Đọc truyện Tôi Thực Sự Là Tra Thụ – Chương 73: Thế Giới Thứ Ba: Ngược Lão Đại Giới Giải Trí (16)
Bởi đột ngột phát sinh tình huống mới nên cuối cùng có tận 3 xe cứu thương đến đây, một chiếc chở gã sao nam xấu số kia, một chiếc chở tài xế gây tai nạn bị thương còn nặng hơn người bị đâm, chiếc cuối cùng chở Trì Chiếu và Kỳ Dục Dương.
Ở đây không còn ai khác, vả lại có rất nhiều người thấy Kỳ Dục Dương nói chuyện với Trì Chiếu nên lúc bác sĩ nhắc phải có người nhà đi cùng, chỉ Trì Chiếu mới có thể đi theo. Tới bệnh viện, cuống cuồng cả tay cả chân, cũng may Kỳ Dục Dương là khách VIP của bệnh viện này. Khám tổng quát một lượt, chắc chắn hắn không có chuyện gì lớn, nhân viên công tác trong bệnh viện trực tiếp đưa hắn lên phòng VIP.
Ở đây cơ sở vật chất tối tân, an ninh mạnh, Trì Chiếu cũng không sợ có paparazzi theo đuôi.
Nhưng kể cả không có paparazzi thì cũng không giải quyết được gì.
Dưới chung cư xảy ra chuyện lùm xùm to như vậy, dường như tất cả những người đứng xem đều thấy Kỳ Dục Dương nghiêng về phía cậu, chắc chắn ảnh chụp và video hiện tại toàn bình luận, chẳng cần xem Trì Chiếu cũng biết bọn họ đang nói gì.
# Shock! Tiểu thịt tươi nổi danh đứng trên đường ôm ôm ấp ấp đàn ông#
# Tiết Thanh là gay?! Sân thượng lại lần nữa kín người hết chỗ #
# Tình yêu của Tiết Thanh lộ ra ánh sáng, đối tượng hóa ra lại là người nọ! #
……
Trì Chiếu còn lâu mới để tâm đến mấy thứ linh tinh, cậu đang đứng cạnh giường bệnh Kỳ Dục Dương, yên lặng cúi đầu nghe mắng.
“Sao lại để sức khỏe thành thế này, cậu nhìn đi, thiếu dinh dưỡng, thiếu ngủ nghiêm trọng, nhịp tim còn thất thường. Có tiền cũng đừng giày xéo cơ thể như vậy chứ! Cậu là người nhà mà không nhắc cậu ta hả?!”
Khí thế ông bác sĩ quá mạnh, mắng Trì Chiếu tới mức nghẹn họng không trả lời được, hai giây sau cậu mới đáp, “Không phải, cháu không phải người nhà……”
Ông bác sĩ mái đầu hoa râm liếc cậu một cái, “Không phải người nhà thì là gì, đồng nghiệp? Nhưng cậu là minh tinh cơ mà?”
Trì Chiếu rối rắm nghĩ, “Cũng không phải đồng nghiệp, chúng cháu là bạn học.”
Ông bác sĩ cau mày đánh giá Trì Chiếu, ước chừng một phút sau mới cười đầy hàm ý, như thể đã phát hiện quan hệ giữa bọn họ.
“Đừng có mà màn thưa che mắt thánh.”
Trì Chiếu: “……???”
Ông bác sĩ cười khẩy, “Cãi nhau chứ gì? Cậu ta thành ra như bây giờ là vì cãi nhau với cậu đúng không?”
Rồi ông trưng ra vẻ mặt tấm chiếu cũ “Trên đời này còn cái gì ông đây chưa từng thấy, còn cái sóng gió nào ông không từng trải” đầy đắc ý, ông lắc đầu không bằng lòng, sau đó hạ giọng khuyên bảo: “Còn trẻ nên dễ giận dỗi nhau, lúc yêu đương khó tránh khỏi cãi vã, đều là việc nhỏ, bình thường thôi. Nhưng làm gì thì làm, đừng có làm ảnh hưởng đến sức khỏe, cậu nhìn đi, cãi qua cãi lại rồi cãi tới bệnh viện luôn à?”
Trì Chiếu ngây ra, hé miệng, “Không phải, cháu……”
“Rồi rồi rồi,” ông bác sĩ liên tục xua tay, “Đừng giải thích, giải thích là che giấu, thứ bị che giấu là sự thật, tôi biết thừa, cháu trai tôi cũng hay nói vậy. Cậu trông cậu ta cho kỹ, cậu ta hoảng hốt quá độ, cơ thể cũng có vấn đề, lại còn tụt huyết áp nên mới ngất xỉu, chắc mấy tiếng nữa là tỉnh, lúc nào hết thuốc nhớ nhấn đèn gọi y tá, y tá sẽ thay thuốc mới, quan sát một đêm, sáng mai tôi lại qua đây, nếu ngày mai không sao thì cho các cậu đi.”
Nói xong ông bác sĩ xoay người bước đi, được vài bước ông bỗng chốc quay ngoắt đầu lại, nhìn trách móc Trì Chiếu: “Không được cãi nhau nữa! Chuyện nhỏ tí con con mà không bình tĩnh giải quyết được ư? Haiz, bọn trẻ yêu đương bây giờ, hết nói nổi.”
Trì Chiếu: “……”
Đợi ông bác sĩ đi ra, Trì Chiếu nhìn cửa phòng đã đóng, rồi lại nhìn Kỳ Dục Dương đang mê man trên giường bệnh mà thở dài, đến bên cạnh hắn.
Bác sĩ không nói thì Trì Chiếu đúng là cũng không để ý, lúc này nhìn kĩ mới thấy cằm Kỳ Dục Dương đã gầy đi một chút, mắt cũng có quầng thâm.
Thiếu dinh dưỡng, mất ngủ nghiêm trọng, nhịp tim không đều……
Ngày nào cậu cũng nhìn thấy Kỳ Dục Dương, nhưng không lần nào cậu nhận ra những điều này, là do cậu không giỏi quan sát hay do Kỳ Dục Dương vẫn luôn giấu mình đây?
Kéo ghế dựa qua, Trì Chiếu chậm rãi ngồi xuống lặng yên nhìn khuôn mặt Kỳ Dục Dương. Người khỏe mạnh cỡ nào đi nữa, chỉ cần thay đồ bệnh nhân và nằm lên giường bệnh đều sẽ nhanh chóng trở nên nhợt nhạt thiếu sức sống, Kỳ Dục Dương nhắm mắt, gương mặt không hồng hào, đôi môi khô tróc cả da, càng nhìn càng thấy ốm yếu.
Trì Chiếu nhìn hắn rất lâu, mãi sau thì nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mở ra.
Người tới là cấp dưới của Kỳ Dục Dương, Kỳ Dục Dương vừa nằm viện là bệnh viện đã gấp rút liên hệ người phụ trách về vấn đề sức khỏe của hắn, đã hơn nửa năm Kỳ Dục Dương không tới bệnh viện, vẫn chưa đổi người khác. Nếu là trường hợp của người bệnh khác, người được bệnh viện liên hệ đầu tiên khi có vấn đề bất trắc sẽ là vợ/chồng, người yêu hoặc cha mẹ, nếu không có thì là con cái.
Nhưng người chịu trách nhiệm được biết tình trạng Kỳ Dục Dương lại không có bất kì huyết thống gì với hắn, toàn là cấp dưới Kỳ Dục Dương thuê bằng tiền.
Trì Chiếu quay đầu, lúc thấy người kia, cậu lại khẽ thở dài rồi đứng lên: “Bác sĩ bảo không sao, chỉ sợ hãi quá độ thôi.”
Người đó không hỏi thêm là vì sao lại sợ hãi quá độ, anh ta chỉ gật đầu, “Làm phiền ngài Tiết.”
Trì Chiếu nhất thời không nói gì, cấp dưới cũng là người ít lời, Trì Chiếu không nói lời nào, anh ta cũng cứ đứng trơ ra, không có ý định mở miệng, tíc tắc, không khí trong phòng bệnh càng ngày càng xấu hổ, Trì Chiếu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở lời: “Anh đi theo Kỳ Dục Dương bao lâu rồi.”
Cấp dưới đáp rất nhanh: “Hai năm.”
“Vậy trước kia có từng gặp tình huống này không?”
Cấp dưới không hiểu lắm, “Ngài Tiết hỏi tình huống nào?”
“Thiếu dinh dưỡng, mất ngủ nghiêm trọng, nhịp tim không đều……”
Trì Chiếu nhắc lại lời ông bác sĩ đã nói, cấp dưới nhớ lại một chốc, gật gật đầu xác nhận, “Có.”
Nghe thấy câu trả lời này lòng Trì Chiếu nhẹ nhõm hẳn, nghĩa là bệnh này gián tiếp xuất phát từ chứng đau đầu chứng và mất ngủ chứ không phải mới bị.
Trì Chiếu mới vừa thở phào lại nghe cấp dưới tiếp lời, “Nhưng trước kia chủ tịch Kỳ chỉ ăn không ngon và mất ngủ mức độ nhẹ, không giống mấy ngày hôm trước, ăn không ngon ngủ không yên, trường hợp tim đập bất ổn cũng chưa từng thấy.”
Trì Chiếu: “……”
Tuy không liên quan gì đến Trì Chiếu, nhưng tự thân cậu nhận ra cấp dưới này đang ngầm nói mình, cậu im lặng, khô khốc đáp một câu: “Vậy à, tôi biết rồi.”
Cấp dưới mỉm cười, “Ngài cứ thong thả ngồi, tôi đi làm thủ tục cho chủ tịch Kỳ.”
Cấp dưới ra ngoài, Trì Chiếu im lặng một lúc, cậu quay đầu rũ mắt nhìn khuôn mặt Kỳ Dục Dương, cậu bước lên phía trước hai bước, ánh mắt di từ khuôn mặt người nằm trên giường tới ống truyền dịch trên tay.
Đang được truyền dịch, gân xanh trên tay hắn càng nổi rõ, Trì Chiếu chạm nhẹ vào mu bàn tay Kỳ Dục Dương, thấy lạnh buốt.
Lúc truyền dịch nhiệt độ cơ thể người sẽ thấp hơn bình thường, Trì Chiếu cẩn thận đặt tay hắn vào trong chăn, động tác đắp chăn rất khéo léo, chỉ sợ đụng vào ống tiêm.
Thu xếp xong xuôi, Trì Chiếu đứng thẳng lưng xoay người định ra ngoài thì đột nhiên cánh tay bị ai đó túm chặt.
Trì Chiếu xoay đầu, Kỳ Dục Dương đã tỉnh từ bao giờ, đang cậu đăm đăm.
Trì Chiếu mím môi chỉ chỉ bên ngoài, “Tôi không đi, định ra hỏi y tá xem đêm nay phải truyền mấy bình.”
Tưởng rằng giải thích xong Kỳ Dục Dương sẽ thả ra, nhưng đợi mãi mà người nọ vẫn không có ý buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn.
Trì Chiếu thoáng thấy ống tiêm xê dịch, lập tức cuống cuồng, “Buông tay! Muốn làm vỡ mạch máu hả!”
Cậu đưa một tay còn lại ra gỡ cánh tay Kỳ Dục Dương, gỡ mãi mới ra, Trì Chiếu bất đắc dĩ, cậu thấp giọng nói: “Yên tâm, hôm nay tôi sẽ không đi đâu cả.”
Lúc đổ bệnh là lúc một người yếu đuối nhất, lúc nằm viện thì càng là như vậy. Dù có nằm giường bệnh nạm vàng thì sao chứ? Nếu không có ai quan tâm mình thì thê thảm biết bao.
Kỳ Dục Dương không có người thân, mà bệnh còn chưa khỏi, bản thân mình lại là người giúp hắn giảm bớt đau đầu, hay là mình ở lại, để Kỳ Dục Dương bớt khổ đi ít nhiều.
Đấy là Trì Chiếu nghĩ thế, còn Kỳ Dục Dương không thèm quan tâm hai chữ ở lại Trì Chiếu nói, hắn chỉ nghe thấy hai từ “Hôm nay”.
Đôi môi khô khốc của Kỳ Dục Dương giật giật, nửa ngày sau Trì Chiếu mới nghe được âm thanh khàn khàn vang lên, “…… Ngày mai thì sao?”
Trì Chiếu lặng lẽ nhìn hắn, Kỳ Dục Dương chạm vào ánh mắt cậu, không có ý nhượng bộ, lòng Trì Chiếu nghĩ một đằng, miệng lại nói một nẻo.
Cậu gật đầu, “Ừm, không đi.”
Lúc hỏi câu kia, biểu cảm của Kỳ Dục Dương còn miễn cưỡng được coi là bình tĩnh, nhưng nghe thấy câu trả lời của Trì Chiếu xong, hắn kích động thấy rõ, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng Trì Chiếu chưa bao giờ thấy, hắn cựa quậy định ngồi dậy, Trì Chiếu nào dám để hắn lộn xộn, bèn ấn hắn nằm xuống giường, xong xuôi Trì Chiếu mới đứng thẳng, một lần nữa nhìn Kỳ Dục Dương, người nọ đã bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn còn chút rung động, “Ngày mai không đi, còn sau này……Em có đi không?”
Lúc này Trì Chiếu không đáp ngay, cậu nghiêng đầu, làm như không biết gì nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là phòng bệnh nằm trên tầng cao nhất bệnh viện, có thể nhìn thấy kiến trúc các toà nhà trung tâm thành phố xa xa, Trì Chiếu thấp giọng trả lời: “Chưa biết.”
Chưa biết.
Một đáp án lấp lửng lại có thể khiến Kỳ Dục Dương không nén nổi mà cười rộ lên, đường đường là người nối nghiệp ngành giải trí, chủ tịch Gia Ngư Văn Hóa nằm trên giường cười đến là đần, Trì Chiếu nhìn mà không biết nói sao, nhưng trong lòng cậu cũng chộn rộn bao cảm xúc, chua xót có, nghẹn ngào có, ấm áp có.
Khuôn mặt Tiết Thanh không còn lạnh băng nữa, lúc người kia nhìn mình, ánh mắt cũng dịu dàng như cái dịu dàng lúc nhìn Trình Nhiên, Kỳ Dục Dương nghe thấy cậu hỏi: “Cười gì vậy?”
Kỳ Dục Dương lắc lắc đầu, hắn mới vừa tỉnh lại, thân thể vẫn còn suy yếu, hơn nữa còn cảm thấy tức ngực khó thở.
Kích động quá độ, nhịp tim lại còn không đều, kém tí nữa là phát bệnh tim. Cũng may Kỳ Dục Dương không có tiền sử bệnh tim, hiện tại chỉ xuất hiện chút triệu chứng, nhưng sau này nhất định phải chú ý cơ thể, nếu không có lẽ sau này mắc cũng nên.
Trì Chiếu nhìn quanh, định lấy cho Kỳ Dục Dương cốc nước, nhưng cậu vừa bước được nửa bước đã lại bị một bàn tay to túm lại, Trì Chiếu bất đắc dĩ, “Tôi nói rồi, tôi không đi.”
“Anh biết.”
Kỳ Dục Dương ngửa đầu nhìn Trì Chiếu ăn mặc sạch sẽ nghiêm túc, ngay cả mái tóc cũng gọn gàng không chút cẩu thả, “Em……”
Hắn nói rất nhỏ, Trì Chiếu nghe không rõ, cậu chỉ có thể hơi khom người, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Kỳ Dục Dương, ý bảo hắn lặp lại lần nữa, Kỳ Dục Dương nhìn đôi mắt Trì Chiếu, bẽn lẽn xin “Em……hôn anh một cái?”
Trì Chiếu trợn tròn mắt, nét mặt kinh ngạc, Kỳ Dục Dương vẫn tha thiết nhìn, không định từ bỏ. Rèn sắt khi còn nóng, đạo lý này tên đàn ông nào cũng hiểu, khó khăn lắm thái độ của Tiết Thanh mới mềm mỏng đi, hắn phải nắm chắc cơ hội.
Muốn thì vẫn muốn mà run thì vẫn run, trong dự cảm, 80% Tiết Thanh sẽ cự tuyệt thẳng thừng, 10% sẽ uyển chuyển cự tuyệt, 10% còn lại may ra sẽ đáp ứng.
Đừng nói là 10%, dù có là 1%, 0.1% khả năng, Kỳ Dục Dương cũng muốn nếm thử, hắn còn đang bận nghĩ nếu Tiết Thanh đáp ứng thì sẽ hôn mặt hay hôn trán mình đây.
Kệ, hôn chỗ nào cũng được, đáp ứng là tốt rồi. Cho dù nụ hôn kia chỉ là thương cảm, không phải tình yêu.
Nét mặt Tiết Thanh chậm rãi thay đổi, lúc cậu tới gần, Kỳ Dục Dương tí thì sốc, hắn kích động mà ngồi đơ trên giường, chờ đợi thiên sứ duy nhất của đời mình, trao cho hắn một nụ hôn sạch sẽ thuần khiết, một nụ hôn tựa như ban ơn.
Khi cách Kỳ Dục Dương chỉ còn hai centimet, Tiết Thanh khẽ nhắm mắt lại, cậu cúi người, ngửa đầu áp cánh môi màu sắc nhàn nhạt lên hai phiến môi mỏng của Kỳ Dục Dương, cảm giác ấm áp mà ướt át truyền đến, Kỳ Dục Dương nhìn Tiết Thanh đang gần kề trong gang tấc, đột nhiên hiểu rõ vì sao biên kịch lúc viết kịch bản đều phải đắp nặn ra một nhân vật cao quý như trích tiên, lạnh tựa băng mà trong tựa ngọc như vậy.
Bởi vì kiểu người thế này, là kiểu có thể khơi lên ở đàn ông khát khao từ đáy lòng, là kiểu có thể khiến đàn ông điên cuồng ham muốn chinh phục nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: 【hát khàn cả giọng】Sao dám nhẫn tâm trách người sai trái! Là tại ta khiến người càng lún càng sâu, càng sâu càng sầu, lún vào cảm tình như lốc xoáy~~~