Đọc truyện Tôi Sống Cùng Với Hot Face!!! – Chương 4: Tên khó ưa!!! anh đang trêu tôi đấy ah?! (2)
6h~7h
Lúc này khách đã đi bớt, nhất là cái đám đông kia vì sắp vào học rồi.
Một lúc sau Lam cũng chuẩn bị đến trường, trong lúc cởi tạp dề cô đang
đứng cạnh Khánh đang bấm bấm điện thoại, cô lạnh lùng cất giọng:
-Không ngờ đường đường là 1 thiếu gia như anh phải đi làm thêm?!
1 giây…
2 giây…
_cô bắt đầu cảm thấy bị ”bơ”. Cô liền quay ngoắt người, cầm balo lên
rồi đi 1 mạch ra ngoài. Đang đi chưa đến cửa thì đột nhiên Khánh rời mắt khỏi điện thoại, ngước lên nhìn cô từ phía sau rồi nói:
-Thế tại sao 1 thiên kim tiểu thư như cô Làm đây phải đi làm thêm nhỉ?
“Cô Lam”_ Sau khi hỏi thông tin được vài người anh biết được gia thế của cô. Anh nhấn mạnh tên cô với hàm ý rằng anh đã biết tên cô dù cô chưa
nói ra
“Anh ta biết tên mình sao? Mình đã nói tên mình với anh ta bao giờ
đâu, sao anh ta biết mình là tiểu thư con nhà giàu?”_Cô dừng lại suy
nghĩ trong đầu rồi nói:
-Anh tìm ra được gia thế của tôi thì anh sẽ tìm được lí do_Nói rồi cô lạnh lùng rời đi
~•~•~•~•~•~
Tại trường XY…
Cô đã gặp Châu (bạn thân cô) đang ôm một đống bánh, và cầm 2 cây kem. Khi vừa thấy Lam, Châu liền chạy lại:
-Lam ơi! Ngồi đây đi. Kem của bà nè!_Châu kéo Lam lại ngồi trên ghế đá
còn trống. Cô chia bánh để vào balô của cô và balô của Lam rồi cô đưa
kem cho Lam.
2 người vừa ăn kem vừa trò chuyện:
-Hôm nay đi làm thế nào? Làm với “anh ta” có vui không?_Châu cười cười nói vói Lam
-Vui cái nỗi j. Đã không ưa mấy cái tụi “giả tạo” ấy._Lam vẫn không thay đổi cách nhìn về “Hot Face” dù đã tiếp xúc
-Lam ah, anh ta không phải như bà nghĩ đâu? Anh ta không phải dựa vào nhan sắc mà nổi tiếng đâu?! Anh ta không giống như “tên khốn”…
-Thôi được rồi, sắp vào học rồi đi thôi_Châu đang nói đến chữ “tên
khốn” thì Lam cắt ngang. Cô đứng dậy với vẻ mặt lạnh như băng rồi cô và
Châu cùng nhau lên lớp
(Mun: “tên khốn” đó là ai mà khiến Lam phải lạnh lùng, giận dỗi như vậy? Chap 6 sẽ gặp (^O^) )
~~~~~
Đang trong giờ học…
Có cái gì đó vừa rung trong hộp bàn của Lam. Cô liếc nhìn xung quanh
rồi thò tay vào hộp bàn, mở chiếc điện thoại vừa mới rung xem.
Là 1 tin nhắn trên Facebook…Cô bấm vào xem, đập vào mắt cô là dòng chữ màu đen được in đậm ở phía trên màn hình điện thoại
“Trương Vĩnh Khánh” đi kèm với dòng tin nhắn :
-“Lẹ lên đê, ở đây có mỗi tôi với bà chủ, chán chết!”
1s…2s…3s…_Cô đơ người
“Cái méo gì thế này? Sao anh ta biết FB mình chứ?”_Cô nhăn nhó mặt mài thầm nghĩ. Rồi cô cũng nhắn tin lại cho anh ta:
-“Kệ bà anh! Tôi đang học đấy, lỡ tôi bị cô bắt rồi sao? Xem ra anh rãnh rỗi nhỉ?”
Sau khi ấn nút “gửi” thì cô giáo đã đứng ngay bàn cô. Cô giáo nghiêm giọng hét lên làm cô hoảng hồn:
-LAM. EM CÓ MUỐN BỊ TỊCH THU ĐIỆN THOẠI KHÔNG!?
Lam giật mình đứng dậy, trong phút chốc cô thầm nghĩ : “Hồi đó ba mẹ
nên đặt mình tên Linh mớ đúng, lo cái gì trúng phóc cái đó -_- “. Cô
ngước lên nhìn vào mặt cô giáo, tay thì đang bận bịu bỏ điện thoại vô
cặp trước khi bị tịch thụ :
-He he. Cô ơi…tại…tại…TẠI HỒI NÃY MẸ EM NHẮN TIN NÓI EM ĐỂ QUÊN TIỀN Ở NHÀ!!!_Nàng nhà ta bí quá quất đại 1 câu để viện cớ
-Thế đưa tin nhắn cô xem _Bà cô này chắc đã gặp nhiều trường hợp vậy. Bà cô nhìn với ánh mắt sắc như dao nói
Lúc này nàng nhà ta bít đường lối, miệng ấp a ấp úng toát mồ hôi, miệng thì lầm bầm rủa :
-Cái tên trời đánh đó. Nó hại mình chết đến nơi rồi T.T
-Bây giờ, không có đúng không, ra về ở lại “tưới cây” cho cô!_Bà cô nhìn Lam nở nụ cười gian rồi nói.
Nghe cái từ “tưới cây” nó thế thôi chứ không nhẹ nhàng gì đâu. Lam giật mình nói:
-Tưới cây! Cô nói vậy chẳng khác nào em tưới cho cây cho “Rừng Amazon”.
Cái trường này trong cây còn nhiều hơn học sinh, trong nhà kính, sân
trước, đến sân sau, rồi cây từng phòng học, phòng giáo viên,…Nghĩ tới
đây thôi mà muốn khóc thành ngàn dòng sông rồi T.T. Cô ơi em biết lỗi
rồi tha em đi cô T.T_ Lam làm mặt đáng thương vịn tay vịn chân cô, quỳ
lạy, van xin, mua chuộc,…
…Nhưng kết quả nàng ta vẫn phải đi tưới.
~~~~
Lát sau, Lam bảo là đi vệ sinh nhưng trốn ra ngoài để lát nữa khỏi bị
bắt đi tưới cây. Còn Châu ở trong lớp lén nhéc ba-lô Lam vào bịch đen
to. Rồi cầm bịch đen rồi đứng lên tay bịt chặt mũi, mặt giả vờ nhăn nhó :
-Thầy ơi, em đi bỏ rác, để đây hôi quá ạ!
Nghe cô nói vậy thầy cho cô ra, cô cầm bịch đen chứa cái ba-lô của Lam
đem ra ngoài cổng trường cho Lam. Thế là nàng Lam nhà ta ấy ba-lô xong
te te chạy đến quán cafe. Còn Châu vào lớp, đến tiết cuối cùng cô khác
vào dạy, cô thắc mắc Lam đâu thì Châu đứng lên bảo:
-Tiết trước nhà Lam có việc nên bạn ấy xin về trước rồi ạ
Thế là kế hoạch tẩu thoát thành công mĩ mãn. May mà có kịp tận dụng cái đầu thông minh của mình
( bạn bè tốt có khác, có họa cùng chia ╮(╯3╰)╭ )
~•~•~•~•~•~•~•~
Tại quán cafe chỗ Lam làm
Cô chạy ùa vào, thở phì phò, người toát mồ hôi vì chạy. Cô tiến vào
thay đồ và bắt đầu công việc. Lúc đó tại quầy chỉ lại có cô và Khánh.
Khánh thấy cô liền cất tiếng với điệu bộ vui vẻ:
-Sao ra sớm thế? Sợ tôi ở 1 mình chán nên chạy ra đây với tôi ah!
Sau khi nghe câu đó, lúc này cô mới định thần lại, cô tức giận nghĩ
thầm trong bụng :”Tại sao tôi lại ra sớm ư?”. Máu bắt đầu dồn lên tới
não, vì xung quanh vắng người nên cô cũng thuận để “mắng” vào mặt anh:
-Sao tôi lại ra sớm ư? Nhờ ơn anh đấy? Anh báo hại tôi phải cúp 2 tiết cuối đây này
-Vậy sao? Không cần khách sáo đâu_ Anh nhìn cô rồi cười cười làm như người ta “mang ơn” mình ấy sao
-Cái tên chết tiệt. Anh còn cười_ Trong lúc tức giận cô vung tay ra
đá vào chân anh làm anh mất thăng bằng té xuống tay anh chạm vào đống
thủy tinh của khách vừa làm bể chưa kịp dọn dẹp. Lam hoảng hồn máu đang
tuôn ra, cô vội vàng đỡ anh dậy.
Máu tuôn ra không ngừng, may mà không có miếng thủy tinh nào lọt vào, chỉ là vết thương hơi sâu. Cô chạy đi lấy hộp cứu thương ngồi xuống sát trùng và băng bó cho anh. Cô lúc này vô cùng lo lắng và có lỗi. Cô lo
lắng không nói lời nào, anh thì nhìn cô chằm chằm, cảm giác lúc này ấm
áp hơn bao giờ hết, được cô quan tâm lo lắng như vậy thậm chí rằng anh
không còn thấy đau. Sau khi khử trùng xong cô vẫn còn lo, nên cô reo lên nói với bà chủ :
-Dì Tâm ơi con với Khánh đi công chuyện đây 1 chút lát nữa tụi con về
Nói rồi cô kéo tay anh đi. Khánh nói:
-Nè đi đâu đấy, cô định đi chôn tay tôi ah!_Xem ra anh vẫn còn tâm
trạng đùa giỡn, khi cô nắm chặt tay còn lại của anh như thế này. Anh
thấy vui hơn bao giờ hết khi người con gái mình thích đang quan tâm lo
lắng cho anh 🙂
-Đi đến bệnh viện _Cô vẫn lo , vết thương chưa băng bó kĩ nên đến bệnh viện là tốt nhất
-Bệnh viện á!!!_Khánh reo lên, khi biết mình bị kéo đi đến bệnh viện