Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 2


Bạn đang đọc Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền – Chương 2


“Giống như chị gái trong đoàn kịch thiếu nhi chỉ dẫn mấy bạn nhỏ diễn kịch.”
Lời này quanh quẩn trong đầu Sầm Thanh cả đêm, ngày hôm sau cô vác cặp mắt thâm quầng đứng trong phòng chứa quần áo, từ trong góc kéo ra một bộ trang phục công sở nữ.

Cô cầm giá áo ướm thử trên người hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Bộ quần áo kia giống như cô trộm lấy, nhìn thế nào cũng cảm thấy chẳng hợp với mình.
Cuối cùng Sầm Thanh chọn một chiếc váy dài màu vàng nhạt, cô búi tóc lên đơn giản, sau đó bỏ lại ba lô con thỏ bị Uông Thư Kiều cười nhạo mà đổi sang một chiếc túi da.

Hôm nay cô sẽ có buổi họp đầu tiên với phòng làm việc casting mới thay đổi, ăn mặc thành thục hơn có lẽ khiến người ta cảm thấy mình không dễ lừa.
Mười giờ sáng, cô đúng giờ bước vào phòng họp, ngoài cô ra những nhân viên dự họp đều đến đông đủ, trước mặt mỗi người đều đặt một phần tài liệu trên bàn.

Sầm Thanh kinh ngạc bởi hiệu suất của phòng làm việc, từ hôm qua khi bọn họ quyết định cho đến bây giờ chỉ có mười mấy tiếng, thế mà đã làm ra một phần dự án casting khá đầy đủ.
Hôm nay ở phòng làm việc có ba người đến, người thuyết trình là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, là một trong những người sáng lập tên là Du Tề.

Trên người anh ta tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc.
Sầm Thanh có chứng viêm mũi, mùi hương khuếch tán theo sự chuyển động của Du Tề, cô bất giác nhíu mày, sau đó ra hiệu anh ta có thể bắt đầu rồi.
Bên phòng làm việc lập ra một bảng danh sách, cô lướt qua những cái tên một lần, bên trong có diễn viên chính quy cũng có ngôi sao hàng đầu, trong đó có vài người khá hợp với hình tượng nhân vật.

Sầm Thanh lật qua từng tờ, cũng chỉ có một người có thể giữ lại làm dự bị.

Du Tề tiến cử hai diễn viên khác tuy rằng điều kiện không tệ, nhưng một người diễn xuất chỉ là không đến nỗi bị chỉ trích, một người đã chuyển sang phát triển trên màn ảnh lớn tỷ lệ quay về màn ảnh nhỏ không cao.
“Thực ra Tào Kính không tệ, sáu tháng cuối năm có thời gian trống, mấy năm trước anh ta từng đoạt được giải ảnh đế…” Du Tề dùng bút laser chỉ trên màn hình.
“Không được.” Sầm Thanh lập tức phủ quyết, cô tỏ vẻ nghiêm túc, “Chuyện của anh ta và vợ trước bị lật lại lần nữa thì sẽ rất phiền toái, trong những dự án tiếp theo tôi hy vọng các anh hãy tuyệt đối tránh đi những nghệ sĩ gây tranh cãi.”
Mấy năm trước sự nghiệp của Tào Kính xuống thấp bị tung ra chuyện ngoại tình, tuy rằng không có bằng chứng thực tế, đến giờ vẫn nhìn như thật giả khó phân biệt, nhưng chuyện anh ta bay bướm người trong giới đều hiểu rõ trong lòng.

Một khi chọn anh ta, hậu kỳ xuất hiện vấn đề thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng cả đoàn phim.

Hơn nữa, Sầm Thanh cũng không muốn để người như vậy làm bẩn kịch bản của mình.
Người của phòng làm việc casting đi rồi, Sầm Thanh lật sổ công tác, hỏi: “Lần trước đã quyết định hẹn thời gian thử vai với Tưởng Thanh Câu chưa?”
Tưởng Thanh Châu mấy tháng trước dựa vào một bộ phim mạng mà nổi lên, Sầm Thanh cảm thấy khí chất và diện mạo của anh ta rất thích hợp với nam hai, trước đó cô đã bảo người đi liên lạc.
“Người đại diện của anh ta nói rằng anh ta bận không có thời gian rảnh sang đây, có thể cam đoan vai diễn thì mới đến được một chuyến.” Trong âm thanh của phó đạo diễn Tiết Dịch Bình loáng thoáng lộ ra vẻ không hài lòng, sau đó anh ta cầm bật lửa gõ trên bàn nói, “Tôi không đồng ý.”
Sầm Thanh nghe xong hơi giật mình, nhưng cô đã tán thành với quyết định của Tiết Dịch Bình, nếu bên diễn viên kia không cho được sự nghiêm túc và coi trọng cơ bản thì quả thật không cần thiết hợp tác.
“Vậy bảo bọn họ giúp liên hệ với Nhậm Viễn Tu đi, mấy hôm nay tôi có lẽ không thể nhận điện thoại vào buổi tối, có chuyện thì liên lạc qua wechat.” Cô quyết định buổi tối lại đến rạp hát một chuyến, ban nãy xem nhiều diễn viên như vậy vẫn không có ai cho cô cảm giác tỏa sáng trước mắt.

Sầm Thanh suy nghĩ muốn đi nỗ lực lần nữa, xem thử có thể cảm hóa người đàn ông không thiếu tiền ngày hôm qua không.

Bảy giờ tối, Sầm Thanh đúng giờ tiến vào sân khấu kịch, vị trí vẫn là hàng thứ nhất.
Lúc Đoàn Sinh Hòa lên sân khấu, trông thấy khăn choàng ca rô ở một góc, anh hơi sửng sốt một giây mới bắt đầu đọc lời thoại.
Khán giả dưới sân khấu đương nhiên không nhìn ra sơ xuất nhỏ bé này, ngay cả Sầm Thanh là biên kịch chuyên nghiệp cũng không nhận ra, cô nhìn chằm chằm Đoàn Sinh Hòa không biết đờ đẫn bao nhiêu giây, hồn đã bay mất.
Giờ phút này Sầm Thanh ngoài mặt điềm tĩnh thực ra nội tâm đã nổ pháo hoa, cùng quần áo cùng kiểu tóc, người đàn ông này rốt cuộc làm thế nào hôm nay lại đẹp trai hơn ngày hôm qua?
Cô đè lên trái tim đập nhanh của mình, cô tập trung xem vở kịch.
Ba giờ trôi qua rất nhanh, Đoàn Sinh Hòa vừa chào hạ màn xong xuống sân khấu thì Liễu Tích Minh coi chừng bên cạnh liền đi qua, anh ta vén tấm màn chỉ bên ngoài nói: “Cô gái kia lại tới nữa rồi, nếu không cậu đi thử xem, người ta thích cậu đến vậy.”
Đoàn Sinh Hòa liếc nhìn Liễu Tích Minh, hỏi: “Cậu có biết cô ấy là ai không?”
“Ai? Ai hả?” Liễu Tích Minh ngớ ra.
“Em họ của Lục Chiếu.” Đoàn Sinh Hòa lau mồ hôi trên mặt, uống một hớp nước trà, “Tổng biên kịch, dự án từ miệng cô ấy chính là dự án đầu tư lớn nhất của Tinh Sơ cuối năm nay.”
Hôm qua Đoàn Sinh Hòa cảm thấy Sầm Thanh nhìn quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra, mãi cho đến buổi sáng nghe được tin đồn về công ty giải trí Tinh Sơ trong thang máy anh mới nhớ ra Sầm Thanh.
Liễu Tích Minh trái lại không ngờ tới cô gái đeo túi con thỏ hôm qua lớn chừng này: “Cô ấy mới hai mươi hai phải không? Tổng biên kịch?”
Anh ta có từng nghe nói em họ của tổng giám đốc công ty giải trí Tinh Sơ là một biên kịch, vốn tưởng rằng chỉ chơi thôi trên danh nghĩa, không ngờ còn trẻ đã có chút bản lĩnh.
“Năm trước khi cô ấy còn chưa tốt nghiệp đại học thì đã giành giải biên kịch mới xuất sắc nhất.”
Đoàn Sinh Hòa cảm thán quả nhiên con nhà người ta rất ưu tú, anh nhớ tới mấy đứa em không nên thân của gia đình mình bèn không khỏi nhíu mày, đứa này tệ hơn đứa kia, anh thực sự hận không thể trở về tìm một thùng rác vứt hết từng đứa vào.
“Tinh Sơ bọn họ sao lại cần biên kịch ra mặt tìm diễn viên?” Việc này dù thế nào cũng không tới phiên biên kịch.
“Có lẽ Lục Chiếu bận chăm con ở nhà.” Đoàn Sinh Hòa nhướng mày nói đùa.
Mấy hôm trước anh về nhà nghe ông già ồn ào về đối thủ không đội trời chung Lục Chiếu đã có con, lấy việc này thúc giục anh mau chóng kết hôn.

Đoàn Sinh Hòa ở hậu trường thay ra trang phục diễn rồi đeo khẩu trang đi tới ga ra ngầm.

Anh vừa ra thang máy thì trông thấy một người đang ngồi xổm ở giữa ga ra ngầm, làn váy dài kéo trên mặt đất, đang hung hăng chơi trò bắn bong bóng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Sầm Thanh lập tức đứng dậy tắt di động, cô liếm môi nhìn anh hướng về bên này, dù sao hôm qua đã bị từ chối một lần, hôm nay gặp lại có phần không biết mở miệng thế nào.
Đoàn Sinh Hòa nhìn cô một cái, sau đó sải bước đi về phía ghế lái.

Sầm Thanh thấy mình bị phớt lờ, cô vội vàng đi nhanh hai bước, đứng lại trước chiếc xe của anh.
Hai người đối diện nhau, lòng bàn tay Sầm Thanh đổ mồ hôi: “Chuyện hôm qua tôi nói anh có thể suy nghĩ lại không?”
Đoàn Sinh Hòa hơi nhíu mày, anh còn chưa lên tiếng thì người đối diện đã đỏ mặt, vội vàng giải thích.
“Tôi biết hôm qua anh đã từ chối, tôi chỉ muốn hỏi anh có lo ngại gì sao? Hoặc là có nguyên nhân nào đó không tiện, có điều kiện gì chúng ta đều có thể thương lượng, liệu rằng có khả năng đó không…”
“Không có.” Đoàn Sinh Hòa từ chối rất kiên quyết, sau đó một tay anh vịn cửa xe ghế lái, thấy Sầm Thanh còn chưa đi anh nghiền ngẫm liếc nhìn cô, hỏi, “Cần tôi đưa cô về nhà không?”
Sầm Thanh liếm môi, tuy rằng trong lòng rất muốn đồng ý nhưng cô vẫn rụt rè lắc đầu: “Không cần không cần, tự tôi trở về được.”
“Vậy làm phiền cô nhường đường.” Đoàn Sinh Hòa nói xong thì chui vào trong xe, khởi động ô tô.
Sầm Thanh vẫn chưa có phản ứng, nhưng khi nghe được tiếng xe khởi động thì theo bản năng lùi ra sau.
Mãi đến khi Đoàn Sinh Hòa và ô tô rời khỏi, cô mới lấy lại tinh thần ——
Cô bị người ta từ chối, còn bị người ta ghét bỏ vì cản đường!
Sầm Thanh hít sâu một hơi, sau đó gọi điện cho Uông Thư Kiều, vừa nối máy cô liền than thở: “Anh ấy lại từ chối tớ…”
Người ở đầu dây bên kia nói rất nhẹ nhàng: “À, mới lần thứ hai thôi mà.”
“Cái gì gọi là mới?” Sầm Thanh bị cô bạn chọc giận đến mức nước mắt nghẹn trở lại.
Mất mặt được chưa? Bị người ta không nể tình chút nào từ chối hai lần!

“Lúc anh cậu ẩn dật tại sao diễn xuất lần nữa cậu cũng biết mà, còn không phải cậu van xin ngày này đến ngày khác, cầu xin hơn cả tháng mới được, bây giờ mới hai ngày đã cảm thấy mất mặt?” Hồi đại học Uông Thư Kiều đã từng thấy Sầm Thanh lôi kéo tài trợ, cái miệng nói ngọt kia không biết ngượng ngùng, tại sao tuổi càng lớn thì da mặt càng mỏng thế.
“Cơ mà một diễn viên kịch nói, dù ngoại hình đẹp bao nhiêu chưa chắc sẽ ăn ảnh, cậu nên tiếp tục tìm kiếm đi, cần gì níu kéo người này mãi.” Uông Thư Kiều dứt lời thì không nói thêm, thong thả cắt móng tay chờ Sầm Thanh đáp lại.
“Cậu còn khích tớ, nếu cậu đã gặp anh ấy thì cậu biết tại sao tớ muốn níu kéo anh ấy thôi.” Sầm Thanh thở hổn hển đi ra ngoài bãi đỗ xe, “Hôm nay tớ nói rõ ràng ở đây, nếu tớ không ký kết với anh ấy, nếu tớ không cưa được anh ấy…”
Uông Thư Kiều nghe vậy bèn hưng phấn: “Nếu cậu không ký được với anh ta cũng không cưa được anh ta thì sao?”
“Vậy tớ sẽ…”
“Vậy cậu sẽ lấy túi xách số lượng có hạn của mình đến chúc tết tớ!”
“Được thôi!” Sầm Thanh hừ lạnh một tiếng, bấm mở ứng dụng đặt vé nhập vào hành trình, “Kế hoạch đi dạo phố tuần này hủy bỏ.”
“Cuối tuần cậu làm gì?”
“Tớ đi thành phố T, cuối tuần bọn họ diễn kịch ở thành phố T.”
Sầm Thanh từ chối ý tốt của Uông Thư Kiều muốn thăm dò chỗ ở và chuyến bay cho cô, cô tùy tiện đặt vé máy bay ngày mốt đi thành phố T.

Cô cứ cảm thấy hỏi thăm khách sạn và chuyến bay của người ta là chuyện mà fan cuồng làm ra, không đạo đức cho lắm.
Tuy nhiên hai hôm sau, khi cô ở khoang máy bay hạng thương gia nhìn thấy cái ót quen thuộc, ý cười ở khóe miệng bất giác lộ ra.

Bởi vì cô không muốn tạo ra sự tình cờ gặp gỡ, nhưng cô không thể từ chối ý trời.
Đoàn Sinh Hòa sau khi lên máy bay thì luôn xử lý emai, nhưng chẳng biết tại sao anh cứ cảm thấy sau lưng nổi da gà.

Anh nhìn lại, tại chỗ ngồi xéo phía sau mình, Sầm Thanh đang ôm cái ba lô lông xù của mình, vẻ mặt hiền hòa nhìn anh chằm chằm mỉm cười, ánh mắt kia cực kỳ giống bà nội nhìn chằm chằm anh ăn thịt hồi còn nhỏ.
–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.