Bạn đang đọc Tôi Thích Cô: Chương 8.2. Tôi ghét cô, đừng có yêu tôi!
Tôi nằm ủ rũ trong phòng. Sao tôi phải ủ rũ. Điên sao? Hắn không thật lòng với tôi mà tôi thấy khốn khổ thế này sao? Mày điên thật rồi, Bảo An…mặc kệ Bảo An hay Trúc Linh, mày đều là một con ngu ngốc điên khùng, thật là đáng ghét.
Đúng rồi, từ đầu hắn đã luôn nhìn tôi dýới ánh mắt dành cho chị Mai An, lúc ở thý viện một năm trước và đến tận bây giờ, chị tôi đã chết vì hắn nghĩ sao mà hắn có thể dễ dàng quên chị ấy nhanh nhý vậy chứ?
Ýớc gì tôi không gặp được một kẻ * * * như hắn, một kẻ sâu bọ hơn cả bọn buôn dưa ở trường, đục khoét trái tim tôi để vui vẻ, thật sai lầm, sai lầm trầm trọng khi tôi lại trao cho hắn nụ hôn đầu tiên của tôi (nụ hôn đầu tiên tôi chủ động với một người con trai, mà thực ra thì tôi chưa bao giờ có ai tỏ tình hay cảm nắng bí mật nên tôi chẳng thể chủ động hôn ai được, suy cho cùng nhờ hắn mà tôi không bị ế, vớ vẩn, nếu không phải hắn thì cũng còn khối thằng khác tốt hơn mà tôi có thể gặp).
Tim tôi sao đau thế nàyyyyyyyyyyy??? >”* * * * * Tôi ghét hắn…
Tôi thề sẽ không bao giờ nghĩ tốt về hắn nữa, tôi, từ nay, sẽ cho hắn vô danh sách đen, một kẻ nguy hiểm với tôi và không bao giờ tôi được phép xiêu lòng vì hắn nữa.
Giờ hắn không còn tiền cho tôi nữa, những chiếc thẻ Bạch Kim quý giá của hắn đã bị vô hiệu hoá, hắn giờ chỉ là một kẻ sống bám phụ nữ, không làm được việc gì, hắn sao có thể xứng với một tiểu thư giàu có như tôi chứ. Mơ đi, sự thật là hắn không xứng với tôi, chính tôi mới là kẻ đá hắn nè.
Nhưng tôi vẫn thấy rất buồn.
Thật vớ vẩn, buồn cái khỉ gì?
Đi ngủ.
Cộc cộc cộc.
-Ai vậy?
-Tao nè.
-Vô đi.
Bảo Chi bước vô trong, vẻ dè dặn hết đỗi, làm gì mà dè dặn thế chứ, thật chẳng giống Bảo Chi khó ưa thường ngày.
-Sao trông mày thảm hại thế hả?
-Câu đó phải để tao hỏi mày mới đúng.
-Tao sao? Tao rất tốt, rất ổn.
-Bộ mày nghĩ tao là ai mà không biết lúc này mày thế nào?
Mày thì hiểu tao đang nghĩ gì chắc, mày đâu có biết hắn đã làm gì và đối xử với tao như thế nào, kể tồi tệ đó…
-Gặp hắn về mà trông mày…chắc hắn vẫn rất buồn, vì thế mà mày buồn theo à?
-Tao mà buồn vì loại người đó sao? Hắn như thế ba mẹ hắn chết sớm là phải.
-Sao vậy?
-Hắn…mà không…tao đá hắn rồi.
-Sao lại thế, không phải mày đang bắt đầu với hắn sao?
-Giờ hắn không còn là địa thiếu gia của nhà họ Trương danh giá nữa, cả dòng họ hắn cũng chỉ hèn nhát bỏ rơi hai chị em hắn khi gia đình hắn gặp nạn, một gia đình như thế thật cặn bã, và hắn cũng thế, hắn không còn xứng với tao nữa rồi.
Tôi đã nói khi lửa trong tôi bắt đầu phun trào.
-Mày sao thế?
-Chẳng sao cả, tao không yêu hắn, hắn không xứng với một người giàu có như tao, giờ hắn không còn tiền, tao cũng cóc thèm lừa tình hắn nữa, tao muốn chấm dứt, mục đích của tao giờ đã không còn cần thực hiện nữa, tao với hắn giờ không còn gì cả, tao ghét hắn, ghét hắn…
Sau một hồi nói liên hồi không ngừng cuối cùng thì tôi bật khóc. Khóc cái gì? Ba mẹ tôi đã chết mấy tuần rồi mà còn khóc, chị tôi đã chết hai năm rồi khóc cái gì, có lí do gì để khóc? Người thân chẳng còn ai để đáng khóc thay, khóc gì mà khóc, khóc hộ Bảo Chi vì nó đang trong nguy cơ bị ế à? Điên khùng!!! >”Tôi cứ thế khóc như một con bé bị bạn lấy mất cái kẹo mút mà mình vừa tính cho vô miệng chưa kịp mút lấy một miếng, trả kẹo mút cho tao, tao đã mút đâu, đồ hèn, đừng có mút kẹo của tao. TT________TT
-Hắn đã làm gì mày?
-Hắn nói hắn chưa bao giờ yêu tao, chỉ là thay thế…
Lại còn thế nữa, con nhỏ yếu đuối bị ma nhập này, ăn lộn cái gì mà trở nên hèn hạ thế này? Con người đó không đáng để mày phải đau khổ và khó chịu như thế. Quên hắn đi, quên đi…
Bảo Chi chỉ ôm lấy tôi, vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi một cách bình yên. Tôi thấy thoải mái, nhưng lại buồn vô hạn.
Nó im lặng khiến tôi cảm thấy thật chẳng giống nó chút nào, sao nó không an ủi tôi không trách móc tên kia một cách nặng nề.
Tôi buồn ngủ, tôi muốn đi ngủ, tôi không muốn nhớ gì đến hắn cả, mong sao tất cả chỉ là một giấc mơ, và khi tỉnh giấc tôi sẽ không còn biết Trương Hoàng Nam trên đời này. Tôi không biết hắn…
……………
Hắn xuất hiện, trường học tự nhiên sôi động hẳn lên, mà không cần hắn xuất hiện cái trường này cũng đủ sôi động rồi, trường Luật là nơi tu dưỡng và ươm mầm cho những kẻ to mồm lớn miệng nhất, hơn cả cãi dai thì không ai bằng.
Mà hắn xuất hiện hay không thì liên quan gì đến tôi, giờ chuyện của hắn đâu có liên quan gì tới tôi nữa. Tôi và hắn đã chấm dứt hoàn toàn, chỉ tiếc là chấm dứt với một nụ hôn từ tôi, thật đáng tiếc thay. My kiss! Chua xót wá…!!!
Giờ toán hắn không còn ngồi cạnh tôi. Không ngồi cạnh tôi thì sao? Càng tốt, đỡ phải bận tâm, học hành lại càng tập trung.
Nhưng tôi không sao tập trung được, hắn cứ lởn vởn trong suy nghĩ của tôi, đuổi thế nào cũng mặt dày không chịu biến đi.
Kết quả là tôi chẳng biết được gì của bài học hôm đó, tôi còn chẳng biết là mình đã chép được những gì.
Không thấy hắn đến canteen, không còn là đại thiếu gia công tử nhà giàu nhưng hắn cũng kiên quyết không ăn ở canteen.
Không ăn thì thôi, lại càng ngon miệng, gặp hắn không chừng tôi lại thấy muốn ói hết ra. Bộ mặt nhìn thấy nôn.
Nhưng rồi tôi lại phản ứng ngược lại với suy nghĩ, tôi chẳng biết là suất cơm của mình có những cái gì, mùi vị ra sao và tôi có ăn hết cơm của mình không, và tôi đã mang khay đi từ khi nào?
Trời đất ơi, tôi sao thế này?
Đến thư viện để thư thái đầu óc, những nơi thanh cao cũng khiến tâm hồn ta thấy thanh cao hơn.
Một đống sách, tài liệu, các sách luật mới ban hành sớm nhất hiện nay, tất cả, tôi cố nhồi vô đầu. Vẫn là cái bản mặt hắn trong đầu. >”Sao lúc này không gặp cảnh tượng lúc trước nhỉ? Hắn đang hôn một con nhỏ nào đó một cách tích cực mà chẳng để ý đến ai, nếu thấy hắn như thế tôi sẽ còn thấy thoải mái hơn bây giờ và dễ khiến hắn biến mất khỏi đầu óc hơn.
Không thể tập trung để đọc sách, càng không thể tập trung cho việc coi các bộ luật.
Tôi mang cất chúng trở lại sau một hồi lâu cố nhồi nhét vô đầu.
-Anh yêu em, cưng của anh.
Một giọng nói quen thuộc, quen thuộc bởi nó khiến tôi ớn lạnh và buồn nôn.
Tôi quay ra nhìn, hắn và một con nhỏ lạ hoắc đang hôn nhau sau giá sách.
Gặp cảnh này thiệt sao? Tôi chỉ nói thế thôi mà.
Câu nói “Anh rất thích cưng” ngày xưa giờ đã phát triển thành “Anh yêu em, cưng của anh” sau một năm.
Sao tôi lại không thấy thoải mái như lúc nãy tôi nghĩ, thấy lạnh lẽo và đau. Tay tôi bắt đầu run run, tôi chỉ đứng yên nhìn hắn và con nhỏ kia cứ thế hôn nhau mà không chịu dừng, bộ phải để tôi đến đó và tách hai người ra hả?
Nhỏ bồ mới của hắn đẩy hắn ra và nhìn tôi.
-Bồ cũ của anh hả?
-Ừ, nhưng cho nghỉ hưu rồi, trông già quá.
Cái gì? Nghỉ hưu??? Nghĩ tôi là gì của anh mà nghỉ hưu hả? Già sao? Ít nhất cũng già như anh thôi.
-Mặc kệ cô ta đi, chúng ta tiếp tục chứ?
-OK.
Tôi không thể cứ đứng thế này mà nhìn hai người họ hôn nhau như thế, mũi tôi bắt đầu nóng lên. Tôi không thể nói gì, càng không thể làm gì, chẳng lẽ tôi lại để hắn thấy đúng là tôi đê tiện mặt dày cố níu hắn thật trong khi hắn đã đá phăng tôi đi. Không, tôi không có điên, với lại không phải hắn đá tôi mà là tôi không muốn tiếp tục với hắn nữa, bề ngoài là hắn bỏ tôi trước nhưng sự thật là chính tôi đã chưa bao giờ đồng ý hắn, từ đầu đến giờ chỉ toàn hắn nói thích tôi yêu tôi, có khi nào tôi nói thế chứ, chỉ là một nụ hôn đâu thể chứng minh rằng tôi cũng thích hắn, yêu hắn, hôn xã giao giống người phương Tây thôi mà, chỉ là hôn xã giao.
Tôi bỏ đi, mặc hắn muốn làm gì thì làm, tôi đã không còn có thể quan tâm đến mấy chuyện của hắn nữa, giờ chúng tôi đơn giản chỉ là bạn cùng trường, cũng không thể là bạn, chỉ là học cùng một trường mà thôi.
Tôi ghét hắn.
……………