Đọc truyện Tôi Thực Sự Là Tra Thụ – Chương 44: Thế Giới Thứ Hai: Ngược Thượng Tướng Tinh Tế (44)
Mọi việc tiến triển tương đối thuận lợi, sau khi Morris lấy được tình báo đã nhanh chóng trình lên cấp trên, cấp trên lại nhanh chóng điều binh. Giống y như Trì Chiếu nghĩ, chúng chọn phương án 2, trực tiếp tập kích doanh trại Đế Quốc đóng quân ở Tử Vong tinh hà, nhưng bởi vì những văn kiện đó đều bị phó quan động kinh ném đi mất, nên toàn bộ kế hoạch quân sự trong đó đều đổi ngày, lúc phản quân xâm nhập vào doanh trại, đang chắc mẩm sẽ chỉ có một nhóm quân binh ít ỏi, nhưng đến lúc nhìn thấy nguyên một doanh trại giương vũ khí nhắm vào chúng, mặt thủ lĩnh phản quân tái nhợt cả đi.
Đã từng gặp kẻ thích tự tìm đường chết, nhưng chưa thấy lũ nào vội tìm đường chết như lũ này.
Ô hay thật, đóng cửa mà vẫn có dê béo tự vác xác tới, toàn thể doanh trại thành thạo tóm gọn lũ phản quân, đến khi tin tức truyền lại Đế Quốc chủ tinh, người ta còn chẳng dám tin.
“Đầu Alorin bị úng nước à?”
Những người còn lại: “……” Ai biết.
Cử cấp dưới nghênh ngang dẫn theo một đám phản quân tới khiêu khích, nhìn thế nào cũng thấy không giống phong cách của vị thượng tướng 5 sao trước kia.
Nhưng quân lính thì không thông minh đến thế, bọn họ chỉ nghĩ, mặc kệ chuyện như nào, chỉ cần khiến Alorin chịu quả đắng là bọn họ vui rồi.
Nhưng người ở cấp chỉ huy quân bộ thì đắn đo nhiều hơn, kế hoạch ban đầu của bọn họ là điều động đội quân lớn đi quét sạch tinh tặc, nếu kế hoạch không thay đổi, mà bọn Alorin nghe được phong thanh rồi bất ngờ tập kích thì lại rất bình thường.
Nghĩ sâu hơn một chút, những người thuộc ban chỉ huy quân bộ đột nhiên không rét mà run.
Trong khi mọi người ở quân bộ loạn lên vì suy nghĩ thì Trì Chiếu lại nằm ở nhà giấu kín công danh.
Không ai phát hiện tất cả mọi chuyện đều liên quan đến Trì Chiếu, ngay cả Morris, tuy ngữ khí hắn không tốt lắm nhưng cũng không làm gì với Trì Chiếu, vốn dĩ Trì Chiếu đã chuẩn bị cho việc bị trừng phạt, bảo hệ thống che chắn cảm giác đau trước, nhưng đợi hai ba ngày cậu mới phát hiện Morris thật sự không trách mình.
Nhưng Trì Chiếu lại buồn bực.
Nhiệm vụ này hoàn thành hữu kinh vô hiểm(*), Trì Chiếu đã nhớ kĩ, nếu sau này lại có nhiệm vụ kiểu này, cậu tuyệt đối sẽ không làm trò trước mặt Louis, Louis quá nhạy bén, chỉ một chút gió thổi cỏ lay hắn đã hoài nghi Trì Chiếu rồi, nếu nhiều hơn một lần, có khi cậu sẽ bị tóm ngay.
(*): trôi chảy, suôn sẻ, không nguy hiểm
Trì Chiếu điên cuồng lắc đầu, không được không được, tuyệt đối không được, không bao giờ có ngày đó, đừng ai nghĩ tới việc cởi áo choàng(*) của cậu!
(*): lật tẩy bí mật, bộ mặt thật
……
Thi thoảng Morris giao nhiệm vụ, Trì Chiếu đều làm rất cẩn thận, chỉ có lúc bất đắc dĩ mới gây án dưới mí mắt Louis, bình thường chỉ cần có cơ hội cậu sẽ trốn rất xa, chủ yếu toàn ngồi trong nhà.
Louis vẫn luôn muốn để cậu học sử dụng và khống chế tinh thần lực, định mua cho cậu một đống sách vở và chương trình học, nhưng thật sự không cần, thầy giáo tốt nhất chính là hệ thống, tuy rằng phần lớn thời gian hệ thống đều không đáng tin lắm, nhưng lúc dạy học và giáo dục vẫn rất tốt, tư liệu giảng dạy ở các thế giới nó đều có, lại còn có thể não đối não dạy Trì Chiếu học.
……
Hôm nay, Trì Chiếu theo thường lệ giao cho Morris thứ lão muốn, sau đó cân nhắc lần này nên xuống tay trên người ai, nhưng chưa kịp cân nhắc thì Louis đã trở lại.
Trì Chiếu quay đầu đi, cậu nghĩ mình có lẽ nên đứng lên nghênh đón, nhưng nhớ tới thiết lập ngang ngược của mình thì lại thôi, cậu dịch dịch mông, bất động.
Louis nhìn bộ dáng cậu do dự mà muốn đứng lên, nhưng lại bởi vì ngượng ngùng 【? 】 mà ngồi ở chỗ cũ, cười cười.
Hắn đi qua, theo thói quen sờ mái đầu Trì Chiếu, “Ở nhà một mình có chán không.”
Bây giờ đang thời gian nghỉ, mỗi ngày Trì Chiếu đều ở trong nhà, lắc lắc đầu, thấy Louis cầm một phong thư màu vàng kim, trong khoảng thời gian này cậu đã hiểu rất rõ quân bộ, nâng đôi mắt, cậu hỏi: “Bệ hạ phát quân lệnh cho anh?”
Phong thư màu vàng kim là quân lệ chuyên dụng của hoàng đế, tuy đã là thời đại tinh tế nhưng mọi người vẫn quen sử dụng số liệu song song với văn bản để chắc chắn tính chính thức, ở một số trường hợp quan trọng, văn bản cũng là truyền thống đặc trưng.
Louis nhân cơ hội ngồi bên cạnh cậu, “Ừ, có người phát hiện được tung tích của Alorin, bệ hạ muốn anh đi tìm.”
Trì Chiếu: “……” Đấy, lại một tình báo bị Morris nghe thấy.
Chuyện này không phải chuyện mà Trì Chiếu cứ nhúng tay vào là có thể thay đổi, hoàng đế đã ra chỉ thị thì chắc chắn phải đi, Trì Chiếu im lặng, cảm thấy không thể tiếp tục nói chủ đề này nữa, nếu không dựa vào việc cái gì Louis cũng nói cho Trì Chiếu nghe, có khi chỉ một chốc đã tuôn ra hết thông tin mình chuẩn bị đi đâu, khi nào đi, dẫn theo bao nhiêu người thì chết.
Trì Chiếu không sai chút nào, nhìn cậu im lặng ngồi đó, Louis ngập ngừng, tiếp tục nói: “Bệ hạ giục, bảo anh……”
Câu tiếp theo còn chưa kịp nói thì Trì Chiếu đã đột nhiên ngồi thẳng dậy bắt lấy tay Louis, quơ quơ, “Tự dưng tôi phát hiện hình như bệ hạ rất sợ Alorin, mỗi lần nghe được tin tức của hắn thì sẽ lập tức cử người đi tìm.”
Ông nội và anh trai Thiệu Trạch An đều là tướng cấp cao, cậu biết một chút chuyện quân bộ cũng là bình thường, Louis gật gật đầu, “Dù sao cũng là thủ lĩnh tối cao bên phản quân.”
Trì Chiếu bày ra bộ dáng thắc mắc, “Alorin là người thế nào?”
Ba mươi năm trước Alorin làm phản, lúc đó Louis vẫn là một thằng nhóc, sau khi lớn lên hắn cũng từng cận chiến với Alorin hai lần, nhưng khi đó chỉ thấy cơ giáp, hơn nữa dường như Alorin không muốn đánh với hắn, lúc nào cũng chỉ có bóng cơ giáp thoáng hiện lên, đuổi theo không thấy người.
Louis nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: “Anh cũng không biết, chỉ biết là, trước kia danh vọng của ông ấy ở Đế Quốc rất cao, là thượng tướng 5 sao trẻ nhất của chúng ta, vào sinh ra tử rất nhiều năm. Lúc ông ấy làm phản mẹ anh khóc cả ngày, bởi vì không ai nghĩ ông ấy sẽ phản quốc.”
Lời Louis nói Trì Chiếu cũng có ấn tượng, danh vọng của Alorin cao bao nhiêu thì nhìn tên ông anh cả nhà cậu sẽ biết, Alorin, Thiệu Trạch Lâm, lúc Thiệu phu nhân vừa mang thai đã khăng khăng lấy tên này, mặc kệ là con trai hay con gái, bà vẫn chắc như đinh đóng cột lấy tên con đầu lòng có liên quan đến tên của thượng tướng Alorin.
Cũng khổ cho Thiệu Trạch Lâm, nhiều năm sống với cái tên liên quan tới thủ lĩnh phản quân tối cao……
Nói đến đây thì Trì Chiếu lại hơi tò mò, “Vậy vì sao ông ta làm phản?”
Louis nhìn cậu nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, “Không rõ lắm.”
Trì Chiếu sửng sốt, “Không phải mọi người đều nói ông ấy hận bệ hạ, không cam lòng bị lưu đày cho nên mới làm phản sao?”
Trì Chiếu muốn biết sâu hơn, nhưng tại sao Louis lại bảo không rõ lắm? Nguyên nhân này đứa bé ba tuổi cũng biết mà.
Louis cũng không biết nói với Trì Chiếu những điều này có đúng hay không, trầm mặc trong chốc lát, hắn vẫn giải thích, “Đó chỉ là cái cớ để công bố ra bên ngoài thôi, lúc trước anh cũng tin tưởng không nghi ngờ, nhưng càng về sau càng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Bệ hạ trừng trị Alorin là bởi vì ông ấy bất ngờ tập kích bệ hạ, có ý đồ giết vua, chuyện này rất nhiều người đều có thể làm chứng, bởi vì Alorin động thủ ở toà quốc hội, tất cả quan chức đều chứng kiến bệ hạ suýt nữa đã mất mạng, ngày hôm sau Alorin bị nhốt lại rồi sau đó bị lưu đày tới Tử Vong tinh hà.”
Trì Chiếu an tĩnh nghe, có lẽ cũng hiểu Louis nghi ngờ ở điểm nào.
Cậu hỏi Louis: “Tội hành thích vua nghiêm trọng như vậy mà phán quyết cuối cùng chỉ là lưu đày thôi sao?”
Nghe vậy Louis tán thưởng nhìn cậu một cái, hắn hơi cong môi, biểu cảm trên mặt như đang khen vợ mình rất thông minh, “Em cũng biết anh không chứng kiến, nên đây cũng là thứ anh không nghĩ ra. Phạm tội nghiêm trọng như vậy thì không phải tử hình thì cũng bị phán tù chung thân, nhưng bệ hạ chỉ lưu đày ông ấy, người thường cảm thấy lưu đày Tử Vong tinh hà rất khủng khiếp bởi vì bọn họ không sống nổi ở Tử Vong tinh hà, nhưng Alorin thì khác, thân là một thượng tướng với kinh nghiệm phong phú, khi tới Tử Vong tinh hà có lẽ sẽ gặp gian khổ, nhưng tuyệt đối sẽ không chết.”
Dường như hoàng đế cố ý muốn thả Alorin, vị này hoàng đế này của bọn họ chỉ cần gặp là biết, tuyệt đối không phải một người đứng đầu nhân hậu khoan dung, đến bây giờ Louis vẫn không rõ vì sao ông ta muốn thả Alorin đi, mà cũng là do ông ta thả Alorin chạy mới tạo nên cục diện phản quân uy hiếp đến sự an nguy của Đế Quốc lúc này.
Trì Chiếu rũ mắt suy tư, một lát sau cậu nhỏ giọng nói một câu, “Hay là làm chuyện gì trái với lương tâm……”
Nghe câu nói này Louis cũng tự hỏi, nhưng cho dù bọn họ có nói gì thì cũng chỉ là suy đoán, vì thế hắn suy nghĩ một lát rồi không nghĩ nữa, Morris câu nói này thì lại lặng lẽ cười.
Trực giác của tiểu thiếu gia Trạch An thật đúng là mạnh mẽ, vậy mà đoán đúng rồi.
Dùng tay gõ gõ cái bàn, Morris nói: “Hỏi rõ ràng khi nào hắn xuất phát, đích đến là chỗ nào, dẫn quân bao nhiêu người.”
Trì Chiếu: “……” Nhìn đi, bây giờ nói sang chuyện khác cũng vô dụng.
Trên mặt Trì Chiếu hiện lên nét ảo não, cậu không tình nguyện bĩu môi, sau đó theo lời hỏi: “Chừng nào anh xuất phát?”
Louis không trả lời, hắn thấy biểu cảm Thiệu Trạch An vừa mới thay đổi, vì thế hỏi lại: “Không muốn anh đi à?”
Trì Chiếu chớp chớp mắt, vô tội nhìn hắn, “Không, sao lại hỏi thế?”
Louis: “……”
Hắn ngừng rất nhanh rồi lại tự nhiên cười cười, “Không có gì.”
Nửa đêm xuất phát, dẫn theo bộ đội tinh nhuệ của mình đi, địa điểm thì Louis chỉ nói là Tử Vong tinh hà, vẫn chưa nói tọa độ, Morris ép cậu tiếp tục hỏi, Trì Chiếu sợ mang đến nguy hiểm cho Louis nên bắt đầu sốt ruột, Alorin chạy thì không sao, dù sao bắt hắn cũng không phải muốn bắt là bắt ngay, nhưng cậu sợ Morris nghe được thời gian địa điểm xong sẽ phái một đống phản quân qua ôm cây đợi thỏ.
Trì Chiếu không biết nên làm gì cả, đột nhiên cậu cảm nhận được cảm giác vừa ấm áp lại vừa thô ráp quen thuộc, cậu ngẩng đầu, ngón cái của Louis đang đặt ở mi tâm Trì Chiếu, hắn dùng lòng bàn tay vuốt ve nếp uốn giữa mày cậu, vuốt phẳng đầu lông mày đang nhăn lại.
Hai người đối diện, không biết vì sao trong lòng Trì Chiếu lại hơi rợn.
Đây cũng khả năng tốt nhất của tố chất tinh thần lực cao, trực giác có thể báo trước cho Trì Chiếu rằng có nguy hiểm bên cạnh, nếu như bình thường thì Trì Chiếu đã sớm chạy trốn, nhưng hiện tại người trước mặt là Louis, ở bên cạnh hắn còn an tâm hơn so với lúc ở bên cha mẹ, cho nên dù cảm giác được nguy hiểm, Trì Chiếu cũng không nhúc nhích, chỉ khó hiểu nhìn hắn.
Louis nhấp môi không nói gì.
Số lần Thiệu Trạch An ngây người…… quá nhiều
Hơn nữa không phải bởi vì cậu chán nên mới ngây ra, thời điểm cậu ngây người không có quy luật, không có điềm báo, luôn bất ngờ ngây ra vài giây, đôi mắt còn không tự giác nhìn bên trái.
Giống như đang nghe ai đó nói.
Trừ lần đó ra, cậu còn luôn ngắt lời hắn, một lần hai lần thì Louis không để ý, nhưng nếu quá nhiều, hắn đương nhiên sẽ cảm thấy lạ, mà nhớ lại một chút sẽ phát hiện lúc Thiệu Trạch An ngắt lời hắn luôn là lúc hắn nói một vài việc quan trọng, như là công việc hay tin tức người ngoài không biết, như…… tinh thần lực của Thiệu Trạch An.
Còn một việc rất lạ, bọn họ kết hôn đã ba tháng, ba tháng này chưa một lần nàoThiệu Trạch An chủ động gần gũi hắn, cậu cứ ru rú trong phòng, kể cả chủ động đến bên cạnh Louis hay nói chuyện với hắn cũng không, kể cả hiếm lắm mới có vài lần thì toàn là lúc cậu ngây người xong mới làm như vậy.
Một suy đoán hình thành, Louis rũ mắt nhìn vào mắt Trì Chiếu, đột nhiên, Trì Chiếu bị đau nhăn mặt lại, cậu lùi về phía sau, giọng nói giận dỗi, “Đau.”
Louis vừa mới vô ý thức tăng lực tay, mà thể chất Trì Chiếu vốn dĩ không tốt, bây giờ giữa mày đã đỏ lựng, thêm chút nữa có khi còn bị thương.
Trì Chiếu xoa xoa nơi bị đau, trừng lớn đôi mắt, “Anh nghĩ cái gì đó?”
Louis cũng muốn hỏi cậu.
Thiệu Trạch An, rốt cuộc em đang nghĩ gì?
Tác giả có lời muốn nói: Đợi…… Đợi một chút, khụ, sau này sẽ có bồi thường.