Bạn đang đọc Tôi Thích Cô: Chương 4 (tiếp)
Rồi sau đó không kịp để tôi phản ứng gì hắn đã hôn tôi. Hôn tôi? Hôn tôi? Kiss me???
Sao anh ta dám, không phải nói sẽ đợi tôi sao? Lại còn câu “Anh yêu em, đừng bỏ anh” là gì? Tắm xong trúng gió hả?
Nụ hôn của hắn khiến tôi không cưỡng lại được, không phải vì nó ngọt ngào hay sao sao đó mà tôi không cưỡng lại được mà vì hắn hôn khiến tôi không sao thoát ra được, hắn giữ chặt lấy vai tôi đến mức đau lên, môi tôi thì bị…nói chung hắn hôn tôi, là hôn, chứ không phải là môi chạm môi nữa rồi.
Nhưng rồi, dường như tôi bị hắn quyến rũ thật rồi, vì bức ảnh, vì câu nói và vì nụ hôn rất (…) của hắn. Tôi bị cuốn theo hắn…
“-Thiếu gia nói…quý khách…cũng giống như bộ đồ quý khách đang mặc vậy.”
Tôi chỉ đáng thế thôi, tôi chỉ là gái (…) thôi, hắn đang lừa tôi, không thể để hắn lừa được, hắn đang cố dùng cách này để lừa tôi, hắn chỉ muốn trêu chọc tôi.
Tôi cố gắng sức để đẩy hắn ra, càng đẩy càng không được.
Mục đích của tôi là tiền và tease hắn.
1, 2, 3…đẩy hắn ra.
OK, quả nhiên tiền có sức mạnh ghê gớm thật.
-Sao anh làm thế với tôi hả? Anh nói là sẽ đợi tôi, sẽ giữ lời vì danh dự mà thế à? Sao anh dám làm thế?
Hắn đơ ra một lúc rồi nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
-Tôi…vừa làm gì cô à?
-Câu hỏi hay đấy, làm gì à? Làm gì? Theo anh thì làm gì?
-Tôi đã làm gì cô chứ?
Hắn cũng quát lên. Tên này được, giả nai cũng không phải loại vừa.
-Anh vừa hôn tôi chưa đầy một phút trước mà bây giờ giả bộ như vô tội hả?
-Tôi? Hôn cô?
-Anh bị mất trí à?
-Cô mau thay ngay bộ đồ đó ra.
-Bộ đồ thì có liên quan gì đến việc này?
-Đó là đồ của người chết đó.
-Gì???
Người – chết?
Ha, tôi ngu sao mà tin, người chết mà hắn lại treo đầy trong tủ, bộ hắn không sợ ma chắc. Mà người chết ở đâu chứ? Vớ vẩn, doạ con nít sao?
-Vì nó mà có thể lúc nãy tôi đã làm những việc quá đáng với cô.
Đúng không ta?
-Vậy anh có nhớ lúc nãy khi anh hôn tôi có gì xảy ra không?
-Có gì? Tôi còn không biết là mình vừa ngu đi làm thế đấy.
>” Hơi bực mình chút nhưng không sao. Nếu hắn đúng là không nhớ gì hết thật mặc dù rất khó tin nhưng cũng tốt vì hắn sẽ không biết là tôi cũng vừa cuốn theo nụ hôn của hắn, hắn sẽ không biết là tôi sắp bị hắn hạ gục. Với cả nếu đúng là hắn không nhớ gì thật thì bộ váy này đúng là của người chết và…tôi phải thay nó ra ngay. Áaaaaaa..!!!
Thà mặc bộ váy thiếu vải kia còn hơn là mặc bộ của người chết.
Mà có thật là hắn không nhớ đã làm gì với tôi? Thiệt không? Không nhớ là tốt nhất. ^-^
Tôi quyết định không nhắc đến vấn đề chiếc váy hay nụ hôn của hắn nữa.
-Bức ảnh đó là sao?
-Sao là sao? Là ảnh.
-Nhưng là ảnh tôi.
-Ai nói là ảnh cô?
-Hình tôi rõ như ban ngày thế mà còn nói là không phải sao?
-Tôi ngu sao mà để ảnh cô trong phòng?
-Đúng là ngu thiệt.
-Đấy không phải ảnh cô.
Còn già miệng, cãi gì thì cũng phải cãi cho có lí chút, nói thế ai tin. Tuy bức ảnh đó thấy không quen lắm vì trông khung cảnh có vẻ xa lạ nhưng hình thì đúng là của tôi. Thời nay thiếu gì kĩ thuật photoshop. Ảnh của tôi mà. Nhưng sao lại để ảnh tôi trong phòng hắn chứ, lẽ nào đúng là hắn thích tôi từ năm nhất thật? Không, không bao giờ, tôi quên những lời cô phục vụ nhà hàng nói rồi sao?
-Đi ngủ đi.
Hắn nằm lăn ra giường như chẳng biết gì cả. Tên này thật khó hiểu.
-Không ngủ hả? Đừng nói không có thói quen ngủ trưa luôn nhé.
-Ngủ đâu?
-Trên giường chứ sao?
-Giường nào?
-Cô bị đui hả?
-Giường anh đang nằm ấy hả? Tôi không phải loại dễ dãi với con trai.
-Về đến nhà con trai rồi còn làm bộ giữ mình. Thế cô làm bồ tôi vì lợi ích cá nhân không phải dễ dãi thì là gì?
-Đấy chỉ là làm bồ thôi, còn việc giữ mình lại là một chuyện khác, nếu mà tôi dễ dãi thì đi làm gái bao kiếm tiền còn dễ hơn.
-Lấy một con Bạch Kim của tôi rồi còn chê hả?
-Đồ keo kiệt.
-Nằm xuống đi.
Nằm thì nằm, đây đã thế rồi cóc còn sợ cái gì nữa.
-Tôi đã hôn cô thật hả?
-Còn hỏi được.
-Mùi vị thế nào?
-Buồn nôn.
-Nụ hôn đó không tính, vì tôi không có cố ý làm thế. Tôi vẫn sẽ đợi cô đấy.
-Chắc anh cũng không nhớ luôn là đã nói gì?
-Nói gì?
Hù hắn một phen.
-Anh yêu em, đừng bỏ anh.
-Gì?
Hắn bật dậy. Biết ngay mà. Như vậy nó mới shock.
Rồi hắn lại nằm xuống không nói gì. Sao không nói gì?
……………
-Tối rồi, anh tính không đưa tôi về hả?
-Về đâu?
-Về nhà trọ của tôi. (Sao lúc nào anh cũng hỏi những ngớ ngẩn thế hả?).
-Có ai như cô ko nhỉ? Từ chối ở một villa để về ở một căn phòng nhỏ bé tồi tàn.
-Tôi thế đấy.
Tôi bực mình, tôi ghét nhất là bị người khác tỏ vẻ coi khinh hoàn cảnh của tôi. Tôi đâu có thể có được cuộc sống giàu sang như của hắn.
-Giận hả?
-Giận cái gì? Quan hệ của tôi và anh đâu đáng để tôi giận.
-Người yêu với nhau mà không giận được sao?
-Ai người yêu với anh?
-Không người yêu là gì?
-Tôi chỉ là bạn gái anh thôi.
-OK, bạn gái, giờ thì bạn gái cùng tôi thực hiện tiếp bài học sáng nay làm giở.
Bài học sáng nay làm giở? Học làm bạn gái hắn hả?
-Học tiếp ở đâu đây?
-Cô chọn đi, quán bar hay vũ trường?
Nơi nào cũng ớn.
-Hết cái để chọn rồi hả?
Hắn không nói gì. Làm bạn gái hắn sao lại khốn khổ thế này?
-Quán bar.
-Biết ngay là cô sẽ nói thế mà.
Sao tôi lại thành ra thế này? Chỉ vì lợi ích cá nhân mà tôi hi sinh cả tình yêu của mình để chạy theo một kẻ chỉ coi tôi như một chiếc váy, để rồi đến những nơi mà chưa một lần tôi nghĩ mình sẽ đặt chân tới. Đổ đốn, đổ đốn quá rồi.
-Quán bar gì mà lại thế này?
Quán bar mà tôi nghĩ đâu đến nỗi nhạc xập xình như vũ trường thế này.
-Cô không biết sao, quán bar của tôi khác với những nơi khác ở chỗ…giống vũ trường. Lai tạo vũ trường và quán bar đấy. ^-^
Lại cái nụ cười gây ức chế đó.
-Hey, anh Nam.
Tiếng của một tên con trai len lỏi trong tiếng nhạc.
Anh ta và hắn lại thì thầm và hướng ánh nhìn về phía tôi cùng những nụ cười… còn cười nữa tôi nhổ răng mấy người, mặc dù cả hai cười không có nhe răng ra chi, nhưng vẫn thấy khó chịu, nó khiến tôi nhớ đến lúc ở nhà hàng trưa nay.
Rồi hắn cầm hai ly rượu đưa về phía tôi.
-Uống chứ?
-Sợ gì mà không uống, chắc là tửu lượng tốt cũng là một tiêu chuẩn để làm bạn gái anh?
-Biết thế thì hãy uống hết chai rượu này đi, nếu…cô muốn có thêm một chiếc thẻ Bạch Kim.
Hắn thì thầm vô tai tôi vế sau. Thú vị đấy, thách thức với một chiếc thẻ Bạch Kim sao? Nếu tôi có hai chiếc thì…chắc tôi khỏi cần làm bồ của hắn luôn.
-OK.
Thế là hắn giơ một tay lên và lập tức tên bồi bàn nói chuyện với hắn khi nãy mang đến chỗ tôi một chai rượu, nhìn cũng biết là loại mạnh.
Tính sao đây, một bên là một chai rượu với một chiếc thẻ giá trị mơ ước, một bên là không gì cả, cũng không hẳn là không gì cả, chỉ là tiếp tục làm bồ của hắn một cách mệt
nhọc và vất vả thôi. Nhanh chóng gọn nhẹ hay chậm mà chắc.
Thực ra là…tôi chưa uống rượu bao giờ. +_+
Thẻ Bạch Kim, rượu, không gì cả.
Thẻ Bạch Kim.
Uống rượu vô, say cũng không đến nỗi chết người, hắn cũng dám làm gì tôi, hắn đã hứa với danh dự của một kẻ ăn chơi.
-Uống đi.
Thế là tôi đã dốc ngược chai rượu lên và uống cho bằng hết.
Rượu gì mà mùi vị ghê thế, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng, nóng ran khắp cơ thể, có tiếng hò của những người nào đó. Tôi cũng chẳng kịp nhìn phản ứng của hắn trước khi lớn mật nốc chai rượu.
Ôi chắc tôi kiệt sức trước khi kịp uống hết chai rượu mất. Không được, tuỵêt đối không được. Tôi phải uống hết rồi muốn ra sao thì ra, không thể bỏ cuộc giữa chừng được, công sức của tôi không thể đổ xuống sông xuống bể như vậy được.
Hình như sắp cạn rồi thì phải. Uống xong, tôi có xỉu đi thì lúc tỉnh dậy cũng phải đòi bằng được cho hắn nôn cái thẻ Bạch Kim ra.
-Thẻ Bạch Kim…
Rồi hình như tôi xỉu liền khi vừa đặt chai rượu xuống.
Mơ hồ, mơ hồ…
Trong giấc mơ tôi thấy hắn…tại sao lại là hắn? Hắn đang hôn tôi và tôi…cũng đang hôn hắn, tôi và hắn đang hôn nhau??? Thật chẳng ra sao? Những giấc mơ bẩn thỉu và đen tối, hắn đang gieo rắc trong tôi những điều truỵ lạc. Tôi vốn là một người trong sáng và thuần khiết vô cùng, chỉ v́ cái gọi là tiền mà tôi thế này đây.
Đau đầu…
ACKK!
Cái gì thế hả?
Âm thanh sôi động, nhạc xập xình không dứt, toàn thân nóng ran nhưng da mặt
lại lạnh toát như có gì đó vừa tạt vô.
Tôi lờ đờ mở mắt ra. Hình ảnh hắn…sao lại là hắn?
Hình như tôi nhận ra là mình vừa bị tên khốn đó tạt nước vô mặt. Hắn dám làm thế? Đúng là chán sống rồi.
Tôi túm lấy cổ áo hắn và trừng mắt lên.
-Sao anh tát nước vô mặt tôi hả?
-Để đánh thức cô chứ còn sao?
-Bộ hết cách đánh thức người khác dậy rồi hả?
-Thường thường là tôi sẽ hôn nhưng với cô thì chỉ còn cách là tạt nước thôi.
-Sao không hôn?
-Không muốn bị cô ói vô cái bản mặt đẹp trai này.
-Anh cũng biết là nụ hôn của anh rất buồn nôn à?
-Thôi đi.
-Hey, ra nhảy nào.
Chắc là còn dư chấn của rượu nên tôi xông ra nhảy như trúng thuốc lắc.
Tất cả lại hô hào kinh khủng. Tôi đã không ra tay thì thôi chứ nếu đã hứng lên thì cả vũ trường cũng phải nổ tung.
Chợt có bàn tay kéo tôi đi. Bàn tay đó, chỉ có thể là của hắn.
Tiếng nhạc cứ xa dần.
-Sao lại đi hả? Đang vui, bộ anh không thấy à?
-Cô là cô gái của tôi cô hiểu không hả?
-Vớ vẩn, chính anh đưa tôi đến đây để làm tiếp bài học làm bạn gái của anh giờ còn kêu hả?
-Cô chỉ được phép như thế trước tôi, tôi đưa cô đến đây không phải để cô nhảy như một con điên trong đó trước mặt bao nhiêu thằng.
-Anh đang ghen à?
-Bộ điên sao không ghen?
-Gì?