Bạn đang đọc Tôi Thích Cô: Chương 5.3
Tôi không nói gì, tất nhiên là tôi không thể đáp lại cái hành vi và lời nói khiếm nhã của hắn. Tôi bỏ đi, tất nhiên là tôi không thể ở lại đó để hắn làm nhục tôi thêm.
-Kìa cưng, em giận anh à?
Hình như hắn đuổi theo tôi.
-Xử lí tên kia cho đẹp.
-Vâng thiếu gia.
Tôi đi lên chỗ nhà hàng, rời khỏi cái nơi khốn kiếp này.
Hắn lại nắm tay tôi giữ lại.
-Giận hả?
-Không.
-Không mà thế à?
-Đã nói là không rồi mà.
-Không thì ở lại học tiếp.
-Muộn rồi, tôi muốn về nhà ngủ.
-Con dâu nhà họ Trương không có khái niệm ngủ đúng giờ, buổi tối là lúc làm việc tại các quán bar và nhà hàng (tức là casino) còn ban ngày mới là lúc để nghỉ ngơi.
-Tôi không cần biết. Tôi không muốn làm con dâu nhà anh nữa, tôi không muốn lấy anh.
-Bỏ cuộc hả? Vậy thì đưa thẻ đây. Tôi làm thế này để cho cô biết lấy được tiền của tôi thì đều phải trả giá, cô lấy của tôi một trăm triệu mà chỉ bị trêu chọc có một chút như thế thôi là cái giá quá rẻ cho cô rồi.
-Hoá ra anh cũng chỉ vì xót tiền của mình thôi, thế mà nói có thể cho tôi tất cả. Tốt thôi, trả anh.
Tôi móc trong ví ra tất cả số thẻ mà hắn cho tôi, kể cả hai cái thẻ mà tôi có được một cách khó khăn.
Trả anh, dù nào thì tôi cũng đã có đủ những thứ mình cần.
Sau đó tôi bỏ về, hắn cũng không đuổi theo. Ai cần hắn đuổi theo chứ.
……………
-Sao về muộn thế, tao tưởng mày ở lại villa của hắn luôn rồi.
-Kết thúc rồi, đừng nhắc đến hắn nữa.
Tôi không muốn nói gì nữa, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, vừa thấy khó chịu.
Tốt hết là ngủ đi để quên hết những chuyện hôm nay và những chuyện về hắn.
……………
Nghĩ lại chuyện tối qua thấy mình đúng là vừa trẻ con vừa ngu, có thể thôi mà cũng giận, lại còn trả hết thẻ cho hắn nữa chứ, con nhỏ ngu này, không biết dự tính ai sau à?
Làm sao giờ, chính tôi nói là trả lại thẻ cho hắn giống như một dấu hiệu của sự bỏ cuộc, nhưng tôi có nói là bỏ cuộc đâu. Nhưng không lẽ bây giờ đến chỗ hắn nói là “hôm qua tôi nhất thời hồ đồ, xin anh tha lỗi cho tôi, xin hãy trả lại tôi mấy cái thẻ, tôi hứa sẽ không bao giờ như thế nữa”. Thế hả? Tôi không phải con ngu.
Hết thì hết, dù có chết cũng không bao giờ tôi đến van xin hắn, lúc trước không có hắn tôi vẫn sống đấy thôi.
Đáng lẽ ra lúc trước tôi cũng nên rút một ít tiền mặt để phòng khi bất trắc. Trời ơi, tôi đúng là ngu mà.
Những tin đồn lan nhanh khi không thấy hắn và tôi đi với nhau.
-Con nhỏ đó xuống thế rồi.
-Tất nhiên, nghĩ sao mà một kẻ như nó lại có thể làm bồ lâu được của tay chơi Hoàng Nam chứ.
-Đảm bảo một là do anh Nam đá, hai là do không chịu nổi cuộc sống truỵ lạc nên bỏ cuộc.
Vớ vẩn, nghĩ sao mà nói tôi thế?
-Thứ nhất, tôi sẽ không bao giờ đá cô gái đó, thứ hai một khi đã rơi vào lưới tình của tôi thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc dù cuộc sống đó có truỵ lạc đến thế nào.
Là giọng hắn. Tại canteen này sao? Một chuỵên lạ đời khi một kẻ như hắn cầm khay cơm ngồi ăn tại canteen.
Những lời hắn nói…thật sự quá buồn nôn.
Tôi ngửa cổ lên nhìn, hắn đang đứng đó, tay bê khay cơm thật, hắn nhìn Bảo Chi có ý nói cô ấy hãy sang bàn khác ngồi, để lại không gian này cho hai chúng tôi. Lại buồn nôn.
Bảo Chi đang tính đứng lên bỏ lại tôi thì tôi cản lại liền.
-Đi đâu?
-Thôi mà, tao cũng sợ bị bọn vệ sĩ kia đánh lắm, mày giỏi võ chứ tao có giỏi lắm đâu. ^-^
Lại còn dám nói thế hả? Tôi đánh với con nhỏ này còn thua một vực đấy.
Thế là nó bỏ tôi mà đi thật, ngay lập tức hắn nhảy vô ngồi thế chỗ đó.
Chưa kịp nói gì thì cả lũ con gái lại xúm vô. Cái bọn này, phiền thật, chuyện người khác cứ thích xen vô.
Hắn lại giơ một tay lên, mỗi lần giơ một tay lên là y như rằng mọi thứ đều tốt đẹp.
Và lần này cũng thế, lũ con gái lại bị giải thể bởi một đoàn người áo đen.
Chỉ còn một mình tôi và hắn tại canteen.
Tôi vẫn tập trung vô phần cơm của mình mà coi như không biết có người ngồi đối diện tôi.
-Không làm bồ tôi mà trở nên khổ cực đến nỗi không dám bỏ lỡ cả suất cơm tại canteen hả?
Tôi không nói gì, vẫn tiếp tục ăn.
-Ai đã nói là nhất định không bỏ cuộc nhỉ?
Vẫn im lặng.
-Giận đến mức này cơ à?
Kiên quyết giữ mình.
-Tôi không phải đang nói chuyện với ma đâu đấy.
Tôi đứng dậy bỏ đi, thản nhiên vô cùng. ^o^
Cứ liên tưởng đến bộ dạng đang tức điên lên của hắn lúc này mà muốn phá lên
cười cho vỡ cả cái trường này luôn.
-NÈ!
Hắn quát lên, nổi điên thật rồi. Thật là vui.
Hắn lại chỗ tôi, giằng lấy khay của tôi và lẳng cái bốp xuống sàn, âm thanh loảng xoảng chói tai.
Hắn tính làm gì?
Muốn hôn tôi đây, biết ngay mà. Bọn con trai mà nổi điên thì đảm bảo chuyên gia giở trò này ra, tôi quá quen rồi. Tại sao á? Tôi coi nhiều film Hàn mà. ^-^
Hắn cúi xuống, chợt như phát hiện ra điều gì hắn ngẩng lên và nhìn đám vệ sĩ của mình đang đứng vòng xung quanh. Biết ý, cả bọn quay ra sau. ACKK! Còn không dám để người khác nhìn thấy cơ đấy.
Tôi ấy à? Tự để hắn rút lui thôi.
Lần này, tôi không nhắm mắt lại như mọi khi vì tôi không có ý định hôn hắn, à không, ý tôi không phải là những lần trước tôi muốn hôn hắn mà vì…mà những lần trước tôi muốn hôn hắn thật đấy thì đã sao, bộ không được à? >_Có ai nói chi đâu, tự nhiên nổi cáu với đọc giả.
Lần này tôi mở mắt vừa để thách thức vừa để hắn biết là tôi đang bực mình với hắn lắm. Và quả thực vẫn như mọi khi hắn không dám làm gì tôi dù lần này khoảng cách cũng sắp bị thu gọn quá mức rồi.
Hắn bỏ đi mà không nói gì.
À, hiểu rồi, hắn bắt vệ sĩ quay đi là để bọn họ không nhìn thấy cảnh hắn không dám hôn một cô gái đây mà. ^o^ (cười sặc sụa).
Tôi lại thắng.
……………
Hai hôm nữa là sinh nhật tôi, mà sinh nhật thực sự của tôi thì ai mà biết, đó chỉ là ngày tôi được nhận nuôi tại trại trẻ thôi. Cũng may hôm đó vào cuối tuần nên tôi có thể về nhà và ăn sinh nhật cùng với mẹ và những người trong gia đình. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc rồi.
Kể từ cái vụ ô nhục ở canteen, không thấy hắn xuất hiện ở canteen hay trước mặt tôi nữa. Tại sao lại ô nhục á? Thứ nhất người như hắn mà lại bê khay cơm đến ăn ở canteen, không ô nhục sao, thứ hai đối diện với tôi mà hắn cứ như thằng điên đang độc thoại nội tâm, không phải quá ô nhục sao?
Mà dù sao không nhìn thấy cái bản mặt của hắn cũng tốt.
-Suốt mấy ngày không được phép hỏi về hắn tò mò muốn chết.
-Mắc mớ gì không hỏi?
-Tối đó mày nói không được nhắc về hắn còn gì?
-Vậy thì bây giờ có thắc mắc gì hỏi luôn đi tao giải phẫu cho.
-Mày với hắn giận nhau hả?
-Từ đó chỉ dành cho những đôi yêu nhau thôi.
-Thì mày với hắn tuy không yêu nhau nhưng vẫn là một đôi, lại còn dự tính sẽ lấy nhau cơ mà.
-Ai dự tính lấy nhau chứ? Có mấy cái thẻ cho rồi còn đòi lại, lấy hắn để mà điên à?
-Hắn đòi lại hết thẻ rồi à? Ai kêu mày rút hết tiền của hắn chi.
-Rút hết gì, chỉ rút có một trăm triệu thôi à.
-Vâng, chỉ có một trăm triệu.
-Lại còn mang tao ra làm đồ chơi ấy cái trò đánh bạc của hắn.
-Sao?
-Hắn và một tên dâm dê nào đó đánh bài với nhau nếu thắng thì phần thưởng là một người đẹp, là tao nè.
-Thế rồi hắn vẫn thắng chứ gì?
Con nhỏ ngây thơ quá tội, đáng lẽ phải hỏi thăm tôi trước rồi muốn hỏi gì tiếp mới hỏi chứ.
-Tất nhiên là hắn thắng, nhưng lại để đến khi tên kia suýt sàm sỡ tao trước mặt mọi người mới nói là mình thắng.
-Thì ra là tiểu thư đang giận thật rồi.
-Giận cái đầu mày.
Nhỏ Bảo Chi chỉ cười tôi với một vẻ mặt rất đáng ghét.
Bực mình thật.
Nhắc đến hắn lại thấy khó chịu trong người.
……………
-Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you.
-Cảm ơn mọi người.
Thật hạnh phúc. ^_^
-Đây là quà cho con, Bảo An của mẹ.
-Bộ chỉ mình nó là con mẹ sao?
Bảo Chi lại giở bài ghen tỵ rồi.
-Bao giờ đến sinh nhật mày tao cũng nói câu đó ày biết cảm giác.
Tôi nhận lấy món quà của mẹ. Mở ra. Là một sợi dây chuyền có mặt chữ là tên Bảo An của tôi.
-Sao mẹ lại mua cái này? Chắc mắc lắm ạ?
-Cảm ơn con vì số tiền con dành cho gia đình mình, một số tiền quá lớn với con, mẹ muốn mua cho con một món quà thật đẹp, thế nên con đừng xót xa gì.
Tôi ôm lấy mẹ. Thật ấm áp.
-Thôi mà, con thấy đau lòng đấy.
Cái con nhỏ này, chỉ toàn làm mất không khí.
-Mở quà của tao đi mày, mày sẽ shock đấy.
Tôi tru mỏ ra, con này thì có nổi cái gì khiến tôi phải shock.
Một hộp quà khá lớn. Tò mò phết.
-Một đôi giày cao gót, có gì mà shock, hàng hiệu hả?
-Không chỉ là đôi giày bình thường đâu.
Nhỏ nhìn tôi với đôi mắt và nụ cười đầy hiểm hóc. Chẳng lẽ…
Tôi liền quật ngay đế lên coi. ACKK!!!
Giày…đế…đỏ!!!
Tôi vẫn giữ nguyên đôi mắt đèn xe tải quen thuộc của mình nhìn nhỏ bạn thân.
-Không tin, mày làm gì đủ tiền mà mua giày đế đỏ, hàng nhái hả?
Tôi lật giở đôi giày lên xem xét kĩ càng, không có dấu hiệu gì là đồ giả, thì hàng ếch nhái dạo này làm sắc xảo công phu lắm. Không phải là tôi có ý coi thường gì ngừơi bạn của tôi mà vì dù có là đồ giả thì nó cũng không mua nổi huống chi nó cứ nhìn tôi với ánh mắt chắc chắn “đồ thật đấy, không phải hàng nhái đâu”.
Không tin, không tin được. Nếu nói thật ra thì người có đủ khả năng để mua cho tôi món quà sinh nhật khủng bố này chỉ có thể là một người duy nhất…là hắn.
-Mày nói thật đi, đây không…
-Chúc mừng sinh nhật em, Bảo An.