Bạn đang đọc Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền – Chương 44
Lục tổng không có ý kiến.
Bạn trai muốn tuyên bố chuyện tình cảm với mình, hỏi ý kiến anh họ của mình lại chẳng hề báo cho mình tiếng nào?
Quan hệ của hai người đã tốt như vậy, thế sau này hai ông cưới nhau luôn đi?
Sầm Thanh đột nhiên có cảm giác bị bạn trai và anh họ cùng phản bội, cô buồn bực không lên tiếng nhét quả mơ vào miệng, liên tục refresh trang chủ của mình.
Mấy hôm nay lượng fan của cô đã tăng lên mấy lần, tin nhắn riêng weibo cũng tăng gấp bội, cái gì cũng có cả.
Khi Sầm Thanh xem ba dòng weibo kia lần thứ năm, cô phát hiện ra điểm mù.
“Tổng giám đốc công ty bạn?”
Đoàn Sinh Hòa chẳng phải là tổng giám đốc cũ à? Tinh Sơ dùng từ này cứ như là nói cô và Tưởng Chính Quang yêu nhau, nhìn thấy có chút đáng sợ.
“Người quản lý weibo không biết Đoàn Sinh Hòa đã bị cách chức sao?”
Đào Đào tỏ vẻ lạ lùng nhìn cô, cô ấy lập tức ngửa đầu nhìn xung quanh trong nhà, ghét bỏ nói: “Chị Thanh, trong căn nhà này có wifi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Không chỉ có wifi, tốc độ mạng còn đặc biệt nhanh, chơi game không hề bị gián đoạn.
“Vậy tại sao chị bị rớt mạng? Sáng nay Đoàn tổng trở về một cách mạnh mẽ tham dự buổi họp đại hội cổ đông của Hòa Duyệt, lấy đa số phiếu nhất trí áp đảo, giành lại vị trí tổng giám đốc đó.”
Sầm Thanh từ từ trừng to mắt: “Sao em biết?”
“Trần Hoài livestream cho em.” Đào Đào nói thật, sau đó chột dạ lập tức bổ sung, “Nhưng giờ chắc là lên hot search rồi.”
Bảng hot search hôm nay rất náo nhiệt, nhìn qua nhìn lại năm mươi hashtag trên bảng hot search đã bị hai công ty bọn họ thầu hơn một nửa.
# “Bên em” tuyên bố nam chính #
# Đoàn Sinh Hòa Sầm Thanh #
# Tổng giám đốc Hòa Duyệt lại thay đổi #
# Đoàn Sinh Hòa là ai #
# Phò mã Tinh Sơ #
# Tưởng Chính Quang rời khỏi Hòa Duyệt #
……
Sầm Thanh bấm vào hashtag có tên mình và Đoàn Sinh Hòa, trong thời gian ngắn ngủi đã xuất hiện fan cp của bọn họ.
Có tài khoản marketing sắp xếp lại tuyến thời gian phơi bày trên mạng, viết một đoạn văn ngắn treo trên trang đầu của hot search này.
Tài khoản marketing mở bài đưa ra vấn đề tâm linh —— Hòa Duyệt Tinh Sơ hục hặc đã lâu, phá băng hợp tác đến tột cùng là vì xu hướng cường cường liên hợp, hay là có ẩn tình khác?
[Thứ nhất, chúng ta biết được có cư dân mạng nhìn thấy Sầm Thanh xem vở kịch của Điền Tâm Tuyền vào tháng 10, cuối tháng 11 “Bên em” ký hợp đồng với diễn viên.
Chưa đến mấy ngày weibo chính thức tuyên bố hai công ty lớn hợp tác với nhau, hơn nữa nghe nói là Hòa Duyệt chủ động muốn hợp tác, phó tổng giám đốc nào đó của bọn họ đóng cửa với Tinh Sơ hai tuần.
Thứ hai, tổng đạo diễn của “Bên em” là Án Sơn từng tiết lộ trên weibo, nam chính của “Bên em” từng là diễn viên kịch nói, hơn nữa việc hợp tác là do Sầm Thanh cực lực xúc tiến.
Ban nãy có một cư dân mạng nhiệt tình đóng góp, nói Đoàn Sinh Hòa chưa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu diễn kịch, hợp tác với Điền Tâm Tuyền một năm trời.
Nhưng bởi vì Đoàn Sinh Hòa bận công việc, hơn một tháng trước tuyên bố không diễn kịch nữa, nào ngờ quay đầu liền ký với “Bên em”.
Dân mạng nhiệt tình kia còn nói, nguyên nhân Điền Tâm Tuyền và Sầm Thanh không hợp nhau chính là Điền Tâm Tuyền thầm thích nam chính Đoàn Sinh Hòa từ lâu, không ngờ bị Sầm Thanh nẫng tay trên ở phía sau cho nên luôn ôm hận trong lòng.
Hôm qua có fan ở cửa sau rạp hát gặp được mấy diễn viên còn lại, bọn họ đều khen Sầm Thanh không dứt miệng, mà tới Điền Tâm Tuyền thì ai cũng ngậm miệng không nhắc tới, thái độ đối với hai người nhìn là thấy ngay.
Cuối cùng, show giải trí trước đây của Hòa Duyệt chắc là mọi người vẫn còn nhớ, đoạn video tuyên truyền mới tung ra được nửa ngày đã bị xóa hết.
Sau đó Hòa Duyệt lấy lý do sao chép khai trừ một biên kịch, vị biên kịch họ Lý kia chính là bạn đại học của Sầm Thanh, sao chép câu chuyện đầu tiên của show giải trí tương tự với Tinh Sơ, nguyên tác cũng chính là của Sầm Thanh.
Ngay sau đó, tổng giám đốc Hòa Duyệt đổi chủ.
Một mình Đoàn Sinh Hòa nội trong mấy năm đưa Hòa Duyệt trở thành một trong những công ty đứng đầu đột nhiên bị thay đổi, không khó nghĩ ra nguyên do trong đó…
Tổng kết, ai thấy mà không khen tình yêu thần tiên chứ?
CP Hòa Sầm dũng cảm bay cao! Tinh Sơ Hòa Duyệt theo cùng!]
Khu vực bình luận đông đảo cư dân mạng ăn dưa, Sầm Thanh refresh vài lần mới có thể xuất hiện bình luận.
[Ô ô ô, cho nên nói công chúa làm sao có thích thị vệ nhỏ, nhất định là thích hoàng tử hàng xóm gặp nạn.]
[Hóa ra đối thủ một mất một còn hợp tác là vì quan hệ thông gia, giết tui đi, giết tui đi.]
[Nghe nói Đoàn Sinh Hòa năm nay mới 27 tuổi, Hòa Duyệt giao vào tay anh ấy bốn năm trời, người ta 23 tuổi kế thừa gia nghiệp hơn nữa phát triển mạnh mẽ, mà tôi 23 tuổi chỉ có thể rơi lệ vì tình yêu tuyệt đẹp của người khác.]
[Sầm Thanh căn bản là công chúa đang chạy trốn, anh họ còn trẻ lấy giải ảnh đế đến mỏi tay, sau khi lui về ở ẩn vì cho cô ấy chỗ dựa mà trở về đóng phim truyền hình.
Bạn trai vốn quyết định không diễn kịch nữa, nhưng vẫn vì cô ấy mà đóng phim truyền hình.]
[Hu hu hu, chủ yếu là anh họ và bạn trai của chị ấy đều mẹ nó đẹp trai quá đi! Sầm Thanh! Phim truyền hình có chị thật tuyệt vời!]
[Tôi là cục dân chính, tôi đến rồi, hai người kết hôn cho tôi!!!]
……
Sầm Thanh mặt không biểu cảm lướt hết bình luận trong weibo, cô nhìn thời gian, đã hai rưỡi trưa.
“Chị đói bụng rồi, em đói chưa?” Cô hỏi Đào Đào.
“Em không đói.” Đào Đào ợ một tiếng, hai người mười một rưỡi sáng ăn bữa trưa, ăn xong rồi thì tiếp tục ăn trái cây uống trà, bụng cô ấy căng tròn rồi.
“Anh ấy nói sẽ trở về cùng chị ăn trưa, đã hai rưỡi rồi.” Sầm Thanh ôm con cá sấu lăn lộn trên sô pha, cô than thở, “Bọn họ họp cổ đông chẳng phải kết thúc lâu rồi sao?”
Đào Đào dời ánh mắt khỏi màn hình di động, chầm chậm hướng về cô nàng mới lớn nằm trên sô pha kia: “Vậy rốt cuộc chị muốn ăn cơm, hay là muốn ăn Đoàn tổng?”
“Lời nói sói lang!” Sầm Thanh vớ lấy gối ôm ném qua, “Đương nhiên là muốn ăn cơm, anh ấy đã hứa mua lẩu cay về cho chị.”
Vì bữa lẩu cay kia, buổi sáng Sầm Thanh chỉ ăn một ít, ngay cả trái cây cũng chẳng dám ăn nhiều, vẫn để bụng.
Đào Đào đáp lại rồi cúi đầu xem di động.
Hơn mười giây sau, cô ấy đột nhiên nhận ra ngẩng đầu hỏi: “Mua cái gì? Lẩu cay?”
Sầm Thanh nói: “Chính là món lẩu cay của cái quán mới khai trương gần Quốc Kim đó, lần trước chị đã dẫn em qua rồi, nhớ không?”
Đào Đào gật đầu chầm chậm, cô ấy đương nhiên còn nhớ, lần trước vì mua lẩu cay ở quán kia mà xếp hàng chừng một tiếng, còn không phải cuối tuần hay là vào giờ cơm.
Theo sự nổi tiếng của quán ăn đó để nói, Đoàn Sinh Hòa tới đó hai rưỡi trưa còn chưa trở về khả năng duy nhất chính là còn đang xếp hàng, hơn nữa có lẽ trong lúc xếp hàng còn bị quần chúng nhiệt tình vây quanh.
Cô ấy nhập vào từ mấu chốt trong khung tìm kiếm của weibo, quả nhiên suy đoán không sai, cô ấy đưa di động tới trước mặt Sầm Thanh.
Thời gian thực tìm kiếm đang sôi sục, mỗi cư dân mạng đều hóa thành con sóc đất.
[A a a a a, ai có thể ngờ tôi đi ăn một bữa trưa lại tình cờ gặp được Đoàn Sinh Hòa!]
[Trời ơi! Ở quán lẩu cay gặp Đoàn Sinh Hòa xếp hàng ở phía sau, tôi nói đưa thẻ số trước cho anh ấy nhưng anh ấy không cần, nói muốn tự mình xếp hàng, ấm áp quá đi.]
[A a a a a a a, anh ấy nói muốn mua về nhà cho Sầm Thanh ăn, giết tôi đi.]
[Tui mới ngồi trong quán lướt weibo, đang rơi lệ vì tình yêu tuyệt đẹp của bọn họ, kết quả vừa ngẩng đầu… mợ nó, đó chẳng phải là nhân vật chính ư?]
[Báo cáo trong thời gian thực, các chị em đừng chạy qua đây nữa.
Ông chủ chê anh ấy phá hoại trật tự trong quán, cho anh ấy chen ngang mua trước đuổi đi rồi.]
……
“Lẩu cay của người đang trên đường đưa tới.” Đào Đào cất di động, cảm thán, “Lúc em mới tới làm ở chỗ chị cứ luôn nghe chị nói, tìm bạn trai không thể tìm trong giới, bằng không sẽ mệt chết.
Ai ngờ chị tìm người ngoài giới, sau đó tự đưa người ta vào trong giới…”
Sầm Thanh rướn người ra véo má Đào Đào: “Em lớn gan nhỉ? Bây giờ dám chê cười sếp của mình, tháng sau trừ tiền lương của em đó.”
Đào Đào nhún vai không coi trọng: “Vậy em đi nói với Đoàn tổng, nể tình hôm nay không phải ngày làm việc còn tăng ca, anh ấy sẽ cho em một bao lì xì lớn.”
“Rốt cuộc anh ấy cho mấy người uống thuốc mê gì rồi? Anh chị thì thôi đi, ngay cả em cũng nghĩ cho người ngoài.”
Điện thoại vang lên, Sầm Thanh nhìn là Lục Bình gọi tới, cô trừng mắt liếc Đào Đào, hung hăng với cô ấy: “Lát nữa sẽ dạy dỗ em.”
“A lô, mẹ…” Sầm Thanh lập tức chuyển sang kiểu nói chuyện của con gái ngoan, “Dạ, tốt lắm, mẹ và ba khỏe chứ?”
“Đều khỏe, mẹ nghe Tiểu Đoàn nói hiện tại hai đứa đang ở chỗ cậu ấy? Có tiện không? Không bị ai phát hiện chứ?”
Sầm Thanh sửng sốt: “Tiểu Đoàn?”
Lục Bình cười thoải mái: “Đúng rồi, đứa nhỏ này sáng sớm hôm nay đã tới đây, cậu ấy nói hôm nay con không thoải mái vẫn còn ngủ, cậu ấy bèn sang đây một mình.
Tiểu Đoàn nói đã lâu con không về nhà, mấy hôm nay e là không thể bước ra cửa, cậu ấy đến thăm ba mẹ trước.”
“Ồ… anh ấy tìm ba mẹ nói gì sao?”
“Cậu ấy mang theo cả đống đồ, giải thích với mẹ và ba con về chuyện ở trên mạng mấy hôm nay, cho ba mẹ biết trong thời gian này con tạm thời ở lại chỗ cậu ấy, bảo ba mẹ đừng lo lắng.” Lục Bình hình như rất hài lòng về Đoàn Sinh Hòa, Sầm Thanh nghe được âm thanh của bà, cách điện thoại dường như có thể thấy được nụ cười tươi trên mặt bà.
“Ờ đúng rồi, Tiểu Đoàn còn nói hiện tại cư dân mạng đều biết gần hết rồi, muốn hôm nay công khai quan hệ của hai đứa, hy vọng ba mẹ đồng ý.”
Sầm Thanh nghe xong sửng sốt, đột nhiên hàm răng dùng sức, trái anh đào trong miệng bị cô cắn nát hột…
“Mẹ và ba đồng ý rồi ư?”
“Đương nhiên, ba con cũng rất hài lòng về Tiểu Đoàn, còn hẹn cậu ấy vài hôm nữa tới nhà ăn cơm chơi cờ đấy.
Được rồi, mẹ cúp máy trước, Tiểu Đoàn có đem qua thẻ dịch vụ làm đẹp, giờ mẹ đang ở thẩm mỹ viện.”
Cúp máy, Sầm Thanh kéo thùng rác tới trước mặt mình, cô khom lưng cúi đầu, phun ra hột anh đào trong miệng một cách dứt khoát và tàn nhẫn vào thùng rác.
Khoảnh khắc phun hột ra, cô hình như nhìn thấy khuôn mặt thiếu ăn đòn của Đoàn Sinh Hòa trong thùng rác, không khỏi dùng nhiều sức hơn.
Đào Đào đành phải rụt ra phía sau, cô ấy đột nhiên nghe được tiếng xe ngoài cửa sổ, lập tức chạy đi nhìn xung quanh.
“Chị Thanh, Đoàn tổng về rồi, em đi trước đây.” Đào Đào nhấc chân bỏ chạy, “Hai người hòa thuận nhé, chị đừng quá ngoan cố, bằng không cuối cùng người chịu khổ vẫn là chị.”
Sầm Thanh uể oải thân xác và tinh thần tiễn Đào Đào xuống lầu, vừa mở cửa liền thấy được Đoàn Sinh Hòa mặt mày hớn hở.
“Đoàn tổng, hai người ăn đi, công ty có việc tôi về trước.” Đào Đào không cho bọn họ cơ hội giữ lại, bắt đúng thời cơ chuồn ngay.
Đoàn Sinh Hòa đặt lẩu cay trên ngăn tủ, anh khom lưng thay giày: “Em đói chưa? Xếp hàng nên hơi lâu một tí.”
Thấy Sầm Thanh đứng tại chỗ bất động, Đoàn Sinh Hòa giơ tay véo má cô: “Sao vậy? Anh về trễ em giận à?”
Sầm Thanh chẳng nói tiếng nào đi về phía phòng ăn, cô kéo ghế ra ngồi xuống, còn không quên đặt sẵn bát đũa.
Lúc này cô đói thật không rảnh tính sổ với Đoàn Sinh Hòa, sau khi ăn no nê bữa trưa tới muộn, Sầm Thanh lau miệng muốn chất vấn anh thì nhìn thấy Đoàn Sinh Hòa cởi ra áo vest, xắn tay áo chuẩn bị rửa bát.
Lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, Sầm Thanh kéo lê đôi dép đi lên lầu, bước đi rất nặng nề, định dùng âm thanh biểu đạt sự bất mãn.
Sầm Thanh nằm nghiêng trên giường, cô bóp méo con cá sấu trong tay, trên mặt nó bị cô dán ba chữ Đoàn Sinh Hòa dùng để trút giận.
Khi Đoàn Sinh Hòa đi lên nhìn thấy cái đuôi con cá sấu một vo thành một cục, anh cười nói: “Em còn ôm nó à? Không phải đã bảo Đào Đào mang con chó bông của em sang đây ư?”
Sầm Thanh không cất tiếng trả lời, cô tiếp tục bóp méo con cá sấu, không để ý tới anh.
Đoàn Sinh Hòa cầm quần áo đi vào phòng tắm, anh thong thả tắm xong đi ra thì phát hiện Sầm Thanh đang tựa vào đầu giường hung hăng nhìn mình.
Anh lau bọt nước trên tóc, không hiểu gì bèn hỏi han: “Sao vậy?”
Lúc này anh cảm thấy Sầm Thanh chắc là không phải giận vì mình về trễ, mà là anh có chuyện khác chọc giận cô.
“Buổi sáng anh tới nhà ba mẹ em?”
“Phải, anh từ bên này qua Hòa Duyệt họp thì có đi ngang qua nhà ba mẹ em, anh đã nghĩ tới việc đó vào sáng hôm nay.
Anh cho rằng em vẫn chưa thức dậy nên không gọi điện cho em.” Đoàn Sinh Hòa vén chăn lên, ngồi bên cạnh cô, “Chỉ vì việc này à?”
“Ba mẹ em đã biết trước anh muốn tuyên bố hôm nay?”
“Ừm, bọn họ nói đồng ý, chúng ta tự quyết định là được.”
“Anh em cũng biết?”
“Mấy hôm nay anh em đã hỏi anh, anh ấy nói chỉ cần chúng ta quyết định thì nhớ nói trước với anh ấy là được rồi.” Đoàn Sinh Hòa giơ tay nắm lấy tay Sầm Thanh, “Rốt cuộc là sao?”
Sầm Thanh rút tay ra, cô dịch ra sau, thở hổn hển nhìn anh: “Ba mẹ em biết, anh em biết, vì sao em là đương sự lại không biết?”
“Gì cơ?” Đoàn Sinh Hòa như là nghe không hiểu, anh sửng sốt hồi lâu.
“Em không biết cái gì?” Anh hỏi.
Sầm Thanh trợn mắt: “Em không biết việc anh tự tiện quyết định hôm nay tuyên bố quan hệ của chúng ta! Em cũng chẳng biết nam chính được tuyên bố vào ngày hôm nay!”
Lúc này Đoàn Sinh Hòa mới hiểu nguyên nhân cô tức giận, nhưng hiểu được rồi thì anh càng ấm ức: “Tuyên bố nam chính mới quyết định đây, anh cũng mới biết hồi sáng.”
Anh lại nắm lấy tay Sầm Thanh, lần này cô không từ chối.
“Về phần quan hệ của chúng ta…” Đoàn Sinh Hòa quả thật hết đường chối cãi, ai biết được tối qua Sầm Thanh đã đồng ý rồi, qua hôm sau thì quên sạch sẽ.
“Đêm qua anh đã hỏi em, em không nhớ à?”
Thấy sắc mặt ngỡ ngàng của Sầm Thanh, Đoàn Sinh Hòa biết là cô quên thật.
“Đêm hôm qua.” Đoàn Sinh Hòa nhắc cô.
Sầm Thanh từ từ mở to hai mắt: “Buổi tối?”
“Ừm, anh hỏi em ngày mai công bố được không, em đồng ý rồi.”
“Tình trạng hôm qua của em, nếu anh trực tiếp cầu hôn chắc là em cũng không từ chối đâu nhỉ?” Sầm Thanh còn nhớ tối qua anh lải nhải gì đó, nhưng cô căn bản không nghĩ được gì hết, cái gì cũng ừ hử đồng ý.
“Vậy xem ra anh bỏ lỡ cơ hội rồi.” Đoàn Sinh Hòa hơi tiếc, “Đêm nay đi.”
Sầm Thanh giơ tay đẩy anh một cái, đỏ mặt nói: “Đêm nay gì chứ, ý em là với tình huống tối qua thì lời nói của em sao có thể tin được chứ?”
“Sao lại không tin được?” Đoàn Sinh Hòa kề sát bên tai cô, nhỏ giọng nói, “Hôm qua chẳng phải em còn nói, anh rất đẹp trai, anh rất lợi hại ư?”
Nghe xong lời này, từ cổ đến tai của Sầm Thanh đều đỏ rần, toàn thân cảm nhận được cảm giác con cua nằm trong nồi hấp.
Cô cố nén thẹn thùng, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Thì không tin được chứ sao, hôm qua em chỉ vì không muốn đả kích lòng tự tin của anh, sợ làm tổn thương tự tôn của anh mà thôi.”
–.