Bạn đang đọc Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó: Chương 30
Ba con rắn độc đã xuất viện . Còn Nhân thì tình hình vẫn i như cũ , ko thay đổi chút nào . Còn người vô tình nghe được kế hoạch của ba con rắn độc thì cũng đã xuất viện . Nhóc em của hắn thì vẫn đi qua đi lại an ủi Nhân mỗi ngày nhưng ko biết rằng có người đang theo dõi mình . Và cái người theo dõi nhóc Huy cũng ko biết rằng có một người đang theo dõi mình . Tối nay nhóc Huy về thì có một đám người mặc đồ đen chặng đường .
– Chuyện gì ? – nhóc nói lạnh lùng
– Tao muốn bắt cóc mày – một tên trong đám người đó nói
– Ngon , nhào vô – nhóc thách thức
– Lên – tên đó hất tay
” Binh , bốp , bụp ” . Tên đó nhìn mà run . Một tên nhóc lớp ba mà chỉ trong vòng chưa đầy 5 giây đánh lại hết năm thằng bự gấp mấy lần mình . Tụi này quên ko nhớ là nhóc là con của nhà Lí gia và là em của người đứng đầu giới hắc đạo . Vừa lúc nhóc sơ ý thì có một người bịt miệng nhóc và ném lên xe . Cũng vào lúc đó nó nhận được một tin nhắn : Nếu ko muốn cậu chủ của Lí gia chết thì hãy tới nhà kho CWA . Trước khi nhận tin nhắn này nó cũng đã nhận được một tin nhắn số lạ : Hãy cẩn thận khi đi cứu một người .
– Nhóc Huy ? – nó nhíu mày
– Đi tới bản doanh của tổ chức lấy vũ khí – hắn nói
– Umk – nó kéo mọi người đi
Mỗi người một kiểu nhưng tông màu chủ vẫn là màu đen . Tới nhà kho nó xông vào . Thấy nhóc Huy bị trói hay tay .
– Chị đừng vào đây . Chị sẽ bị giết đấy – nhóc Huy chảy nước mắt nói
– Haha , cuối cùng cô cũng đã tới – M.Ân cùng hai con ả rắn độc kia bước ra .
– Hừ , các người muốn gì nữa đây ? – nó lạnh lùng hỏi
– Đơn giản chỉ muốn tiền và mạng của mày . Mày đã khiến tụi tao tan gia bại sản – Ngọc Anh nói
– Tụi mày … – nó định rút súng ra bắn nhưng Dạ Yến lại kề con dao ngay cổ nhóc Huy .
– Chịu trói đi – Ngọc Anh nói
Nó hết cách , muốn bào vệ nhóc Huy thì phải chịu trói . Nó cho ba con rắn độc trói rồi ném ở một góc . Tụi nó hành hạ nó . Trong lúc đó , cả đám đang xử đám ngoài kia . Lúc hắn bước vào nhà kho . Hắn bắn cho ba con ả đó mỗi người một nhát . Cởi trói cho nó và nhóc Huy rồi đi về . Đang bước ra khỏi cửa thì M.Ân gượng dậy , cầm súng định bóp còi bắn nó .
– Nguy hiểm – hắn che cho nó
” Pằng ” . Ả bắn rồi chết đi . Hắn từ từ ngã quỵ xuống . Nước mắt nó chảy ra . Tim nó bây giờ nhói đau .
– Ngoan … ko khóc …. – hắn an ủi nó và đưa cho nó một cây kẹo mút
– Nhất Nam , anh ko chết được – nó khóc nức nở
– Anh yêu em – hắn mỉm cười . Một nụ cười tỏa nắng và ấm áp . Một nụ cười thật sự , ko bỡn cợt , ko nhếch môi . Hắn từ từ nhắm mắt . Nó đưa hắn tới bệnh viện . Hắn được đưa vào phòng mổ . 5 tiếng sau bác sĩ đi ra .
– Xin lỗi , chúng tôi … đã cố gắng hết sức – ông bác sĩ nói xong nó ngã quỵ xuống . Nó ko tin vào mắt mình . Bước trên phố . Nước mắt nó cứ rơi .
* Nó đang cô đơn . . .
— Giữa dòng đời chật chội.
* Nó đang buồn chán . . .
— Giữa thế giới đông vui…
* Nó muốn khóc….
— Mà không thể khóc.!
— Bởi thế gian. . .
— Bao kẻ đang cười…
* Nó muốn đi. . .
— Mà chân không thể bước…
* Nó muốn chạy. . .
— Mà lý trí không cho….
* Đành ở lại. . .
— Với niềm tâm sự.
* Đành sống chung. . .
— Với nỗi cô đơn…!!
~Thế là hết . Nó đau đớn với sự thật . Nó ko thể chấp nhận với một sự thật quá sock đối với nó . Và cuộc sống của nó sẽ ra sao khi ko có hắn ở bên cạch mà che chở , bảo vệ nó ? . Bỗng nhớ tới cây kẹo mút hắn đưa . Bóc cây kẹo mút ra . Bên trong có một tờ giấy .
– Dù sao chăng nữa anh vẫn yêu em – chỉ trong một chút nó đã giải được bức thư hắn đưa
Có lẽ bây giờ , chỉ có bức thư và cây kẹo mút là kỉ vật đối với nó .