Tôi Thích Cô

Chương 5.1


Bạn đang đọc Tôi Thích Cô: Chương 5.1

-OK, vậy thì từ hôm nay cô sẽ bắt đầu khoá học làm vợ tôi.
Hơi vội vã, mà không, thần tốc luôn, tôi và hắn mới chính thức qua lại đến hôm nay là ngày thứ hai. Bất ngờ một ngày hắn nói thích tôi và muốn tôi làm bạn gái, rồi lại đột ngột một ngày khác, tất nhiên là hắn vẫn nói thích tôi nhưng lại muốn tôi làm vợ hắn cả hai lần cách thức đều lạnh như tủ băng. Không quan tâm là nóng hay lạnh, mục đích của tôi là gì, tiền và lừa tình của hắn. Giờ tôi đã có trong tay cả chục cái thẻ Bạch Kim, kế hoạch lớn xem như đã chiến thắng được một nửa.
Liệu có hơi quá không?
Không, tiêu tiền của một kẻ như hắn là đang làm từ thiện giúp ích cho đời. Số tiền từ trong thẻ của hắn tôi sẽ đưa ẹ để chu cấp cho những em nhỏ trong nhà chung của chúng tôi.
Hình như theo tôi biết thì mỗi cái thẻ thông thường không được rút quá 10 triệu, vậy thì với cái thẻ Bạch Kim này thì 10 cái sẽ là ít nhất 100 triệu trong khi dung lượng của 1 thẻ này là 1 tỷ lận. Một trăm triệu với gia đình bất chính đó thì có là gì, từ mỗi casino qua một đêm có thể thu được đến vài trăm triệu có khi còn nhiều hơn. Cứ coi như vợ hắn lấy tiền của hắn mang đi làm từ thiện vậy, người đời sẽ còn ca tụng hắn ấy chứ.
……………
-Hôm qua mày với hắn qua đêm ở ngoài hả?
-Ngoài gì? Trong villa của hắn hẳn hoi.
-Sao mày tuỳ tiện với con trai thế hả? Mày có còn là Bảo An không vậy?
-Hắn ta không có làm gì tao mà.
-Mà mày ăn mặc gì kì vậy?
-Hơi ngẳn nhỉ? Hắn mua mà, tao không mặc không được.
-Sao không được?
-Bộ tao nude hả mày? >” Con nhỏ này thật là…phải hỏi tới số.
Chắc nó cũng lo cho tôi lắm vì từ nhỏ tới giờ ngoài ở trong trại trẻ và ở chung với nó ra chưa một lần nào ở đâu khác mà ko có nó.
-Lát hết giờ tao dẫn mày đi mua phone.
-Mua chi? Mà tiền đâu?
-Mày không biết hiện giờ tao đang làm bồ của ai à? Hắn cho tao chục cái thẻ. Thẻ gì biết không?
-Thẻ tín dụng.
-Hơn cả thế.
-Thẻ Bạch Kim???

-Yes.
-Đầu tiên tao sẽ mua ày một chiếc phone để tụi mình tiện liên lạc, sau đó tao sẽ đi rút tiền chuyển sang tài khoản của mẹ.
-Thế được không? Rút nhiều mày không sợ hắn nổi điên sẽ cho tay chân hại mày à?
-Hắn biết là tao cần tiền mà, với lại hắn không dám động vô tao đâu. Hắn hứa danh dự rồi.
-Danh dự của một tay ăn chơi mà mày tin hả?
-Tao không sao đâu, nếu tao có chết thì xin mày báo police giải oan cho tao nhé.
-Còn cười được. Mày có biết bọn con gái nói gì về mày không hả?
-Tao không nghe cũng biết lại nói linh tinh vớ vẩn, khi nào lừa được hắn xong tao trả lại hắn cho bọn nó là được.
-Mày không lừa được không chừng lại làm mồi của hắn đấy.
-Chỉ cần mày vẫn làm hậu phương cho tao là được. OK?
-Thật hết biết.
Chỉ trong vòng hai ngày từ một con nhỏ nghèo khó chẳng có gì sất bây giờ lại có trong tay cả chục tấm thẻ Bạch Kim – dấu hiệu của sự giàu có, là bồ của một đại thiếu gia. Tôi giờ đây sẵn sàng mặc những bộ quần áo thừa da thiếu vải, sẵn sàng nhảy như một con điên trong vũ trường, và sẵn sàng qua đêm (qua đêm đơn thuần thôi chứ không phải 419*) với một người con trai. Và không biết để làm con dâu của nhà họ Trương tôi sẽ còn phải sẵn sàng làm gì nữa đây?
……………
-Đi với tôi.
-Đi đâu?
-Bắt đầu khoá học.
-Để tối đi, hôm nay tôi bận rồi.
-Cô thì bận gì?
-Tôi cũng có nhiều việc để bận lắm đấy, không ai rảnh như anh đâu.
-Cô đi bằng gì?
-Khỏi cần anh đưa đi, tôi đi với bạn.
-Ai nói sẽ đưa cô đi.
Hắn vừa nói dứt thì từ đâu (lại từ đâu, trên trời hoặc dưới đất) một đội quân, thực ra cũng không hẳn là đội quân chỉ có ba người thôi, lại là đồ đen, bộ quần áo màu họ thiết kế ra để làm gì với mấy người này không biết.
-Gì đây?
-Vệ sĩ của cô.
-Vệ sĩ? Tôi cần vệ sĩ làm gì, tôi tự biết bảo vệ mình.
-Tôi không muốn vợ chưa cưới của mình gặp bất kì nguy hiểm nào.
Không phải tôi mà là nhỏ Bảo Chi tròn mắt nhìn. Tôi quay sang trấn an con nhỏ :
-Bình tĩnh, lát tao giải thích.
-Cứ thế nhé, tối tôi qua đón.
Dù nào thì có người hộ tống cũng tốt, trông tôi có vẻ giống một tiểu thư mafia, tuy nhiên một tiểu thư mà có 3 vệ sĩ thì…hơi nghèo nàn.
Lại còn được đưa đi bằng xe riêng.
Hahaha, ta là Hoàng Bảo An, thật là đáng tự hào.
-Vợ chưa cưới là sao?
-Hắn kêu tao làm vợ hắn, ngu sao mà ko thử, đổi lại là chục cái thẻ BK lận. ^_^
*): 419 là for one night nghĩa là tình 1 đêm.
-Thì ra chục cái thẻ đó là với điều kiện này. Bộ mày tính làm thật hả?

-Nghĩ sao mà tao làm thật. Mục đích của tao…
Nhắc đến cái mục đích tự nhiên thấy hưng phấn hết cả người.
-Mục đích của tao là lấy tiền của hắn. Với cả mày thấy hắn lừa bọn con gái thế nào chứ? Tao muốn chính tao sẽ là người lừa lại hắn, cho hắn biết cái cảm giác bị con gái lừa lại sẽ như thế nào.
-Tiền, lừa đảo?
-Đúng thế.
-Mày thể nào cũng sẽ bị lừa lại cho coi.
-Mày cứ ở nhà ủng hộ tao là được.
-Tối nay mày lại không về à?
-Không chắc.
-Bảo An ơi Bảo An, mày bê bối quá rồi.
-Được rồi, kết thúc màn kêu than, giờ thì Iphone thẳng tiến.
……………
Trước hết tôi phải thay đồ đã.
-Mày chọn đồ đi, thoải mái nhé.
-OK, đã thế cho hắn phá sản.
Có vẻ như con nhỏ này bắt đầu cuốn theo chiều gió, cứ phải làm thế, rồi hai con nhỏ này sẽ làm cho anh cạn kiệt ngân khố.
Thứ trang phục mà tôi thích nhất…
-Ten ten ten…
Jean and T-shirt.
Thế này mới là sinh viên hay nói chính xác hơn thế này mới là Bảo An.
-Thế này có phải đẹp không.
-Mày cũng thấy thế à?
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo. Của ai nhỉ? Me?
Màn hình phone hiện lên dòng chữ…không phải my boy, không phải my man, cũng không phải my prince, càng không phải my husband mà là…
-Ai thế? Người đàn ông của cô??? Là hắn hả?
Đùng thế, rất thuần Việt, là người – đàn – ông – của – cô. Cũng may không phải người đàn ông của cưng.

-Gì thế, người đàn ông của tôi?
-Tôi gọi để nhắc nhở cô đừng có mặc lên người những thứ linh tinh bậy bạ.
Quần jean và áo T-shirt là những thứ linh tinh sao? Mà sao anh ta biết?
À, thì ra không phải vệ sĩ mà là gián điệp. Tên này, anh được lắm.
-Tôi mặc gì là việc của tôi. Một lũ chuột nhắt. (Chuột nhắt là chỉ những bọn chuyên bám đuôi theo dõi người khác).
Tôi cúp máy luôn, và hướng ánh nhìn tình cảm về phía những người vệ sĩ riêng thân yêu của mình. Bọn họ người thì cúi đầu xuống kẻ thì quay đi huýt sáo như không biết gì cả.
Tôi xách túi đồ của mình đi về thì cả ba tên vệ sĩ đứng chắn.
-Gì thế?
-Thiếu gia nói không cho cô rời khỏi đây một khi cô thay những thứ linh tinh vớ vẩn ra.
-Cái gì? Tôi không thay đấy làm gì được nhau?
Tôi cố vượt rào băng qua nhưng cả ba đã túm lại giữ lấy tôi. Tôi bắt đầu xuất chiêu phản kháng lại. Ôi trời, sao tôi không biết là mình đang đấu với xã hội đen chứ? Mà kungfu panda của tôi đi đâu hết rồi không biết, à quên, tôi học karate là võ Nhật chứ nhỉ? Ôi loạn rồi.
Hai tay tôi đều bị giữ lại, nhỏ Bảo Chi thấy thế mà cứ trơ mắt ra nhìn, những lúc thế này mới thấy tình bạn bè chẳng để làm cái khỉ gì.
-Xin cô hãy đi thay đồ.
TT_________TT
Nước mắt ròng ròng, cuộc đời tôi sao đau khổ.
Thế là tôi đành ngậm ngùi vô thay một đồ khác, là váy nhưng cao đến đầu gối, còn dám bắt tôi thay bộ khác thì tôi chết ra đây cho các người coi, tôi mà chết thì tên Nam Nam cũng sẽ không tha cho các người, mà tôi mà chết thì tên Nam Nam đó cũng sẽ không thể sống đến khi mặt trời lặn.
-Được rồi chứ, mấy anh?
-OK.
Ôi trời, mafia thời nay cũng đẳng cấp ghê, OK.
-Tiếp theo đi mua phone ày nhé.
……………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.