Bạn đang đọc Tôi Thích Em, Đồ Bướng Bỉnh À !: Chương 11 trận bóng rổ
Trong phòng 5s nó đã có mặt tại phòng tập ( quá giỏi) mặt tươi hơn hoa đập vai trường
– Ê mày- nó
– mày nói thôi. có cần phải động tay động chân không??- trường cáu
– Sắp chơi chưa, tao vào nhé- nó hớn hở
– đang thiếu người. vào đi con? trường
– Ai là con mày? nói rồi nó cầm dép đuổi thằng trường quanh sân
mệt quá nó tha cho thằng bạn
– khởi động thế là đủ rồi. Vào chơi đê.- trường
– Cô mà cũng biết chơi á?- hắn từ đâu nói đểu nhảy vào họng nó với trường nói với nhau
Nó và trường quay ra mặt đen xì( hạ hỏa)
– CHƠI GIỎI LÀ ĐẰNG KHÁC – đồng thanh
nó cười ( khinh)
– Đã ngu lại còn tỏ ra thông minh. thiểu não.- nó
– Cô ….. thích…. chết … à??? – hắn mặt đen hơn cả nó
– Ờ. ngu như anh mà cũng đòi lên mặt dậy đời tôi sao- nó cười
– Cô tưởng mình cô biết chơi??? – hắn
-Ừ mình tôi biết chơi. Sao? ( bà này ngang thật)- nó
– Cô đúng là cái đồ…- hắn
– Đồ gì…..- nó
– Đồ Điên. – hắn nói khiến nhi mồm chữ A mắt chữ O nhìn hắn
biết sao không, từ trước tới giờ hắn không bao giờ nói quá đáng. đối với con gái hắn càng không. Mà với nó thì…..
– Anh mới điên á- nó
– Cô á..
-……- hắn
-…… – nó
cứ thế nó hắn phun ra khiến cho nhi choáng
đạt thấy nhi có vẻ không ổn quay ra cắt bài thuyết trình của nó và hắn
– Im ngay cho tao, thích thì ra đấu phân chia thắng bại. – đạt tức
– nhi ra kia ngồi nghỉ đi nhé! rồi ngồi xem đạt chơi bóng rổ luôn nha! – đạt quay 180 độ nhìn nhi cười tươi.
– Đồ ngu. Anh sẽ piết thế nào là lễ độ khi dám động đến Quỳnh Anh này- nó mặt hằm hằm
– Tôi chỉ sợ cô thua thôi. chứ tôi không bao giờ thua. lúc đấy thua nhục quá đừng có khóc về mách mẹ- hắn đểu đểu
– ảo tưởng ít thôi- nó cốc đầu hắn 1 cái đau điếng
– Phạm Quỳnh Anh..- hắn
– Tôi biết tên tôi hay. anh có nhất thiết phải đọc cả họ và tên thế không?- nói xong nó quay ra sân tập chờ xếp đội
– Cô cứ đợi đấy. – hắn mặt đỏ tưng bừng