Tôi thích anh ấy như vậy

Chương 18


Đọc truyện Tôi thích anh ấy như vậy – Chương 18:

 
Dịch Trạch Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười nhẹ nhàng kia, dường như đã có quyết định, anh không có cách nào ép cô.
 
Con ngươi của anh co lại, trầm giọng nói: “Hoắc Từ.”
 

“Ừ?” Hoắc Từ thoải mái nhìn anh, ánh mắt còn nhìn xuống eo của anh một cái. Lúc này anh đang ngồi trên ghế lái, trên người mặc áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản, thắt lưng màu đen có cái cài làm bằng kim loại đang phản chiếu dưới ánh đèn tạo ra một cảm giác mị hoặc.
 
Hoắc Từ liếm môi, thật muốn mở ra thay anh.
 
“Bây giờ cô muốn thất hứa?” Dịch Trạch Thành nhíu mày, giống như đang cố gắng kiềm chế gì đó.
 
Hoắc Từ có chút ngờ vực mở to mắt, hỏi anh: “Tôi thất hứa cái gì?”
 
“Ở phòng tập thể hình tôi đã nói qua, giữa chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác công việc?” Dịch Trạch Thành không ngại nhắc lại cho cô một lần nữa, chẳng qua lúc này anh nói lời này, đôi mắt của người đối diện vội vàng nhìn qua.
 
Một bộ dạng vừa vô tội lại vừa ngây thơ.
 
Nghe xong, Hoắc Từ nghiêng đầu, khẽ cười: “Tôi có đồng ý sao?”
 
Dịch Trạch Thành khựng lại, lập tức nổi giận quay đầu qua.

 
Đường phố nửa đêm đặc biệt yên tĩnh, thỉnh thoảng có xe chạy qua. Bên trong Maybach đang dừng ở ven đường, là một mảnh tĩnh mịch, Hoắc Từ nhìn gò má của anh, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đường nét được phác họa tỉ mỉ như thạch ngọc, cả người toát lên phong thái thanh lãnh kiêu ngạo, cực kỳ thu hút người khác.
 
Lúc này giống như có móng vuốt mèo đang cào nhẹ vào trái tim Hoắc Từ, chỗ anh ngồi cách cô gần như vậy.
 
“Anh có bạn gái chưa?” Hoắc Từ cố ý hỏi.
 
Dịch Trạch Thành không trả lời cô.
 
“Vậy anh có người trong lòng không?” Hoắc Từ lại hỏi.
 
Lần này Dịch Trạch Thành trực tiếp ngoái đầu ra cửa sổ, tựa hồ như không chú ý đến vấn đề của cô. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Hoắc Từ hỏi xong đều cười nhẹ một tiếng.
 
Ngày thường cô nói chuyện vừa lạnh vừa cứng vậy mà lúc nào nói với người bên cạnh này cũng thêm mấy phần mềm mại.
 
Vừa mở miệng, lại như che đi một tầng khói, khiến lòng người ngứa ngáy.
 
Hoắc Từ dứt khoát quỳ trên ghế, một tay nắm lấy thành ghế, một tay để lên trên khung xe, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Hay là tại tôi chưa đủ xinh đẹp?”
 
Cảm giác được cô đang đến gần, Dịch Trạch Thành quay đầu lại thì thấy khuôn mặt nhỏ trắng ngần của cô chỉ cách anh trong gang tấc.
 
Ánh đèn trên trần xe nhu thuận chiếu lên mặt cô như tráng lên một tầng gốm trơn bóng hoa lệ. Màu mắt anh tối đi, lời nói mang theo uy hiếp: “Ngồi lại đi.”
 
Hoắc Từ khẽ cười, tiện tay cầm chai dầu hoa hồng trong tay anh, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.

 
Cô cởi áo măng tô xuống, có chút áy náy nói: “Vừa nãy cầm vòi chữa cháy đã làm bẩn áo anh. Đợi tôi giặt xong sẽ trả lại cho anh sau.”
 
Dịch Trạch Thành không lên tiếng, còn Hoắc Từ đã ngồi xếp bằng ở ghế lái phụ, còn nghiêng đầu hỏi anh: “Nếu anh không ngại, ngồi như vậy tôi mới xoa mắt cá chân được. Đợi chút nữa làm xong, tôi sẽ trả phí rửa xe cho anh.”
 
Vừa dứt lời, cô đổ một ít dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, sau đó cẩn thận từng li từng tí xoa lên mắt cá chân.
 
Chân phải cô gác lên ghế da mềm, chân trái đặt ngang, lòng bàn chân trắng noãn hướng về phía Dịch Trạch Thành. Mắt cá chân phải đã bắt đầu sưng đỏ lên, cô chỉ vừa chạm nhẹ vào đã cảm thấy đau ghê gớm.
 
‘Shhhh’, âm thanh hít hơi thật nhỏ.
 
Vừa rồi lúc ở quán bar không cảm nhận được nhưng bây giờ thật sự rất đau.
 
Dịch Trạch Thành cụp mắt thì thấy làn váy của cô đã trượt đến bắp đùi, viền ren màu đen như ẩn như hiện lộ ra làn da trắng đến quá đáng. Cằm cô chống lên đầu gối bên phải, cũng không nhìn mình đang bôi ở chỗ nào mà chỉ dùng lòng bàn tay bôi loạn xạ hai cái.
 
Bôi vậy là xong rồi?
 
Dịch Trạch Thành nhịn không được nữa, anh cau mày, chỉ về phía mắt cá chân của cô, nói: “Dầu hoa hồng thì phải xoa bóp.”
 
Hoắc Từ trừng anh, chỉ xoa nhẹ đã đau rồi mà còn muốn cô bóp?
 
Có lẽ do ánh mắt vừa nghi ngờ lại vừa vô tội của cô, cũng có thể do đôi chân trắng noãn kia cứ lắc lư trước mắt thật sự khiến người phiền lòng. Anh đưa tay nắm cổ chân Hoắc Từ, nói: “Quay qua đây.”
 
Đến khi hai chân cô đều gác trên đùi anh, người đàn ông cuối cùng mới ngẩng đầu, đưa tay lấy cái áo măng tô trước đó Hoắc Từ treo trên ghế lấy xuống, đắp lên trên đùi cô.
 
Thật đúng là lão già.
 
Hoắc Từ hứng thú nhìn anh, cô biết mặc dù anh là người có tính tình lạnh lùng nhưng tấm lòng lại cực kỳ ấm áp. Hơn nữa còn vô cùng lịch thiệp, nếu không anh cũng sẽ không đỡ cô lúc cô nhảy từ trên xe xuống.
 
Bây giờ còn bôi thuốc cho cô nữa.
 
Dịch Trạch Thành cúi đầu đem dầu hoa hồng đổ vào lòng bàn tay, để trên cổ chân cô, nhắc nhở một câu: “Sẽ hơi đau, cô chịu đựng một chút.”
 
Hoắc Từ còn đang trầm mê nhìn anh, cô chỉ cảm thấy đôi mắt anh thật đẹp, con ngươi nhạt màu như ngọc lưu ly. Nhưng một giây sau đó, cả người cô đau đến muốn rụt chân lại, dù Dịch Trạch Thành kịp thời đè chân phải của cô lại, nhưng vẫn bị cô đá trúng.
 
Hoắc Từ: “Mẹ kiếp.”
 
Cô ít khi thô bạo, chẳng qua từ nhỏ cô không chịu được đau, những đứa trẻ khác ngã xuống chỉ khóc một lát đã vui vẻ trở lại, còn cô thì khóc đến thiên hoang địa lão (*).
(*) Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng.
 
Thế nào bố cũng phải bế cô dỗ dành cả một buổi sáng.
 
Dịch Trạch Thành thản nhiên nhìn cô một cái sau đó lại xoa bóp trên cổ chân, da thịt trắng ngần mới bị xoa bóp một chút đã đỏ bừng lên.
 
“Dịch Trạch Thành, anh cố ý.” Hoắc Từ thật sự không chịu đau được.

 
Người đàn ông đương nhiên không để ý tới cô, tay Hoắc Từ nắm trên bả vai anh. Cách một lớp áo sơ mi, cô dùng sức bóp cánh tay rắn chắc của anh, càng đau cô nắm càng chặt. Nhưng cuối cùng cô lại làm mình đau đến phát khóc.
 
Cô khóc thật, bởi vì cổ chân đau mà bàn tay nắm anh cũng đau.
 
“Sao con người anh lại giống như hòn đá vậy!” Cô bất mãn nắm tay lại đấm một cái vào cánh tay anh.
 
Vốn dĩ, Dịch Trạch Thành muốn nói cô đừng nhúc nhích nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy những giọt nước mắt đang đọng trên hàng mi cô gái, trong lòng anh lại mềm nhũn không có lý do.
 
Ngay cả chính anh cũng không chú ý, lúc này anh đang dùng giọng điệu dỗ dành.
 
“Nhịn một chút nữa, xong ngay đây. Phải xoa bóp thì  thuốc mới có thể phát huy tác dụng được.”
 
Hoắc Từ nghiêng đầu nhìn anh, dù đau như vậy nhưng cô vẫn có tinh thần trêu ghẹo anh. Cô duỗi chân trái ra, chọc đầu ngón chân vào bắp đùi anh, nhẹ giọng: “Chúng ta nói chuyện đi, nếu không tôi sẽ thấy đau.”
 
“Trước đây anh từng là bác sĩ?” Hoắc Từ hỏi anh.
 
Bàn tay Dịch Trạch Thành dừng lại một chút, Hoắc Từ hơi khom lưng đến gần anh. Bởi vì tiếng động quá nhỏ nên anh không chú ý đến.
 
“Trước đây anh làm bác sĩ không biên giới ở châu Phi?” Hoắc Từ tiếp tục hỏi.
 
Cô lại xích đến gần hơn, ai ngờ Dịch Trạch Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, bỗng chốc đụng phải cằm cô. Một tiếng ‘cộp’ vang lên, ngay cả Dịch Trạch Thành cũng sửng sốt một chút, anh nhìn qua Hoắc Từ chỉ thấy cô đang ngửa đầu, anh nhíu lông mày, chồm dậy, muốn xem xét tình huống của cô, hỏi: “Cô cắn trúng lưỡi rồi hả?”
 
Vốn dĩ Hoắc Từ muốn đánh úp anh một chút nhưng cô không nghĩ tới mình lại bị anh đột nhiên đánh úp lại.
 
Cô cảm thấy rất mất thể diện cho nên liều mạng ngửa ra sau không cho anh nhìn.
 
Dịch Trạch Thành thấy cô tránh né lại không lên tiếng còn tưởng cô cắn trúng lưỡi, nên vươn tay ra nắm lấy cánh tay cô. Hai người đang lôi kéo thì cửa xe sau bỗng nhiên bị mở ra, một giọng nói thanh thúy truyền đến: “Anh hai, em đã mua nước về rồi đây.”
 
Dịch Thần Hi vừa mới chui đầu vào, liền hét lên một tiếng.
 
Hàn Nghiêu đứng bên cạnh cô nàng, từ lúc mở cửa xe đã trông thấy hai người ngồi trước đang quấn quýt lấy nhau, nên mạnh mẽ kéo cổ áo phía sau của cô bé, túm người ra còn đưa tay che mắt cô bé lại. Anh xách Dịch Thần Hi xoay lưng lại, dùng khuỷu tay đóng cửa xe.
 
Hoắc Từ không tiếp tục trốn nữa.
 
Chợt nghe thấy Dịch Thần Hi đứng ngoài xe khóc lóc thảm thiết: “Anh hai, xin lỗi anh, em thật sự không phải là cố tình đâu. Hai người cứ tiếp tục, em chưa nhìn thấy cái gì hết.”
 
“Em im lặng đi, Dịch Đoan Đoan.” Hàn Nghiêu ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
 
Dịch Trạch Thành ở bên trong xe nhịn không được tức giận hừ một tiếng, ai ngờ Hoắc Từ đang trốn tránh, lại đột nhiên nghiêng người đến trước mặt anh, cười hỏi: “Nếu không thì chúng ta tiếp tục nhé?”
 
Ai ngờ nghênh đón cô là một đầu ngón tay, sau đó cô nghe giọng nói thanh lãnh của anh: “Cô cũng im lặng đi.”
 

**
 
Hoắc Từ đã cho những người trong studio nghỉ lễ Giáng Sinh từ sớm, để bọn họ có thể ra ngoài vui chơi. Bạch Vũ và Mạnh Phàm vẫn chưa nghỉ, họ đang kiểm tra lại những tấm ảnh hôm nay cô đã chụp.
 
Đúng lúc đó, Liễu Như Hàm gọi điện thoại cho cô.
 
Hiếm khi Hoắc Từ nghe điện thoại, Liễu Như Hàm nghe thấy chỗ cô vô cùng yên tĩnh nên hỏi cô đang ở đâu. Hoắc Từ thản nhiên trả lời mình đang ở trong phòng làm việc, bà quan tâm hỏi một câu: “Hôm nay là lễ Giáng Sinh con không có hẹn đi chơi với bạn bè sao?”
 
“Bà muốn hỏi cái gì?” Hoắc Từ thấy bà có điều toan tính nên hỏi ngược lại.
 
Liễu Như Hàm bị cô làm cho nghẹn họng, cười khẽ nói: “Mẹ chỉ lo lắng cho con thôi.”
 
“Nếu như bà muốn hỏi về Thẩm Tùy An, đúng là tôi đã từng gặp anh ta. Có điều chỉ là vô tình gặp được mà thôi, thậm chí ngay cả quá khứ tôi với anh ta còn không có, nên bà cũng không cần lo lắng tôi sẽ làm mất mặt Thẩm gia mấy người đâu. Vậy nên lần sau bà không cần gọi điện thăm dò tôi nữa.”
 
Nghe Hoắc Từ nói như thế, Liễu Như Hàm cuống cuồng nói: “Tiểu Từ, không phải mẹ muốn dò xét con. Chỉ là lần này Tùy An còn dẫn theo bạn gái về, mẹ sợ con đau lòng.”
 
“Đau lòng?” Hoắc Từ châm chọc cười một tiếng.
 
Cô không đau lòng vì những người như vậy từ lâu rồi, giống như cô đã nói, giữa cô và Thẩm Tùy An ngay cả quá khứ còn không có.
 
“Tôi đã sớm quên người này là ai.” Nói xong, cô cúp điện thoại.
 
“Tuyết rơi rồi.” Cũng không biết là ai đã nói, Hoắc Từ ngẩng đầu thì thấy bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ.
 
Tuyết đêm Giáng Sinh, đúng hẹn mà tới.
 
Đến khi Hoắc Từ kết thúc công việc, đã là tám giờ. Bạch Vũ thấy mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi thì cầm lấy chìa khóa trong tay cô, đưa cô về.
 
“Nếu bên châu Phi có chiến tranh thì em phải lập tức quay về liền, đừng có ở đó thể hiện.” Bạch Vũ nhàn rỗi lái xe, liền nhắc đến những việc này.
 
Anh chỉ sợ Hoắc Từ bướng bỉnh, hơn nữa cô cũng không phải là người đụng phải tường chỉ biết quay đầu lại.
 
Cô chính là loại người đụng nát tường, là người khiến cho bản thân mình đầu rơi máu chảy bước qua.
 
Đi được nửa đường, xe bị kẹt vô cùng đông, Mạnh Phàm ngồi phía sau nhìn phía trước, khẽ nói: “Hình như đằng trước xảy ra tai nạn giao thông.”
 
Vốn có ba làn đường nhưng bởi vì xảy ra tai nạn nên đã bị chặn hết hai làn, bây giờ cũng chỉ có một làn đường di chuyển được.
 
Khi chiếc xe từ từ di chuyển đến nơi xảy ra tai nạn, Hoắc Từ nhìn chăm chú hơn khi nhìn thấy chiếc xe bị lật ngửa đang nằm ven đường.
 
Cho đến khi cô trông thấy bên cạnh cửa sổ xe có một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, cô bỗng nhiên vỗ mạnh vào cửa xe, nói: “Dừng xe.”
 
Bạch Vũ bị cô dọa đến mất hồn, nhưng phía sau toàn là xe, anh cũng không có cách nào dừng lại. Cuối cùng sau khi vượt qua chiếc xe đang nằm ngửa, đến làn đường dừng khẩn cấp (*) phía trước mới dừng xe lại được.
(*) Làn dừng khẩn cấp là làn nằm ngoài cùng bên phải trên đường cao tốc. Theo quy chuẩn 41/2016 về báo hiệu đường bộ, làn này được phân cách với làn xe chạy bằng vạch liền màu trắng.
 
Hoắc Từ mở cửa xe vọt xuống, hai người ngồi trong xe đều không kịp ngăn cản.
 
**
 
Bốn bánh của chiếc xe ô tô màu đen vẫn đang quay tròn giữa không trung, buồng xe bị đè ép, cửa sổ phía trước đã vỡ nát, người đàn ông mặc áo khoác đen, không để ý đến bộ quần áo đắt tiền trên người, quỳ một chân trên mặt đất, máu tươi chảy từ khe hở ra ngoài.
 
Phía trên mặt đất phủ một lớp tuyết trắng đã bị nhuộm màu máu.

 
“Cần tôi giúp gì không?”Hoắc Từ chạy một mạch từ trên xe đến, cô nhìn anh, thở gấp hỏi.
 
Dịch Trạch Thành ngẩng đầu nhìn cô, có chút bất ngờ nhưng lúc này có âm thanh yếu ớt của người bị thương ở trong cửa sổ xe biến dạng vọng ra: “Đứa bé, đứa bé ở phía sau.”
 
Tất cả các túi khí an toàn đã bung ra, nghe thấy người bên trong nói như vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau.
 
Dịch Trạch Thành: “Hoắc Từ.”
 
Hoắc Từ cúi đầu nhìn anh: “Tôi đây.”
 
“Đi đến xe của tôi, lấy cây gậy đánh golf ở cốp sau đến đây.” Anh nói.
 
Hoắc Từ gật đầu, cô xoay người tìm xe của anh, mới phát hiện xe anh đang dừng ở làn xe đối diện. Chắc là sau khi dừng xe anh liền nhảy qua lan can chạy sang đây.
 
Nhiều xe như vậy, chỉ có xe của anh đậu ở đó.
 
Cô không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp nhảy qua lan can, chạy đến bên kia đường, mở cốp sau lấy gậy golf ra. 
 
Lúc anh cầm cây gậy trong tay, anh đứng dậy, nắm chặt rồi đập mạnh vào cửa sổ thủy tinh của ghế sau.
 
Nhân lúc anh đang đập cửa thì Hoắc Từ nhanh chóng gọi điện thoại, trong lúc gọi điện thoại, cô nghe được trong xe có một tiếng khóc yếu ớt.
 
Sau đó có một bàn tay mảnh khảnh đưa ra ngoài: “Cứu cháu.”
 
Là một bé gái.
 
Dịch Trạch Thành quỳ một chân trên mặt đất, nắm chặt bàn tay cô bé: “Đừng sợ, chúng tôi sẽ cứu cháu.”
 
Hoắc Từ nhìn chằm chằm người đàn ông đang quỳ gối đưa lưng về phía mình, tầm mắt trở nên mơ hồ.
 
Hóa ra người ở bên ngoài cửa sổ xe nắm chặt bàn tay cô năm ấy chính là anh.
 
Người cô tìm kiếm nhiều năm như vậy đang ở ngay chỗ này.
 
**
 
Xe cứu thương đến rất nhanh, lúc Dịch Trạch Thành đứng lên thì nhìn thấy người bên cạnh đang khóc. Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ngay cả áo khoác cũng không mặc, tóc dài xõa tung trên vai, cả người đang phát run.
 
Cũng không biết mưa nhỏ xuất hiện từ khi nào.
 
Bông tuyết nhẹ nhàng rơi, mưa lạnh cũng rơi xuống, cô chỉ đứng ở nơi đó. Mà cảnh này khiến anh nghĩ tới nhiều năm trước, cũng có một cô gái run lẩy bẩy nắm bàn tay anh.
 
Cô nói: “Xin anh, đừng buông tôi ra.”
 
Anh tiến lên, mở rộng áo khoác của mình bọc lấy cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.
 
“Hoắc Từ, đừng sợ.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.