Tôi Trở Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 13: Nụ Hôn Buổi Sáng


Bạn đang đọc Tôi Trở Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ – Chương 13: Nụ Hôn Buổi Sáng


Trước mặt Lục lão tiên sinh và dì Bùi, Kỷ Khinh Khinh thật sự tức giận.

Này tính cái gì?
Này tính cái gì!
Một phụ nữ nửa đêm cơ khát khó nhịn, quyến rũ ông xã sắp chết của mình lên giường?
Kỷ Khinh Khinh hoàn toàn không dám nhìn thẳng Lục lão tiên sinh và dì Bùi, trực tiếp lăn vào trong chăn, bọc chính mình thành một khối, cự tuyệt câu thông với thế giới bên ngoài.

Quá mất mặt!
Thật sự quá mất mặt!
Kỷ Khinh Khinh nhìn lại hơn hai mươi năm dài dòng nhân sinh của mình, chưa bao giờ cảm thấy có ngày nào mất mặt như hôm nay!
Quả thực mất hết mặt mũi!
Cô lúc tỉnh lại là cái dạng gì?
Tay hình như là ôm eo Lục Lệ Hành?
Một chân hình như là kẹp ở đùi Lục Lệ Hành?
Vậy đầu cô đâu?
Đầu cô ở đâu?
Kỷ Khinh Khinh cẩn thận hồi tưởng lại lúc mới vừa tỉnh, trước mắt cô lúc ẩn lúc hiện là cơ bụng rắn chắc của Lục Lệ Hành, cô hoảng đến sắc mặt nóng lên, tim phanh phanh phanh nhảy thật mạnh.

Chẳng lẽ đầu cô ở trên vai Lục Lệ Hành? Hay là trên cánh tay?
Chẳng lẽ là ở ngực?
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Kỷ Khinh Khinh mạc danh muốn khóc.

Cô ngủ rõ ràng rất thành thật, như thế nào ngủ với Lục Lệ Hành một đêm lại trở thành dáng vẻ kia?
Nếu Lục Lệ Hành là con của cô, bệnh trầm trọng như vậy mà còn bị phụ nữ quyến rũ, cô nhất định sẽ xé xác người phụ nữ kia!
Hiện tại cô quả thật không dám tưởng Lục lão tiên sinh sẽ suy nghĩ như thế nào, sẽ đối với cô như thế nào.

Có lẽ từ đáy lòng sẽ cho rằng cô chính là một phụ nữ không biết kềm chế quyến rũ cháu nội mình!
Kỷ Khinh Khinh lo sợ bất an.

Lục Lệ Hành nghe được Kỷ Khinh Khinh bi phẫn hô lên hai chữ ‘lưu manh’, lại nhìn người cuộn trong ổ chăn một cục, quả thật bị Kỷ Khinh Khinh làm tức đến nghẹn cười.

Ác nhân lại cáo trạng trước!
Mình lưu manh?
Rốt cuộc ai lưu manh?
Tối hôm qua mình quy quy củ củ cái gì cũng chưa làm, lại trở thành lưu manh?
Một cô gái ngủ xấu như vậy, trên giường lăn qua lăn lại, đem người xem như gối ôm còn nói gối ôm chơi lưu manh?
Đáng tiếc căn phòng này không có camera, nếu không anh thật muốn đem biểu hiện của Kỷ Khinh Khinh tối hôm qua cho cô ấy tận mắt nhìn xem, xem cô ấy như thế nào mà nói một cái “gối ôm” chơi lưu manh!
Bất quá tối hôm qua xác thật anh cũng khó thoát liên quan, nguyên bản muốn nhìn một chút Kỷ Khinh Khinh rốt cuộc có thể lăn tới bao lâu, nhưng nhìn một hồi chính mình cũng không biết khi nào lại ngủ thiếp đi, Kỷ Khinh Khinh đem anh cả đêm ôm như gối ôm, thế mà cả đêm anh cũng không một lần tỉnh lại.

Tính ra tính cảnh giác của anh thật là càng ngày càng kém.

Lục Lệ Hành trầm giọng xuống, giải thích với Lục lão tiên sinh và dì Bùi đang đứng ở cửa, “Gia gia, dì Bùi, các người đừng hiểu lầm, đêm qua cháu không cẩn thận đem đổ nước trên giường, không nghĩ đến phải làm phiền dì Bùi, cho nên…”
Lục lão tiên sinh cùng dì Bùi thấy Kỷ Khinh Khinh thẹn thùng trốn vào chăn, đều dở khóc dở cười.

Tuy rằng ở chung với Kỷ Khinh Khinh không lâu, không hiểu biết cô được bao nhiêu, nhưng Lục Lệ Hành là bọn họ nhìn lớn lên, làm sao họ không hiểu được anh như thế nào.

Muốn cưỡng bách Lục Lệ Hành bá vương ngạnh thượng cung? Chỉ sợ còn phải có đồng ý của chính Lục Lệ Hành mới được.

Anh không muốn làm, có mấy ai có thể miễn cưỡng được anh?
“Thiếu gia, không có gì phiền toái hay không phiền toái,” dì Bùi nhìn thoáng qua Kỷ Khinh Khinh rúc trong chăn, cười nói: “Hiện tại tôi sẽ thay khăn trải giường cho cậu, bác sĩ đã đến, tôi dẫn ông ấy đi đến thư phòng, cậu đi đến thư phòng đi.



Lục Lệ Hành gật đầu, đang chuẩn bị đứng dậy rời khỏi phòng Kỷ Khinh Khinh.

—— “Tử vong cảnh cáo, trong năm phút đồng hồ cho vợ ngài Kỷ Khinh Khinh một cái hôn, cũng nói một câu chào buổi sáng.


Lục Lệ Hành giận, “Nhiệm vụ cùng chung chăn gối, khen thưởng đâu?”
—— “Cùng Kỷ Khinh Khinh cùng chung chăn gối nhiệm vụ khen thưởng tám giờ, nhưng tối hôm qua ngài ngủ đến bây giờ đã quá tám giờ, tám giờ này cũng là yêu cầu tiêu hao giá trị sinh mệnh.


“Ngươi cmn…”
—— “Vui lòng không nói tục với hệ thống.


Lục Lệ Hành mặt âm trầm, “Ngươi chơi ta?”
—— “Cùng Kỷ Khinh Khinh ngủ một giấc có thể đạt được tám giờ giá trị sinh mệnh, ngài không có hại, huống chi ta còn sẽ giúp ngài khôi phục lại khỏe mạnh.


Anh kiệt lực làm hô hấp của mình bình thường trở lại, nhìn Kỷ Khinh Khinh trốn trong ổ chăn, trực tiếp xốc chăn lên.

Kỷ Khinh Khinh như đà điểu từ trong chăn lòi ra, cả người đỏ bừng, thở hổn hển mấy hơi, giây tiếp theo lại bị Lục Lệ Hành cường ngạnh sờ lên mặt.

Kỷ Khinh Khinh:???
Một cái hôn khắc lên trán cô.

Kỷ Khinh Khinh:!!!
Lục Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi, “Bà xã, chào buổi sáng.


—— “Nhiệm vụ thành công, sinh mệnh giá trị 3, trước mặt còn thừa sinh mệnh giá trị ba giờ.


Đây là…… Nụ hôn buổi sáng?
Kỷ Khinh Khinh nhìn chằm chằm, theo sắc mặt Lục Lệ Hành lại không giống như thật sự muốn hôn, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia, cô động cũng không dám động.

Lục lão tiên sinh cùng dì Bùi cũng đều không khí quỷ dị.

“Cô nên nói cái gì?”
Kỷ Khinh Khinh ngốc một lát, “Buổi sáng tốt lành?”
“Còn có?”
Kỷ Khinh Khinh khóe miệng run rẩy: “Ông xã, buổi sáng tốt lành.


—— “Sinh mệnh giá trị 1, trước mặt còn thừa sinh mệnh giá trị bốn giờ.


“Lặp lại một lần.


“…… Ông xã, buổi sáng tốt lành.



—— “Sinh mệnh giá trị 1, trước mặt còn thừa sinh mệnh giá trị năm giờ.


“Lại lặp lại một lần.


Kỷ Khinh Khinh nổi giận, Lục Lệ Hành gia hỏa này làm cái gì? Ỷ vào lão tiên sinh cùng dì Bùi tại đây cáo mượn oai hùm? Ai không biết bọn họ hai người không có cảm tình, chỉ là khế ước kết hôn? Đây là giả vờ cái gì ân ái?
“Khụ khụ……” Lục lão tiên sinh là người hiền từ nhưng nhìn không được cũng nghe không nổi nữa, ông và dì Bùi còn ở tại đây, sáng sớm hai người lại thân vừa kéo vừa ôm, ra cái dạng gì?
“Lệ Hành, bác sĩ Triệu đang chờ.


Lục Lệ Hành tạm thời buông tha Kỷ Khinh Khinh, xuống giường.

Tiếng bước chân từ từ đi xa, trong phòng không còn thanh âm nào khác.

Kỷ Khinh Khinh cho rằng mọi người đều đi rồi, vừa quay đầu lại thế nhưng nhìn thấy dì Bùi còn đứng ở trong phòng, cười khanh khách mà nhìn cô.

“Dì Bùi……” Kỷ Khinh Khinh lúng túng nói.

Dì Bùi cười, cúi người thay cô kéo áo ngủ chảy xuống bờ vai, “Khinh Khinh, cháu đừng sợ, tôi và lão tiên sinh trong lòng đều minh bạch.


Đã phục vụ cho Lục gia nửa đời người, bà như thế nào lại không thấy rõ Kỷ Khinh Khinh là ra sao, lại như thế nào không rõ sự tình thật ra là thế nào?
Càng không cần phải nói đến lão tiên sinh đã sống hơn nửa đời người!
Tảng đá trong lòng Kỷ Khinh Khinh rơi xuống, không hiểu lầm cô là loại quyến rũ đàn ông là được.

“Dì Bùi, cảm ơn dì.


Dì Bùi cười cười, “Không khách khí, mau rời giường rửa mặt xuống lầu ăn bữa sáng đi.


Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Dì Bùi vừa đi, Kỷ Khinh Khinh liền phóng tay vài đấm tới chỗ Lục Lệ Hành đã nằm cho hả giận, sáng sớm nên có tâm tình vui vẻ đã bị hỗn trướng Lục Lệ Hành này hủy đến sạch sẽ, thật là tức chết!
Cái gì mà hôn buổi sáng cmn!!!
Thử hỏi có người chồng nào mà hôn buổi sáng như hung thần ác sát?
Đó là hôn sao? Cô thấy Lục Lệ Hành hận đến không thể ăn cô thì có!
Lục Lệ Hành hỗn trướng này! Rõ ràng chính là muốn cho mình ở trước mặt lão tiên sinh cùng dì Bùi mất mặt!
Kỷ Khinh Khinh căm giận bất bình, lại tàn nhẫn đá gối đầu Lục Lệ Hành, tức đến lộn ruột.

Tối hôm qua không nên nhất thời mềm lòng thu lưu hỗn trướng Lục Lệ Hành này!
Về sau đừng để anh ta rơi vào trong tay mình!
***
Mà giờ phút này trong thư phòng, bác sĩ Triệu đã chuẩn bị tiến hành kiểm tra hàng ngày cho Lục Lệ Hành.


Bác sĩ Triệu là chủ nhiệm Trần phái tới, lúc trước khi Lục Lệ Hành còn nằm viện, ông toàn bộ quá trình đều đi theo chủ nhiệm Trần cứu trị Lục Lệ Hành, đối với trạng huống thân thể Lục Lệ Hành đều hiểu biết.

Thân thể bị thương nghiêm trọng, các khí quan bắt đầu suy kiệt, bệnh viện liên tiếp đưa ra ba lần thông tri bệnh tình nguy kịch, ai nấy đều biết sinh mệnh Lục Lệ Hành đã đi đến cuối đường, ngày Lục Lệ Hành xuất viện ông từng phỏng đoán, nếu nghiêm trọng, có khả năng còn không sống được trước khi đến nhà.

Nhưng hiện tại cậu ta ở Lục gia đã ba ngày, ba ngày này Lục Lệ Hành không chỉ không chết, sắc mặt còn một ngày so với một ngày càng tốt hơn, tuy rằng cả ngày là nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng xem bộ dáng kia, chỗ nào giống người bệnh tình nguy kịch?
Tinh thần này, so với Lục gia từ trên xuống dưới còn tốt hơn vạn lần.

Lục Lệ Hành từ phòng Kỷ Khinh Khinh đi đến thư phòng, ngồi vào ghế, thân thể tuy nói đã khôi phục tốt, nhưng trên phương diện y học, anh vẫn là người có bệnh tình nguy kịch.

Anh không có biện pháp giải thích với Lục lão tiên sinh về Tiểu A, cho nên chỉ phải cam chịu tiếp thu kiểm tra từ bác sĩ Triệu.

Lục lão tiên sinh theo sát Lục Lệ Hành vào phòng.

“Bác sĩ Triệu, hôm nay không phiền ông kiểm tra cho Lệ Hành.


“Lục lão tiên sinh, ý ngài đây là……”
“Ta tính toán mang Lệ Hành lại đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân.


Bác sĩ Triệu ngỡ ngàng, nhìn tinh thần diện mạo Lục Lệ Hành, hiểu được ý tứ Lục lão tiên sinh, gật gật đầu, “Tốt.


Nói xong, ông thu thập mọi thứ rồi rời khỏi thư phòng.

Lục lão tiên sinh nhìn Lục Lệ Hành tinh thần trạng thái đều sáng khoái, trầm giọng hỏi: “Lệ Hành, cháu nói thật cho gia gia biết, hiện tại cháu cảm thấy thế nào?”
Lục Lệ Hành nghiêm túc nhìn Lục lão tiên sinh, “Gia gia, cháu đã nói rồi, cháu cảm giác thật sự rất tốt.


“Khi nào cảm giác trở thành tốt?”
Lục Lệ Hành nghĩ nghĩ, nói thẳng, “Từ ngày trở về từ bệnh viện.


Phật châu trên tay Lục lão tiên sinh xoay vòng, trong lòng suy nghĩ, ngày từ bệnh viện trở về cũng chính là ngày Kỷ Khinh Khinh “gả cho” Lục Lệ Hành.

Lão tiên sinh vững vàng nhìn anh thật lâu, “Chút nữa chúng ta lại đi bệnh viện kiểm tra toàn bộ một lần.


“Cháu nghe theo ông.


Lục lão tiên sinh đã từng mật đàm với chủ nhiệm Trần, lúc ấy ở bệnh viện chủ nhiệm Trần nói rõ ràng, sinh mệnh Lục Lệ Hành phỏng chừng cũng chỉ còn một hai ngày, Lục Lệ Hành thần thái sáng láng nếu là ngày đầu tiên từ bệnh viện về còn có thể hiểu lầm thành hồi quang phản chiếu, nhưng đây đã đến ngày thứ ba, thân thể không chỉ không biến thành kém đi, ngược lại càng ngày càng tốt, thấy thế nào cũng không giống người bệnh tình nguy kịch, mấy ngày qua hành động trước mặt mọi người như vậy, làm sao không dẫn đến hoài nghi?
Lục Lệ Hành cùng Lục lão tiên sinh ở thư phòng nói chuyện thật lâu, Kỷ Khinh Khinh rửa mặt xong xuống lầu, nghi hoặc hỏi dì Bùi, Lục lão tiên sinh cùng Lục Lệ Hành ở trong phòng nói chuyện gì.

Dì Bùi một bên đem bữa sáng cho Kỷ Khinh Khinh, một bên nói thầm, thân thể thiếu gia như thế nào chịu được mọi việc đến lúc này, đều là nói chuyện đó.

Lời dì Bùi thật ra nhắc nhở Kỷ Khinh Khinh.

Cô cẩn thận tính, từ bệnh viện trở về đã ba ngày, suốt ba ngày này, Lục Lệ Hành như thế nào lại không chết?
Không chỉ có không chết, thân thể nhìn qua một ngày so với một ngày càng tốt, có chỗ nào giống bộ dáng người sắp chết?
Kỷ Khinh Khinh nghĩ, cũng không thể có hồi quang phản chiếu tận ba ngày?
Cón có nụ hôn buổi sáng kia, lực đạo sờ mặt cô kia, chỗ nào giống người sắp chết?
Nhưng trong tiểu thuyết xác thật Lục Lệ Hành là đã chết, hơn nữa nên chết vào hai ngày trước rồi.

Rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Kỷ Khinh Khinh nghĩ trăm lần cũng không ra, liếc mắt ngó thấy Lục Lệ Hành từ trên lầu xuống hướng tới cô ở bên này.

Kỷ Khinh Khinh vùi đầu ăn cơm, không muốn nói chuyện với anh.


Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh sáng sớm đã vùi đầu ăn cơm không nói lời nào, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa tôi đi bệnh viện, cô cũng cùng đi đi.


Kỷ Khinh Khinh nhớ kỹ tới nụ hôn buổi sáng, “Không đi.


Lục lão tiên sinh đi theo sát sau Lục Lệ Hành, nghe thấy Kỷ Khinh Khinh nói như vậy cũng không tức giận, chỉ hiền từ cười hỏi cô: “Khinh Khinh, lát nữa ăn xong cơm sáng cùng đi đến bệnh viện, có được không?”
Kỷ Khinh Khinh nói xuống ngụm sữa trong miệng, vô pháp kháng cự thỉnh cầu của Lục lão tiên sinh, chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc Lục Lệ Hành một cái.

“Vâng, lão tiên sinh.


Khoảng chừng một giờ sau, mấy người đã tới bệnh viện, Lục lão tiên sinh đã liên hệ trước với chủ nhiệm Trần, vừa đến bệnh viện Lục Lệ Hành vào làm kiểm tra ngay.

Kỷ Khinh Khinh cùng Lục lão tiên sinh ở văn phòng chủ nhiệm Trần chờ kết quả.

Lục lão tiên sinh trên tay Phật châu chuyển động không ngừng, vẫn luôn không nói một lời.

“Lão tiên sinh, ông đừng lo lắng, cháu xem mấy ngày này Lục tiên sinh thân thể khá tốt, nói không chừng…… sẽ có kỳ tích.


Phật châu trên tay Lục lão tiên sinh dừng lại, ánh mắt hiền từ nhìn phía Kỷ Khinh Khinh, “Cháu thật sự tin tưởng, Lệ Hành có thể phát sinh kỳ tích?”
“Đương nhiên!” Người tốt không trường mệnh, tai họa để lại ngàn năm sao.

Lục lão tiên sinh gật đầu, “Đúng vậy, có cháu ở đây, Lệ Hành nhất định sẽ có kỳ tích.


Kỷ Khinh Khinh biết Lục lão tiên sinh là nhớ đến việc cô xung hỷ, cũng không nhiều lời, đem lại cho ông lão thêm một chút hy vọng, mong là trong lòng dễ chịu một chút.

Khoảng một giờ sau, kiểm tra đã xong, y tá dẫn hai người đi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh Lục Lệ Hành đang mặc lại áo sơ mi, từng nút từng nút cài lại, cơ bụng rắn chắc mơ hồ có thể nhìn thấy được, Kỷ Khinh Khinh tâm ý viên mã, lại nghĩ tới cảm xúc mơ hồ buổi sáng.

Chủ nhiệm Trần đang lật xem báo cáo kiểm tra của Lục Lệ Hành, số liệu báo cáo làm vị y sư chủ nhiệm liên tục nhíu nhíu mày, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Chủ nhiệm Trần nhìn Lục Lệ Hành, nói khẽ với Lục lão tiên sinh: “Lão tiên sinh, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện?”
Lục Lệ Hành thanh âm lạnh lùng nói: “Nói tại đây đi!”
Lục lão gia tử nhìn mắt Lục Lệ Hành, gật gật đầu.

“Lục tiên sinh một tháng trước bị tai nạn xe cộ, khi đưa đến bệnh viện thương thế nghiêm trọng, đặc biệt là tim phổi thận bắt đầu suy kiệt, trải qua một tháng cứu trị…… Hiện tại Lục tiên sinh trừ bỏ thân thể còn hơi có chút suy yếu,” chủ nhiệm y sư nuốt một ngụm nước miếng, “Đã từng bước chuyển biến tốt đẹp.


Loại tình hình như thế này không phải có thể biểu đạt là kỳ tích, quả thật là không thể tưởng tượng!
Chủ nhiệm Trần làm nghề y nhiều năm như vậy, cái gì nghi nan tạp chứng đều gặp qua, duy độc chưa thấy qua bệnh tình kỳ quái như thế.

Trước khi xuất viện ba ngày trước, vài lần kiểm tra đều cho thấy thân thể Lục Lệ Hành bắt đầu suy kiệt toàn diện, cơ hồ đã tới đường cùng, nhưng ngắn ngủn ba ngày không có y học trị liệu gì cả, thế nhưng kỳ tích bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, nếu chuyện này truyền ra, e rằng sẽ khiếp sợ toàn bộ giới y học!
Tình huống thân thể Lục Lệ Hành này trực tiếp đánh tan hơn bốn mươi năm hành nghề của ông.

Bác sĩ run rẩy đẩy mắt kính trên mũi, lấy động tác này che dấu kích động trong lòng.

Nhưng Lục lão tiên sinh tay nắm Phật châu, nhìn Kỷ Khinh Khinh thần bí khó lường nở nụ cười, “Quả nhiên linh nghiệm!”
Kỷ Khinh Khinh nghe chủ nhiệm Trần nói, lặng đi tại chỗ như bị sét đánh.

Sống?
Tốt?
Bình phục?
Không chết được?
Cho nên cô không chỉ không cần thủ tiết, lại còn có ông xã có thể sống lâu trăm tuổi?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.