Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 95: Ngoại Truyện Song Song 7


Bạn đang đọc Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền – Chương 95: Ngoại Truyện Song Song 7


Nghe thấy cô thổ lộ lộn xộn, tâm trạng của Đoàn Sinh Hòa tốt lắm.

Anh cong khóe môi, lâu lâu lại phát ra một tràng cười nhỏ.

Đoàn Sinh Hòa nhìn khuôn mặt Sầm Thanh từ trắng chuyển thành đỏ, anh cố gắng khống chế bàn tay mình để tránh không kiềm chế được mà véo gò má chắc nịch của cô.
“Muốn không muốn không? Mua rồi không bị thiệt không bị lừa, yêu đương chọn em em siêu ngọt, không chỉ siêu ngọt mà còn có tiền.”
Sau khi Sầm Thanh nói xong, Đoàn Sinh Hòa chậm rãi gật đầu.
“Đàn anh, anh chờ chút em hơi chóng mặt, sao em thấy anh đang gật đầu?” Sầm Thanh dụi mắt, sau đó nhìn lại, Đoàn Sinh Hòa không hề động đậy.
“Là vậy mà…em đã nói mình hoa mắt rồi.” Hai tay cô che hai má nóng hổi, “Đàn anh, anh không cần có gánh nặng tâm lý, chỉ là lời thổ lộ rung động thông thường mà thôi.”
“Lời thổ lộ rung động thông thường? Anh đồng ý rồi.” Đoàn Sinh Hòa hất lỗ tai thỏ của cô một cái, “Lên xe.”
Sầm Thanh sửng sốt, cô chỉnh lại mũ áo rồi chạy theo sau anh đến bên cạnh cửa người lái, cô kinh ngạc nói: “Anh đồng ý rồi ư?”
“Không nghe được thì thôi.” Đoàn Sinh Hòa giả vờ muốn mở cửa xe.
“Khoan đã, không thể thôi đi!” Sầm Thanh sốt ruột, vươn tay đặt lên cửa xe anh.
Hai tay cô chống trên cửa xe, bao vây Đoàn Sinh Hòa trong lòng.

Cô hình như vô tình hoàn thành một màn “ép xe”?
Sầm Thanh ngửa đầu, chiều cao không đủ cô bèn nhón chân đến gần, cố gắng khiến bản thân có chút khí thế: “Anh lặp lại lần nữa, anh đồng ý cái gì?”
“Đột nhiên muốn có một cô bạn gái có thể ăn hai mươi que mỡ bò nướng.”
Một câu ngắn ngủn khiến đầu óc Sầm Thanh trống rỗng.

Cô lờ mờ nhìn Đoàn Sinh Hòa, dùng mấy chục giây tìm về chức năng ngôn ngữ, nhưng hiển nhiên nó đã bị anh dọa đến mức chưa hoàn thiện.

“Nhưng anh, anh, em, chúng ta mới, mới quen nhau chưa đến một tuần…”
Đoàn Sinh Hòa bật cười: “Thầy hướng dẫn của lớp kế bên anh và vợ anh ta quen được nửa tháng thì kết hôn.”
“Hả?” Sầm Thanh mau chóng tính toán tuổi tác của mình trong đầu, còn chưa tính ra con số cụ thể thì dứt khoát bỏ vùng vẫy, “Đàn anh, không, không được, em còn chưa, còn chưa tới tuổi kết hôn hợp pháp…”
Đoàn Sinh Hòa bị cô chọc cười, vươn tay chọt trán cô một cái: “Em nghĩ gì đó, lên xe.”
“À, ờ…” Sầm Thanh vươn tay kéo cửa xe ra.
Đoàn Sinh Hòa bất đắc dĩ lấy tay cô ra khỏi chỗ cửa xe người lái, anh dắt cô đến bên cạnh cửa xe ghế lái phụ: “Bên này, em ngốc rồi à?”
Sầm Thanh ngơ ngác nhìn anh, sau đó khom lưng ngồi vào trong xe, trong lúc ngồi vào còn thiếu chút nữa đụng đầu, may mà Đoàn Sinh Hòa nhanh tay lẹ mắt lấy mu bàn tay che phía trên cho cô.

Cô ngồi trên xe hít sâu hai hơi, sau đó véo thịt trên eo mình xác định không phải đang nằm mơ.
“Dây an toàn.” Đoàn Sinh Hòa vừa nhắc nhở cô vừa thò người sang đây.
Sầm Thanh lập tức cài lại, cho đến khi nghe được tiếng cụp cô mới phản ứng lại động tác của Đoàn Sinh Hòa vào giờ phút này —— hình như là muốn cài giúp cô!
“Không sao, đàn anh.” Sầm Thanh lại cởi bỏ dây an toàn, sau đó toàn thân dựa vào lưng ghế, ngoan ngoãn nghe lời, “Anh làm đi.”
Đoàn Sinh Hòa bị cô chọc cười vui vẻ, anh thò người qua giúp cô đeo dây an toàn lại, sau đó khởi động ô tô.
“Em cần trở về gấp không?” Đoàn Sinh Hòa nhớ mang máng thời gian đóng cổng của đại học M khá sớm, đặc biệt là năm thứ nhất.
Sầm Thanh lắc đầu: “Không gấp, em có giấy báo bệnh.” Huống hồ lúc này đã qua thời gian đóng cổng.
“Vậy anh dẫn em đi ăn chút gì.”
Xe dừng tại một quán ăn ẩm thực Hồng Kông, bọn họ gọi hai phần điểm sấm, còn thêm một phần mì hoành thánh.

Đoàn Sinh Hòa ăn rất chậm, mãi đến khi Sầm Thanh ăn xong anh mới kéo cái đĩa của cô tới trước mặt mình, mau chóng giải quyết những gì còn thừa lại.
Sau khi ăn no, Đoàn Sinh Hòa bảo nhân viên phục vụ bưng tới hai cốc nước ấm.
Anh đặt cốc nước tới trước mặt Sầm Thanh, nghiêm túc nói: “Anh có chuyện nói với em.”
Sầm Thanh nhấp một ngụm nước, thấy sắc mặt anh nghiêm túc cô lập tức tươi cười: “Đàn anh, anh nói đi.”

Đoàn Sinh Hòa nhìn cô, sau đó dời tầm mắt sang một bên: “Giang Hồng Tự của Hòa Duyệt là ba anh.”
“Đàn anh, chúng ta mới hẹn hò một tiếng đồng hồ, không gấp…” Sầm Thanh nói đến một nửa, sau khi nhận ra thì phản ứng lại, “Ai?” Cái tên kia hình như hơi quen tai.
Cô ngớ ra vài giây, rốt cuộc nghĩ ra Giang Hồng Tự của Hòa Duyệt là người nào.
Thấy Đoàn Sinh Hòa không phải nói đùa, Sầm Thanh nói năng hơi lộn xộn: “Giang Hồng Tự? Vậy anh, anh…anh mang họ của mẹ anh sao?” Cô cầm cốc nước trong tay, nhất thời khó mà tiếp nhận.
Bạn trai vừa hẹn hò được một tiếng là con trai của kẻ thù không đội trời chung của anh họ cô?
Sầm Thanh nhìn chằm chằm Đoàn Sinh Hòa mấy giây, với tri giác nhạy bén của một biên kịch sơ đẳng cô đây cảm thấy sự việc không đơn giản như thế.
“Vậy tại sao anh đồng ý hẹn hò với em? Em chẳng biết chuyện gì về Tinh Sơ, anh em cũng không nghe lời em, em càng không thể giúp đỡ anh đối phó anh em.”
Đoàn Sinh Hòa cho rằng cô sẽ kích động, nhưng anh vẫn lựa chọn nói ra chân tướng với cô vào ngày đầu tiên hẹn hò.

Anh muốn thẳng thắn với Sầm Thanh, mà không phải giống một thợ săn nằm ở góc tối, thăm dò tình hình của thỏ trắng, thỏ trắng lại hoàn toàn không biết gì về anh.
“Em đừng kích động, anh đồng ý hẹn hò với em chính là xuất phát từ cá nhân anh, không có liên quan gì với ba anh và anh họ em.”
Sầm Thanh chớp mắt: “Cá nhân anh à? Vậy tại sao anh đồng ý hẹn hò với em?”
“Thấy em thì sẽ vui vẻ.”
Lý do của Đoàn Sinh Hòa rất đơn giản, Sầm Thanh là người đầu tiên anh gặp mà nhìn thấy khuôn mặt sẽ cảm thấy vui vẻ.
“À…” Sầm Thanh cúi đầu, che mặt lén mừng rỡ.
Ngay sau đó cô điều chỉnh biểu cảm, ngẩng đầu lên: “Được thôi, em biết rồi.

Nể tình thái độ tốt đẹp của anh, em có thể hiểu được.

Dù sao con người sinh ra cũng không phải tự mình lựa chọn, chúng ta đã định là một cặp uyên ương số khổ dính tới ân oán của thế hệ trước, đó cũng là chuyện không thể làm gì được.”
“Em làm gì đấy?”

Sầm Thanh cúi đầu gõ chữ trên di động: “Thừa dịp ngày mai cuối tuần, hẹn anh em ăn một bữa cơm thẳng thắn mọi chuyện.”
Sau khi gửi đi tin nhắn mời cơm hạ mình, Sầm Thanh ngẩng đầu, chân thành đề nghị với Đoàn Sinh Hòa: “Anh cũng nói thẳng với ba anh đi, loại chuyện này bản thân chủ động thắng thắn dù sao cũng tốt hơn bị bọn họ phát hiện.”
Đoàn Sinh Hòa sờ vết thương trên mặt: “Ừm, không gấp…” Anh không muốn vết thương cũ chưa lành thì lại thêm vết thương mới.
Trưa thứ bảy, Sầm Thanh đúng giờ tới nhà hàng dưới lầu Tinh Sơ.

Lục Chiếu khoan thai tới muộn, khi anh đến phòng riêng thì Sầm Thanh đã uống hết một ấm trà Ô Long của người ta rồi.
“Anh, mới họp xong hả?” Sầm Thanh đưa cho anh một tách trà nóng.
“Ừm, công ty giải trí Hòa Duyệt đột nhiên tuyên bố một thằng nhóc ranh vừa mới tốt nghiệp lên làm tổng giám đốc, ngày đầu tiên nhậm chức đã lộ tin tức muốn hợp tác với chúng ta, không biết đang tính toán cái gì.”
Sầm Thanh sửng sốt, cô xoa mũi nhỏ giọng nói: “Anh, thằng nhóc ranh kia có phải họ Đoàn không…”
“Phải, con trai thứ hai của Giang Hồng Tự, cùng họ Đoàn với mẹ cậu ta.” Lục Chiếu giơ tay tháo ra khuy áo trên cổ áo, “Sao em biết?”
Sầm Thanh hắng giọng, trong lòng hơi hoảng sợ, cô cúi đầu không dám nhìn Lục Chiếu, nhỏ giọng nói: “À…đó, đó là bạn trai em.”
Một giây, hai giây, ba giây…
Gian phòng im lặng đến chết người.
Sầm Thanh đợi ba phút, không chờ được Lục Chiếu mở miệng nói chuyện.

Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn sang đối diện, Lục Chiếu không biết khi nào đeo tai nghe điện thoại, mặt mày ôn hòa lắng nghe tin nhắn thoại của wechat.
“Anh, anh!” Sầm Thanh cất cao giọng gọi anh họ.
“Cái gì?” Lục Chiếu tháo ra tai nghe, “Thế nào?”
“Anh, anh có nghe em nói gì không?”
Lục Chiếu bấm tắt màn hình di động: “À, ban nãy anh hỏi em làm sao biết cậu ta họ Đoàn.”
Sầm Thanh mất hết hy vọng, vất vả lắm có dũng khí thẳng thắn, anh họ lại không nghe được.
“Ặc, anh, có phải anh có bạn gái rồi không…” Sầm Thanh cứ cảm thấy hôm nay Lục Chiếu là lạ.
“Ừ, hôm nào anh gọi em ăn cơm, em nói tiếp đi, em quen cái tên họ Đoàn kia à?”
Sầm Thanh liếm môi dưới: “À…quen ạ.”
“Nghe nói từng học ở trường của các em?”

“Phải…đàn anh vừa mới tốt nghiệp, cũng, cũng là bạn trai em.”
Sầm Thanh ngồi thẳng lưng nhìn Lục Chiếu.
Dũng sĩ chân chính không sợ mọi bão táp.
Biểu cảm đầu tiên của Lục Chiếu là ngờ vực, sau đó biến thành hoảng hốt, cuối cùng thì trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh trực tiếp từ bỏ quản lý biểu cảm của mình với tư cách là một ảnh đế.
“Em nghiêm túc?”
“Nghiêm túc, còn nghiêm túc hơn hồi cấp ba học toán cả đêm.”
“Tại sao em không nói sớm?” Lục Chiếu ném đi cái thìa trong tay, món canh thường ngày thích nhất lúc này chẳng hề có khẩu vị.
Sầm Thanh sờ tóc mái, cúi đầu than thở: “Hôm qua em vừa biết liền hẹn anh ăn cơm, ai biết…”
“Hẹn hò bao lâu rồi?” Sắc mặt Lục Chiếu khó mà phân biệt.
“Một ngày.”
Lục Chiếu cười nhạo một tiếng: “Một ngày? Còn nghiêm túc hơn hồi cấp ba học toán cả đêm?”
Sầm Thanh thấy biểu cảm này của anh bèn lập tức không vui, cô cau mày: “Anh, vậy anh với bạn gái anh hẹn hò bao lâu rồi?”
“…Một tuần.”
“Vậy anh có nghiêm túc không? Hay là chơi đùa thôi?”
Lục Chiếu nhíu mày: “Anh đương nhiên nghiêm túc.”
“Anh hẹn hò mới một tuần dựa vào gì mà chê cười em một ngày…” Sầm Thanh bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
Lục Chiếu im lặng một lúc: “Con người cậu ta thế nào?”
“Đặc biệt tốt, ngày hôm qua đã nói thẳng với em, anh ấy nói sợ nếu ngay từ đầu không nói rõ ràng thì sau này sẽ hiểu lầm.”
Sầm Thanh thấy thái độ Lục Chiếu dao động, cô rèn sắt khi còn nóng: “Anh, anh ấy khẳng định mình khác với ba anh ấy, em xem anh ấy diễn kịch trên sân khấu mới biết anh ấy.

Trước kia chẳng phải anh đã nói sao? Thời buổi này người chịu nghiêm túc nghiên cứu diễn xuất không nhiều lắm, đặc biệt đáng quý.”
Lục Chiếu liếc cô một cái: “Ừm, nhưng cũng có khả năng là nhàn rỗi.”
Sầm Thanh không nói gì.
Trước đây sao cô không phát hiện anh mình tiêu chuẩn kép như vậy chứ?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.