Tối Thượng Đa Tình Giả

Chương 53: ¶×¥ tử khí - Tiểu bạch kiểm ¥×¶


Đọc truyện Tối Thượng Đa Tình Giả – Chương 53: ¶×¥ tử khí – Tiểu bạch kiểm ¥×¶

Sựt…..

Lưỡi kiếm cắt xuyên qua mộc trảo, chất nhờn bên trong lập tức bắn ra tung tóe, dính lên cả mặt hắn, một mùi tanh tưởi không chịu nổi lập tức xộc vào mũi, Vô Minh lách người bật dậy, tay kiếm vung ra chém đứt rể cây đang quấn chặt vào chân, cái rể bị chém đứt rơi ra ngo ngoay như đuôi thằng lằng, hắn không chậm trễ, như tên rời dây bay đến vung kiếm chém phăng gốc cây làm hai khúc, chất lỏng kinh tởm kia lập tức phúng ra, thân cây bị chém giãy giụa dưới đất giây lát rồi nằm im bất động, bên tro gốc cây kia lộ ra một cái xác đang bị phân hủy da thịt bong tróc, đôi mắt trợn ngược, mùi tanh hôi lan tỏa trong không khí, một cơn buồn nôn dâng trào lên cổ họng, hắn cố gắng nén lại, tránh ánh mắt không nhìn vào đó nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Càng đi sâu vào trong hắn càng bắt gặp nhiều mộc ma hơn, bên trong đã trở thành một mảnh tử địa, người chết rất nhiều, hầu hết đều trở thành thức ăn của những ma cây ghê tởm kia, phần còn lại thì chết không nguyên vẹn, chỉ còn lại một phần cơ thể, có vẻ nơi này không chỉ có mộc ma mà còn có hung thú khác.

Vô Minh tung kiếm chém phăng một gốc mộc ma, sau đó thu kiếm lai tiếp tục di chuyển, những mộc ma này tuy rất nguy hiểm trong ảo cảnh thế nhưng nếu không có ảo cảnh thì nó cũng chẳng đáng sợ là mấy, vì hành động của nó khá chậm chạp, chỉ cần bị chém đứt liền chết, điều đáng sợ nhất là khi chém đó cũng sẽ chém luôn cả xác người bên trong, đó là cảnh tượng khinh khủng, khi mà máu thịt của người đó hòa vào chất nhờn của quái cây nhìn rất tởm, có nhiều cái xác bi tiêu hóa không còn nguyên vẹn thì còn khiếp hơn, nếu tinh thần hắn không đủ mạnh mẽ thì đã sớm chịu không nổi.

Gràoooooo……

Một tiếng thú rống phá tan sự tĩnh lặng nơi đây, phía xa vang lên tiếng đánh nhau, đi lâu như vậy hắn mới nhìn thấy người sống, liền nhanh chóng chạy lại.

–“ Chết tiệt, nó là cái quái gì “.

–“ Chúng ta không thể nhìn thấy nó “.


–“ Aaaaa… “.

Liên tục có tiếng người nói chuyện cùng những tiếng thét thất thanh vang lên, khi Vô Minh chạy đến thì thấy phía xa tụ tập hơn mười người, họ đang bị hai đầu hung thú vây công, thế nhưng có vẻ họ không nhìn thấy chúng nó, tại sao ư, thì nhìn động tác của họ liền biết, họ luôn nhìn ngó xung quanh một cách bất định, binh khí trong tay luôn trong tình trạng sẵn sàng thế nhưng chẳng hề có mục tiêu, chỉ múa máy một cách vô thức.

Đám người kia nhìn đều lạ mắt, không có ai hắn quen, duy chỉ có một nam nhân nhìn như tiểu bạch kiểm kia là hắn từng nhìn thấy, chính là trong nhóm người đã trêu chọc Thủy Nhạc lúc còn ở trên miệng vực, thế nhưng lúc này chỉ còn mình hắn có lẽ những kẻ kia tám phần là đã chết, lúc này tên đó cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt lóe lên một tia kì dị, phía bên phải hắn một đầu hung thú đang xông vào, nếu cứ thế này hắn sẽ bị giết.

–“ Coi chừng, bên phải “.

Vô Minh buộc miệng thốt lên, tên đó nghe vậy cũng vô thức vung kiếm chém về bên phải mình tuy chỉ là vô tình nhưng hung thú kia lại bị chém trúng, văng ngược trở lại và bị thương. Mặc dù không biết chuyện gì sảy ra nhưng tên đó vẫn nhìn về phía Vô Minh ánh mắt cảm kích gật đầu một cái, hắn cũng miễn cưỡng gật đầu một cái như đáp lời rồi dời ánh mắt sang chỗ khác.

“ Quỷ Nhãn Ma Lang, ma thú tam giai hậu kỳ, có khả năng nhìn ra ảo cảnh “.

–“ Thì ra là ma thú sống dựa vào ảo cảnh “.

Vô Minh thì thầm.

–“ Vị huynh đài này, nơi này rất quỷ dị, có ma thú biết tàn hình, ngay cả cây cối cũng biết tấn công vô cùng nguy hiểm “.

Tên tiểu bạch kiểm kia lên tiếng trong khi đang chật vật tránh né những thứ hắn không thấy. Vô Minh nghe vậy lắc đầu cười khổ, những người này vẫn bị vây trong ảo cảnh không thể thoát ra.

–“ Các người mau lấy nước rửa mắt “.

Vô Minh nhàn nhạt nói. Những người kia tuy không biết hắn có ý gì nhưng vẫn có người làm theo, ngay cả tên bạch kiểm kia cũng không chút nghi ngờ mà làm theo, sau khi họ rửa mặt ánh mắt liền biết thành ngơ ngác, rồi chuyển thành kinh hãi. Tại sao Vô Minh lại bảo bọn họ rửa mặt ư, đơn giản là vì hắn đã phát hiện ra ảo cảnh kia bắt nguồn từ một loạt phấn lạ tiết ra từ những ma mộc này, chỉ cần rửa sạch sẽ không nhìn thấy nữa.

–“ Chuyện quái gì đấy “.


Có người không tự chủ mà thốt lên.

–“ Thứ các người thấy lúc nãy chỉ là ảo cảnh do những Huyễn Ảnh Mộc Ma này tạo ra “.

Vô Minh trầm trầm trầm nói.

–“ Huyễn Ảnh Mộc Ma sao, không phải thứ đó đã tuyệt diệt rồi sao, sao lại xuất hiện tại nơi này “.

–“ Hèn gì từ lúc vào đây ta vẫn cảm thấy rất lạ”.

–“ Đa tạ các hạ… “.

Tất cả đều ngạc nhiên khi nghe hắn nói về ma mộc, ánh mắt cảm kích không tự chủ mà ném về phía hắn, ngay cả tiểu bạch kiểm kia cũng dùng một ánh mắt say mê nhìn hắn làm trái tim hắn nhảy dựng lên, không tự chủ mà rùng mình một cái liền giả bộ làm ngơ nhìn ra chỗ khác.

–“ Chư vị, nơi này quỷ dị khó lường, chúng ta cần phải hợp sức thì may ra mới có một cơ hội “.

Hắn nhìn những người kia chắp tay nói.


–“ Vị huynh đài này nói không sai, chúng ta cần hợp lực lại nếu không sẽ bỏ mạng tại nơi này “.

Bạch kiểm lên tiếng, Vô Minh thấy vậy liền lảng tránh ánh mắt sang một bên, nội tâm tự hỏi tại sao lại là ta chứ.

–“ Chết tiệt, nơi này có thật có kỳ bảo hay không, tại sao lại đáng sợ như vậy “.

–“ Nếu nói vậy tất cả đều nghe theo huynh đài đây vậy “.

Tất cả đều gật đầu đồng tình, ma lang kia sau khi bi lộ diện cũng sớm bị tiêu diệt, bọn họ hội họp bàn tán một hồi vẫn quyết định đi thẳng về phía trước.

………………………………..

Phía sau lưng bọn họ từ những xác chết vô tri kia bỗng xuất hiện một tia tử khí thoát ra sau đó hòa nhập vào làn quang mang màu tím kia khiến cho nó dần dần trở nên nồng đậm.

••°°••°°••°°••°°••°°•• LẠC KỲ NAM


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.