khinh Khinh khi gắp đồ ăn vào trong bát của anh, cô ta đoán đây không phải chuyện chỉ làm một hai lần là có thể quen tay như thế.
Cô ta âm thầm đoán, chẳng lẽ hai người này ở bên nhau lâu rồi?
“Đúng rồi, buổi sáng ông nội gọi điện thoại hỏi sao ông không gọi được cho em, sau đó tôi gửi số điện thoại của anh Tần cho ông, em nhận được cuộc gọi chưa?”
“Vâng.”
“Không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì đâu.”
Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố ngồi đối diện hai người kinh ngạc hơn, đã gặp người nhà luôn rồi hả?
Không phải một tháng trước Kỷ Khinh Khinh còn rất thân thiết với Cô Thiếu Ngu sao?
“Sức khỏe ông nội không tốt, chỉ cần trái gió trở trời là đầu gối lại đau, tôi nghe nói ở đây có loại rượu gì đó rất hiệu quả trong việc chữa xương khớp.”
“Chẳng qua là bệnh cũ thôi, bình thường ông không dùng gì cả.”
“Em biết, hôm sau em sẽ mang về một ít cho ông nội thử xem sao, lỡ như hiệu quả thì sao?”
“Tùy em thôi.”
Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân ngồi đối diện không nuốt nổi nữa, chỉ mới ăn hai miếng đã ngượng ngùng buông bát đũa xuống.

“Cô Kỷ, anh Lục, cảm ơn bữa trưa của hai người nhé, tôi ăn no rồi, lần sau mong có cơ hội để mời lại mọi người bữa cơm này.”
Kỷ Khinh Khinh cười nói: “Không có gì.” Dù sao nhiều đồ ăn như vậy, cô và Lục Lệ Hành cũng không ăn hết.
Cô nhìn vòng eo thon gọn một tay cũng có thể ôm hết của Thích Tĩnh Vân, sau đó nhớ tới chuyện lúc trước bụng mình cũng bị Lục Lệ Hành sờ qua bèn buông bát đũa xuống: “Tôi cũng ăn no rồi.”
“Nhiệm vụ ăn trưa cùng vợ ngài thất bại, khấu trừ 5 giờ giá trị sinh mạng, giá trị sinh mạng hiện tại của ngài là 0.5 giờ.”
Rắc!
Chiếc đũa trên tay Lục Lệ Hành lại bị bẻ gãy lần nữa.
“Không phải tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ăn cơm cùng với cô ấy rồi sao?”
“Bởi vì có người ngoài ở đây, cho nên nhiệm vụ thất bại.”
Lục Lệ Hành: “…”
Ánh mắt Lục Lệ Hành không mấy thân thiện nhìn về phía Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân đang chuẩn bị đứng dậy, một cơn gió lạnh thổi qua khiến hai người kia chợt nổi da gà.
“Anh Tưởng Tố, tối nay anh và tôi còn có một cảnh quay nữa, chừng nào anh có thời gian thế, tôi có thể tập trước với anh không?”
Cả buổi sáng Tưởng Tố và Thích Tĩnh Vân quay tới quay lui mà vẫn bị đạo diễn Chu mắng lên mắng xuống trước mặt mọi người, Kỷ Khinh Khinh cảm thấy nếu như không tập diễn trước với Tưởng Tố, buổi tối quay thật luôn thì có khi đạo diễn Chu sẽ mắng cô đến mức máu chó phun đầy đầu mất.
Bị mắng trước mặt mọi người là chuyện cực kỳ mất mặt.
“Không thành vấn đề.”
Tưởng Tố sảng khoái đồng ý, thái độ cũng rất hiền hoà.

Dù sao anh ta cũng là người lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, anh ta tự khắc biết rõ trước mặt một người nào đó thì nên nói như thế nào..
Nói xong, anh ta bảo trợ lý của mình đưa ghế từ trong phòng ra rồi ngồi xuống bên cạnh Kỷ Khinh Khinh: “Cô có câu thoại nào không hiểu thì có thể hỏi tôi.”
Kỷ Khinh Khinh gật đầu.
Tưởng Tố vào nghề mười một năm thì đã tham gia diễn xuất được chín năm, giành được giải nam chính xuất sắc nhất, xét về phương diện kỹ thuật cũng từng được không ít người trong giới khen ngợi.
Ôn Nhu dọn dẹp sạch sẽ hết đồ ăn thừa trên bàn, Kỷ Khinh Khinh cũng không khách sáo với Tưởng Tố nữa mà nghiêm túc thảo luận kịch bản với anh ta.
Ánh mắt Lục Lệ Hành nhìn về phía Tưởng Tố thoáng chút u ám.
Đạo diễn Chu đi cùng Thích Tĩnh Vân ra khỏi trong phòng, đi đến trước mặt Kỷ Khinh Khinh.

Lúc này, ông ta đã lột bỏ gương mặt bực bội lúc sáng mà thay vào đó, ông ta cười sảng khoái nói: “Khinh Khinh à, chiều tối nay ba người các cô quay nhé.” Nói xong, ông ta nhìn về phía Lục Lệ Hành: “Tổng giám đốc Lục, tôi dẫn cậu đến trường quay đi dạo nhé?”
Lục Lệ Hành chỉ còn lại nửa giờ giá trị sinh mạng, không cảm xúc nói hai chữ: “Không, cần.”

Sau đó anh còn nói thêm một câu: “Đạo diễn Chu bận thì cứ đi đi, tôi ở đây mở rộng tầm mắt xem mọi người diễn thế nào là được rồi.”
Đạo diễn Chu cười cười: “Vậy được, tôi sẽ bảo bọn họ diễn thử luôn ở đây, anh cứ ngồi bên cạnh xem thoải mái nhé.”
“Cảnh báo tử vong, giá trị sinh mạng hiện tại của ngài chỉ còn mười lăm phút cuối cùng, đề nghị ngài tự cứu mình.”
Tự cứu sao?
Không bằng để anh tuyên bố tử vong luôn đi!
“Bé…” Bé cưng? Em yêu?
Yếu hầu Lục Lệ Hành nghẹn lại, lông mày nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Bảo bối, cục cưng, em yêu, tình yêu của anh…
Nói cái nào bây giờ?
Kỷ Khinh Khinh thảo luận kịch bản cùng mấy người kia cực kỳ chăm chú, cô cố ý quay đầu lại nhìn anh một cái: “Anh Lục, chừng nào anh về khách sạn thế?”
Anh Lục sao?
Lục Lệ Hành híp hai mắt lại, rất không vừa lòng với cách gọi này.
“Lát nữa tôi đi.”
Kỷ Khinh Khinh “ồ” một tiếng rồi quay đầu lại tiếp tục thảo luận kịch bản.
Thấy mấy người này đã thảo luận một lúc rồi mà vẫn không có ý định dừng lại, Lục Lệ Hành đột nhiên đứng dậy, ba đôi mắt chợt đồng loạt nhìn về phía anh.
Kỷ Khinh Khinh bất giác ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lục Lệ Hành cũng nhìn cô: “Em tới đây một chút đi, anh muốn nói với em mấy câu.”
Kỷ Khinh Khinh mờ mịt buông kịch bản trên tay xuống, sau đó đi theo Lục Lệ Hành tới nơi cách đó hơn ba mét.
“Chuyện gì mà thần bí thế?”
Lục Lệ Hành thấp giọng nói: “Đồ ăn vừa rồi có hợp khẩu vị không?”
“Cũng được.”
“Sau đó thì sao nữa?”
Kỷ Khinh Khinh hơi giật mình, sau đó trong đầu đột nhiên xoay một cái: “Chồng à, cảm ơn anh, đồ ăn trưa hôm nay cực kỳ ngon!”
“Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là một giờ.”
“Gọi thêm lần nữa đi.”
Kỷ Khinh Khinh nhìn nhìn nhân viên đang đi tới đi lui bốn phía: “Đang ở đoàn phim đấy, lát nữa về khách sạn, buổi tối nói tiếp được không?”
“Khụ khụ khụ…” Một nhân viên đang ngửa đầu uống nước bên cạnh bị sặc đến mức đỏ bừng mặt nhưng vì vừa phát ra tiếng động lớn như thế nên hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh, vội vàng tránh đi.
Kỷ Khinh Khinh xấu hổ muốn tìm một lỗ chui xuống: “Em đi trước đây, có việc gì để tối nói.”
“Khoan đã!” Lục Lệ Hành nắm chặt cổ tay cô: “Hon…” Honey?
Thoáng cái Kỷ Khinh Khinh đã đỏ bừng mặt.
Sao Lục Lệ Hành này lại hào phóng trước mặt công chúng thế? Vậy mà còn muốn mình hôn anh trước mặt mọi người sao?
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi, buổi tối tôi có cảnh quay rất quan trọng mà bây giờ nhiều chỗ vẫn chưa hiểu, tôi phải hỏi hỏi đạo diễn đã.”

Lục Lệ Hành trầm giọng, bước đến trước mặt cô, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy: “Anh lặn lội rất xa đưa cơm cho em, chỉ gọi một tiếng chồng ơi là xong à?”
Kỷ Khinh Khinh thật sự phục anh, hôm nào cô phải gặp bác sĩ hỏi xem bệnh thích nghe người khác gọi mình là chồng này của Lục Lệ Hành có phải chữa không đây.
“Chồng à.”
“Giá trị sinh mạng + 1, giá trị sinh mạng hiện tại là hai giờ.”
Lục Lệ Hành cực kỳ sung sướng.
Khấu trừ giá trị sinh mạng thì sao? Chỉ cần Kỷ Khinh Khinh gọi anh nhiều, vậy anh còn sợ sẽ bị trừ ba điểm giá trị sinh mạng sao?
“Chồng à…” Ngày thường chỉ cùng Lục Lệ Hàn thì không sao, nhưng bây giờ nhiều người như vậy, Kỷ Khinh Khinh thật sự không thể gọi nhiều như thế được, nói hai câu mà ngập ngừng dừng lại: “Anh nhanh về khách sạn nghỉ ngơi đi, buổi tối anh muốn sao cũng được, ok chưa?”
Giá trị sinh mạng + 1, giá trị sinh mạng hiện tại là ba giờ.”
Kỷ Khinh Khinh nói xong bèn quay đầu đi.
Ba người ngồi đằng kia giống như ba pho tượng, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khiếp sợ, bọn họ đồng loạt nghẹn họng nhìn cô.
Là do bọn họ nghe nhầm, hay thế giới này đảo lộn rồi?
Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành sao lại thế này? Hiện tại quan hệ đã thân mật đến mức có thể liếc mắt đưa tình ngay trước mặt công chúng thế này à?
Không phải truyền thông thích nhất là khai thác mấy cặp yêu đương ngầm à? Sao họ không nghe thấy chút tin tức nào thế?
Kỷ Khinh Khinh quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt không bình thường của ba người kia, cô theo bản năng lảng tránh.

Có lẽ bọn họ đã nghe được cuộc đối thoại của mình và Lục Lệ Hành rồi, chỉ cách nhau hơn ba mét, sao có thể không nghe được chứ.
Kỷ Khinh Khinh đỏ bừng từ cổ lan ra tai: “Đạo diễn Chu, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”
Đạo diễn Chu phục hồi lại tinh thần rồi cười cười nói: “Nói đến chồng, à… à không phải, nói đến đoạn cô thổ lộ kia ấy.”
Mà lúc này, Lục Lệ Hành nhất thời không chú ý nên bị Kỷ Khinh Khinh tránh được.

Anh đã từng nghĩ, mình chuẩn bị chu đáo bữa cơm này, bảo Kỷ Khinh Khinh gọi mình là chồng hai mươi lần cũng không quá nhỉ?
Vậy mà cô mới chỉ gọi ba lần chồng, vừa đủ để hệ thống khấu trừ thôi!
Lục Lệ Hành nhìn theo bóng dáng Kỷ Khinh Khinh, gương mặt tối sầm lại.
Kỷ Khinh Khinh đang mê muội trong kịch bản nên không hề phát hiện ra.
Lục Lệ Hành đứng phía sau, từ trên cao nhìn xuống cô.
Sau khi trải qua một cuộc giao chiến với người ta, Lục Lệ Hành hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng phát ra hai chữ kia từ trong yết hầu: “Bé cưng…”
Ba người đồng thời quay đầu lại.
Tuy Lục Lệ Hành đã quen thuộc mấy tình huống mưa tanh gió máu nhưng giờ phút này cũng xấu hổ không nói nên lời.
Một con chó trắng nhỏ phe phẩy đuôi, chậm rãi đi đến bên chân Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành tiện tay bế con chó nhỏ lên, tự mình trấn an như thể chưa có chuyện gì xảy ra: “Con chó này trông giống bé cưng dì Bùi nuôi nhỉ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.