Bạn đang đọc Tôi Thích Cô: Chương 8. Tôi ghét cô, đừng có yêu tôi!
8. Tôi ghét cô, đừng có yêu tôi!
Không có học viên, không có người nấu nướng, không có bất kì âm thanh sôi nổi nào, không có gì cả.
Canteen mà thế này sao?
Có lẽ nó vẫn sẽ còn là canteen trước khi có mặt của chúng tôi. Chúng tôi là ai thì các bạn biết rồi đấy. Tôi và hắn.
Lí do tại sao canteen lại biến thành nhà hoang thế này thì khỏi cần nói. Cả tôi và hắn đều phô trương danh thế bằng cách dẫn theo thật nhiều vệ sĩ và đuổi hết mọi người ra khỏi canteen để tạo không gian cho “riêng hai chúng tôi”.
Thật vớ vẩn, chẳng qua người ra lệnh đuổi tất cả đi chỉ có hắn là dám mà thôi.
Một người là đại thiếu gia, một người không chỉ là tiểu thư mà còn là Tổng giám đốc của cả một công ty lớn. Thế mà cả hai lại cùng ngồi ăn trong canteen.
Không có vấn đề gì cả, tôi vẫn muốn mình là Bảo An ngày xưa, chỉ có điều không hiểu sao rất thích cái mùi xã hội đen nên tôi mang theo vệ sĩ cho nó hoành tráng. ^-^
-Có nhất thiết phải đuổi tất cả đi như thế không, kể cả đầu bếp?
-Tại sao chúng ta đều là những kẻ có điều kiện lại cứ phải ngồi nói chuyện trong canteen thế này? Một nhà hàng không được sao?
-Thế thì tại sao chúng ta đều đã đủ tuổi để lập thân mà vẫn phải ngồi tại canteen của một trường học để học tập…
-Khách sạn không được sao?
Ý tôi gần giống như thế. Mà cái gì??? Khách sạn? Anh chán sống rồi hả?
Mà kể ra hình ảnh so sánh của tôi chính là nguyên nhân để hắn có cớ nói câu đó. Sao tôi không kiếm ra hình ảnh nào khác chứ? Đồ ngu!
Có mùi khét.
Tất nhiên là có mùi khét, khói trên đầu tôi đang bốc lên này.
Mà sao hôm nay tự nhiên thấy rất khó chịu với những lời của hắn mặc dù bình thường những lời của hắn còn khốn nạn hơn.
-Chuyện của tôi cô suy nghĩ đến đâu rồi?
-Chuyện gì?
-Chuyện của tôi.
-Chuyện của anh là chuyện gì?
-Cô tính quỵt luôn câu trả lời chứ gì?
-Tôi đã nói rồi, dạo này tôi bận lắm không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn của anh đâu.
-Ah, ra thế, tiểu thư Tổng giám đốc Trúc Linh bây giờ thật là danh giá, mấy việc của kẻ hèn mọn này đâu thể có chỗ cho tiểu thư.
Hắn cười vẻ đểu cáng, tôi cũng cười đáp lại vẻ thân thiết :
-Đúng thế.
-Cô nghĩ giờ cô cao giá lắm rồi nên không thèm để ý đến tôi nữa hả?
-Kể ra thì bây giờ tôi cũng có nhiều người hâm mộ chứ nhỉ?
-Đồ ăn cháo đá bát.
-Cái gì, ai ăn cháo của anh khi nào mà kêu tôi đá bát hả?
Mà bộ hắn nghèo đến nỗi tiếp đãi người mình yêu món cháo chắc.
-Tôi đã từng bên cạnh cô khi cô chỉ là một con nhỏ nghèo khó, ủng hộ và giúp đỡ cô để cô có được vị trí của một vị Tổng giám đốc, thế mà bây giờ được mọi thứ rồi cô lại rũ tay như không hề quen biết, lỡ bỏ rơi một đại thiếu gia đẹp trai danh giá như tôi.
ACKK!!!
Hắn đang kể công của mình với tôi sao?
-Ủng hộ và giúp đỡ tôi. OK. Ủng hộ bằng cách nói đừng sợ một cách ngọt ngào và rất dễ nghe rồi sau đó giúp đỡ tiếp bằng câu “bộ mặt dày hơn da bò thường ngày của cô giấu đi đâu rồi?”. ^_^
– ^_^
Da mặt hắn đúng là dày hơn da mông hà mã mà.
-Mai tôi cần câu trả lời.
-Làm chi?
-Thì mai cô cứ trả lời đi.
-Không được, nếu ngày mai thì tôi sẽ chỉ có thể nói là vẫn chưa thích anh thôi. Mà sao anh nói vẫn đang đợi, cố đợi cho tới khi tôi quen với công việc của mình đã.
-Sao tôi có thể đợi đến khi đó.
-Sao?
-Cô đầu óc đơn giản thế đến phỏm c̣n chơi ván nào thua ván nấy th́ lấy đâu ra IQ để mà học làm CEO? Tôi mà đợi nữa thì chắc đến hết đời cô cũng không quen nổi với công việc.
>”-Cứ thế nhé, mai tôi đợi cô ở công viên lần trước chúng ta tới.
Rồi hắn bỏ đi.
Mai sao? Thật vớ vẩn. Mai ấy à? Thật chẳng ra sao. Mai? Thật điên khùng.
Tôi sẽ không thể cho hắn một câu trả lời mà hắn mong đợi, một ngày làm sao mà tôi có thể suy nghĩ kĩ cho được và làm sao có thể quyết định được?
Mặc xác hắn, chắc hắn đang doạ tôi đây mà, tưởng là nói kiểu gấp rút nghiêm trọng và gây shock đó có thể lừa được tôi sao? Nếu thế thì chú em lầm rồi.
……………
-Sao mày không đồng ý với hắn luôn cho rồi, con nhỏ này, yêu hắn rồi còn không chịu nhận.
-Yêu hồi nào? Bộ tao giống người đang yêu hắn lắm sao? Bây giờ tao không cần tiền của hắn nữa đá hắn đi là vừa lại còn có thể lừa tình hắn nữa. Lợi cả đôi đường. Mày thấy thế nào?
-Con điên này, đầu óc mày có vấn đề à? Dù nào thì hắn cũng là người yêu của chị mày trước kia, mày tính làm thế mà được sao?
-Hắn là người yêu chị tao, có phải của tao đâu.
Bóc!
-Mày đúng là đồ ăn cháo đá bát.
Lại ăn cháo đá bát.
-Tao có cảm tưởng như mày đang yêu.
-Gì?
Con nhỏ có vẻ bất ngờ, chắc không hiểu câu hỏi của tôi đây.
-Mày và hắn như thể đang yêu nhau.
-Cái gì? >_-Ăn nói giống hệt nhau vậy, có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
-Cái con nhỏ này, ăn nói thế hả? Nghĩ tao là ai mà lại yêu tên đó?
-Thế tao là ai mà mày nghĩ tao yêu hắn hả? Mày hãy ngoan ngoãn kiếm lấy một thằng nào đó đi, đừng lúc nào cũng ở đó ép dầu ép mỡ người khác.
-Không phải nói nhiều mày hãy yêu hắn đi.
-Mày khùng hả? Tao không yêu hắn sao làm được.
-Có thật là không yêu?
-Không chắc.
-Thì đó, không chắc thì mày cứ thử coi sao có thiệt gì đâu chứ, làm người yêu một người như hắn hãnh diện phết.
Con nhỏ Bảo Chi này có vấn đề thật rồi, sao cứ không ngừng gán tôi với hắn.
Cóc thèm nói với nó nữa, thật là ức chế, khó chịu.
Ngày mai ở công viên giải trí.
Biết trả lời hắn sao? Có yêu hắn không nhỉ? Hình như nếu thật sự ra thì nói không là hơi dôi dối, nhưng nếu nói có thì có hơi không chuẩn. Có không nhỉ? Có không ta? Có không?
Cho qua, vớ vẩn, người xưa có câu “việc ngày mai chớ làm hôm nay”. Còn những một ngày lận nữa cơ mà, lo gì.
Công việc của tôi rất bận, hắn nghĩ sao mà một kẻ như hắn có thể chiếm hết thì giờ trong tâm trí tôi chứ, sai lầm rồi, đừng quá tự tin khi mình không hề có gì cả, chỉ tự tin khi nào mình thực sự tốt đẹp như…tôi chẳng hạn. ^o^
……………
Một ngày dài đã kết thúc, một ngày mới lại lên.
Đó là một quy luật.
Thì đúng nó là một quy luật.
Quy luật thì sao ta?
Chẳng sao cả, đó không phải là việc của tôi.
Thật vớ vẩn. Xìiiiiiii!
Mà đã hết một ngày rồi ấy à? Nhanh nhỉ? Chưa chi đã hết một ngày.
Mà hết một ngày thì sao?
Chẳng sao cả, đâu có hề hấn gì cho tôi.
Thật vớ vẩn. Xìiiiiiii!
Mà không, một ngày lại đến. Ôi không, câu trả lời của tôi với hắn.
-Tin shock, cực shock.
Hội buôn dưa lại làm việc hiệu quả, hôm nay lại là vụ gì đây, không tôi thì hắn, không tôi và hắn thì lại là mấy vụ xì căng đờ gì đó. Thì đã nói là hội buôn dưa mà lại.
-Đại thiếu gia…đã trở thành…trẻ mồ côi.
-Gì???
O_O O_o O_o o_O o_O O_O???
Âyyyzaaa, cái bọn này lại hết chuyện để bàn đây mà, dù có hết chuyện để bàn cũng đừng mang chuyện hệ trọng đại sự đó của người khác ra mà nói chứ, lại không phải ai khác mà là hắn.
Thật bức bối thay!
-Mới mua thịt vịt ở đâu đấy?
-Vịt cái đầu mày, tin sốt dẻo và hot nhất trong giới xã hội đen cũng như giới…nói chung là tin cực chính xác.
Vớ vẩn.
-Mới có một ngày mồ côi cái khỉ gì?
-Không biết là xã hội đen có thể chết bất cứ khi nào à, lại còn làm ăn phi pháp?
-Không lẽ thật?
-Không tin sao? Tin này là giả tao chết liền.
-Nhưng sao lại mồ côi?
-Ông nội thì bị bọn xã hội đen khử, ba anh ta bị phát hiện làm ăn phi pháp là casino ẩn danh dưới các nhà hàng, mẹ anh ta là sát thủ đã có đầy đủ bằng chứng, ba mẹ hắn tính bỏ trốn nhưng bị cảnh sát bám đuổi ráo riết suốt đêm, cuối cùng sau khi giết chết cả chục cảnh sát, mẹ anh ta bị bắn chết, ba anh ta thì đáng lẽ đã có thể chạy trốn nhưng lại tử tự để đi theo vợ.
-Thế còn anh ta và chị gái, sao không bị bắt, chủ quán bar vũ trường mà?
-Ba mẹ anh ta đã lo xếp tất cả để hai đứa con của mình không bị sờ gáy trước khi ra đi, tất cả biệt thự bị niêm phong, các quán bar nhà hàng thì đều bị giải thế và phá bỏ để xây dựng nơi vui chơi.
-Chỉ sau một đêm?
-Đúng thế, chỉ sau một đêm mà từ một đại thiếu gia, đại tiểu thư của nhà họ Trương danh giá, anh ta cùng với chị gái bỗng biến thành trẻ mồ côi.
-Nhà họ Trương đâu hết rồi, sao không ra tay giúp đỡ?
-Cảnh sát mà đã ra tay thì không động vô được. Nghe nói phụ trách vụ này là một nữ công tố viên, cô ấy thấy đồn là người con gái duy nhất còn sống bởi vụ giết người bí ẩn không manh mối năm năm trước.
-Giết người bí ẩn không manh mối? Là…
-Đúng, chính là mẹ anh ta, nữ sát thủ duy nhất để lại hiện trường vụ án những xác chết mà không một chút manh mối gì cả. Cô công tố viên đó đã quyết tìm cho ra bằng chứng để tống cả gia đình tội lỗi đó vô tù bóc lịch hoặc là chịu hình phạt lớn nhất.
-Một nữ công tố viên, thật tài năng.
Nói tiếp về hắn đi sao tự nhiên chuyển sang công tố viên gì chứ? >”-Mồ côi, vô gia cư thế giờ anh ta và chị gái ở đâu?
-Mấy cậu quên là người yêu chị gái anh ta là ai à?
-Ah…kể ra thì cũng không đến nỗi, như thế lại còn tốt hơn cho anh ta, sống trong một gia đình như thế nguy hiểm kinh.
-Mà anh ta cũng đâu có lo, người yêu anh ta giờ cũng là một con nhỏ giàu có đại sụ còn gì.
-Không dựa dẫm vào chị thì lại là người yêu, thấy cũng xót xa cho anh ta.
-Mà biết đâu được con nhỏ đó lại ăn cháo đá bát bỏ rơi anh ta thì sao?
-Ừ, chắc lúc trước làm bồ anh ta chỉ vì tiền, giờ không cần tiền nữa nên anh ta bị sao chắc cũng mặc kệ thôi hà.
-Khổ thân quá, bị đã rồi không biết anh ta có tìm bồ mới không nhỉ?
-Tuy không được giàu có như trước nhưng dám đảm bảo là còn nhiều người yêu hơn ấy chứ.
-Mà liệu có thật không, chắc chắn không đấy?
-Không chắc thì cứ đợi anh ta là biết. Nếu anh ta không đến trường thì chắc là còn phải làm tang cho ba mẹ. Mà nhìn anh ta là biết liền, lúc nào cũng có cô công tố viên kia bám theo giám sát, vì anh ta vẫn chưa bị hết nghi vấn, còn chị gái anh ta thì lại bị giám sát bởi một cảnh sát khác.
Thật là một lũ đáng ghét, nếu chuyện đó là thật thì tôi sẽ không tha ấy người dám ăn nói hàm hồ cả về tôi lẫn hắn.
Chứng thực xong vụ này tôi sẽ quay lại tính sổ với mấy người sau.
Cầu cho chuyện bọn nói chỉ là nhăng nhít.
Sao tôi thấy sợ thế này? Sợ vì cái gì? Tại sao lại sợ?
Nếu biết tôi đã chẳng phải hỏi.
Vừa thấy nhỏ Bảo Chi tôi đã hỏi chuyện nó.
-Mày biết chuyện gì đang xảy ra không? Về chuyện của hắn?
-Mày biết rồi à?
Vậy chuyện đó…là có thật? Không thể nào.
-Chuyện đó, tao cũng không ngờ.
Rồi nó đưa cho tôi một tờ báo. Tin của gia đình hắn được đăng lên trang nhất, có cả cảnh cái chết của những người trong gia đình hắn và những lời lên án phê bình hết mức.
Tôi không tin vào mắt mình nữa. Chỉ sau một đêm, mới chỉ có một đêm, sao có thể như thế? Tôi không tin, không tin. Sao chuỵên tàn nhẫn và khó khăn như vậy lại có thể xảy ra với hắn?
Hắn không đi học, đúng là thật rồi.
Sao chính tôi thấy đau thế này? Thấy thật khó thở.
Tôi đã không thể tập trung học được, lời hứa với hắn hôm nay sẽ trả lời.
Tôi đến công viên giải trí mong sao sẽ thấy hắn ở đó.
Rất lâu, rất lâu chờ đợi nhưng chỉ trong vô vọng, hắn không thấy đâu cả.
Tôi muốn nhìn thấy hắn, muốn chắc chắn rằng hắn không sao cả, và cả gia đình hắn cũng sao hết, chỉ cần như thế thì tôi có thể sẵn sàng nói yêu hắn hay làm bất kì điều gì hắn muốn.
Nhưng hắn không đến, hắn đã mất gia đình chỉ còn lại người chị gái, hắn đã mất hết rồi.
Tôi phải làm gì cho hắn bây giờ, hắn đang bị tổn thương.
Tôi gọi cho hắn nhưng không được, hắn không nghe máy.
Tôi đành gọi cho Bảo Chi.
-Mày biết tang lễ được tổ chức ở đâu chứ?
-Khách của người yêu chị hắn.
-Biết rồi.
-Mày tính đến đó hả?
-Không hỏi chi?
-Hắn đang cần mày lắm đấy.
Tôi đến khách sạn của người yêu chị hắn.
Sau một hồi tìm kiếm trong lo lắng như lần tôi chịu hoàn cảnh đó tôi lại chứng kiến một cảnh đau lòng hơn. Tang lễ vắng vẻ, người thân họ hàng không có nhiều, những người mặc đồ đen cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một vài vệ sĩ của hắn mà tôi ðã quen mặt. Một tang lễ tan thýõng hõn bao giờ hết.
Hắn và chị gái đang ngồi quỳ trước linh vị, hắn chỉ quỳ, còn chị hắn khóc nức lên thật tội nghiệp, tôi biết hắn cũng ðang khóc chỉ là không khóc ra ngoài thôi, khóc trong tim còn thấy đau và khó chịu hơn rất nhiều.
Bất giác nước mắt trong tôi trào ra, sao tôi thấy đau thế này, khi ba mẹ tôi chết tôi cũng không đến nỗi đau như thế này. Có lẽ hắn còn thân thiết hơn những người mà tôi chỉ biết họ là ba mẹ tôi khi họ đã qua đời, tình cảm của tôi với hắn…phải chăng là nhiều hơn?
Tôi không biết mình đang nghĩ gì lúc này, chỉ là tôi có cảm giác như mình đã yêu hắn thật rồi, một cảm giác rõ nét.
Vì yêu là thấy đau khi người ấy đau.
Tôi yêu hắn rồi, nhưng tôi biết làm gì cho hắn bây giờ?
Tôi muốn đến bên cạnh hắn và an ủi hắn nhưng lại sợ những lời an ủi của mình khiến hắn càng phát khóc hoặc buồn nôn luôn ra đấy, muốn cho hắn thấy tôi sẽ luôn ở bên hắn nhưng lại sợ hắn nói tôi nhân lúc hắn đang đau khổ lừa hắn giải sầu.
Tôi thật là một kẻ ngu ngốc, cứ những lúc quan trọng lại không làm được gì nên hồn, tính ra cũng chỉ do cái miệng xui xẻo của tôi đã rủa ba mẹ hắn chết khi hắn lỡ miệng nói thế, thật không ngờ không chỉ ba mẹ hắn chết mà còn kéo theo lãi suất ông nội của hắn cũng chết luôn. Tôi đúng là một kẻ tồi tệ, chính tôi là thủ phạm hại chết những người yêu thương của hắn, tôi là kẻ giết người bằng lời nói. Đúng là một mối nguy của xã hội, nếu không phải do tôi thì hắn đã được hạnh phúc.
Phải làm sao đây? Tôi sẽ chết để chứng minh sự hối lỗi của mình. Tôi sẽ chết.
Nhưng mà tôi chưa muốn chết.
Phải làm gì được chứ?
TT_______________TT
……………