Bạn đang đọc Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó: Chương 35
Trong khi nó nằm dưỡng bệnh thì hai con nhỏ bạn nó cũng nằm dưỡng bệnh vì hai người họ cũng bị thương ở những phần có thể nguy hiểm đến tính mạng . Hai nhỏ bạn nó đã tỉnh từ mấy ngày trước , bây giờ chỉ còn có mỗi mình nó . Hắn ngày đêm chăm sóc nó . Ko ăn cái gì .
– Mày nên ăn cái gì đi – anh nó lo lắng
– Tao ko ăn – hắn lạnh lùng
– Mày ko ăn để tới lúc em tao tỉnh dậy nó thấy mày như ma cây càng khiến nó đau lòng hơn à ? – anh quát hắn
– Vậy tao đi – hắn lạnh lùng nói
Ko lâu sau , pama nó và pama hắn chạy vào . Mẹ nó chạy tới bên giường bệnh của nó , nắm tay nó khóc
– Huhu , con ơi , sao con lại như thế ? – mẹ nó đau khổ
– Thôi , dù gì mọi chuyện qua rồi , chị đừng khóc nữa . Con bé sẽ tỉnh thôi – mẹ hắn an ủi mẹ nó
Trong tiềm thức của nó
Nó đang ở trong một ko gian trắng toát . Kế bên nó là một người con trai có tỉ lệ hoàn hảo đến tuyệt vời
– Nhất Nam ? Em chết chưa ? – nó khẽ hỏi hắn
– Em chưa chết , em phải sống để quay về bên anh . Nhất Nam kia đã xin lỗi em và mong em tỉnh lại tới quên ăn , quên ngủ mấy ngày rồi – hắn trả lời dịu dàng
– Umk – nó mỉm cười
Hiện tại
Ngón tay nó khẽ động đậy , đôi mắt thiên thần màu xanh dương long lanh của nó từ từ mở ra . Mọi người nhào đến nó .
– Mọi người ! Nhất Nam đâu rồi ? – nó vừa tỉnh dậy thì hỏi tới hắn ngay
– Nam đi ăn rồi , anh mới vừa kêu nó đi đấy . Mấy ngày nay lo ngồi mong em tỉnh lại nó chả ăn gì hết – anh nó nói
– Mày tỉnh rồi à ? – nhỏ nằm giường kế bên hỏi
– Umk , mày cũng phải nằm à ? – nó châm chọc
– Mới tỉnh lại đã chọc rồi – Ân lên tiếng
Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở . Hắn bước vào với vẻ mệt mỏi . Mọi người hùa nhau ra ngoài . Anh và Nhân thì kéo cửa phòng ngăn cách lại . Phòng tụi nó là phòng đặc biệt . Nằm chung một phòng nhưng có 3 cửa . Một là cửa ra vào , hai là cửa ngăn cách phòng nó và nhỏ , ba là cửa ngăn cách phòng Ân và nhỏ .
– Em tỉnh rồi hả ? – hắn ko dấu nổi vẻ vui mừng trên mặt
Nó ko nói gì chỉ quay lưng vào về phía hắn làm mặt giận
– Anh xin lỗi , anh có lí do mà – hắn nói giọng năn nỉ . Đây là lần đầu tiên hắn đi năn nỉ một đứa con gái
– Ko biết , anh dối em – nó nói giọng hờn dỗi nhưng trong lòng rất vui vì hắn đã xin lỗi nó
– Anh có lí do thiệt mà – hắn khẽ cười vì hắn biết khi nó thật sự giận hắn nó đã ko xưng hô anh em với hắn hoặc là ko nói chuyện với hắn rồi
– Vậy anh nói đi , lí do là gì ? – nó quay người lại nói , mặt vẫn còn nét giận
– Lúc phẩu thuật xong thì anh nhận được một tin nhắn của nhà họ Bạch . Ông ta nói nếu anh mà gặp lại em thì ông ta sẽ làm mọi cách cho em chết trong đau đớn . Nên anh mới ko gặp em và nói với bác sĩ rằng nói với em là phẫu thuật ko thành công . – hắn kể một lèo nhưng vẫn có sự lạnh lùng vốn có của hắn trong đó
– Em ko ngờ , một người tài giỏi như anh mà lại bị hai cha con đó ăn hiếp – nó mỉm cười chọc hắn . Có lẽ cơn giận của nó đã thật sự nguôi ngoai
– Nếu ko làm vậy em sẽ bị chết , lúc đó anh cũng chẳng muốn sống . Khi thấy em bị thương tim anh đau lắm – hắn dịu dàng nói
– Vậy trước khi phẫu thuật em nhớ là có người nói yêu em á ? – nó mỉm cườ nói
– Umk , anh yêu em , được chưa cô nương ? – hắn cốc iu nó vào trán rồi mỉm cười . Một nụ cười tỏa nắng và hiếm hoi . Một nụ cười ít ai thấy được này
– Hì , em cũng yêu anh – nó mỉm cười – mà …. – nó chưa nói hết thì đã bị đôi môi của hắn phủ lên . Một nụ hôn chứa đựng sự ngọt ngào .
– Bắt quả tang – anh và Nhân mở cửa thông phòng ra
– Á – nó lấy tay che mặt
– Tụi bây …. – mắt hắn lóe lên một tia chết chóc , tay hắn bẻ răng rắc
– Nam , bình tĩnh mày ơi – Nhân nói
– Tụi tao ko muốn nằm viện đâu – anh nói
– Bỏ qua lần này , nhưng …. – hắn nói nửa chừng
– Phải khao tụi này đi ăn – nó tiếp lời
– Khao em đi ăn chắc tụi anh phá sản – anh nói
– Anh ơi , ảnh ko khao em kia – nó nhõng nhẽo với hắn . Hắn đưa đôi mắt giết người liếc qua anh và Nhân
– Rồi – Nhân hết cách
– Săn tiện cho bọn em luôn – Ân và nhỏ đồng thanh nói
– Chết tui mất – anh và Nhân đồng thanh nói
Vài ngày sau , tụi nó được xuất viện . Anh và Nhân cũng khao tụi nó một chầu . Ăn xong chầu đó . Mỗi cặp một hướng .
– Ái ơi – anh dẫn nhỏ tới một vườn hoa và nói
– Gì anh ? – nhỏ bước đi cùng anh trả lời
Anh bỗng dừng lại đặt hai tay lên vai nhỏ
– Em à !!!
Anh không giỏi Tiếng Anh nhưng vẫn đủ để nói I love you
Anh không giỏi Lịch Sử nhưng đủ để nhớ ngày ta nói lời yêu
Anh không giỏi Địa Lý nhưng biết rõ vị trí của em trong trái tim anh
Anh không giỏi Hóa Học nhưng đủ để thấy phản ứng mạnh mẽ khi thấy em cười
Anh không giỏi Văn nhưng đủ để nói Anh yêu em nhiều lắm
Và anh không giỏi mọi thứ nhưng sẽ là thủ khoa nếu toàn bộ chủ đề là về em . – anh nói hết mọi tâm sự trong lòng mình ra
– Em cũng vậy , em mong ngày này lắm – nhỏ ôm chầm lấy anh
Anh đặt lên môi nhỏ một nụ hôn nồng thắm . Anh đã luôn sợ nhỏ sẽ từ chối anh . Sau khi hôn xong nhỏ vui vẻ mỉm cười .
– Em thấy hình như lời tỏ tình của anh sao sao í nhỉ ? – nhỏ đưa ngón tay lên cằm ra vẻ suy tư
– Sao là sao ? – anh ngạc nhiên hỏi . Bộ anh tỏ tình với người con gái anh yêu là điều sai sao ?
– Em thấy anh nói anh ko giỏi tiếng anh , lịch sử , địa lí , hóa học và văn hoàn toàn sai . Với câu cuối , anh nói anh ko giỏi mọi thứ thì nó sai trầm trọng hơn nữa – nhỏ nói với vẻ châm chọc
– Bó tay em luôn – anh cốc iu nhỏ . Đúng là anh ko giỏi tiếng anh , thì sao anh lại đi khắp thế giới ? Anh ko giỏi lịch sử , làm sao anh vượt qua được kì thi lịch sử thế giới ? Anh ko giỏi địa lí , sao anh có thể là người xác định vị trí cho tổ chức VampireBlack ? Anh ko giỏi hóa học sao anh có thể phát minh ra thuốc độc kích thích làm tê thần kinh ? Anh ko giỏi văn , sao anh có thể kím ra lời tỏ tình hay như vậy ? Đúng , anh giỏi mọi thứ . Từ ngoài vào trong , từ trên xuống dưới , từ phải qua trái , từ nấu ăn cho tới thể thao và tỉ tỉ thứ khác . Thấy anh im lặng suy nghĩ . Như đọc thấu được suy nghĩ của anh nhỏ nói :
– Em nói đúng ko ? – nhỏ cười nói
– Rồi , em nói đúng – anh nói rồi nắm tay nhỏ đi về . Còn về phía Nhân và Ân . Nhân chở Ân tới một bãi biển . Ân tháo đôi giày cao gót của mình ra . Hít thở không khí trong lành của biển
– Ân nè – đang đi thì Nhân đứng lại nói
– Hả ? – Ân nhẹ nhàng trả lời
– ” EM ” … là người duy nhất anh yêu
” ĐỒNG ” … hành với anh trong suốt cuộc đời này nhé
” Ý ” … trời đã định chúng ta thuộc về nhau
” LẤY ” … trái tim của em đặt trong lồng ngực của anh
” ANH ” … sẽ mãi ôm em thật chặt
” CHỨ ” … không để em vụt mất khỏi tầm tay
Em đồng ý lấy anh chứ ? – Nhân quỳ xuống nói
– Em … em đồng ý – Ân vui sướng đến phát khóc
– Ngoan , ko khóc – Nhân dỗ Ân rồi đi về
Còn hắn với nó thì đang ở ngọn đồi hạnh phúc . Một tay nó vuốt ve Kin , một tay nắm tay hắn . Hắn cũng một tay vuốt ve Ken , một tay nắm tay nó .
– Anh có biết lúc em tưởng anh chết em đã tới đây một mình và rất cô đơn ko ? – nó khẽ nhắm mắt nói
– Anh xin lỗi – hắn dịu dàng nói
– May mà còn có anh ta – nó nói
– Anh ta ? Là anh ấy hả ? – hắn vẫn nhớ cách nó nói chuyện với hắn lúc hắn cải trang thành Trần Nhất Nam
– Lúc đó , em ko hề biết đó là anh – nó khẽ cười
– Umk – hăn chỉ gật đầu
– Anh ác lắm – nó nói như sắp khóc
– Thôi mà . Chúng ta … lấy nhau nhé ? – hắn nói tỉnh bơ
– Sao anh ko cầu hôn em ? – nở mắt ngạc nhiên
– Ko thích – hắn khẽ nhíu mày
– Ko chịu đâu – nó nhăn nhó
– Vậy có cưới hay ko ? – hắn dứt khoát
– Ơ , cưới thì cưới – nó bĩu môi
1 tuần sau . Tại trung tâm tiệc cưới B.I . Nó , nhỏ và Ân đang trong phòng trang điểm
– Tao lo quá , nhỡ tao nói bậy sao ? – nó nhăn mặt
– Mày chỉ cần nói con đồng ý – Ân khẽ cười nói
– Đám cưới ko mặc đồ bộ được à ? – nó hỏi một câu hết sức ngây ngô
– Tao lạy mày – nhỏ cũng phải bó tay với nó
Nó hôm nay rất đẹp . Một cái váy cô dâu màu trắng tinh hở vai . Mặt nó được trang điểm nhẹ . Tóc nó được mấy chị nhân viên uốn cho cụp vào trong . Cái mái cũng cụp vào trong , rất dễ thương . Hắn bước vào trong . Nó khẽ liếc mấy tên bảo vệ bên ngoài . Nằm cạp đất ăn hết
– Người ta ko à – nó nhăn
– Anh nghe nói em ko thoải mái ? – hắn dịu dàng nói . Hôm nay hắn diện một bô ple màu đen , mái tóc được vuốt keo . Trông hắn ngày thường đã đẹp rồi . Nay còn đẹp hơn
– Hì , em sợ lên đó em nói bậy – nó mỉm cười
– Thật là … – hắn nói rồi đi ra ngoài
Từng tiếng chuông vang lên . Nó và hắn bước ra , theo sau là nhỏ và anh , theo sau nữa là Ân và Nhân . Hôm nay mặt ai cũng tươi cười .
– ….. Ta xin tuyên bố các con thành vợ chồng – cha sứ nói
– May mà cha ko nói chú rể có thể hôn cô dâu – nó nghĩ
Như đọc được suy nghĩ của nó hắn khẽ cười làm bao cô gái trong bữa tiệc ngất ngây nói :
– Cha ko nói ko phải là anh ko làm – hắn nói rồi cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn . Hai chàng kia ko thua cũng cúi xuống t cho cô dâu của mình một nụ hôn nồng thắm . Đám cưới xong . Cả đám thu xếp đi về lục địa Australia để quản lí công ti và tổ chức . Trên máy bay . Tụi nó khẽ nở một nụ cười hạnh phúc .
• Tình yêu đích thực …
• Giống như âm thanh của chuông gió …
• Tuy mong manh và khó nắm bắt.
• Nhưng nó lại chẳng bao giờ bị mất đi …
Chỉ cần có gió …
• Thì chuông gió sẽ lại kêu …
Chỉ cần có niềm tin …
• Thì yêu thương sẽ lại đến … !!!
HOÀN