Đọc truyện Tôi Sống Cùng Hot Face – Chương 25: Anh là ai? Cô là ai? (8)
Trong bầu không khí căng thẳng của 2 người…thì bạn trẻ Khánh của chúng ta đã chạy sang tiệm nọ mua xiên que ăn :3
Vâng bạn trẻ ấy rất “yêu đời”!
Quay trở lại với hai con người đang “lâm li bi đát”…
-Ngày hôm đó là do anh say, anh không biết bản thân bị chuốc rượu…–
-Chuốc rượu? Anh đã phản bội tôi rồi! Anh còn muốn gì nữa?_Ngay khi nghe lí do biện minh đầy “ấu trĩ” đó chẳng hiểu sao mắt Lam lại nóng lên, rất nóng.
-Gần 1 năm rồi! Không cần nói nữa!_Lam mang theo cơn tức dồn nén trong lòng, cô quay lưng định rời đi
Nhưng có ai đó thật sự chẳng bao giờ muốn buông tha cô…không bao giờ muốn cô rời khỏi anh ta…
-Bạch Thiện Ngôn anh đủ chưa???_Lại bị kéo lại 1 lần nữa. Lần này Lam tức giận quát, giật tay ra khỏi tay Thiện Ngôn
Mắt Lam bắt đầu ứa nước mắt. Phải mất rất lâu cô mới thoát khỏi cú sốc ngày ấy…nhưng những hình ảnh ấy nó cứ ùa vào đầu cô. Thậm chí cô đã hi sinh chiếc điện thoại yêu quý của mình vì đã lỡ đập nát nó(khúc này ta muốn thêm phần hài hước vào thôi)
Nhìn thấy Lam muốn khóc, anh sót lắm. Anh chẳng kiềm chế được cơn đau đớn lòng mình. Thiện Ngôn đành tiến đến ôm chặt cô vào lòng, mặc cô vùng vẫy trốn tránh khỏi vòng tay ấm áp của anh, anh vẫn khư khư ôm cô không buông.
Đến khi Lam thật sự bình tĩnh, không kháng cự nữa thì anh nhẹ nhàng nói :
-Làm ơn! Dù em không nghe anh giải thích…nhưng hãy cho anh một cơ hội…Được theo đuổi em…Được yêu em 1 lần nữa…!
-Buông ra!_Lam ở trong lòng Thiện Ngôn nói, không nhanh không chậm, không nhịp điệu, không cảm xúc…Một câu nói vô hồn.
Khánh hí ha hí hửng mua một hộp xiên que về, tâm trạng anh hôm nay rất tốt…chẳng hiểu vì sao nữa :))
Anh quay lại quán mì đợi Lam thì xa xa anh thấy có bóng người đang ôm nhau…à không 1 nam đang ôm 1 nữ
Anh trề môi không quan tâm (Trai Ế mặc kẹ tất cả ). Định mở hộp ra ăn 1 xiên trước thì anh chợt giật người. Quay sang nhìn kĩ là 2 người lúc nãy
-Ôi thôi! Tưởng ai thì là Lam và chàng trai lúc nãy…Ể?!_Anh hồn nhiên nói rồi đột nhiên nhận ra có gì không ổn
Lam đã có bạn trai đâu, người kia là chàng trai lúc nãy mà nhỉ? Hình như cô ta không kháng cự, cũng chẳng ra vẻ phấn khích…Có chuyện rồi!
Nói sao nhỉ, mỗi khi tam trạng tốt Khánh hay đi lo chuyện bao đồng! Mà anh cũng đang tò mò 2 ngừơi đó như thế nào!
Thật trùng hợp khi Khánh đang bước tới thì nghe được tiếng Lam hét chẳng quá to :
-Buông tôi ra!!!
Thế là Khánh liền tiến lại nhanh hơn, giật Lam ra khỏi Thiện Ngôn
-Người ta đã bảo buông thì buông đi!
-Anh…anh…_Thiện Ngôn như bị cứng họng chả nói được.
Khánh nhìn sang Lam xem cô có sao không thf chỉ thấy đôi mắt đang đỏ ao, gương mặt tối đi như sắp có “bão”. Khánh hơi tức lại nói tiếp :
-Giữa đường giữa xá làm gì ôm con gái người ta lâu thế?!_Tưởng anh rủa mắng hay gì. Ai dè anh lại phang thêm một câu châm chọc khiến Lam mém phụt ra cười, nhưng thật may cô đã giấu nó xuống
-Đi đây! Ngày mai nhỏ thi rồi!_Khánh đặt tay lên đầu Lam (được nước lấn tới đây mà!) nghênh ngang nói. Rồi anh kéo Lam rời đi
Thiện Ngôn nhìn bóng lưng 2 người mà chẳng biết nên “khóc” hay nên ” cười”
~~
Đi được 1 quảng hơi xa Lam mới bình tĩnh lại…nhờ cây xiên quen của Khánh ._. (Mấy con người háu ăn! >