Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 63: Thế Giới Thứ Ba: Ngược Lão Đại Giới Giải Trí (6)


Đọc truyện Tôi Thực Sự Là Tra Thụ – Chương 63: Thế Giới Thứ Ba: Ngược Lão Đại Giới Giải Trí (6)

Những lời này phảng phất trong không gian se lạnh, Trì Chiếu còn chưa kịp nói gì thì Kỳ Dục Dương đã tự hồi hộp trước, hắn khẽ gục đầu xuống, cẩn thận đánh giá lại tâm trạng hiện giờ. 

Nóng hôi hổi, ngập tràn hơi ấm. 

Đây là tâm trạng đặc trưng của một người đàn ông muốn theo đuổi, muốn bảo vệ và muốn ở bên cạnh người nào đó. Nửa năm trước Kỳ Dục Dương chưa từng dám hy vọng xa vời mình có thể sống như một người bình thường, nhưng ngay giờ khắc này, hắn không chỉ sống như một người bình thường mà còn gặp được người khiến tim mình thổn thức. 

Thật trùng hợp, người nọ là thuốc chữa bệnh, đồng thời cũng là đối tượng trong giấc mộng đầy hương sắc kia của hắn. 

Kỳ Dục Dương cười ngốc nghếch hồi lâu rồi mới lại ngẩng đầu nhìn Tiết Thanh. Nhưng vừa ngẩng đầu, hắn phát hiện nét mặt Tiết Thanh hơi là lạ.

Trì Chiếu: “Ờmmm……”

Hệ thống: “……”

【 đừng cướp lời thoại của tôi, cảm ơn. 】

Lần thứ hai Trì Chiếu lạ lẫm nhìn Kỳ Dục Dương rồi đứng lên về phòng, Kỳ Dục Dương ngơ ngác nhìn bóng dáng cậu, cuống quýt vô cùng. 

Cậu ấy biết mình thích cậu ấy rồi ư?

Liệu……Cậu ấy có ghét mình không?

Các cụ bảo rồi, nghĩ nhiều quá cũng không tốt, Trì Chiếu không có ý gì khác, cậu chỉ muốn nhanh chóng về phòng nói chuyện với hệ thống, nhưng do sốt ruột nên quên luôn chuyện trả lời Kỳ Dục Dương.

……

Bể bơi cách phòng ngủ không gần, Trì Chiếu đi năm phút mới về được phòng, cả đường đi cậu đã cân nhắc cẩn thận, lúc đóng cửa lại cũng là lúc ra quyết định cuối cùng: “Đây là cách cậu ta giữ lại ta, đúng không?”


Trì Chiếu đây đã hai ba tháng, dựa theo mạch truyện, tình cảm của Kỳ Dục Dương đã phát triển tới độ muốn giữ Tiết Thanh lại bên cạnh làm thuốc an thần. 

Bởi vậy có thể hiểu được hành vi bất thường của hắn hôm nay. Tâm sự với mình là đang dùng đòn tâm lý, khiến mình cam tâm tình nguyện ở lại, câu nói vừa rồi hẳn cũng chỉ là câu nói đong đưa thôi.

Phân tích nửa ngày mà vẫn không thấy hệ thống nói một câu, Trì Chiếu hậm hực gọi một tiếng, “Hệ thống, mi còn ở đó chứ?”

【 Còn. 】

Ở đó sao không thở câu nào, Trì Chiếu lại hỏi, “Mi làm gì đó, có nghe thấy ta nói gì không.”

【 Tui đang giải nén phiên bản ktv mới nhất, cậu muốn hát tí không? 】

Trì Chiếu: “……Giờ này là giờ hát à!”

Hệ thống im lặng hai giây, sau đó giọng nó lại vang lên, thêm sắc thái vô tội. 

【 Giờ nào là giờ nào? Cậu đang muốn nghe tôi khẳng định rằng nam chính không thích cậu chứ gì? Tự cậu nghĩ đi, việc nam chính có thích cậu hay không đều không phải chuyện hai ta có thể khống chế, kinh nghiệm hai lần trước đã cho thấy nam chính là tên thần kinh, dù cậu có làm gì thì hắn vẫn một lòng một dạ yêu cậu. 】

…… Nói đúng.

“Vậy thì làm sao giờ, cứ để yên thế à?”

【 Đơn giản lắm, cậu thủ thân như ngọc là được, đừng thích hắn, mặc kệ hắn nhiệt tình một mình, đến lúc đó hắn không muốn hận cậu cũng không được. 】

Trì Chiếu như được giấc ngộ gật gù, gật được một nửa cậu lại bắt đầu thấy lạ, “Hệ thống, sao hôm nay mi bình tĩnh vậy, bình thường nếu nói đến chuyện này mi sẽ hóa thành gà chiến ngay, hôm nay làm sao thế?”

Hệ thống thở dài một tiếng rồi nín thinh, nửa phút sau, âm điệu ê ê a a thê lương uyển chuyển vang lên trong đầu Trì Chiếu.


【 ~Em như nhạn liệng giữa trời, em như rồng mắc cạn, em như cá nuốt dây câu, em như con thuyền mất lái giữa sóng. Chao ôi, nghĩ đến mà như đứt từng đoạn ruột, qua đêm nay làm sao chờ nổi tới ngày mai ~】

Trì Chiếu: “…………”

Hệ thống phải chịu bao nhiêu kích thích to lớn mới xúc động đến độ hát kinh kịch nhỉ. 

Nghe thấy tiếng lòng hãi hùng của Trì Chiếu, hệ thống lại lần nữa thở dài một tiếng, nó không bị kích thích, nó chỉ nhân lúc Trì Chiếu không hay biết gì, dùng đôi hoả nhãn kim tinh nhìn thấy thế giới này cũng có tương lai lệch cốt truyện thê thảm. 

……

Điệu《 Quá Thiều Quan 》 còn đang ngân nga âm ỉ, hệ thống tủi thân sắp xếp lại kho logic, dọn dẹp tất cả số liệu xong, nó trườn vào ktv hát bài tiếp theo《 Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh 》.

……

Gần đây hệ thống say mê ca hát, thường xuyên gào một đoạn kinh kịch hoặc trống vận Kinh Bắc, có lẽ mấy tháng sau nó sẽ tấu hài luôn cũng nên. Trì Chiếu luôn nghẹn lời nghe đôi chút, sau đó cũng không chịu nổi bắt nó cắt đứt liên lạc, cậu không muốn ngày nào cũng phải nghe những bài ca già cỗi kia. 

Từng ngày trôi qua, dù Kỳ Dục Dương không muốn cho Trì Chiếu ra ngoài nhưng cũng không thể nhốt cậu trong nhà cả đời. Chẳng bao lâu nữa là đến lúc quay《 Mộng Ngữ Giả 》 trước khi quay, Trì Chiếu vẫn tự tin vào kĩ năng diễn xuất của mình, chí ít thì cậu cũng đã trói buộc với hệ thống sắm vai tra thụ, sống tận hai trăm năm rồi, chỉ là diễn mà thôi, nghề cũ, chắc chắn không thành vấn đề.

Nhưng đến khi đứng ở trước máy quay, Trì Chiếu mới phát hiện, ôi đau mặt quá.

Kĩ năng diễn xuất của Tiết Thanh rất bình thường, kĩ thuật diễn của Trì Chiếu cũng giống với Tiết Thanh. Tức là thế nào? Tức là miễn cưỡng xem được, nhưng ai xem xong cũng cùng mang biểu cảm bất đắc dĩ “Ừ thôi, cứ chắp vá vậy đi”.

Diễn xuất không như dự liệu, Trì Chiếu tối mặt ngồi một góc suy tư về cuộc đời. 

Khó trách hai thế giới trước đều thất bại……


Vẻ mặt Trì Chiếu hoảng hốt. Hóa ra từ trước đến giờ mình không có kỹ thuật diễn à?!

Trì Chiếu sợ hãi, hệ thống còn sợ hơn, bây giờ ông mới biết hả ông cố nội?

Nhớ lại năm đó, hệ thống biết vậy chẳng làm, vốn nghĩ rằng mình nhặt được đồ quý, cuối cùng mới nhận ra mình nhặt được vật tụ tai ương. Cáu nhất là chuyện rõ ràng lần nào Trì Chiếu cũng nghiêm túc sắm vai, độ chuyên nghiệp cũng ngang ngửa những ký chủ khác nhưng lại không thể thành công, càng nói hệ thống càng mất mặt. 

Một người một hệ thống hậm hực ngồi xổm trong góc phân loại nấm, hôm nay Kỳ Dục Dương hiếm khi tới công ty nên không ở đây, nếu không hắn đã sớm an ủi Trì Chiếu.

Hôm qua vừa khởi quay, hôm nay biên kịch bèn đến nhận mặt diễn viên.

Biên kịch là một tác giả nổi danh có vài ngàn vạn fans, chuyên viết tiểu thuyết kì ảo, 《 Mộng Ngữ Giả 》 là một tác phẩm thời trẻ của người này. Buổi sáng, vừa đặt chân tới biên kịch cũng đã gặp mặt Trì Chiếu, hai người không có giao tình nên cũng không quá thân thiện, chỉ bắt tay rồi trò chuyện vài câu. Về sau biên kịch thấy Trì Chiếu quá lạnh nhạt thì đành đi nói chuyện với nữ chính.

Bây giờ đã hơn hai giờ chiều, thời tiết oi bức vô cùng, biên kịch cũng chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông đứng gần, ánh mắt đối phương đang du đãng không mục tiêu khắp đoàn phim, cuối cùng dừng lại trên người Trì Chiếu đang lặng yên tỏa ra áp suất thấp. 

Người đàn ông này hơi nghiêng nghiêng đầu rồi bước về phía Trì Chiếu.

Trước mắt bỗng dưng tối sầm, Trì Chiếu ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn người vừa tới.

Có vẻ người đàn ông nọ không để ý tới sự lạnh nhạt và thờ ơ của cậu, anh ta hơi hơi mỉm cười, cảm giác gần gũi dường như càng thêm rõ rệt. Người đàn ông này khoảng chừng 25-26 tuổi, ngoại hình dễ nhìn khiêm tốn, trông rất có lực tương tác, nhưng sau khi nhìn kỹ mới phát hiện ánh mắt anh ta rất sắc bén, tựa như có thể nhìn thấu nội tâm con người. 

Anh ta mở miệng, giọng nói dễ nghe lạ thường, “Cậu tên Tiết Thanh hả?”

Trì Chiếu chậm rãi quay đầu sang một bên, điều này không chỉ vì diễn cho đúng tính cách Tiết Thanh mà còn vì cậu không muốn phản ứng với người này. 

Vô nghĩa, cả đoàn phim đều dán lịch quay phim và ảnh chụp diễn viên chính, người này còn tới hỏi cậu có phải Tiết Thanh hay không, đây là biết rõ còn cố hỏi à?

Thấy cậu không để ý mình, người đàn ông kia chợt thấy thú vị, trước đó anh ta từng thấy Tiết Thanh trên TV, nhưng lại không phát hiện hóa ra bên ngoài lại là người đáng yêu đến vậy. Nổi lên tâm tư muốn làm quen, đối phương lấy một tấm danh thiếp từ trong túi đưa cho Trì Chiếu, “Cậu có thể gọi tôi là Louis, đây là danh thiếp của tôi, nếu có thời gian rảnh, chúng ta cùng đi uống ly cà phê.”

Trì Chiếu bỗng chốc xoay đầu, đôi mắt cậu tỏa sáng nhìn người đối diện, “Anh vừa bảo anh tên gì?”

Người đàn ông khẽ sửng sốt, hình như đối phương thấy hứng thú với tên tiếng Anh của mình. Kinh ngạc trong thoáng chốc, người nọ nở nụ cười hiền hoà như nước, “Louis, đây là tên tôi lúc còn đi học, dùng rất nhiều năm nên tôi quen rồi, lúc về nước mọi người cũng gọi tôi như vậy.”


Chỉ là một cái tên mà thôi, người này không có bất kì điểm tương tự nào với Louis của cậu, nhưng chỉ một cái tên cũng lập tức khơi lên bao hồi ức đẹp đẽ trong lòng Trì Chiếu, tuy cảm giác đã phai nhạt, nhưng hồi ức còn đó, vẫn là đáng để hoài niệm.

Ánh mắt Trì Chiếu chợt ấm áp, biểu cảm này đáng lẽ ra sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác. Kỳ Dục Dương giải quyết việc công ty xong thì vọt tới đoàn phim ngay, kết quả lại nhìn thấy cảnh này. 

2 giờ chiều, trong thời tiết oi bức, ánh mặt trời ngả nghiêng lười biếng chiếu rọi lên hai người đó, Tiết Thanh thấp hơn đối phương vài centimet, phải ngẩng đầu nhìn. Ánh mắt cậu rất chăm chú, giữa không gian nắng ấm lượn lờ, Tiết Thanh chẳng cười, nhưng ai cũng thấy cậu có hảo cảm với người này. 

Hoài niệm như vậy, lưu luyến đến vậy, rõ ràng đã nhìn thấy Tiết Thanh, rõ ràng đã tới gần cậu nhưng Kỳ Dục Dương lại cảm thấy nỗi đau thần kinh mang đến càng thêm rõ ràng, càng thêm nghiêm trọng, cơn đau này không giống như dĩ vãng, nó còn xen thêm tư vị phẫn nộ. 

Trì Chiếu nhanh chóng nhận tấm danh thiếp kia, một bàn tay lại đột nhiên vươn tới đẩy tay cậu ra rồi cướp lấy tấm danh thiếp trắng tinh, danh thiếp bị bóp chặt, mau chóng biến thành mảnh giấy vụn.

Người đàn ông kinh ngạc nhìn Kỳ Dục Dương, đáy mắt Kỳ Dục Dương toát ra sự phẫn nộ và dục vọng độc chiếm ngùn ngụt khiến người ta kinh hãi, người nọ cảm thấy lạ, vốn không nghe nói Tiết Thanh là đồng tính luyến ái, người này là bạn trai hay chỉ là người theo đuổi?

Trì Chiếu cũng giật mình nhưng không để lộ ra ngoài, sự giật mình trôi qua, cảm xúc của cậu mau chóng bị sự không vui chiếm chỗ, cậu còn chưa nhìn rõ chữ trên tấm danh thiếp kia, tự nhiên Kỳ Dục Dương lại thô lỗ cướp đi như vậy, cũng quá không tôn trọng cậu rồi?

Thoáng nhìn, Kỳ Dục Dương thấy Tiết Thanh lộ ra sự bất mãn, trong nháy mắt huyệt thái dương hắn căng như phát nổ, hắn âm trầm liếc nhìn người đàn ông kia, sau đó không lưu tình ném danh thiếp xuống đất, hắn xoay người túm chặt cánh tay Trì Chiếu, kéo cậu rời khỏi phim trường.

Người đàn ông còn muốn nói thêm điều gì, định duỗi tay ngăn cản, nhưng Kỳ Dục Dương đi quá nhanh, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời đi. Anh ta thở dài ngồi xổm trên mặt đất nhặt tấm danh thiếp bị bóp nát lên. 

Phải bóp mạnh thế nào mới bóp được một tấm giấy cứng thành ra thế này. Anh ta chỉ đưa Tiết Thanh danh thiếp, cũng chưa xâm phạm, cần kích động vậy sao.

Khát vọng chiếm hữu quá mạnh sẽ khiến tâm lí vặn vẹo, ranh giới giữa người và vật sẽ càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng đi tới bước đường nguy hiểm. Chuyện này không tốt đẹp gì, không biết Tiết Thanh chịu được không.

Người đàn ông nọ khẽ lắc đầu, thầm cảm khái vài câu.

Lúc này biên kịch tới gần anh ta, không rõ nội tình hỏi: “Trình Nhiên, chú làm sao lại chọc vào chủ tịch Kỳ rồi?”

Trình Nhiên là tên tiếng Trung của người đàn ông nọ, anh ta là em họ của biên kịch, cũng là cố vấn kịch bản bộ phim này, anh ta chuyên mảng tâm lý học, cung cấp rất nhiều kiến thức tâm lý học có thể vận dụng vào kịch bản. Nghe thấy câu hỏi của biên kịch, lông mày Trình Nhiên nhướng lên, “Anh nói gã thần dấm kia là Kỳ Dục Dương?”

Tác giả có lời muốn nói: 

Hệ thống: Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.