Tôi Trở Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 101: Một Ngày Của Ông Bố Trẻ 1


Bạn đang đọc Tôi Trở Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ – Chương 101: Một Ngày Của Ông Bố Trẻ 1


Đã trải qua thời kỳ hai tháng đầu ăn cái gì nôn cái đó, Kỷ Khinh Khinh nghênh đón những ngày thèm ăn.
Cô đặc biệt thèm đồ ăn vặt, nhưng bà bầu không thể ăn linh tinh, trong việc ăn uống dì Bùi quản rất nghiêm, cái gì lạnh nguội cay chiên dầu, chỉ cần là không tốt, đều không cho cô ăn, ngay cả nhìn thấy thôi cũng không thể.
“Trời ơi mợ cả của tôi ơi, bây giờ cháu đang mang thai, mấy thứ này cũng không thể ăn bậy, cháu muốn ăn cái gì nói với dì Bùi, dì Bùi nấu cho cháu ăn, mấy món ngoài đường không vệ sinh, ăn vào không tốt cho cơ thể và em bé.”
“Không được, không được! Cái này tuyệt đối không thể ăn!”
“Không thể! Cái này không tốt cho cơ thể, cho dù là mang thai hay là không mang thai, cháu đều phải ăn ít đi mới tốt.”
Một lần hai lần thăm dò, Kỷ Khinh Khinh trực tiếp biến mình thành đối tượng theo dõi của dì Bùi, quét sạch đồ ăn vặt trong tủ lạnh ở nhà, vừa nghe thấy Kỷ Khinh Khinh có suy nghĩ muốn ăn vặt, lập tức biến thành Đường Tăng nhập thể niệm chú.
Nhưng mà cơn thèm ăn của cô không phải chính mình có thể kiềm hế được, chỉ có thể tìm mọi cách lấy được đồ ăn.
Ví dụ như nhờ Lục Lệ Hành tan tầm về nhà âm thầm mang cho cô chút đồ ăn vặt về.
Đối với chuyện này, thật ra Lục Lệ Hành cũng cùng chung mặt trận với dì Bùi, nếu Kỷ Khinh Khinh muốn ăn chua, anh có thể mua cho cô chút trái cây chua, nhưng mà Kỷ Khinh Khinh lại thèm ăn toàn là gà rán, coca, xiên nướng, mấy thứ này không mang thai Lục Lệ Hành cũng sẽ không mua cho cô, huống chi là mang thai, sao anh có thể chiều theo cô.
Kỷ Khinh Khinh đụng phải vách tường Lục Lệ Hành cũng không nhụt chí, ngược lại nhắn tin cho Ôn Nhu, bảo cô ấy lại đây, cũng lặng lẽ mang chút đồ ăn vặt đến.
Ôn Nhu không thể sánh được Lục Lệ Hành và dì Bùi, thanh niên, không biết phụ nữ đang mang thai ăn được gì không ăn được gì, Kỷ Khinh Khinh bảo cô ấy mang một ít đồ ăn cô muốn ăn đến, cô ấy cũng thật sự mang theo.
Chỉ là không để ý đến hai chữ ‘lặng lẽ” mà Kỷ Khinh Khinh nói.
Cô ấy xách túi lớn túi nhỏ đến, dì Bùi nhiệt tình đón tiếp, khiến cho cô ấy cảm thấy được yêu thương mà lo sợ.
“Ôn Nhu, em đến rồi à?” Kỷ Khinh Khinh đỡ bụng bước từng bước xuống cầu thang.
Dì Bùi vừa thấy vội đứng dậy đi đỡ.
Bụng càng lúc càng lớn, người mang thai cũng càng ngày càng khó nhọc, không tiện ngồi xuống đứng lên, buổi tối ngủ đôi lúc còn bị chuột rút, hơn nữa bởi vì trong khoảng thời gian này được dì Bùi tẩm bổ, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy Kỷ Khinh Khinh đã béo lên.
Kỷ Khinh Khinh ngồi xuống sofa, dì Bùi dì đặt một cái gối dựa sau lưng cô.
Ôn Nhu nhìn cái bụng lồi lên của Kỷ Khinh Khinh: “Chị Khinh Khinh, được mấy tháng rồi ạ?”
Nhẹ nhàng xoa bụng, cô cúi đầu cười dịu dàng: “Sắp được chín tháng rồi, dự tính ngày sinh là vào tháng sau, mấy ngày này nhóc con không ngoan ngoãn, nghịch ngợm lắm, mấy ngày gần đây chị chưa được ngủ ngon một bữa nào, em nhìn xem có phải mắt chị có quầng thâm rồi không?”
“Không có, làn da cũng vẫn đẹp như trước.”
“Em lừa chị hả.”
Ôn Nhu ngó xuống túi lớn túi bé dưới chân, đột nhiên nhớ ra, nói: “Đúng rồi chị Khinh Khinh, em mang theo đồ chị thích ăn đến nè, chị nhìn xem, đều ở đây, có thiếu gì hay không?”
“Đồ thích ăn?” Dì Bùi nhanh nhạy bắt được mấy chữ này: “Đồ gì? Dì xem xem.”
Nói xong lập tức khom người nhìn.
Kỷ Khinh Khinh hốt hoảng, lo sợ bị dì Bùi tịch thu đồ ăn vặt của mình, vội vàng nói: “Dì Bùi dì Bùi…”
“Làm sao vậy?” Dì Bùi nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Kỷ Khinh Khinh, liên tục hỏi: “Có phải khó chịu ở đâu hay không?”
“Không phải.” Kỷ Khinh Khinh trấn tĩnh lại cảm xúc, chần chừ nói: “Là thế này, làm phiền dì lấy chút hoa quả mời Ôn Nhu.”
Ôn Nhu xua tay từ chối: “Không cần đâu, cháu không ăn.”
Dì Bùi bừng tỉnh hiểu ra: “Trách dì, là dì sơ sót, dì đi lấy ngay.”
Vừa nói vừa đi vào phòng bếp, hiển nhiên đã dời đi sự chú ý khỏi đồ ăn vặt Ôn Nhu mang đến.
“Dì Bùi, thật sự không cần…” Ôn Nhu đứng dậy muốn kéo lại dì Bùi, Kỷ Khinh Khinh lại duỗi tay túm chặt cô ấy, nhỏ giọng hấp tấp nói: “Em nhanh chóng mang mấy thứ đồ ăn vặt này lên phòng cho chị.”
Ôn Nhu ngẩn ra, nhìn mấy túi đồ ăn vặt dưới chân mình: “Tại sao thế?”
“Em đừng hỏi tại sao, mau mang lên cho chị đi, là căn phòng thứ hai bên phải trên tầng ba, chị mở của sẵn rồi, bây giờ em lập tức đi ngay đi.”
Bị Kỷ Khinh Khinh thúc giục, Ôn Nhu đành phải xách mấy túi đồ ăn vặt đi lên tầng ba, căn phòng thứ hai bên tay phải quả nhiên mở cửa, bước phòng thì nhìn thấy trên tường treo ảnh cưới của Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành.
Không vào nhầm.
Cô bỏ đồ ăn vặt vào trong phòng, không dám ở lâu, xoay người đi xuống.
Thấy Ôn Nhu đi xuống, lúc này Kỷ Khinh Khinh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nào đến đây, ăn chút trái cây.” Dì Bùi cũng bưng dĩa hoa qua lên: “Đừng khách sáo.”
Ôn Nhu chột dạ liếc dì Bùi, lại dời mắt sang Kỷ Khinh Khinh, không tự nhiên, luôn có cảm giác như đang làm chuyện “nối giáo cho giặc” vậy’.
Không nói chuyện nhiều, hơn một tiếng sau Ôn Nhu đã đứng dậy nói tạm biệt, Kỷ Khinh Khinh nói chuyện một lát cũng cảm thấy mệt mỏi, trong lúc dì Bùi tiễn Ôn Nhu về, cô đứng dậy đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng ba, trong lòng tràn ngập mong đợi.
Đồ ăn vặt mà cô thèm mấy tháng nay, cuối cùng cũng được ăn rồi!
“Mợ chủ à, đi chậm một chút.”
Kỷ Khinh Khinh đỡ tay vịn, quay đầu lại cười nói: “Dì Bùi, không sao đâu, dì cứ bận việc của dì đi, cháu lên phòng ngủ một lát.”
Nói xong, trước khi dì Bùi đi theo, lên tầng ba, đi vào phòng.
Ôn Nhu để đồ ăn vặt ở ngay cửa ra vào, Kỷ Khinh Khinh đóng cửa lại, khóa trái.
Khoai chiên, rong biển, que cay, những đồ ăn vặt phổ thông lại là đồ cấm trong nhà họ Lục, Kỷ Khinh Khinh nhìn mà muốn tuôn trào nước mắt.
Buổi tối Lục Lệ Hành tăng ca trở về, Kỷ Khinh Khinh đã ngủ rồi, không muốn đánh động cô, lặng lẽ đi vào phòng để quần áo lấy áo ngủ, tháo cà vạt, trượt tay, cà vạt rớt xuống mặt đất, Lục Lệ Hành khom người xuống nhặt, lúc đứng dậy khóe mắt nhìn thấy có gì đó trong ngăn kéo.
Dù đã được giấu trong mấy bộ quần áo đã được gấp cẩn thận nhưng vẫn lộ ra một góc của túi nilon.
Lục Lệ Hành mở ngăn kéo, nhấc quần áo ra, mấy cái túi nilon xuất hiện trước mắt, bên trong tất cả đều là một túi túi đồ ăn vặt, có túi mở, có túi chưa mở, anh đều gọi chung là “thực phẩm rác”.
Không cần nghĩ cũng biết tại sao những đồ ăn vặt này lại xuất hiện ở đây.
Lục Lệ Hành bật cười.
Kỷ Khinh Khinh đang mơ màng ngủ, bị nhóc con trong bụng đạp tỉnh, vừa mở mắt, đã thấy được ánh đèn trong phòng đựng quần áo.
Đoán chừng là Lục Lệ Hành đã trở lại.
Cô đỡ bụng rời giường, chậm rãi đi đến phòng để quần áo: “Chồng ơi? Anh về rồi à?”
Kỷ Khinh Khinh sửng sốt, Lục Lệ Hành đang đứng sững trước mấy túi đồ ăn vặt cô giấu.
Lục Lệ Hành quay đầu lại nhìn cô cười như không cười: “Em giấu đúng không?”
Kỷ Khinh Khinh thề thốt phủ nhận: “Không phải em!”
Lục Lệ Hành lôi túi đồ ăn vặt kia ra khỏi tủ quần áo, hành động này với Kỷ Khinh Khinh mà nói quả thực chính là công khai xử tội.

Vứt đại đồ ăn vặt sang một bên, Lục Lệ Hành hỏi cô: “Ăn bao nhiêu rồi?”
Kỷ Khinh Khinh giả vờ khát nước, ngồi trên sofa uống nước, chột dạ không dám nhìn thẳng mắt anh.
Ngày thường cô không sợ Lục Lệ Hành, nhưng bây giờ trong tình huống này không phải cô là người đuối lý sao?
Người đuối lý luôn chột dạ, yếu thế hơn.
“Chỉ có… một chút.”
“Một chút?”
“Khoảng ba bốn miếng.”
“Ba bốn miếng?”
“Một bọc khoai chiên nhỏ, và một túi que cay.”
Hai mắt Lục Lệ Hành híp lại: “Chỉ có một chút như vậy?”
“Thật sự chỉ có một chút thế thôi, em thề, sau này không bao giờ ăn nữa, ngày mai em sẽ vứt nó ngay!” Kỷ Khinh Khinh ngẫm nghĩ, vẫn là sửa miệng: “Ngày mai anh dậy sớm vứt đi, bị dì Bùi nhìn thấy, em lại bị dì ấy càm ràm.”
“Em cũng biết dì Bùi càm ràm?”
Kỷ Khinh Khinh ủ rũ cụp đuôi, vì miếng ăn mà phải chịu ấm ức.
“Anh hãy tin em, em mang bầu em biết, mấy thứ đó không tốt cho sức khỏe, em sẽ không ăn quá nhiều, em chỉ ăn cho đỡ thèm mà thôi… Mọi người cứ không cho em ăn cái nọ cái kia, em cũng không ăn rất nhiều, chỉ ăn một chút, em tra trên mạng hết rồi, một chút như vậy không ảnh hưởng đến con, cùng lắm thì, sau này em không ăn nữa.”
Nghe thấy sự ấm ức và giận dỗi của Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành bất đắc dĩ bật cười: “Không có ý trách em, anh biết em gần nhất vất vả, nhưng cũng không cần trốn tránh như vậy, em xem anh mang cái gì về cho em.”
Lục Lệ Hành cầm một hộp bánh kem nhỏ trên bàn lên.
“Anh giấu dì Bùi mang vào, không phải hôm qua em nói muốn ăn bánh kem sao? Anh mang về cho em một miếng nhỏ, em mau ăn đi, sáng mai anh mang vỏ hộp ra ngoài vứt, không cho dì Bùi nhìn thấy.”
Kỷ Khinh Khinh như chiếm được bảo vật, không chờ được nữa mà mở vỏ hộp ra, muỗng múc một chút cho vào miệng, lớp kem bơ béo ngậy và mềm mại nháy mắt xua tan hết tâm trạng ủ rũ của cô.
“Ông xã, cảm ơn anh! Em biết mà, anh tốt với em nhất, miếng bánh kem này ngon quá!”
“Mấy gói đồ ăn vặt ấy cũng không cần vứt, cứ để ở đây, đợi đến khi sinh xong lại ăn tiếp.”
Hai mắt Kỷ Khinh Khinh sáng bừng: “Thật sao?”
“Tất nhiên là thật.”
Kỷ Khinh Khinh cảm thấy mỹ mãn thơm lên má anh một cái,  “u ám” trong lòng biến thành hư không: “Chồng ơi, em yêu anh!”
Lục Lệ Hành bất đắc dĩ bật cười, cũng chỉ có những lúc như này mới nói yêu anh, ban ngày lúc gọi điện không đồng ý mang đồ ăn cho cô còn bị nói là đáng ghét mà.
Vì để Kỷ Khinh Khinh yên tâm, Lục Lệ Hành lại bỏ túi đồ ăn vặt kia vào lại tủ quần áo, lấy quần áo che đi.
Nhưng mà ngày hôm sau vẫn bị dì Bùi trong lúc quét phòng “lục soát” được.
Dì Bùi nhìn túi đồ ăn vặt nọ, khiếp sợ tái mặt: “Đây là… Đây là cái gì? Đồ ăn vặt? Thực phẩm rác?”
Biểu cảm ấy giống như không phải phát hiện đồ ăn vặt, mà là phát hiện ra bom hẹn giờ vậy.
“Khinh Khinh, cháu mua sao? Cháu đã ăn bao nhiêu rồi?”
Sau khi bị vặn hỏi mười giây, Kỷ Khinh Khinh đổ lỗi cho Lục Lệ Hành: “Không phải cháu mua, là Lệ Hành mua.”
Vì thế buổi tối Lục Lệ Hành khó khăn lắm mới được về sớm, đã bị dì Bùi chặn lại ở phòng khách nhắc nhở gần hai mươi phút.
“Cậu chủ, không phải tôi đã nói sao, làm sao cậu có thể mua mấy thứ thực phẩm rác này cho Khinh Khinh ăn? Khinh Khinh đang mang thai, mấy thứ này có thể ăn ít được chừng nào thì hay chừng đó, cậu lại mua một lúc nhiều như vậy?”
“Tôi biết tôi không có tư cách nói nhiều như vậy, nhưng mà cậu cũng là sắp lên chức ba rồi, sao có thể không chú ý như vậy? Ba cái đồ nhập khẩu có thể ăn bừa sao? Nhỡ xảy ra vấn đề gì thì làm sao?”
Lục Lệ Hành bị dạy dỗ chỉ liên tục gật đầu, không dám nói lời nào.
Kỷ Khinh Khinh đứng bên cạnh áy náy lắng nghe, chột dạ, cũng không dám nói câu nào.
Đột nhiên dưới bụng bỗng đau nhói, Kỷ Khinh Khinh hoảng sợ: “Chồng ơi, em đau bụng…”
Một ngày của ông bố trẻ 2
Kỷ Khinh Khinh bị máy thai trước ngày dự sinh cả tháng.
Lục Lệ Hành vội vàng đưa Kỷ Khinh Khinh đến bệnh viện, trên đường đi, cô đau không chịu nổi, ôm bụng, cả người đầy mồ hôi lạnh nhễ nhại, Lục Lệ Hành để cô gối đầu lên chân mình, ngả người ra ghế sau, cẩn thận ôm lấy cô.
“Có phải em bé muốn ra ngoài rồi không?” Ánh mắt Kỷ Khinh Khinh hoảng sợ nhìn cái bụng nhô cao: “Em sẽ không…!sinh trên xe chứ?”
“Sẽ không.” Lục Lệ Hành cầm tay cô, an ủi giúp cô ổn định tâm trạng: “Đừng sợ, sắp tới bệnh viện rồi, có anh ở đây, em sẽ không sao đâu.”
Được Lục Lệ Hành an ủi, Kỷ Khinh Khinh như có thêm chỗ dựa, dần dần yên tĩnh lại, không còn sợ hãi, thỉnh thoảng chỉ phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Rất nhanh đã đến bệnh viện.
Đã gọi điện đến từ trước nên khi Kỷ Khinh Khinh vừa xuống xe đã được ý tá bệnh viện đẩy vào phòng sinh.
Trước khi tiến vào phòng sinh, Kỷ Khinh Khinh đột nhiên cầm chặt tay Lục Lệ Hành đang đứng cạnh, chịu đựng cơn co thắt đau đớn dưới người, đáy mắt tràn ngập hoảng sợ.
Lục Lệ Hành thấp giọng trấn an cô: “Chúng ta đã đến bệnh viện rồi, đừng sợ, bác sĩ và y tá đều ở đây, họ sẽ giúp em, anh cũng sẽ chờ em ở ngoài.”
Cô bị đứa bé trong bụng hành đến mức không còn hơi sức: “Anh ở đây… chờ em sao?”
“Ừ, anh ở đây chờ em, chờ em và cục cưng bình an ra ngoài.” Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh không chớp mắt, vuốt tóc cô, đột nhiên cúi người hôn một cái lên trán cô.
Một nụ hôn lướt qua trán cô, rất nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng vô cùng trịnh trọng.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Khinh Khinh trượt xuống, sau đó càng ngày càng nhiều nước mắt, nhưng nhờ cái hôn này mà cô bỗng nhiên bình tĩnh lại, không còn sợ hãi, không còn hoảng sợ bất an, tâm trạng cô như được cái hôn này lại dịu lại.
“Ngài Lục.” Bác sĩ đứng cạnh thấp giọng nhắc nhở.
Lục Lệ Hành buông bàn tay đang nắm chặt xe đẩy ra.
Tay Kỷ Khinh Khinh vẫn nắm chặt cánh tay Lục Lệ Hành không thả, cô kinh ngạc nhìn Lục Lệ Hành, dường như cô muốn tìm thấy sự bình yên từ mắt Lục Lệ Hành.
Cứ như vậy một lúc, Kỷ Khinh Khinh yếu ớt buông lỏng bàn tay đang túm chặt cánh tay Lục Lệ Hành ra.
Cạch.
Cửa phòng sinh bị đóng lại.
Lục Lệ Hành đứng tại chỗ thở dốc, mờ mịt nhìn cánh cửa phòng sinh bị đóng lại, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn nhìn như thiêu như đốt bề về phía phòng sinh, chỗ cổ tay phải bị Kỷ Khinh Khinh nắm chặt hằn dấu tay đỏ tươi.
Dấu tay màu đỏ vòng quanh cổ tay đó, nhìn kỹ còn có thể phát hiện ra nó đang hơi run nhẹ.

Anh lùi về sau mấy bước, dựa vào tường trong tư thế cứng ngắc, chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp nát, vẻ mặt chán nản nhìn xuống mặt đất.
Cũng không biết đã đợi ngoài phòng sinh bao lâu, Lục Lệ Hành hoàn toàn quên mất khái niệm thời gian, mãi đến khi dì Bùi và ông cụ Lục chạy đến.
“Khinh Khinh đâu?”
“Ở bên trong.”
Ông Lục và dì Bùi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phòng sinh.

Ông Lục là người từng trải, đã từng chờ ngoài phòng sinh một lần, nhìn dáng vẻ này của Lục Lệ Hành, nặng nề thở dài: “Đừng lo lắng, phụ nữ sinh con đều sẽ trải qua cửa ải này, không sao đâu.”
“Đúng, cậu chủ cậu đừng lo lắng, cơ thể cô chủ luôn rất khỏe, cục cưng cũng rất khỏe, bác sĩ khoa sản đã nói không sao, bây giờ chúng ta kiên nhẫn chờ một lúc, mẹ con nhất định sẽ bình an.”
Lục Lệ Hành cắn chặt răng không nói một lời, chỉ im lặng gật nhẹ đầu, sau đó nặng nề nhắm hai mắt.
Thời gian từ từ trôi qua, chuỗi Phật châu trong tay ông Lục không biết đã xoay bao nhiêu vòng rồi, dì Bùi chắp tay trước ngực đi tới đi lui cầu nguyện cũng không biết bao nhiêu lần rồi, cuối cùng chờ đến lúc của phòng sinh mở ra.
Bác sĩ đi từ trong phòng sinh ra, kéo khẩu trang xuống, mỉm cười đầy mệt mỏi nhìn mấy người họ: “Chúc mừng ngài Lục, mẹ tròn con vuông.”
Cơ thể cứng ngắc của Lục Lệ Hành cuối cùng cũng hơi cử động, anh cúi đầu, hoảng hốt nhếch miệng cười, đi lên trước mấy bước, nhưng lảo đảo một cái, anh quên mất mình đứng lâu như vậy nên chân đã bị tê từ sớm rồi.
Y tá ôm một đứa bé từ trong phòng sinh ra, cười nói: “Ngài Lục, là bé trai, hai kí tám, rất khỏe mạnh, chúc mừng.”
Đứa bé nhắm mắt, yên lặng nằm tại trong bọc tã lót, làn da trắng nõn non nớt, cái miệng đỏ hồng thỉnh thoảng chu chu phun bong bóng, một cái tay nhỏ vươn ra, quơ quơ mấy cái giữa không trung, vô cùng đáng yêu.
“Cậu chủ, cậu nhìn này, đây là con cậu.”
Lục Lệ Hành nhìn đứa bé trong tã lót, một sinh mệnh yếu ớt, cứ như búp bê sứ vậy, anh không dám đụng vào, chỉ sợ đụng một cái sẽ vỡ.
Ông cụ Lục nhìn qua, người già thích cháu chắt, càng nhìn càng thích, nhìn chằm chằm đứa bé, không muốn rời mắt.
Dì Bùi cười nói: “Đứa nhỏ này vừa ra đời đã trắng trắng mập mập, dáng vẻ thật tốt, sau này á, chắc chắn còn đẹp trai hơn bố.”
“Hẳn là vậy!” Y tá ôm đứa bé mở miệng cười nói: “Ông ơi, bé con phải vào phòng ICU, ông xem…”
“Như vậy đi” Ông Lục nói: “Ông và dì Bùi đi trông nom bé con, Lệ Hành, cháu ở đây đợi Khinh Khinh.”
Lục Lệ Hành gật đầu, tiếp tục chờ ngoài phòng sinh, ông Lục và dì Bùi thì đi theo y tá đến phòng ICU.
Đợi một cái đã qua hai tiếng, lúc này y tá mới đẩy Khinh Khinh từ phòng sinh ra.
Tinh thần cô vẫn tỉnh táo, mắt đảo bốn phía, đang tìm Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành tiến lên, đi vào phạm vi tầm mắt cô, nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: “Vất vả rồi.”
Sinh năm tiếng.
Cả người Kỷ Khinh Khinh như mới tắm, ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng cố nở nụ cười: “Con đâu?”
“Con được đưa đến phòng ICU rồi, em nghỉ ngơi đi, tỉnh ngủ là có thể thấy con.”
Cuối cùng cô cũng yên tâm.
Năm tiếng giãy dụa khiến cô hoàn toàn kiệt sức, lúc ra khỏi phòng sinh cũng cố chống đỡ tinh thần, nghe Lục Lệ Hành nói vậy, sự mệt mỏi như thủy triều ập tới, cô từ bỏ chống cự, nhắm mắt để bản thân chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại sắc trời đã nặng nề, đen xì.
Sau khi ngủ một giấc dài dằng dặc, Kỷ Khinh Khinh cảm thấy cả người mềm nhũn, không hề có chút sức nào.
Mở to mắt nghiêng đầu đã thấy Lục Lệ Hành đang ngồi cạnh giường chăm sóc cô, thấy cô tỉnh bèn vội vàng hỏi: “Tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Không dính dính khó chịu toàn mồ hôi như lúc trước khi ngủ, sau khi tỉnh lại cả người nhẹ nhàng thoải mái, hiển nhiên đã được lau sạch.
“Em hơi đói.”
Câu này của cô thều thào không có sức, sinh con khiến sức lực cả người cô bị rút sạch.
Lục Lệ Hành cẩn thận đỡ cô ngồi dựa vào đầu giường, chân mày của Kỷ Khinh Khinh nhíu chặt, ngược lại hít một tiếng.
“Sao?”
Kỷ Khinh Khinh nhíu mày nửa ngày: “Không sao, hơi đau một chút.”
Lục Lệ Hành ấn nút khẩn cấp ở đầu giường, không lâu sau có một y tá đi vào, tiêm một mũi giảm đau cho Kỷ Khinh Khinh.
“Đây là dì Bùi nấu cho em” Lục Lệ Hành đặt hộp cơm nhỏ xuống trước mặt cô, Kỷ Khinh Khinh nằm dựa giường đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, cả người cứng đờ như gỗ.
Quá đau.
Sinh con quả thực như chịu tội.
Lục Lệ Hành xoa đầu Kỷ Khinh Khinh, thấp giọng nói: “Vất vả rồi.”
Kỷ Khinh Khinh cười cười: “Cũng may đã qua, đứa nhóc đâu?”
“Ở phòng ICU, em muốn nhìn thì để anh bảo dì Bùi ôm tới.” Nói xong Lục Lệ Hành đứng dậy ra ngoài, không lâu sau dì Bùi ôm đứa bé đi vào.
“Khinh Khinh, tỉnh rồi sao? Có khó chịu ở đâu không?”
“Vừa rồi y tá tiêm cho cháu mũi giảm đau, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.” Cô nói nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực dì Bùi.
Dì Bùi cười ôm đứa bé đến đưa cho Khinh Khinh: “Là bé trai, hai kí sáu, cháu ôm một cái đi.”
Đứa bé cực kì ngoan, được dì Bùi ôm tới mà vẫn yên tĩnh ngủ say, miệng nhỏ khẽ nhúc nhích mút thỏa thích, Kỷ Khinh Khinh không dám dùng sức, đây là lần đầu tiên cô làm mẹ, cô cũng không biết phải ôm con thế nào, cánh tay cứng ngắc khó xử ôm bé, không dám làm gì khác.
Cục thịt trắng trắng nộn nộn một nằm trong ngực cô, nhìn chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng thứ nho nhỏ là do cô liều mạng sinh ra.
Khinh Khinh giơ tay phải lên sờ vào khuôn mặt mềm mại non nớt trơn bóng của bé cưng, gương mặt nhỏ bé thấy được cả lông tơ.
Đây chính là đứa bé cô mang thai tháng chín sinh ra, là cục cưng trân quý nhất của cô.
Kỷ Khinh Khinh bỗng chảy nước mắt.
Nhưng lại cố nén, đáy mắt rưng rưng, khóc cười ra tiếng: “Thằng nhóc con…”
Giày vò chết cô.

Có lẽ mẹ con một lòng, thằng nhóc đang yên lặng nằm ngủ có cảm ứng khi cô chạm vào, nghiêng nghiêng đầu giật giật, cứ như một giây sau sẽ tỉnh nhưng lại không thể mở mắt, một cái tay nhỏ từ từ vươn khỏi tã lót, ngón tay còn chưa thể xòe ra, năm ngón tay nắm nắm, Kỷ Khinh Khinh đưa một ngón tay tới, vậy mà thằng bé chuẩn xác không lệch túm được nhín tay Kỷ Khinh Khinh.
Đừng thấy bé nhỏ nhưng thật ra cực kì có sức, nắm chặt không thả, ngoài miệng còn phun bong bóng.
Cái tay nho nhỏ mềm mại, ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn khiến người ta không nỡ buông ra, trái tim Kỷ Khinh Khinh mềm nhũn.
“Ông nội đâu?”
Lục Lệ Hành nói: “Ông nội đang nghỉ ngơi ở sát vách.”
Ông cụ có chắt trai, coi như bảo bối, nhìn thế nào cũng không đủ, cô gắng thức được mấy tiếng, cuối cùng không nhịn được nữa, cơ thể mỏi mệt kháng nghị mới tới sát vách nghỉ ngơi một lúc.
“Cậu chủ, cậu chưa ôm đứa bé đâu?”
Kỷ Khinh Khinh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh: “Anh chưa ôm con?”
Lục Lệ Hành im lặng không nói lời nào.
“Nào nào nào, ba ôm một cái.”
Kỷ Khinh Khinh cũng rút ngón tay khỏi bản tay thằng nhóc, đưa cho Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành đâm lao phải theo lao, giữa hai mày có chút bối rối, nhưng che giấu rất tốt, vụng về ôm đứa bé từ ngực Khinh Khinh.
Nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay, anh không cảm nhận được chút sức nặng nào, anh nhìn gương mặt non mềm của thằng nhóc, không biết làm sao, nhịp tim không khỏi nhanh hơn, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, đáy mắt đờ đẫn bỗng dần trở nên dịu dàng.
Đó là cảm giác máu mủ đan xen mà không thể dùng lời nói để diễn tả được.
Anh dịu dàng nhìn chăm chú đứa bé mới chào đời không lâu  này, là con của anh và Khinh Khinh, máu mủ ruột già với anh, chảy cùng một dòng máu với anh.
Bỗng nhiên bật cười.
Một ngày của ông bố trẻ 3
Sinh con là một việc vô cùng vất vả, còn mệt hơn làm việc liên tục ba ngày ba đêm.
Lục Lệ Hành nghĩ như vậy.
Vốn dĩ hôm nay là một ngày cuối tuần tuyệt vời, cả gia đình sẽ có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, nhưng thật đáng tiếc, sáng Kỷ Khinh Khinh thức dậy sớm trang điểm, thậm chí cô còn nán lại ở phòng thay đồ nửa tiếng chỉ để tìm một bộ quần áo vừa người.
“Chồng à, hôm nay phiền anh chăm con, em phải đi dự họp báo phim truyền hình, tối em sẽ về hơi muộn.”
Sau khi qua loa hôn anh một cái, Kỷ Khinh Khinh vội vàng bước ra cửa, thậm chí Lục Lệ Hành còn không có cơ hội để nói gì.
Không biết làm sao, thức dậy, rửa mặt rồi đi ăn sáng ở dưới nhà, Lục Lệ Hành nhận ra không chỉ Kỷ Khinh Khinh ra khỏi nhà mà ông Lục cũng đi ra ngoài, không chỉ vậy, cả dì Bùi cũng có chuyện phải xin nghỉ một ngày để đi ra ngoài.
Trong biệt thự chỉ có anh, đứa bé và hai thím bảo mẫu.
Về vấn đề này, Lục Lệ Hành không có cảm giác lo sợ nào, dù sao ngày thường ở nhà, Lục Tinh cũng do hai thím bảo mẫu chăm sóc.
Lục Tinh, cái tên này là do ông cụ Lục đặt, mang ý nghĩa ánh sao sáng giữa bầu trời rộng lớn.

Tên ở nhà là Chu Chu, một chiếc thuyền nhỏ, là tên do Lục Lệ Hành đặt, đè bẹp luôn cả cái tên mạnh mẽ.
Chu Chu đã gần tám tháng, cậu bé to cỡ lòng bàn tay lớn lên rất nhanh, trắng trẻo mập mạp, nhưng nhóc ấy còn nhỏ, khuôn mặt như búng ra sữa vẫn chưa thấy được giống ai, chỉ là có gương mặt hơi giống Lục Lệ Hành.
Ăn sáng xong, Lục Lệ Hành lên phòng làm việc trên lầu, làm việc chưa đến một giờ, còn chưa đọc xong tài liệu đã nghe thấy bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng khóc.
Anh rất quen thuộc với tiếng khóc này, cũng không biết đứa trẻ này giống ai, bình thường lúc im lặng thì rất ngoan nhưng khi bắt đầu khóc thì cứ như là sẽ khóc cả ngày.
Tiếng khóc vang lên trong biệt thự một lúc lâu vẫn không ngừng, tiếng khóc khiến Lục Lệ Hành vô cùng phiền, anh không thể đọc tài liệu được nữa, đặt bút đứng dậy mở cửa phòng làm việc, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Trong phòng trẻ sơ sinh, một bảo mẫu đang vội ôm cậu bé dỗ dành, người còn lại đang chuẩn bị sữa bột, khi Lục Lệ Hành bước vào, hai người họ khó xử nói: “Cậu chủ, tôi xin lỗi, không biết hôm nay Chu Chu bị làm sao, cứ khóc mãi không ngừng, tôi dỗ thế nào cũng không được.”
Chu Chu nằm trên vai thím bảo mẫu khóc đến mức mặt đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, thời gian trôi qua, cậu bé vẫn gân cổ lên khóc.
Một thím bảo mẫu khác lấy sữa bột đã pha đưa cho Chu Chu, Chu Chu vừa cắn núm vú giả lập tức nhả ra, quay đầu không chịu ăn, tiếp tục khóc.
“Có khi nào cai sữa không thành công không?”
“Làm sao vậy được, mấy ngày nay Chu Chu vẫn ăn sữa bột mà.”
Việc cai sữa đối với một đứa bé còn đang quấn tã mà nói là một quá trình vô cùng khó khăn, trước khi cai sữa, ngoài sữa mẹ ra thì sữa bột gì Chu Chu cũng không chịu ăn, thà chịu đói cũng không chịu ăn gì, cả biệt thự đều là tiếng gào khóc, Kỷ Khinh Khinh đau lòng, lén đút cho cậu bé ăn vài lần nên cậu bé không cai sữa được, sau khi Lục Lệ Hành biết được, mạnh mẽ ép cô phải cai hẳn.
“Không bị sốt, cũng không tiểu…” Hai thím bảo mẫu đầy kinh nghiệm không biết làm gì.
Chu Chu khóc nấc lên, mũi đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Lục Lệ Hành, không biết vì sao lại vươn một bàn tay mập mạp như củ sen về phía Lục Lệ Hành.
Thím bảo mẫu vội vàng nói: “Ngài Lục, hay ngài thử ẵm xem sao?”
Ở nhà, Lục Lệ Hành rất ít khi ôm thằng nhóc này, không liên quan tới gì khác, chỉ là anh thường đi làm về muộn thì Chu Chu đã ngủ mất rồi, thỉnh thoảng cuối tuần thì cậu bé lại bị Kỷ Khinh Khinh và ông cụ Lục ôm suốt nên anh cũng không chen vào được.
Thấy Lục Lệ Hành không ôm mình, Chu Chu càng khóc càng buồn bực, không đưa tay ra nhưng cả cơ thể vẫn luôn duỗi về phía Lục Lệ Hành, tay chân nhỏ nhắn đạp loạn xạ trong vòng tay của thím bảo mẫu.
Thím bảo mẫu thấy vậy vội vàng ôm lấy Chu Chu, bàn tay nhỏ bé của Chu Chu nắm lấy áo sơ mi của Lục Lệ Hành nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Ngài, ngài nhìn này…”
Chu Chu tiếp tục leo về phía Lục Lệ Hành, thím bảo mẫu không giữ được nữa.
Lục Lệ Hành nhìn ánh mắt đáng thương của cậu bé, vươn tay ra ôm lấy Chu Chu.
Trong mũi toàn mùi thơm của sữa.
Kỳ lạ là Chu Chu đang khóc không ngừng trong vòng tay của thím bảo mẫu, vừa nằm trong vòng tay Lục Lệ Hành thì dần dần không còn khóc nữa, gò má dựa lên vai Lục Lệ Hành với dáng vẻ vô cùng lệ thuộc, tay nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, nghẹn ngào nấc lên từng cơn.
Lục Lệ Hành một tay cẩn thận kéo mông nhỏ quấn tã của Chu Chu, một tay vuốt ve lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ về.
Thứ bé bỏng như vậy nằm gọn trong vòng tay, Lục Lệ Hành như đang ôm một búp bê sứ mỏng manh, nhẹ nhàng không dám dùng sức.
“Thì ra Chu Chu muốn được ba ẵm, ba ẵm thì không khóc nữa.”
Thím bảo mẫu lấy khăn giấy lau nước mắt cho Chu Chu, nhưng Chu Chu không muốn bà lại gần nên đã nghiêng đầu không cho bà lau.
“Để tôi làm.”
Lục Lệ Hành cầm lấy khăn giấy trên tay thím bảo mẫu, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Chu Chu.
“Ngài Lục, ngài cho đứa bé bú đi, từ sáng đến giờ cậu bé vẫn chưa ăn gì.”
Lục Lệ Hành cầm bình sữa đưa vào miệng Chu Chu, cậu bé không hề chống cự, hình như cậu bé rất đói, từng ngụm từng ngụm, uống mấy ngụm đã cạn đáy, ỉu xìu nằm trên vai Lục Lệ Hành, có lẽ là do vừa rồi khóc mệt, mí mắt rũ xuống như sắp ngủ.
Lục Lệ Hành vụng về ôm cậu bé dỗ dành hai cái, thấy cậu bé sắp ngủ thì lặng lẽ đặt cậu vào nôi.
Không ngờ đứa trẻ này khi chạm vào giường thì lập tức tỉnh, nhìn Lục Lệ Hành khóc rống, không ôm thì không chịu.
“Lục Tinh!” Lục Lệ Hành không chiều cậu bé, nhỏ giọng răn dạy.
Một đứa nhỏ nhỏ xíu thì hiểu gì chứ? Cậu bé chỉ biết mình bị la, giật mình, sợ hãi, nháy mắt khóc rống lên, thím bảo mẫu dỗ mãi không được.
Lục Lệ Hành bất đắc dĩ phải ôm lấy Chu Chu để dỗ dành.
Nằm trên vai Lục Lệ Hành, Chu Chu nghẹn ngào khóc như thể rất oan ức.
“Ngài Lục, hôm nay có lẽ Chu Chu không thoải mái, nếu ngài không có chuyện gì thì ôm cậu bé nhiều hơn được không?”
Lục Lệ Hành nhìn bàn tay non nớt đang nắm chặt áo mình của Chu Chu, không nói gì, chỉ gật đầu rồi ôm Chu Chu ra khỏi phòng.
Đứa bé đang khóc như sắp cạn hết nước mắt một phút trước giờ đang nằm trong vòng tay của Lục Lệ Hành, vô cùng ngoan ngoãn.
Một ngày của ông bố trẻ 4
Chu Chu tám tháng vẫn chưa biết đi chỉ biết bò, vẫn chưa biết nói mà chỉ bặp bẹ i a mấy chữ, không có Kỷ Khinh Khinh và dì bùi phiên dịch thì không ai biết cậu bé đang nói gì.

Trong nhà không có ai, Lục Lệ Hành ẵm con về phòng dỗ một lát, cuối cùng cậu bé cũng ngừng khóc, ngoan ngoãn ghé lên vai Lục Lệ Hành, trên mũi ửng đỏ phập phồng, lâu lâu lại thút thít, đôi mắt hồng hồng trong trẻo nghiêng nghiêng đầu lanh lợi nhìn Lục Lệ Hành.
Lúc không khóc lóc ầm ĩ thì vẫn đủ ngoan.
Tay ôm Chu Chu của Lục Lệ Hành hơi ngừng lại, sau đó lại vỗ nhẹ lên lưng cậu bé hai cái.
Trước bàn làm việc trong phòng sách có một tấm thảm trải nền lớn, vừa dày vừa mềm mại, Lục Lệ Hành thả Chu Chu lên thảm, lại lấy mấy món đồ chơi cho cậu bé chơi.
Chu Chu ngồi trên thảm, ngẩng đầu nhìn Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành cúi đầu nhìn thằng bé, hai ba con nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Lục Lệ Hành ngồi xổm xuống đặt đồ chơi xuống trước mặt cậu.
Nhóc con mới lớn bằng này làm gì hiểu ý của anh, miệng i i a a một lúc sau đó nắm lấy ống quần của Lục Lệ Hành không buông.
Lục Lệ Hành rấy bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi bên cạnh Chu Chu, săn tay áo lên, đẩy một chiếc xe đồ chơi màu đỏ đến trước mặt cậu nhóc: “Con ngồi đây chơi một lát, ba sang kia ngồi làm việc, được không?”
Chu Chu nhìn theo tay anh, ánh mắt nhìn vào chiếc xe nhỏ màu đỏ, lập tức bị món đồ chơi thu hút, buông ống quần của Lục Lệ Hành ra, hai tay hai chân bò trên thảm phía trước, một tay nắm lấy chiếc xe hơi nhỏ, quay đầu đưa cho Lục Lệ Hành xe, miệng ê a hai tiếng.
Lục Lệ Hành nắm tay cậu bé đẩy xe nhỏ về phía trước, vụt một cái, xe hơi nhỏ đã trượt đến sát mép thảm trải nền, Chu Chu cười khanh khách, dùng cả tay lẫn chân bò về phía chiếc xe nhỏ.

Bắt chước Lục Lệ Hành đẩy xe nhỏ về phía trước, xe nhỏ lại vụt chạy về phía trước, Chu Chu lại vui vẻ hào hứng đầy khí thế bò qua phía chiếc xe, mãi không biết mệt.
Lục Lệ Hành đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, sau đó đi đến bàn làm việc mở máy tính ra tiếp tục làm việc.
Tuy công việc của anh chất chồng như núi nhưng hôm nay là cuối tuần, không có kế hoạch làm việc, nếu như cả nhà họ Lục không phải chỉ có mỗi anh và một đứa bé bò dưới đất ở nhà…
Lục Lệ Hành xoay màn hình máy tính chếch về hướng thảm trải nền, cậu nhóc kia bò tới bò lui trên thảm trải sàn rất là vui vẻ.
Thu hồi tầm mắt, Lục Lệ Hành tiếp tục làm việc.
Chu Chu tự chơi trên thảm trải sàn một lúc lâu, cảm thấy tay chân hơi đau nên cũng không chơi nữa, thậm chí còn hơi thấy ấm ức vứt xe nhỏ sang một bên, đôi măt đen láy sáng ngời nhìn xung quanh như đang tìm gì đó.

Bàn làm việc rất cao, nhất thời cậu bé chưa nhìn thấy Lục Lệ Hành, tìm một lát thì bĩu môi muốn khóc, lo sợ hoảng hốt bò về phía trước, nhìn thấy giày của Lục Lệ Hành thì càng ấm ức hơn, bò về phía Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành đang tập trung làm việc, dưới chân bỗng nhiên truyền đến tiếng động, vừa cúi đầu nhìn đã thấy Chu Chu không biết đã ở dưới chân anh từ lúc nào, đang bám lấy ống quần anh, ôm bắp chân anh, loạng choạng đứng lên.
Lục Lệ Hành định đỡ, nhưng mà lúc thấy Chu Chu đang tự đứng lên thì lại nhịn lại, nhìn cậu nhóc ôm bắp chân mình đứng lên, giống như đang lên án người làm ba này không xứng chức.
Thấy Lục Lệ Hành không ôm mình, Chu Chu dùng một tay nắm lấy ống quần, một bàn tay mập mạp khác thì với về phía Lục Lệ Hành, năm ngón tay chộp lấy không trung, chân nhỏ nghiêng nghiêng ngả ngả.
“Ô…!ôm…”
Cậu bé còn ngập ngừng nói, Lục Lệ Hành hiểu được, trước khi cậu bé ngã nhào thì khom người bế cậu lên.
Chu Chu vui vẻ ngồi lên đùi Lục Lệ Hành toét miệng cười, rồi trút giận lên máy tính để bàn, dùng hay tay chọc vào máy tính.

Lục Lệ Hành tắt giao diện làm việc đi, đùa nghịch bàn phím với cậu nhóc.
Con  nít đúng là có mới nới cũ, nghịch bàn phím chán rồi không nghịch nữa, đưa mắt nhìn về phía tấm ảnh gia đình.
Cậu nhóc chỉ vào cậu bé mập mạp chính giữa tấm hình, quay đầu nhìn Lục Lệ Hành bằng ánh mắt tò mò cứ như đang hỏi “đứa bé trong hình là ai”.
Lục Lệ Hành cầm tấm ảnh lên, Chu Chu dùng ngón tay vào người mình, cổ họng phát ra tiếng ê a.
“Đây là con.”
“Ơ?” Chu Chu trợn to mắt nhìn Lục Lệ Hành.
“Thằng nhóc mập mạp này là con.” Lục Lệ Hành lại nói tiếp một câu.
Lúc Chu Chu mới sinh ra còn gầy, cả nhà lo cậu nhóc không đủ dinh dưỡng, lúc trong bụng mẹ không phát triển tốt nên vừa sinh ra đã theo sự hướng dẫn của bác sĩ bổ sung đủ loại dinh dưỡng, chưa được mấy tháng đã nuôi thành một thằng bé mập mạp, bây giờ sau khi ăn uống điều độ rồi thì không còn mập như trước nữa.
Chu Chu cứ như là hiểu điều Lục Lệ Hành nói, dựa sát lại nhìn tấm hình hai lần, lại chỉ vào Kỷ Khinh Khinh.
“Đây là mẹ.”
Chu Chu há miệng la hai cái, lại chỉ vào Lục Lệ Hành trong hình, quay đầu lại nhìn anh, có vẻ như là đã nhận ra anh, dùng tay chỉ vào anh.
Lục Lệ Hành yên lặng nhìn, thằng nhóc chỉ hết người trong hình một lần, sau đó mới hết hứng thú với tấm ảnh, vô cùng hào hứng muốn bò lên bàn, Lục Lệ Hành gấp máy tính lại, thả cậu lên bàn làm việc.
Chu Chu cứ như là một nhóc siêu quậy, chụp lấy những thứ trên bàn sách, không thích thì ném xuống đất, khi cầm lấy cây bút của Lục Lệ Hành, Lục Lệ Hành bắt được tay cậu, không nặng không nhẹ đánh một cái vào lòng bàn tay cậu, nghiêm túc nhìn cậu nhóc: “Không được ném, nghe rõ không?”
Thằng nhóc không chỉ không thấy đau mà còn cười cười với Lục Lệ Hành, không hề sợ chút nào, thậm chí còn to gan hơn, hai tay chống xuống bàn học leo về phía Lục Lệ Hành, giơ tay muốn ôm.
Lục Lệ Hành bất đắc dĩ bật cười, chỉ đành dùng một tay ôm cậu nhóc, thế này thì không thể nào làm việc được rồi, thằng nhóc này không thể rời khỏi tầm mắt của mình được, lúc nào cũng phải trông chừng.
Đang chuẩn bị ôm Chu Chu ra khỏi phòng làm việc, Chu Chu trong ngực anh bỗng vặn vẹo mông nhỏ, cả người cứng đờ, đột nhiên khóc òa lên.
Bàn tay to của Lục Lệ Hành vỗ vỗ lưng cậu bé hai cái dỗ dành nhưng mà vẫn không thấy đỡ, bỗng nhiên như cảm giác được gì đó, Lục lệ Hành đặt cậu nhóc lên bàn làm việc xem thử, hóa ra là tiểu rồi.
Tã lót ướt nhẹp làm mông nhỏ cấn rất khó chịu.
Lục Lệ Hành chưa từng xử lý chuyện này, ôm cậu bé vào phòng em bé, bảo mẫu không ở đây, Chu Chu lại khóc rất lớn, Lục Lệ Hành không còn cách nào khác là chỉ đành tìm một cái tã lót ra thay, dùng khăn ướt lau sạch mông cho cậu nhóc.
Lúc này có vẻ như Chu Chu khó chịu, rất ầm ĩ, chân nhỏ quẫy đạp lung tung, chỉ thay tã lót mà cứ như là chịu tra tấn vậy, khóc đến mức cả gương mặt đều đỏ lên.
Chân mày Lục Lệ Hành nhăn lại, luống cuống mặc tã lót cho cậu.
“Được rồi được rồi, thay xong rồi, không được khóc.” Lục Lệ Hành hạ giọng dỗ dành cậu bé, lại ôm cậu bé vào lòng dỗ dành, vừa lau nước mắt cho cậu vừa nói: “Chưa thấy đứa nhóc nào thích khóc như vậy.”
Đây là lời nói thật.
Trước giờ Lục Lệ Hành chưa gặp được mấy đứa trẻ, nói gì đến trẻ con khóc trước mặt anh.
Chu Chu có vẻ như hiểu được vậy, sau khi Lục Lệ Hành lau nước mắt cho xong thì ngừng khóc, ngoan ngoãn tựa vào lòng Lục Lệ Hành xoa xoa mắt.
“Ngài,…!sao vậy ạ?” Bảo mẫu vội vàng chạy đến, hoảng hốt lo lắng nhìn cậu bé trong lòng Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành không muốn trách chuyện bảo mẫu lười biếng, chỉ nói: “Vừa rồi mới thay tã cho Chu Chu, hai người thu dọn đi.”
Nói xong bèn ôm Chu Chu ra ngoài.
Cậu nhóc nghịch ngợm đến trưa cuối cùng cũng mệt mỏi, ghé vào vai của Lục Lệ Hành buồn ngủ, hơi há miệng, tất cả nước miếng đều chảy lên vai Lục Lệ Hành.
Ngửi mùi thơm của sữa trên người cục cựng, Lục Lệ Hành vỗ vỗ lưng của cậu nhóc, thoải mái nở nụ cười.
Trước khi chiều tối, Kỷ Khinh Khinh cuối cùng cũng đã rời khỏi buổi họp báo, nhớ cục cưng ở nhà nên về trước, vừa về đến nhà đã hỏi cục cưng đâu, bảo mẫu nói là cậu chủ đang ôm đứa nhỏ đi tản bộ bên hồ.
Đến bên hồ nhìn, một tay Lục Lệ Hành ôm Chu Chu, tay còn lại cầm một món đồ chời nhỏ chơi đùa với cục cưng, thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười giòn như chuông bạc.
Màn đêm phía chân trời vẫn chưa buông xuống, vẫn còn sót lại một vùng chiều tà sáng lạn đọng ở trên cành cây, ánh xuống hồ nước.
Khinh Khinh đứng đó nhìn một lát, sự nôn nóng trong lòng bỗng bị cảnh tượng trước mắt làm dịu lại.
Thằng nhóc trong lòng nhìn thấy cô, trên mặt nở nụ cười hào hứng, dang hai tay về phía Kỷ Khinh Khinh, hai chân ngắn nhỏ kích động quẫy đạp.
Kỷ Khinh Khinh đi về phía Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành quay đầu: “Về rồi à?”
Kỷ Khinh Khinh cười nhận lấy Chu Chu từ tay Lục Lệ Hành, hôn lên má cậu nhóc một cái, quay đầu đón nhận nụ hôn dịu dàng của Lục Lệ Hành.
“Ừm, về rồi.”
Ánh mặt trời chiếu xuống làm bóng của ba người đổ thật dài trên mặt đất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.