Bạn đang đọc Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền – Chương 19
Hai mươi phút sau, chiếc xe đỗ lại dưới lầu phòng tập.
Lúc Đoàn Sinh Hòa đi lên thì người đã đến gần đủ, bọn họ đang tụ lại tốp năm tốp ba ngồi dưới đất tán gẫu.
Cả đám trông bơ phờ nghiêng ngả, không có ý chí chiến đấu gì.
Căn phòng tập này ban đầu là một phòng vũ đạo, trước sau đều là tường kính, sàn nhà bằng gỗ lâu năm, màu nâu đỏ sáng bóng.
Đoàn Sinh Hòa vừa tiến vào thì trông thấy Sầm Thanh ngồi ở một góc chơi di động, cô không biết tìm đâu ra tờ áp phích lót mông ngồi dưới đất, nhét tai nghe xem phim.
“Bọn họ sao thế?” Đoàn Sinh Hòa ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi.
“Điền Tâm Tuyền không diễn, cảm xúc của mọi người đều sa sút.”
Sầm Thanh có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, vở kịch này nam chính thường xuyên thay phiên, ba người thay nhau diễn, thế nên người chủ chốt luôn là Điền Tâm Tuyền.
Hiện giờ cô ta đột nhiên nói không diễn, những diễn viên khác khó tránh khỏi cảm thấy mất phương hướng.
“Diễn viên dự bị đâu?” Đoàn Sinh Hòa nhìn một vòng, không thấy cô gái làm diễn viên dự bị cho Điền Tâm Tuyền.
“Đang chạy qua đây, anh xem, anh cũng không nhớ tên cô ấy, mọi người lại càng không tín nhiệm cô ấy.”
Theo Sầm Thanh biết, diễn viên dự bị Khám Tử Mộng sau khi tiến vào đoàn kịch thì chỉ diễn có một buổi, còn là vào lúc Điền Tâm Tuyền ngã bệnh nằm trên giường không dậy nổi mới thay thế, thời gian còn lại cô ấy luôn ở hậu trường làm việc vặt.
Sầm Thanh gặp Khám Tử Mộng hai lần, là cô gái rất ôn hòa lễ độ dáng vẻ thanh tú, được lòng hơn Điền Tâm Tuyền nhiều.
Đoàn Sinh Hòa quả thật không nhớ cô gái diễn viên dự bị kia, anh nhớ mang máng xuất thân ngành nhạc kịch chính quy, thành tích không tệ, trông cũng có linh khí, cho nên không đặc biệt lo lắng.
Anh đưa đồ Trần Hoài mua cho Sầm Thanh: “Trợ lý mua, em xem có thích không.”
“Hôm qua em trở về khi nào thì tỉnh rượu?”
“Hả?” Sầm Thanh nhìn chằm chằm sandwich trong cái túi, động tác chậm chạp, cô bắt đầu giả vờ, “Rượu? Sao anh biết ngày hôm qua tôi uống rượu?”
“Em quên rồi à?” Đoàn Sinh Hòa nhìn cô chằm chằm, nhất thời không khẳng định Sầm Thanh quên thật hay giả vờ, dù sao anh họ của cô diễn xuất nhiều năm giành được vô số giải thưởng, cô có diễn xuất tốt dưới tác động của Lục Chiếu cũng là chuyện bình thường.
“Ừm, quên rồi.” Sầm Thanh chớp mắt, sắc mặt bình tĩnh chẳng hề hoảng loạn, “Tình huống thế nào?”
Đoàn Sinh Hòa từ từ ngồi thẳng, sau đó dịch sang vị trí có thể đối diện với Sầm Thanh, anh giúp cô nhớ lại: “Đêm qua tôi gặp em ở câu lạc bộ.”
Sầm Thanh chầm chậm mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Trùng hợp vậy.”
“Ừm, sau đó tôi đưa em vào phòng nghỉ, em đè tôi lên sô pha nói muốn hôn tôi, còn nói muốn cùng tôi…” Đoàn Sinh Hòa nói chưa xong đã bị Sầm Thanh dùng sandwich chặn miệng.
“Bịa đặt! Tôi đè anh lên sô pha hồi nào?” Sầm Thanh nóng nảy, âm thanh lớn không ít, diễn viên đang tán gẫu một bên nghe được đều nhìn về phía bọn họ.
Đoàn Sinh Hòa cúi đầu bật cười, ánh mắt không rõ ý tứ, anh thong dong cất tiếng: “Diễn xuất không tệ, làm biên kịch tiếc quá.”
Qua mấy giây, anh thấy Sầm Thanh ôm đầu gối phớt lờ mình, anh tự lấy cái hộp đựng cốc giữ nhiệt ở bên cạnh: “Cho tôi à?”
Sầm Thanh trừng mắt liếc anh: “Cho chó.”
Đoàn Sinh Hòa nghe vậy bỏ xuống: “À, em đã mua cho mình vậy tôi không tháo ra.”
“Đoàn Sinh Hòa!” Sầm Thanh lần đầu tiên gọi anh cả tên lẫn họ, cô hổn hển nói, “Trai già tuổi anh có phải đều thích nói người khác là chó không?”
“Trai già…tuổi tôi?” Đoàn Sinh Hòa đẩy mắt kính, tháo ra cái hộp đóng gói trong tay, “Tôi và anh họ của em chẳng phải cùng một tuổi à, cơ mà anh hùng đều giỏi kế sách, có lẽ chúng tôi sẽ vừa gặp đã quen thân.”
Sầm Thanh nhịn xuống nỗi xung động muốn trợn trắng mắt mình, từ trong túi cô lấy ra cái túi bảo vệ cốc nước màu xanh lá cây.
Đoàn Sinh Hòa hài lòng nhìn cốc nước giữ nhiệt màu đen, tầm mắt anh dừng tại hình ảnh con cáo màu vỏ quýt in trên đó, anh đột nhiên nở nụ cười: “Vừa hay cùng một đôi với con của em.”
“Không ngờ anh tới tuổi này rồi còn xem phim hoạt hình.” Sầm Thanh liếc mắt nhìn anh, “Trùng hợp mà thôi, người ta chỉ còn lại màu đen, không phải tôi cố ý chọn.”
Đoàn Sinh Hòa thản nhiên ừ một tiếng: “Ý tôi là một cặp cùng kiểu dáng.
Em giải thích nhiều vậy, có phần muốn đậy càng lộ hơn.”
Biểu cảm của Sầm Thanh cứng lại, cô ném vật trong tay về phía anh, thốt ra từng chữ: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ trần thuật sự thật.”
“Đây là cái gì?” Đoàn Sinh Hòa cầm lấy túi bảo vệ nhìn, “Lồng vào sao?”
Anh cầm túi bảo vệ lồng vào cốc từ dưới lên trên, anh tỏ vẻ ghét bỏ nhìn màu xanh ngọc bích kia, xấu đến mức khó có thể nhìn thẳng.
Sầm Thanh cầm lấy cái cốc, một tay lấy cái mũ màu xanh lồng vào cái nắp, cô phàn nàn: “Sao anh không đội mũ cho người ta?”
Đoàn Sinh Hòa nhìn chằm chằm cái mũ xanh kia vài giây, anh nhướng mày: “Em muốn đội cho cái cốc, hay là muốn đội cho tôi.”
Sầm Thanh cười gượng gạo một tiếng, trả lời: “Đương nhiên là cái cốc rồi, thầy Đoàn lẽ nào anh còn có loại sở thích này hả?”
Đúng lúc cánh cửa phòng tập mở ra, cô lập tức đứng dậy chuồn đi.
Khám Tử Mộng vừa vào cửa chưa kịp thở dốc liền lập tức nói xin lỗi với mọi người.
Cô ấy đột ngột nhận được điện thoại gọi tới, không mang đồ đạc cũng không trang điểm, ngay cả tóc cũng chưa chải chuốt đã đeo mũ lưỡi trai đi tới.
Mọi người chẳng hào hứng chào hỏi cô ấy, trong đó có một nữ diễn viên chơi thân với Điền Tâm Tuyền là Từ Lâm Lâm mất kiên nhẫn cất giọng: “Cô ta chưa từng diễn, hôm nay cũng đừng tập thì hơn nhỉ? Chờ cô ta học thuộc lời thoại rồi tập.”
Có mấy diễn viên cũng hùa theo đều nói hôm nay về trước thôi, để tránh cả đoàn kịch cùng một người luyện tập, quá lãng phí thời gian.
Nhà sản xuất không ở đây nên thiếu người đưa ra quyết định, Sầm Thanh quay đầu nháy mắt lia lịa với Đoàn Sinh Hòa, anh không có phản ứng, ngồi tại chỗ xem náo nhiệt.
“Không cần, tôi đã thuộc lời thoại rồi.” Âm thanh Khám Tử Mộng dịu dàng, giọng điệu lại kiên định, “Hôm nay có thể tập.”
Cô ấy gỡ nón ra, nhìn qua Sầm Thanh hỏi: “Biên kịch Sầm, khi nào chúng ta có thể bắt đầu?”
“Bất, bất cứ lúc nào.” Sầm Thanh sửng sốt hai giây, sau đó trở lại hỏi Đoàn Sinh Hòa, “Thầy Đoàn, bắt đầu được chưa?”
“Tập một lần trước đi.” Đoàn Sinh Hòa đứng dậy cởi áo khoác, anh chỉ mặc chiếc áo thun màu đen, làm nền cho khuôn mặt và cánh tay trông càng trắng hơn.
Từ Lâm Lâm giống Điền Tâm Tuyền vốn không ưa Sầm Thanh, lúc này thấy Khám Tử Mộng tới là hùa theo cô, cô ta bất mãn: “Cô cho là nữ chính chỉ cần học thuộc lời thoại thôi à? Học thuộc lời thoại ai mà không biết chứ? Tôi cũng được vậy, tôi đi lưu diễn lâu như vậy, lẽ nào không thuộc lời hơn cô à.”
Từ Lâm Lâm kinh nghiệm dày dặn, diễn năm sáu năm vẫn là nữ hai, cô ta không thoải mái đối với quyết định để Khám Tử Mộng thay thế Điền Tâm Tuyền, cô ta ước gì Khám Tử Mộng diễn tệ để mình danh chính ngôn thuận thay cô ấy.
Có mấy diễn viên cũng hùa theo: “Đúng rồi, cho một người mới diễn chính, còn không bằng để cho chị Lâm Lâm.”
Khám Tử Mộng mím môi đứng tại chỗ, không thốt ra lời nào.
Sầm Thanh vừa định lên tiếng nói giúp cô ấy thì đột nhiên thấy Khám Tử Mộng nhanh nhẹn cởi ra áo khoác, tùy ý ném sang một bên rồi đi về phía chính giữa phòng tập: “Được hay không được không phải do chị nói, thử trước một lần hẵng nói.”
Không ngờ Khám Tử Mộng trông dịu dàng yếu ớt ngược lại không sợ hãi.
Sầm Thanh cao giọng nói: “Được, vậy tập trước một lần đi.”
Khám Tử Mộng đứng chính giữa làm chuẩn bị, hôm nay cô ấy ăn mặc đơn giản, áo thun trắng bó sát cùng quần bò quấn quanh dáng người rất đẹp, trên mặt không thoa son đắp phấn giống như đang dạy sinh viên.
Sầm Thanh ngồi ở trước nhất nhìn cô ấy, thực ra khí chất của Khám Tử Mộng vẫn có chênh lệch với nữ chính, một người thuần khiết một người xinh đẹp quyến rũ, có điều Khám Tử Mộng có vóc dáng đẹp, đến lúc đó thay quần áo trang điểm hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Nhưng Sầm Thanh hiển nhiên xem nhẹ Khám Tử Mộng, vừa bắt đầu biểu diễn cô ấy đã mang theo cảm xúc, mở miệng thốt ra câu đầu tiên, mọi người trong phòng tập thoáng cái bị cô ấy thu hút tầm mắt.
Mỗi động tác của Khám Tử Mộng đều là một màn trình diễn, hoặc là nói từ khi hô lên bắt đầu cô ấy và vai diễn đã hòa thành một thể.
Vẻ quyến rũ xinh đẹp và thuần khiết hồn nhiên thể hiện ra trên cùng một người, Sầm Thanh ngơ ngác nhìn Khám Tử Mộng đứng cách mình ba mét, đoàn kịch này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, hạt giống tốt như vậy lại bị Điền Tâm Tuyền áp chế gần một năm không thể lên sân khấu?
Buổi tập luyện bỏ qua một số đoạn không có lời thoại và phần diễn riêng, một tiếng rưỡi sau Đoàn Sinh Hòa nói xong câu thoại cuối cùng Sầm Thanh bèn hô dừng.
Diễn viên đồng loạt ngã trên sàn, có người ngồi có người nằm bò.
Dưới sự dẫn đầu của Sầm Thanh, phòng tập vang lên tiếng vỗ tay, đều là tặng cho Khám Tử Mộng.
Cô ấy kích động chạy tới bên cạnh Sầm Thanh: “Biên kịch Sầm, tôi được chứ?”
“Rất tốt.” Sầm Thanh nói với cô ấy mấy vấn đề cần phải chú ý kỹ, cô đột nhiên hỏi, “Cô có dự định đi đóng phim không? Ngày mốt có một buổi thử vai, tôi thấy cô có thể đi thử xem.”
Sầm Thanh quét mã QR của Khám Tử Mộng, cô gái cầm di động phấn chấn rời khỏi.
Cô cúi đầu ghi lại những điểm cần sửa chữa, chưa đến một lúc trên đầu xuất hiện một cái bóng đen.
Đoàn Sinh Hòa nghe thấy cô và Khám Tử Mộng nói chuyện, giọng điệu của anh chua chát: “Em gặp ai cũng nói người ta thích hợp đóng phim ư?”
“Sao có thể chứ.” Sầm Thanh ngửa đầu cười nói, “Thầy Đoàn là người thứ nhất đó, nhưng anh cũng là người thứ nhất từ chối tôi.”
Cô khép lại laptop, dự tính lúc này chắc là Đào Đào đã tới dưới lầu phòng tập: “Tôi đi trước đây.”
Đoàn Sinh Hòa giúp cô xách túi đựng máy tính, tiễn cô ra ngoài.
Tới dưới lầu, Đào Đào từ xa vẫy tay với Sầm Thanh.
“Anh đi lên đi, tôi không tới buổi tập ngày mai, anh nhớ sai người quay lại video hoàn chỉnh rồi gửi cho tôi.” Sầm Thanh nhận lấy túi đựng máy tính của mình, cô ngẩng đầu nhìn Đoàn Sinh Hòa, nghiêm túc nói, “Chuyện đêm qua…vẫn cảm ơn anh.”
Đoàn Sinh Hòa hơi nghiêng đầu, lời nói thấm đậm ý cười: “Hôm qua chẳng phải cảm ơn rồi à?”
Thoáng cái Sầm Thanh nhớ tới nụ hôn hôm qua.
“Đã cảm ơn thì tốt rồi…” Cô quay đầu bỏ chạy, giống như phía sau có thú dữ đuổi theo.
Mấy hôm sau, công việc chính của Sầm Thanh đều là ở hiện trường theo sát buổi thử vai.
Nam nữ diễn viên bắt đầu theo từng đợt, danh sách cuối cùng đợt này là do hai phó đạo diễn và ekip tuyển vai cùng nhau quyết định, diễn viên mới và diễn viên có kinh nghiệm đều có mặt, nhưng số người không nhiều lắm, trước đó đã lọc ra rất nhiều lần.
Đạo diễn Án Sơn lần này cũng đặc biệt trở về, trước đó anh ta ở Tây Bắc dựng cảnh hơn nửa tháng, hôm qua mới hạ cánh xuống thành phố M.
Phơi nắng dưới mặt trời Tây Bắc khiến làn da anh ta trở thành màu đồng thiếc, ban nãy anh ta đội mũ lưỡi trai tới nơi còn bị bảo vệ coi là anh giao hàng mà ngăn lại.
Mười giờ sáng, Sầm Thanh cùng Án Sơn, Tiết Dịch Bình, nhà sản xuất Bao Bằng Vận đều tới địa điểm thử vai.
“Đạo diễn Án, bên nữ diễn viên tôi mới thêm một người.” Sầm Thanh gọi Khám Tử Mộng qua đây, không để cô ấy điền bảng thông tin cũng không đưa thông tin cá nhân.
Cô đã bảo Đào Đào chờ ở dưới lầu, lát nữa trực tiếp đưa người lên.
Án Sơn buông xuống chai nước trong tay, anh ta tò mò nhìn Sầm Thanh: “Người mới à?”
“Coi là vậy đi, xuất thân từ nhạc kịch, lát nữa anh xem thử.” Sầm Thanh cười cười, cúi đầu gửi tin nhắn cho Đào Đào.
Sầm Thanh: [Người tới chưa?]
Đào Đào: [Còn chưa.]
Đào Đào: [Em vừa thấy Nhậm Viễn Tu, nói là đến thử vai, bảo vệ cho anh ta lên rồi.]
Sầm Thanh cất di động vào túi, xin lỗi với mấy vị tiền bối: “Ngại quá, tôi ra ngoài một chút.”
Sau khi ra cửa, Sầm Thanh sai người gọi bảo vệ lên, sau đó cô đứng chờ ở thang máy.
Nửa phút sau cửa thang máy mở ra, Nhậm Viễn Tu đứng một mình trong thang máy, vì che đậy vết thương trên mặt anh ta còn đeo khẩu trang.
Sầm Thanh kinh ngạc bởi thị lực của Đào Đào, ăn mặc thành vậy cũng có thể nhìn ra Nhậm Viễn Tu quả thật không đơn giản.
“Biên kịch Sầm.” Nhậm Viễn Tu hoàn toàn không càn quấy như lần trước ở câu lạc bộ, anh ta tươi cười chào hỏi Sầm Thanh.
“Người của công ty hẳn là chưa thông báo việc anh đi thử vai thì phải?” Sầm Thanh biết rõ mục đích tới của anh ta, chẳng qua dự án bên Hòa Duyệt thất bại, muốn quay đầu lại Tinh Sơ xem thử có xin được một bát canh không.
“Phải, phải…” Nhậm Viễn Tu chà tay, “Lần trước ở câu lạc bộ tôi uống hơi nhiều đầu óc mơ hồ, tôi đến để xin lỗi.”
Sầm Thanh nhướng mày: “Tôi không tiếp nhận.”
Sau khi xảy ra chuyện tổn hại lợi ích cá nhân mới nhớ vội tới xin lỗi cô, Sầm Thanh cũng không phải thánh mẫu, không tốt tính như vậy.
“Tôi có thể hạ thù lao.” Nhậm Viễn Tu không lòng vòng với cô nữa, trực tiếp làm rõ ý đồ đến, “Tôi nghe nói các vị đốt nhiều tiền cho bộ phim này, các vị không tìm được nam diễn viên cùng đẳng cấp rẻ hơn tôi đâu.”
“Rẻ không phải hàng tốt, anh chưa từng nghe nói à?” Sầm Thanh nghe được tiếng bước chân của bảo vệ ở cầu thang, cô nói tiếp, “Tinh Sơ chúng tôi cho dù trước khi quay vẫn chưa tìm được nam chính thì còn có thể bảo anh tôi ra mặt, anh lấy dũng khí đâu ra cho rằng chúng tôi không có anh là không được hả?”
Sầm Thanh nhìn anh ta với vẻ khinh thường: “Diễn xuất của anh không đủ để diễn trước mặt Lục Chiếu, còn có khuôn mặt này, tôi khuyên anh sớm nằm viện sửa mũi lại đi, lần trước chưa bị người ta đánh lệch à?”
Lồng ngực Nhậm Viễn Tu phập phồng dữ dội, đông người thì có thể đẩy đổ tường, trong mấy ngày ngắn ngủn anh ta đã cảm nhận rất sâu sắc.
Phốt đã được đè xuống từ mấy năm trước chẳng biết tại sao mọc lên như nấm ùn ùn kéo đến, show giải trí ký với Hòa Duyệt đi tong, Lưu Bằng Phi lại không gặp anh ta, hiện giờ luồn cúi đến Tinh Sơ lại bị một con nhóc biên kịch sỉ nhục.
Anh ta tức giận tiến lên hai bước, tay vừa mới vung ra đã bị người ta vặn lại ra sau.
“Không được nhúc nhích!” Bảo vệ nối đuôi nhau đi tới, Sầm Thanh chỉ nói kêu vài bảo vệ, không ngờ lại đến một nhóm nhỏ.
“Đau đau!” Nhậm Viễn Tu kêu lên, đau đến tột cùng.
Bảo vệ giật mình bởi dáng vẻ thảm hại của anh ta, sau đó thả lỏng tay tỏ vẻ vô tội nhìn sang Sầm Thanh: “Tôi không, không dùng sức mà…”
“Không sao, cánh tay anh ta mấy hôm trước bị trật khớp, đoán chừng là anh kéo khớp lại cho anh ta đấy.” Sầm Thanh an ủi bảo vệ, “Anh yên tâm, không liên quan tới anh.”
Nhậm Viễn Tu ngã ngồi trên mặt đất ôm vai, sắc mặt tái nhợt như là chó chết chủ.
“Đưa người đi đi, sau này đừng cho anh ta tiến vào công ty.” Sầm Thanh nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, cô đi sang một bên bắt máy, “A lô, Đào Đào?”
“Chị Thanh, Khám Tử Mộng ở dưới lầu cãi vã với người ta.”
Sầm Thanh đau đầu, chạy về phía thang máy.
Bảy tám bảo vệ vây quanh Nhậm Viễn Tu đang tiến vào thang máy, bọn họ vừa đứng lại bên trong thì thấy Sầm Thanh muốn vào, thế là cả nhóm bảo vệ lập tức kéo Nhậm Viễn Tu đi ra, “Đi, đi cầu thang.” Sau khi Sầm Thanh đi vào thang máy, cả nhóm còn quay lại bấm bút đóng cửa cho cô, còn cúi đầu chào.
Đại sảnh công ty, Sầm Thanh ra thang máy thì từ xa trông thấy Khám Tử Mộng mặc chiếc váy trắng, mà Điền Tâm Tuyền cùng tùy tùng của cô ta là Từ Lâm Lâm thì chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, nói năng khó nghe.
“Ồn ào cái gì?” Sầm Thanh kéo Khám Tử Mộng ra phía sau, cô làm ra vẻ kinh ngạc nói, “Chị Tuyền? Sao hai người cũng ở đây?”
Điền Tâm Tuyền không ngờ ra khỏi đoàn kịch còn có thể nhìn thấy Sầm Thanh, sắc mặt cô ta lập tức xụ xuống, cô ta biết Sầm Thanh là biên kịch, nhưng không ngờ cô cũng làm việc ở Tinh Sơ.
“Dựa vào người khác à? Được một biên kịch nhỏ nhìn nhận thì có phim để đóng ư? Cô nghĩ cái gì đó?” Từ Lâm Lâm lớn giọng, kinh động tới bảo vệ mới từ cầu thang áp chế Nhậm Viễn Tu đi xuống.
Sầm Thanh thấy bọn họ muốn hướng về phía này, cô khoát tay với cả nhóm bảo vệ, ý bảo mình có thể giải quyết.
“Vậy chị Tuyền dựa vào nhân vật lớn nào thế?” Sầm Thanh tươi cười, “Nói ra cho tôi mở mang tầm nhìn đi.” Để cô nhớ tên sau đó bảo Lục Chiếu xử lý người đó đàng hoàng.
Điền Tâm Tuyền quay đầu trừng mắt liếc Từ Lâm Lâm, cô ta oán trách Từ Lâm Lâm nhiều lời, sau đó sắc mặt cứng đờ giải thích: “Không có, cô đừng nghe Lâm Lâm nói lung tung.”
Lúc này Sầm Thanh nhận được tin nhắn hối thúc của Tiết Dịch Bình, cô kéo tay Khám Tử Mộng nói: “Được rồi đi lên thôi, sắp bắt đầu rồi.”
“Đào Đào, em nói với anh chị một tiếng, nói cánh tay của Nhậm Viễn Tu lại gãy rồi, còn nữa em đi xem phòng bảo vệ có bao nhiêu người, mua chút đồ uống đưa qua đó.” Trước khi đi Sầm Thanh căn dặn.
Điền Tâm Tuyền và Từ Lâm Lâm đưa mắt nhìn nhau, Từ Lâm Lâm cười nhạo một tiếng, châm biếm: “Cô ta chỉ là một biên kịch mà phách lối dữ thế.”
Điền Tâm Tuyền nhìn bóng lưng Sầm Thanh không nói gì, cô ta cảm thấy không ổn cho lắm, Sầm Thanh này hình như phức tạp hơn cô ta tưởng tượng, cái tên này cứ cảm thấy quen tai nhưng lại chẳng nhớ ra đã nghe được ở đâu.
Sầm Thanh đưa Khám Tử Mộng đến cửa phòng chuẩn bị: “Bọn họ đều có số thứ tự, cô là người cuối cùng.”
Khám Tử Mộng gật đầu: “Vâng, tôi sao cũng được biên kịch Sầm.” Cô ấy hơi khẩn trương vẫn luôn nắm tay Sầm Thanh, thấy cô chuẩn bị muốn đi thế là đuổi theo hai bước hỏi, “Cô có việc phải đi sao?”
“Ừm, tôi ở bên trong chờ cô.” Sầm Thanh vỗ vai cô ấy, “Đừng khẩn trương, lát nữa nếu khẩn trương thì nhìn tôi thôi, đừng nhìn những người khác.”
Sầm Thanh đẩy ra cửa phòng tiến vào, Khám Tử Mộng ngớ ra đứng ở cửa, cô ấy nhìn miếng giấy dán trên cánh cửa “Người không phận sự chờ quấy rầy”, thế là cô ấy đi tới bên cạnh nhân viên gọi tên.
“Biên kịch Sầm cũng tham dự chấm điểm cho buổi thử vai sao?”
Nhân viên gọi tên biết cô ấy là người Sầm Thanh dẫn tới, thế là khách khí đáp lại: “Biên kịch Sầm là tổng biên kịch, khẳng định phải tham gia rồi.”
Cùng với Khám Tử Mộng đang ngỡ ngàng thì còn có Điền Tâm Tuyền và Từ Lâm Lâm ở phía sau vừa tới nơi, Từ Lâm Lâm không thể tin hỏi ngay: “Cô ta? Tổng biên kịch?”
Nhân viên nhìn lướt qua Từ Lâm Lâm, vươn tay ngăn cô ta lại, nghiêm túc nói: “Xin lỗi cô, người không có thẻ thử vai không được vào.”
“Tôi không thử vai, tôi đi cùng cô ấy.” Từ Lâm Lâm kéo tay Điền Tâm Tuyền, thấy nhân viên vẫn khăng khăng không cho cô ta vào cửa, cô ta thở hổn hển chỉ vào Khám Tử Mộng, “Cô ta cũng không có thẻ thử vai, dựa vào gì còn có thể tham dự thử vai?”
“Cô ấy là người do tổng biên kịch tự dẫn tới, chỉ cần cô có bản lĩnh để biên kịch Sầm nói một câu thì tôi sẽ cho cô vào ngay.”
Từ Lâm Lâm giận quá, còn muốn lý luận với nhân viên: “Anh…”
“Ồn ào cái gì?” Lâm Hạo không biết qua đây hồi nào, lúc này còn có Đào Đào đi theo, ban nãy anh ta nghe Đào Đào kể lại mọi chuyện ở chỗ rẽ.
Nhân viên chào hỏi anh ta: “Trợ lý đặc biệt Lâm.”
Lâm Hạo gật đầu với nhân viên, sau đó nhìn sang Từ Lâm Lâm rồi cất tiếng hờ hững: “Mời người đi.”
Điền Tâm Tuyền thấy trứng chọi đá, cô ta cười đến dịu dàng nói: “Lâm Lâm, cô xuống quán cà phê dưới lầu đợi tôi đi.” Cô ta đi tới bên cạnh Lâm Hạo, mỉm cười chào hỏi, “Trợ lý đặc biệt Lâm chào anh, tôi là bạn của Sầm Thanh.”
Lâm Hạo nhìn cô ta một cái, sau đó nhíu mày: “Ồ? Chưa từng nghe qua…”
Đào Đào nhịn cười đi tới bên cạnh Khám Tử Mộng, Đào Đào thân thiết khoác tay cô ấy, nói với Lâm Hạo: “Anh Hạo, chờ lát nữa Lục tổng họp xong với người của Hòa Duyệt, anh nhất định nhớ chuyển lời cho Lục tổng.
Em không đi lên với anh nữa, chị Thanh sợ cô ấy căng thẳng bảo em ở cùng cô ấy nhiều hơn.”
Tiễn đi Lâm Hạo, Đào Đào và Khám Tử Mộng tìm một góc trong phòng hóa trang lớn ngồi xuống.
Khám Tử Mộng túm lấy góc áo của Đào Đào, nhỏ giọng hỏi cô gái: “Biên kịch Sầm là…”
“Cô xem baidu đi.”
Đào Đào vừa dứt lời, Điền Tâm Tuyền cách đó không xa gấp gáp mở ra di động nhập vào tên Sầm Thanh.
Phần giới thiệu vắn tắt và lý lịch của Sầm Thanh trên baidu hết sức chói mắt đối với Điền Tâm Tuyền.
Sầm Thanh, biên kịch nổi tiếng, em họ của Lục Chiếu tổng giám đốc công ty giải trí Tinh Sơ.
Từng dựa vào “Người đi ngược chiều” cùng cộng tác với tác giả nguyên tác Chu Liêu giành được giải biên kịch mới xuất sắc nhất XXX, biên kịch đầy triển vọng XXX, dựa vào tác phẩm cá nhân giành được giải biên kịch xuất sắc nhất XXX…
Điền Tâm Tuyền nắm chặt di động, sắc mặt vàng vọt, cô ta cuối cùng biết vì sao mình cứ cảm thấy cái tên Sầm Thanh quen tai.
Mấy năm trước khi cô ta đu theo “Người đi ngược chiều” của Sầm Thanh đã từng khen ngợi sự tài tình của biên kịch với rất nhiều người, hơn nữa thêm mối quan hệ với anh họ Lục Chiếu, tương lai nhất định không có giới hạn.
Cô ta chỉ trách trước đây mình không nghĩ tới thân phận của cô, lại một lòng cho rằng Sầm Thanh muốn giành Đoàn Sinh Hòa với mình, giờ mới đắc tội người ta thẳng thừng…
Không đợi Điền Tâm Tuyền lấy lại tinh thần, nhân viên cầm danh sách thử vai đi qua: “Tiếp theo, Điền Tâm Tuyền.”.