Bạn đang đọc Tôi Thích Cậu Rồi Đấy… – Chương 34
Nó lên taxi, đi thẳng đến….nhà hàng Bảo Hưng. Ăn uống, thư giãn ở đó. Bọn bắt cóc này sẽ không giết người khi chưa lấy được tiền đâu mà, với lại nó sao phải lấy tiền cho Trang. Từ hôm qua đến giờ nó đã ăn gì đâu, làm gì thì làm cũng phải nhét đầy cái miệng đã.
Nó ngồi ăn trong khoảng nửa tiếng thì bố nó gọi
-Bố?
-Lô hàng có chuyện, rốt cuộc là chuyện gì? _1 giọng nói không to, không nhỏ, nhưng mỗi câu nói cho người ta cảm giác gánh nặng
-Dạ, có chuyện rồi. Con xin lỗi
-Về nhà đi, ta có điều muốn nói
-Dạ!
Xử lí xong bữa trưa, nó phóng về nhà. Lại có chuyện gì không biết.
Khi đi ngoài thềm, nó đã nghe thấy tiếng của ba
-Tại sao con lại làm như vậy hả? _bố nó cáu giận
-……….._anh Bảo chỉ im lặng, giờ anh còn nói được gì nữa
-Nói đi? Sao lai dám phản bội ta hả? Nói mau! _bố nó thực sự rất giận. Ông chưa và không bao giờ định nói với con mình những lời như thế này. Đối với ông gia đình là quan trọng nhất, nhưng anh Bảo đã phậm sai lầm, anh đã khơi lại cái kỉ niệm trong ông. Hồi đó, ông có rất tin tưởng 1 người , nhưng người đó đã b án đúng chính người bạn thân của mình để hưởng toàn bộ lợi nhuận. Từ đó, ông căm ghét tất cả những kẻ phản bội. Họ chỉ có 1 con đường là phải chết. Nhưng đây là con ông, sao ông có thể làm như thế được
-Ta bảo con nói đi mà! Câm rồi hả? _ông gằn giọng, nó ở ngoài hành lang, nhanh chóng chạy vào
Bốp………….
1 bên má đỏ, nó từ từ đứng lên
-Con/Em làm cái gì thế hả? _cả 2 cùng lên tiếng và anh Bảo chạy ra chỗ nó
-Bố thôi đi, anh không muốn như vậy đâu (nó nói với bố, và những câu nói của nó thường rất cá tác dụng, ông đã nguôi bớt và ngồi xuống ghế), còn anh (quay xang anh Bảo) xin lỗi bố đi, em xin anh đấy.
-Con xin lỗi, lần sau con sẽ không ngu ngốc như vậy nữa đâu
Điện thoại của nó lại reo, nó chạy ra ngoài nghe
-Có chuyền gì vậy?
-Cậu đang ở đâu vậy? _số của PHong
-Ở nhà, sao có chuyện gì hả?
-không có gì đâu
-Gọi chỉ để kiểm tra xem tôi có nhà không hả?
-Ừ, hi, hôm nay thấy cậu không đi học nên minh lo quá
-THừa hơi!
Cúp máy, không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy an tâm. Dù biết nếu nó không sao thì làm sao cậu làm nó vui. Cậu an tâm hơn khi nhìn thấy nó ở nhà hơn là khi bị lôi vào trò chơi với Trang như thế này
Cả 1 giờ sau khi bọn chúng gọi rồi mà nó vẫn chưa đến
-Tiểu thư, hay là nó không đến, đã 1 tiếng rồi
1 cô gái, mặc 1 bộ váy ren 2 tầng, tóc búi cao, đầu ngẩng lên cao
-Gọi điện cho nhỏ đi! _Trang ra lệnh
Còn nó, từ khi nghe cuộc điện thoại đó, không khỏi có nhiều nghi vấn. mấy tên đó muốn tiền mà lại không nói bao nhiêu, bắt có mà lại gọi cho nó, không gọi cho gia đình nó
-Alo, lại là bọn bắt cóc
-Mày mau mang 1 tỉ đến đường 32 đoạn Hoài Đức. Nhanh lên không ta sẽ cho các người thấy xẫ cô ta đấy
-Không có tiền_ nó ung dung
-Cái gì? Mày muốn chết hả?
-Đã nói là không có tiền rồi mà
Trang giật lấy điện thoại trong tay bọn kia
-vy ơi, cứu tó với, hức hức, cứu tớ
-Mau đên đây, không ta sẽ giết tiểu thư cảu các người đấy _tên đó nói xong cúp máy luôn
Nó bực mình, dám cúp máy trc cả nó
-bọn khốn khiếp. bắt cóc gì mà ngu thế. Phải đi học qua mây lớp đào tạo rồi hẵng hành nghề chứ.Lũ óc heo
Nhưng dù có nghi ngờ hay mêt mỏi như thế nào thì nó vẫn đến. Đụng vào nó hay bạn nó là không yên. NHưng thật sai lầm khi nó đã tin Trang, tin cái quá khứ mờ nhạt đó.
Nó lại phải đi về thay quần áo rồi bắt xe bus đi đến Hoài Đức, thì gặp 1 bọn, ăn mặc kiểu xã hội đen
-Lên xe đi! _1 tên kéo nó vào xe
-Không thích
-Mau lên đi! _hắn cố kéo nó
Đúng lúc đấy thì bọn đàn em của Vũ nhìn thấy và ngay lập tức báo cho cậu
15’ sau, không thấy vũ có phản ứng gì, THành hỏi
-Mày định bỏ nhỏ thế hả?
-Kệ, không quan tâm, dám ngoại tình hả?
-Ừ, mày không cứu thì thằng khác cứu thôi, rồi nhỏ cảm kích nó, nhỉ bọn mày(quay qua bọn ở lớp)
-KHốn kiếp! Mau đi giẫm nát con nhỏ ấy đi.
Chém…
Giết …
Đổ máu …
Xác chết…
là hoàn cảnh hiện giờ của Tuấn.Cái quá khứ ngày xưa lại giày vò cậu và cậu phải giải quyết điều đó
-Các người là ai, sao lại bắt tôi
-Câm mồm và đi theo ta
-ha, nhưng mà ta không thích đi thì sao? _nó nở nụ cười đúng chất ác quỷ, rồi luồn tay ra đằng sau gáy 2 tên đó, dùng lực đẩy cho chúng đập đầu vào nhau, rồi đập vào thành ghế, chảy máu. Còn tên ngồi trên thì bị nó cộc cho phát vào đầu, đơ ra, chóng mặt. còn tên đang lái xe thì bị nó dí cho con dao vào đầu không dám cựa quậy.
Giải quyết xong lũ khốn này, nó xuống xe và đi tiếp. Đến 1 khu công nghiệp bị bỏ hoang, hay một nhà máy sản xuất cái gì đó. Nơi đó khá rộng, các đống vật liệu đổ nát, tùm lum khắp nơi.
Vừ nãy nó bị người của Trang bắt nhưng nó cứ nghĩ là do bọn đối đầu cha mình nên không suy nghĩ thêm. Bọn chúng đã đưa nó đến gần khu công nghiệp đó, nó chỉ việc đi vào.
Điện thoại lại reo, vẫn là bọn bắt cóc
-hãy đi bên tay trái, khi nhìn thấy biển ghi “khu vực bảo quản thuốc” thì vào
-Hừ, dám sai cả ta, tẹo nữa ta cho các ngươi khỏi ra viện luôn
Nó đi theo hướng chỉ đường của bọn chúng mà không hề nghĩ ngợi gì cả. Có bao nhiêu nghi vấn nhưng nó không nghĩ, 1 khi đã tin ai thì nó không bao giờ nghi ngờ. Trên đường vào thì nó cầm theo 1 thanh gỗ to bản, dáng đi ngông, tay cầm thanh gỗ thì hơi dang ra, trông nó cứ như nữ hiệp
-Ha ha ha, đến rồi, tiền đâu? _1 tên ra hỏi nó
-Không có!
-cái gì, con khốn này _ông ta định rat ay đánh nó nhưng Trang bảo
-Dừng lại, các người không được đánh bạn ta, ta sẽ cho các người tiền.
Lúc này Vũ ,Thành và cả bọn đàn em đang đi tìm nó, mối người phóng 1 con xe phân khối lớn
CSGT1 :chính là bọn chúng, mấy cái đứa hay đua xe trái phép ấy
CSGT2: kệ chúng đi, tốc độ của chúng ta không bằng chúng đâu, đi chỉ có chuốc hoạ vào thân thôi
Đi quanh 1 vòng mà vũ vẫn không tìm thấy nó ở đâu, cậu dừng xe
-Mẹ kiếp, đi đâu rồi. Thằng kia, mày có chắc là nhìn thấy cậu ta không?
-Chắc mà, cả thằng này cũng nhìn thấy mà _tên đó khẳng định
-Thế rốt cuộc đi đâu rồi, lũ khốn, tao mà tìm tháy tụi mày thì chỉ có chết thôi, hừ _cậu đạp mạnh ga rồi phóng đi tìm tiếp
-Ha ha ha ha…_tiếng cười man rợ của tên bắt cóc –dù có tiền ta vẫn muố đánh người đấy, thì sao ha ha
Cả lũ tiến lại chỗ nó, nhìn nó hích thú. Còn nó thì chả có cái biểu cảm gì, chỉ nói vu vơ
-Bọn ngu học, đứa nào bày ra cái trò này thật là ngu học, kiếm được có vài đồng bạc mà
-cái gì, con khốn này, đúng là mồm miệng thật, nhưng hôm nay mày không được yên đâu!
Chúng định xông vào đánh nhưng nó chợt hét
-Dừng lại!
Lũ kia giật mình, phanh kít lại, rồi ngớ ra không hiểu chuyện. Chúng nhìn nó, nhìn nhau, rồi nhìn qua Trang, cô ta cũng không nói gì, khuôn mặt chỉ ánh lên chút khó hiểu và giễu cợt.
Nó ung dung lôi thanh socola trong túi ra và bóc ăn ngon lành. Tụi kia và Trang há hốc mồm
“không sao, cho cô ăn bữa sung sướng cuối cùng, hà hai” Trang thầm cười trog lòng và tưởng tượng đến cái cảnh nó bị đánh sẽ vui như thế nào. Mỉm cười, trong lòng thấy khoan khoái, nhưng ngẩng đầu lên thì cô ta giật mình, nó trễm trệ lôi ghế ra ngồi cạnh Trang và nhìn cô ta, rồi phụt ra cậu
-Ăn không? _dơ thanh socola trc mặt nhỏ
Cả lũ lại shock trước cái cảnh coi trời bằng bát mắm tôm của nó.
Bọn kia nhì Trang, vì cô ta không có phản ứng gì nên cũng không dám manh động.
1 lúc sau không chịu được cái cảnh này nữa, Trang ra hiệu cho bọn chúng lên
Nhà Tuấn,
-Cô ta đang làm gì nhỉ?…ôi trời ơi, sao mình cứ nghĩ suốt như thế này, điên mất thôi
Cậu cứ đập đầu vào gối và tự nói 1 mình, ông này tự kỉ mức độ nặng rồi
Khi thấy bọn chúng lên thì thanh gỗ trong tay nó cũng có dịp vung ra. Nó ra đòn rất nhanh và mạnh, Trang giật mình. CHỉ 1 lúc đám đàn em của cô ta nằm bẹp dưới đất
-Á……máu…….máu kìa…._Trang kêu lên khi có chút máu của tên vừa nãy dính vào chiếc váy trắng của cô
“con khốn, cùng giỏi lắm nhưng còn lâu mới thắng được tôi”
-Vy ơi, cởi trói cho tớ đi, ui, đau quá, sợ quá, hức hức, _Trang cố che tầm nhìn vào khóc thét vào tai nó làm nó không thể nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau
Bốp…….nó ngã xuống, nó bị đập sau lưng. Đau, nó ngất đi (không ngất để mà thành siêu nhân à)
-Hừ, khốn thật, mày nghĩ mày là ai hử, con khốn kiếp, mày có thể đấu với tao sao ha ha ha_Trang nắm tóc của nó, giật lên rồi xô nó xuống, cho khỏi bẩn tay. Hừ, cô ta nghĩ mình sach sẽ hơn nó lắm hay sao?
Đang trong lúc tâm trạng vui thì bọn đàn em của nhỏ chạy vào
-chết rồi, có chuyện rồi, tên Vũ kia đang chuẩn bị vào đây _1 tên hớt hải chạy vào
-Sao…sao cậu ta biết được mà đến, hừ,…ra đây, phải làm như thế này này…
Vũ nãy giờ đi tìm thì cũng phát hiện ra cái khu này,cậu quyết định vào tìm
-Aaaaaa………_1 tiếng hét lớn, 1 tiếng hét đủ để cậu nghe thấy và tìm vào trong đó
Bọn đàn em của cậu cũng chạy vào theo. Cánh cửa đang đóng, cậu dùng chân đạp toanh cánh cửa ra. Thì nhìn thấy, Trang đang nằm trên đất, máu dính đầy trên khuôn mặt cũng như trên bộ quần áo màu trắng này.
-Chúng mày muốn chết phải không? _Vũ hét lớn, khiến cho bọn chúng tim như muốn bắn ra ngoài. Rồi cả 5 thằng, bỏ chạy mất dép
-Vũ à, hức hức hức, mình sợ quá, hức hức, Trang chạy vào ôm Vũ
-Không sao rồi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
-Hưc hức, tớ sợ quá, vũ ơi, xin lỗi thực sự xin lỗi…hức hức _Trang vẫn khóc, khóc như mưa, như chưa bao giờ được khóc, khiến mắt cô ta đỏ lên
-Thế rốt cuộc là chuyện gì? Sao nó là Vy bị bắt cóc, mà cậu bị bắt là sao?
-Hức, mình không biết như thế nào , vừa nãy vy có chạy đến đây, cô ấy biết mình gặp nguy hiểm nên đến cứu mình, nhưng….nhưng vì cô ấy ăn nói không chừng mực làm lũ bắt cóc tớ đem đi đâu rồi, tớ lo lắm, hức hức hức…đi…đi cứu Vy đi Vũ ơi, cứu Vy đi hức hức…_nói xong Trang ngã gục xuống, ngất đi
-Khốn kiếp, 1 mình đi đến đây làm cái gì không biết _Vũ cáu, vì quá lo cho nó nên cậu không thể kiềm chế được
-Cậu không nghe hả? cô ấy đến đây để cứu người _Thành
-mạng mình còn lo chưa xong lại còn thích lo cho người khác, đúng là đồ không có óc, bực mình quá, đi tìm cô ta đi _cậu giục mọi người , đi khắp quanh khu vực này nhưng tìm vẫn không thấy.
“hừ, ai lại cho các người tìm dễ dàng như vậy, nếu thế thì không phải Trang đây rồi ha ha” _nằm trong bệnh viện Trang cười khoái trá
Giờ cũng là tầm 6h chiều rồi, trời bắt đầu tối, mọi người cũng đã mệt mỏi vì tìm suốt mà không thấy.
-Rốt cuộc chúng giấu cậu ta ở đâu? _Vũ cáu giận đạp đổ hết bàn ghế rồi la mắng lung tung.
Nhà Tuấn, cậu nge tin nó bị bắt cóc. Không vội vã và nóng giận như vũ cậu tìm hiểu thật kĩ lịch trình của nó ngày hôm nay rồi, gọi lũ đàn em đi điều tra sự việc. Rồi phóng xe đi tìm nó ở khu công nghiệp kia.
Vũ rất giận khi không tìm được nó, cậu cố tìm cho ra nhưng vì mọi người cứ bảo là về nghỉ đi giờ đã là 8h rồi nên cậu mới chịu về.
Về đến nhà,cậu lăn ra giường, nghĩ đến nó, giờ nó có đang bị đau không? Có đói không? Hay ít ra, có nhớ cậu không? Không có nó để tranh cãi, giờ cậu mới biết là buồn chán.
Còn nó, giờ nó đang ở đâu
Tối, đúng, đó là nơi tối và sự thật luôn đau lòng, nó sợ bóng tối. Khi tỉnh dậy nó thấy mình đang bị bỏ ở 1 kho nào đó. Nó cố ngồi dậy nhưng rất choáng nên không thể di chuyển.
Đoàng…đoàng…sấm chớp lại vang lên. Mưa, là mưa…..
Nó giật bắn mình về phía sau, đập mình vào tường khiến cái vết thương ban chiều càng đau dữ dội.
Trời tối, mưa, có sấm chớp. Đúng là cơn ác mộng với nó. Nó sợ, cái kí ức ấy lại hiện về.
-Á….á….á _những cái roi vụt vào người nó, nó hét lên, thì bị người kia túm cổ đập vào tường (hoàn cảnh bây giờ , nó ngay lập tức tránh xa cái tường)
-Đừng đánh chau nữa, huhu…_dù có cầu xin như thế nào, thì bọn vô nhân tính đó cũng không dưng lại, chúng coi nó như trò chơi. Coi tính mạng 1 đứa trẻ không bằng niềm vui của mình.
Đánh đạp rồi **** bới
Máu, nước mặt, nhiều, rất nhiều
Đau, rất đau, cái nỗi đau thấm vào sương tuỷ, thấm vào cả tâm trí của 1 đứa bé để rồi rất nhiều, rất nhiều lần nó gặp ác mộng. Nhưng cơn ác mộng khủng khiến nhất
-Aaaaaaaaaaaaa……-nó hét lên khi không thể chịu đựng được
Hưc hức hức hức hức….nó khóc, khóc vì đau vì sợ, và vì nhớ gia đình
Vũ thì đang vật lộn trên giường, bên trái nằm không yên, bên phải cũng không yên, không thể chịu được. Cậu điên lên vì nó. Bỗng cậu nằm phải cái gì đó mà thấy đau đau. Lấy lên thì đó chính là bộ đàm.
-ơ, …._mất mấy giây suy nghĩ cậu nhớ lại 1 số câu mà mình từng nói
“-nhỏ khùng phải lúc nào cũng mang bên mình cái nay đấy, biết chưa, bao giờ tôi sai khiến cho dễ
-biết rồi nói nhiều quá, đầu gà..”
-A…alo.có có ai nghe không? _Vũ nói qua bộ đàm
-……
-Nhỏ khùng có ở đấy không hả? _lần này cậu hét to lên
Nó, trời đang mưa, tự dưng cảm thấy có ai đang gọi mình, rồi lại thấy trong túi rung rung, nó cố lau nước mắt lấy cái đó ra. Đó chính là bộ đàm nhà Vũ, vì nhà cậu là gia đình giàu có nên bộ đàm cũng hiện đại, nó không khac gì 1 chiêc điện thoại mini, như 1 bên tai nghe, có dùng sóng riêng.
Dù có cố lau nước mắt nhưng nó càng khóc to hơn, như là vừa nghe thấy tiếng người , nó xúc động không chịu được
-hu hu hu, tối…sợ…huhu…cứu _nó khóc nấc lên
Vũ đầu bên này bắt được tín hiệu, vui như bắt được kim cương
-cậu đang ở đâu vậy? Mau về nhà đi
-Hức, tối….đau….hức hức _nó muốn nói nhưng không hiểu tại sao không nói được, tâm trạng rối bời
-Thế cậu đang ở đâu?_vũ lo lắng hỏi
-Khu…khu…công ngiệp đổ nát…tối…tối lắm…huhu…sợ…..huhu
-Cậu đang ở khu nào?
-Không không biết…nơi này, là…là cái hộp….
-Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay! _vứt bộ đàm xuống cậu chạy ngay tới khu công nghiệp đó
Nơi mà giống cái hộp…
-à…cậu chợt nghĩ ra, đó có thể là đống phế thải mà khu đó đổ
Nhanh chóng đi đến đấy, lòng như lửa đốt.
Có 1 dáng người quen thuộc, 1 giọng nói ấm áp, và 1 nụ cười toả nắng (chỉ mình tg nhìn thấy thôi, chứ bây giờ là buổi tối, cho nhân vật nhìn thấy để họ thành siêu nhân)…….(chắc khối người không hiểu cái đoạn này nhỉ, tẹo nữa sẽ biết)
Vũ vứt xe ở ngoài cổng,chạy vào, không mũ nón, gấp gáp.,mang theo đèn bin
Chạy vào khu phế thải, lục tìm hết cái này đến cái khác, nhưng không hề thấy. Đến khi mệt giã rời, cậu vào tìm cái cuối cùng..nhưng vẫn không thấy gì. Nó đã đi đâu vậy? Ngồi thụp xuống, thở hổn hển, cậu nhìn quanh.Bỗng cậu phát hiện ra cái bộ đàm của mình, trong lòng càng lo lắng, lại chạy tìm tiếp.
Nhà Tuấn
-cậu không sao chứ? Có biết làm tôi lo lắng như thế nào không (cái dáng người quen thuộc, giọng nói ấm áp kia chính là Tuấn. Cậu cũng đã đi tìm nó suốt buổi tối và đã phát hiện ra nó ở đấy)
-Sợ sợ…nó bỗng nắm chặt tay Tuấn, như 1 đứa trẻ con cần sự che chở,cần sự ấm áp. Tuấn hôn nhẹ lên trán nó rồi ngồi nhìn nó ngủ.
Vũ phờ phệch đi về nhà, nếu không có cái tin là nó đã an toàn thì cậu vẫn sẽ như thằng hâm, chạy loạn dưới mưa.
Sáng hôm sau,
-cậu…đừng có để tôi phải giận giữ như thế này 1 lần nữa….nếu không thì đừng có trách…_giọng nói lạnh hơn băng của Tuấn, ánh mắt cậu căm giận nhìn Trang, cô ta không biết nói ì.