Đọc truyện Tôi Thấy Binh Minh Trên Môi Em – Chương 5: Rời xa
~ Ju ~
Bạn đoán là ai nào? Ai gọi tôi với cái tên Ju thân thuộc ấy? Bạn nghĩ đến Rio Nhật Thiên? Bạn đoán sai rồi! Là nhỏ – Trần Ái My.
Cái tên Ju không phải mình Rio biết, cả nhỏ My cũng gọi tôi như vậy. Nhưng đó chỉ là cấp hai. Lên lớp 10, nhỏ gọi tôi là Ánh. Hôm nay, cái tiếng “Ju” ấy vang lên từ miệng nhỏ, hẳn phải có chuyện gì.
Tôi dừng chân, quay mặt nhìn nhỏ một cách khó hiểu. Nhìn tôi, My cười khổ. Nhỏ đưa tôi một phong thư khá đẹp, rồi bước. Trước khi đi, có dặn tôi: Khi về nhà, mới được mở!
Tôi chẳng phải người tò mò, nên không thích trái lời hứa. Nhưng sao khi nhỏ bước đi qua, tôi cảm thấy có gì đó mất mát? Và tôi đâu biết rằng: tôi và Trần Ái My nhỏ sẽ phải chia xa từ đây, trong một thời gian dài!
…
…
~ My ~
Tôi và Ánh Ju đã làm bạn thân 4 năm, khoảng thời gian không quá dài cũng chẳng ngắn chút nào. Ju luôn thờ ơ, lạnh nhạt, nhưng tôi biết, Ju luôn lắng nghe những gì tôi nói.
Là tiểu thư của danh gia vọng tộc, từ nhỏ, tôi đã được sống trong nhung lụa, nên đâu biết được những đắng cay của cuộc đời. Được nuông chiều, kiêu căng chảnh chọe là tính cách thiết yếu, ngấm sâu vào máu của tôi rồi.
Có rất nhiều bạn bè, nhưng toàn một lũ lợi dụng. Gặp Ju, tôi cảm giác như mình được tồn tại trong tâm trí của người nào đó. Cảm giác được vai trò của mình.
Ba mẹ tôi, cực kì yêu thương, nhưng tôi vẫn cảm thấy trống vắng. Được làm bạn với Ju, thật tuyệt! 4 năm, là 4 năm thiên đường!
Ba tôi tuy vậy nhưng gia trưởng. Ba tôi muốn tôi đi du học Mĩ trong khoảng thời gian dài. Tôi không thể làm trái ý ba, vì tôi biết ba làm tất cả là vì tôi. Nếu hỏi tôi, tôi yêu thương ai nhất trên đời? Một tiểu thư chảnh chọe như tôi khó mà trả lời. Vì hai người ấy – Ju và ba – có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng tôi.
Ba đã từng liều chết để cứu tôi, trong một lần gặp nạn với bọn xã hội đen. Vì vậy từ ấy, một bên mặt anh tuấn của ba bị hủy hoại sau đám cháy mà bọn đó gây nên để giết tôi. Tôi không thể phụ lòng ba được!
Tha thứ cho tôi, Ju à! Tôi đã lựa chọn rời xa Ju… Có lẽ là 5 năm, 7 năm, 10 năm,… hoặc có thể là không bao giờ!
Trước khi đi, tôi muốn Ju sẽ sống thật tốt. Nghe tin cậu bạn Rio về nước, lại học cùng trường, tôi vui mừng hi vọng. Tôi muốn Ju có được hạnh phúc thực sự. Nhưng đáp lại tôi, vẫn là cái thái độ lãnh đạm khi nghe tên Rio. Tôi cực kì thất vọng, nặng nề.
Nhưng không sao, tôi biết Ju, dù không có tôi, Ju vẫn sẽ sống tốt.
Tạm biệt Ju của tôi!
Ju à, có lẽ tôi sẽ nhớ Ju thật nhiều!
…
…
~ Ju ~
Ngồi trên bàn học, nhớ đến bức thư nhỏ đưa cho tôi. Lặng lẽ mở. Trên nền giấy trắng vẻn vẹn dòng chữ bằng nét bút mực đen, rất nắn nót, rất đẹp. Và không khó để nhận ra, là chữ của nhỏ My. Đọc xong, tôi cười, nhưng là một nụ cười buồn!
” Ju à! Tạm biết Ju nhé!”
Nhỏ luôn hiểu tôi, biết tôi thích ngắn gọn. Vâng! Ngắn gọn thật, có một nhỏ bạn thân hiểu mình đến vậy, sao vẫn thấy chua xót?
Từ ngày mai, có lẽ tôi sẽ chẳng bị nhỏ làm phiền mỗi lúc đọc sách, không phải nghe đài FM miễn phí. Sao không vui? Nhưng có lẽ, từ ngày mai, sẽ chẳng còn ai bảo vệ tôi mỗi lúc bị bắt nạt, sẽ chẳng ai gập sách tôi mỗi khi buồn!
Thật là! Con người! Mỗi lúc một khác…
Vẫn đến trường như mọi khi. Tiết học hôm nay sao mà tẻ nhạt, không thấy bóng dáng nhỏ My đâu. Dẫu biết sẽ không thấy, nhưng đôi mắt không tự chủ mà tìm kiếm bóng dáng kiêu ngạo ấy khắp nơi.
Cả giờ ra chơi, cuốn Sherlock Holmes mọi khi mang lại cho tôi niềm thú vị, bỗng nhiên hôm nay thấy nhạt nhẽo. Giọt nước mắt lăn dài trên trang giấy. Lau đi, cười giễu, tiếp tục!
Giờ Sinh hoạt, thông báo danh sách đội tuyển.
Cô Liên chủ nhiệm bước vào, giọng cô trầm ấm:
– Hôm nay, tôi sẽ thông báo kết quả tuyển sinh của các đội tuyển nhé!
Thờ ơ ngước mắt lên, cô giáo tiếp:
– Toán có Hân, Vũ
Văn có Thảo Vân và Lam
…
Hóa lớp ta có Nhật Ánh.
Đôi tuyển nào cũng có hai bạn. Riêng Hóa, lớp chỉ có mình tôi.
Cuối giờ, lớp về gần hết. Dọn sách cuối cùng, nên về sau, tôi nán lại hỏi cô giáo:
– Thưa cô, đội Hóa tất cả có mấy người ạ?
Cô cười hiền:
– Hai em ạ. Một là em và hai là Vũ Phong lớp 10A4.
Vũ Phong??? Tôi lục trong trí nhớ. Cái tên nghe rất quen. Một lúc sau, chất xám hoạt động. Ra là tên hotboy mà nhỏ My thường kể. Tự hỏi sao trí nhớ tốt lạ thường?
Trưa, canteen đông người. Lớp học cả sáng lẫn chiều, nên học sinh ở lại ăn trưa luôn. Tôi là học sinh học bổng toàn phần, nên được miễn phí tiền ăn. Hôm nay, lạ thay, lấy đồ ăn xong, vừa ngồi xuống ghế, đã nhận được bao ánh mắt hình viên đạn của các nữ sinh.
Dù khó hiểu trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn thờ ơ lãnh đạm. Mọi khi, dù có không thích, nhưng chẳng mấy ai lườm tôi đến độ như vậy cả. Tôi nghe tiếng họ loáng thoáng:
– Nhỏ đó mà cũng đòi học cùng đội tuyển với Vũ Phong ư? Trông kìa, nghèo nàn, quê mùa thấy ớn.
– Phải đó, sao Vũ Phong lại vào đội Hóa nhỉ? Bực mình!
-…
Bao nhiều tiếng xì xào bàn tán, cười khẩy. Cuối cùng cũng biết đầu đuôi gốc gác sự việc. Là do dính dáng đến tên Vũ Phong gì đó, do tôi “được” học cùng hotboy nên học ghen tức ấy. Thảo nào! Không quan tâm. Tôi từ xưa đã bị ghét rồi.
Mặt lạnh, tiếp tục công cuộc ăn uống.
Nhưng chưa đụng đũa, một bàn tay trắng nõn xinh đẹp của ai kia đã hất đổ khay cơm của tôi. Ngước mắt lên nhìn, ôi chao, thân thuộc quá mức rồi. Ngày nào chẳng thế. Hoa khôi Thảo Vân lại nắm tay tôi thắm thiết lắm kìa.
Cười khinh, im lặng. Người ta nói: Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ. Nên đó trở thành chân lý sống của Nguyễn Nhật Ánh tôi thì phải.
Nhỏ tức tối, đẩy tôi xuống sàn lạnh, hống hách:
– Giờ chắc mày đang sung sướng trong lòng vì được học cùng hotboy Vũ Phong phải không? Mơ đã chưa? Chị sẽ dạy cho mày bài học.
Xung quanh vang lên không ngớt những tiếng cười đùa, cổ vũ. Nực cười thật! Lạnh lùng tôi đáp:
– Thử?
Tôi nói vậy là vì nhìn đằng xa kia, vị giám thị đã gần bước tới.
Tự dưng, trời tối sầm lại trước mắt tôi. Sao thế này? Điên mất! Màng mắt dần khép lại, tôi ngất đi sau khi nghe được câu nói ấm áp đến lạ thường:
– Ju à! Đợi tôi!