Đọc truyện Tôi Thực Sự Là Tra Thụ – Chương 18: Thế Giới Thứ Nhất: Ngược Lão Nam Nhân Hào Môn (18)
Ngày hôm nay trở về là ngày 29 tháng chạp, ngày hôm sau chính là 30 giao thừa.
Thích Nguyên không có người thân nhưng Lý Nhất Hàn kể ra cũng gọi là có, tuy nhiên đám người thân đó trong mắt Lý Nhất Hàn đều chỉ là một chữ tiền, bọn họ chỉ thấy tiền của hắn, chứ cũng không hề đoái hoài đến hắn bao giờ.
Tết Âm Lịch năm ngoái, Lý Nhất Hàn hoặc đang trên đường đi công tác, nếu không thì cũng tìm một nơi non xanh nước biếc nghỉ dưỡng, nhiều năm như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ở nhà ăn tết.
Mà hắn cũng không lẻ loi.
Chỉ có hai người ăn cơm tất niên, nhìn có chút quạnh quẽ, nhưng người đang ăn tất niên lại không nghĩ vậy.
Lý Nhất Hàn gắp cho Trì Chiếu một miếng thịt, sau đó rót nửa ly rượu mang tính tượng trưng cho Trì Chiếu, hắn vẫn còn nhớ rõ bộ dáng doạ người của Trì Chiếu sau khi uống say, tuy hôm nay chính là giao thừa, nhưng rót ít một chút thì tốt hơn.
Trì Chiếu nhìn rượu trong suốt đổ vào trong ly, tiếng vang nhẹ nhàng cùng ánh đèn nhu hoà chiếu xuống vừa an tĩnh lại ấm áp, cậu nhìn trong chốc lát, tay phải lén thò xuống dưới bàn móc móc nửa ngày, cuối cùng mới móc ra một tấm thẻ ngân hàng.
Lý Nhất Hàn đặt rượu xuống, hơi hơi nhướng mày, từ trước tới nay đều là hắn đưa Thích Nguyên tiền tiêu vặt, mỗi năm một lần, vì thế Thích Nguyên cũng tính đưa hắn chút tiền tiêu vặt?
Đón lấy tầm mắt Lý Nhất Hàn, Trì Chiếu giải thích nói: “Tôi lấy được học bổng.”
“Không nhiều lắm, hai ngàn, ban đầu tôi định mua gì đó cho tiên sinh, nhưng lúc ban ngày đi dạo ở trung tâm thương mại mới phát hiện những thứ ngài cần tôi đều mua không nổi, cho nên……”
Cậu yên lặng đặt thẻ lên mặt bàn, đẩy tới gần Lý Nhất Hàn, “Đưa cho ngài cái này trước, chờ đến khi tôi tích cóp đủ rồi, ngài cho tôi biết ngài muốn cái gì, tôi lại mua.”
Trong tấm thẻ này không những có học bổng, còn có tiền tiêu vặt lâu lâu Lý Nhất Hàn cấp cho cậu, tổng cộng nửa năm, đến bây giờ con số trong thẻ cũng đã hơn trăm vạn, Trì Chiếu không tiêu nhiều, một tháng hai ngàn đã đủ, sở dĩ cậu dùng lý do này chỉ là muốn Lý Nhất Hàn nhận lấy, dù sao chẳng bao lâu nữa hắn sẽ bị Trì Chiếu phản bội đến trọng thương tê liệt. Tuy rằng tiền bên trong rất ít, nhưng thịt muỗi có nhỏ cũng là thịt, gom lại cũng có chút tác dụng.
Trì Chiếu đem sự áy náy nồng đậm trong lòng truyền lên tấm thẻ này, đầu cũng không dám ngẩng lên, ban đầu cho rằng hai năm sau mới có thể phát sinh cốt truyện nhưng lập tức phải tăng tốc, đối mặt với sự thật mình sẽ làm tổn thương Lý Nhất Hàn, Trì Chiếu vẫn còn đang do dự.
Lý Nhất Hàn rũ mắt nhìn thẻ ngân hàng đã mòn cạnh, đây là thẻ trường học phát, mặt trên còn có tên trường đại học.
Nhiều năm như vậy, hắn không phải không nhận được lễ vật, dạng lễ vật gì cũng có, thậm chí còn có kẻ lấy thân làm lễ vật đưa đến đây, nhưng thứ này Thích Nguyên đưa hắn thì chắc chắn là thứ rẻ nhất, nhưng cũng khiến hắn xúc động nhất.
Bởi vì Thích Nguyên chẳng có gì, chỉ có duy nhất một tấm thẻ.
Cậu giống một đứa bé năm tuổi, đem kẹo que mình yêu nhất đưa cho người khác, tuy rằng chỉ là kẹo que không đáng tiền, nhưng đối với đứa nhỏ ấy, đó chính là bảo vật nó trân quý nhất.
Khuôn mặt Lý Nhất Hàn trở nên nhu hòa, hắn vươn tay, không từ chối, lập tức cầm tấm thẻ lên, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Trì Chiếu, “Tôi sẽ giữ kĩ.”
Trì Chiếu ngẩn người, “Thứ đó, ừm, không cần giữ lại, ngài dùng đi”
Lý Nhất Hàn ôn nhuận cười cười, nâng ly rượu, ngắt lời cậu, “Lễ vật tôi rất thích, mấy ngày nữa chính là sinh nhật em, có thứ gì em muốn không?”
Thích Nguyên sinh vào mùng ba tết, ngày sinh nhật thế này đều đã gộp với ngày tết nên đều bỏ qua, Lý Nhất Hàn đang vui vẻ, bởi vì hắn còn chưa chuẩn bị sinh nhật cho người khác bao giờ, Trì Chiếu nhìn nụ cười trên mặt hắn, cậu mím môi, “Không có, tiên sinh đưa cái gì tôi đều thích.”
Nói xong, cậu cũng nâng ly rượu, nhẹ nhàng cụng ly cùng Lý Nhất Hàn, dư vị âm thanh pha lê thanh thúy chạm nhau vang lên, tâm trạng Trì Chiếu không tốt lắm, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Lý Nhất Hàn cũng không kịp cản.
Bàn tay hắn vừa vươn ra đã ngừng lại giữa không trung, sau lại nghĩ dù sao hiện tại đang ở nhà, người giúp việc và chú Trương đều nghỉ, trong căn phòng to như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, cho dù Thích Nguyên có uống đến loạn cũng không sao.
Ngày thường Lý Nhất Hàn sẽ không cho phép cậu phóng túng, nhưng hôm nay ăn tết, Lý Nhất Hàn cũng không muốn trói buộc cậu.
Nói là nói như vậy, nhưng sau khi nhìn Trì Chiếu uống ba ly, hắn vẫn ném chai rượu qua một bên, lôi Trì Chiếu từ mép bàn ăn đứng lên, sau đó dời trận địa tới phòng khách.
Xuân vãn một thời gian nữa mới bắt đầu, |Xuân vãn: Một chương trình mừng xuân của Trung Quốc| hiện tại trên TV cũng chỉ là bối cảnh, hai người mới vừa đi đến sô pha không bao lâu đã dán sát cạnh nhau, hiện tại đầu óc Trì Chiếu vẫn còn tỉnh táo, thừa dịp Lý Nhất Hàn đắm chìm trong cảm giác hôn môi tuyệt diệu, Trì Chiếu bỗng dưng mở mắt ra, cậu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, tạm dừng hai giây, sau đó đưa tay nắm lấy bả vai Lý Nhất Hàn, đột nhiên đẩy.
Lý Nhất Hàn không kịp phản ứng, tự dưng bị bị đẩy nằm xuống sô pha, còn chưa hiểu gì, ngay sau đó bị một thân thể thon gầy nhưng không nhu nhược phủ lên, ánh mắt sáng của Lý Nhất Hàn thâm trầm vài phần, Trì Chiếu mới vừa nắm quyền chủ động được hai giây đã bị Lý Nhất Hàn giữ sau cổ, sau một phút đồng hồ, thiên địa đảo lộn, tư thế hai người nháy mắt đảo ngược.
Có lẽ bởi vì hai người đều uống rượu, có lẽ bởi vì không khí đêm nay thật sự quá đẹp, có lẽ bởi vì trải qua hơn một tháng ở chung chỉ nằm đắp chăn với nhau đã đủ, tóm lại, môi hôn hôm nay không giống với ngày thường.
Trì Chiếu nhìn đơn thuần, nhưng dù sao cũng đã hai mươi tuổi, việc nên hiểu đều hiểu, chẳng qua chưa từng thực hành, tất cả hương vị quyện nơi môi đều là hương vị đối phương, đầu lưỡi mềm mại tàn sát bừa bãi trong miệng cậu, động tác của Lý Nhất Hàn vừa mạnh mẽ lại ôn nhu, bởi vì hắn muốn nuông chiều cảm giác của Trì Chiếu.
Chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nhất, khi thật sự lâm trận, ai còn để ý người dưới thân là ai, họa mi khống chế đại não, gì mà săn sóc gì mà ôn nhu đều là mây bay, trước tiên giải toả dục vọng mới là chuyện quan trọng nhất.
Trì Chiếu đã bị cọ ra phản ứng, mà thân thể hai người kề sát bên nhau, Trì Chiếu cũng có thể cảm nhận rõ ràng tình cảnh của Lý Nhất Hàn, nhưng cho dù dưới tình huống như vậy, hắn vẫn nhẫn nhịn, đem sự quan tâm đều đặt toàn bộ nơi cậu.
Thật là một người ôn nhu.
Trì Chiếu nhắm mắt, một bàn tay vốn đặt bên hông Lý Nhất Hàn di chuyển, sờ đến một chỗ.
Hô hấp Lý Nhất Hàn lập tức nặng nề vài phần, hắn thở hổn hển rút lui mấy centimet, tầm mắt sâu kinh người dừng tại đáy mắt Trì Chiếu.
Trì Chiếu hơi hơi mỉm cười, “Tiên sinh, em cảm thấy chúng ta đã đến lúc tiến hành bước tiếp theo, ngài muốn không?”