Đọc truyện Tôi Sống Cùng Hot Face – Chương 14: Bất ngờ! (2)
Ây chuyện là cô đang ngồi bấm điện thoại đột nhiên cái ai đó va vào cô làm cô hoảng hồn vung tay ra và vô tình làm đổ ly cafe…
-Đồ chết tiệt!_Cô tức giận, may mà chưa đổ vào người hay đổ vào điện thoại không thôi người đụng phải cô tới số rồi! Cô tức giận ngước lên nhìn thẳng vào gương mặt người đã đụng mình. Là 1 chàng trai, anh ta khá điển trai, bên lỗ tai trái còn đeo 1 cái bông tai màu đen trông rất ngầu và điều khiến cô thấy đặc biệt nhất là mái tóc…Là cái anh chàng có mái tóc màu đen xám lúc nãy đây mà! Ô, thì ra anh ta học cùng trường với cô à?! Thảo nào cô thấy anh ta trông quen quen
-Xin lỗi! Tôi đang vội!_Anh ta cúi người xin lỗi rồi định bỏ đi. Trông anh ta có vẻ vội vàng thật! Nhưng…chỉ có thế thôi ? Bộ xin lỗi là xong ư? Đâu có dễ dàng với Lam thế chứ!
-Anh đứng lại đây! Anh định không bồi thường à?!_Ngay khi anh ta vừa lướt qua cô, cô vội nắm chặt cổ tay anh ta lại. Cô tức giận nói.
Anh ta dừng lại rồi vội lấy trong túi áo ra tờ 50k rồi để trên bàn. Rồi cứ thế lạnh lùng bước đi…Nhưng bước còn chưa được nửa bước anh cảm giác có gì đó đau đau ở cổ tay đang kéo anh lại.
-Anh là người pha chế đúng không? Dù anh có bồi thường tiền lấy ai pha tôi uống nữa chứ?_Lam vẫn chưa chịu buông tha cái cổ tay anh ta. Cái cô cần là 1 ly cafe khác chứ cô không cần tiền. Dù anh ta có đưa tiền rồi lấy ai đi pha chứ? Cô đâu có khờ mà để anh ta rời đi sớm thế được.
-Cô phiền phức thật! Mai tôi đền cho!_Anh quay sang tức giận lườm cô gái đang nắm chặt cổ tay mình. Nhưng anh vẫn không quên tờ 50k trên bàn, anh vội dang tay lấy lại rồi nhét vào túi áo. Anh có quyền lấy lại mà, vì thứ cô ấy đòi là cafe chứ bộ?!
-Cái mố?! Anh ta vừa lấy lại tờ 50k ấy ư? Mặt dày thế không biết?!_Lam lầm bầm trong miệng rồi từ từ buông tay anh ta ra, cô ngước lên nói thêm :
-Được thôi! Không được nuốt lời đấy!
Anh ta cứ thế không trả lời rồi bước đi. Cái thể loại gì đây cơ chứ?! Lam tức giận há hốc mồm nhìn anh ta. Ở đây mà không có ai cô sẽ cho anh ta ăn vài đấm rồi!
-Anh Long ơi dọn giùm em chỗ này nhá!_Lam dọn tập vào trong balo rồi đứng dậy nói lớn với Long xong để tiền ở đó rồi rời đi.
Cô bước ra khỏi quán nhìn về hướng bên tay phải, con đường dẫn đến trường. Ây, sao anh ta cũng đi đường này? Anh ta cũng đến trường à? Trông dáng đi thong thả thế kia lấy gì mà “vội”!
Cô cứ thế đi phía sau anh, từng bước…từng bước…Anh ta hình như không để ý cô đi đằng sau. May thật!
…Vì trường cách đó không xa nên đi 1 lát cũng tới nơi. Từ xa cô đã thấy Châu đợi mình ở trước cổng. Gì chứ? Khi thấy anh ta lướt qua mặt Châu cuối gầm xuống có vẻ sợ sệt gì đấy! Đợi bóng anh ta đi xa 1 chút cô vội chạy lại bên Châu
-Má làm gì mà nãy mặt cúi gầm dị?_Cô chạy đến vỗ vai Châu làm Châu giật cả mình
-Cái con này! Mày học trong trường này 1 học kì rồi sao mà chậm tiêu thế?_Châu tức giận cốc vào đầu Lam 1 cái rõ đau rồi chống nạnh nói. Lam ôm đầu nhăn nhó nói :
-Tao đâu có rảnh đi bà tám mấy cái chuyện ruồi bu như mày?!
-Ô hô “ruồi bu” con khỉ khô này!
-Sao nói tao nghe? Thằng đó ông nội mày hay gì?_Lam cười đùa rồi quay vào vấn đề chính nhưng cũng không quên châm chọc Châu
-Cái con này! Người ta là Hội trưởng Hội học sinh trường mình đấy!_Châu bắt đầu lên giọng ra vẻ ta đây. Thì ra là Hội trưởng Hội học sinh cơ á?! Ôi trông anh ta cứ như 1 “học sinh cá biệt” thế mà là Hội trưởng Hội học sinh. Mà cô không biết mặt anh ta cũng phải thôi! Mọi chuyện cô thấy toàn Phó hội trưởng thực hiện còn anh ta chỉ việc đứng tên cho có, thậm chí bài phát biểu đầu năm hay vào các ngày lễ, cuộc thi do trường đề ra thì anh ta còn chả thèm lên đọc mà để cho người khác lên,…kiểu như “người giấu mặt” nắm mọi quyền hành phía sau lưng Phó hội trưởng…Nghĩ đến đây làm cô thấy rợn người
-Tiếp! Tiếp_Cô động viên Châu nói tiếp về anh ta, cô đây cũng khá tò mò mà!
-Mày biết năm ngoái ai đứng thứ 2 với số điểm gần như tuyệt đối trong trường không?_Đương nhiên là Lam biết chứ! Thậm chứ họ tên, số điểm ở các môn cô đều thuộc lào lào ấy! Nhưng nếu Châu đã hỏi như vậy thì chẳng lẽ…
-Biết!_Lam gật đầu lia lịa
-Đúng vậy! Là tên đó đấy!_Châu hất mũi tự tin nói.
-Ồ!_Lam gật gù trầm trồ. Vậy thì anh ta năm nay sẽ đứng vị trí số 1 rồi! Vì người giỏi nhất là Khánh đã rời trường và tốt nghiệp thì kiểu gì thứ hạng anh ta cũng được đẩy lên thôi!
-Haiz…tới tao kể mày nghe chuyện này…_Cô bắt đầu than thở kể cho Châu nghe chuyện ở quán cafe.
Họ cứ vừa đi vừa nói luyên thuyên không ngừng (“bà 8” có khác =.=) đến khi vào tận lớp học lúc nào không hay! Thấy 2 cô gái chúng ta có vẻ “xôm” thì 1 cô gái khác từ xa chạy lại chào hỏi
-2 đứa bây nói gì vậy? Kể tao nghe với!_Nguyệt chạy lại mừng rỡ với 2 cô bạn. Nguyệt cũng khá thân với Châu và Lam nhưng không thân bằng 2 đứa nó thôi! À mà, cái miệng cô Nguyệt này không vừa…cái lớp này xôm tụ toàn dân nhiều chuyện không hà…bởi vậy ít nói cỡ nào thì nó cũng biến thành “bà 8” thôi!
-À chuyện là…_Châu bắt đầu kể lại câu chuyện lúc nãy cô và thấy tên đó trước cổng trường rồi đến chuyện Lam kể rằng Lam gặp tên đó ở quán cafe
Có vẻ Nguyệt rất chịu lắng nghe, Châu kể tới đâu là chăm chú đến đó (mệt lỗ tai hok? :))…và vâng câu chuyện nó vừa hết thì Nguyệt nhảy vào phán ngay 1 câu:
-Này người ta là con nhà giàu đấy! Sao làm thêm ở quán cafe được? Có khi nào nhầm người hông?
-Há há!_Lam giật mình.Cái giề “con nhà giàu”?! Lam nghe mà muốn sặc dù trong họng chẳng có nước cũng chẳng có đồ ăn.Cô lăn ra cười ngả nghiêng. Thậm chí anh ta còn keo kiệt lấy lại tờ 50k bồi thường cho cô nữa chứ! “Nhà giàu” cái cù lôi ấy!
-Ha ha! Không thể nào tên keo kiệt như tên đó…!_Châu cũng lăn ra cười. Rõ ràng cô cũng kể rất rõ ràng chi tiết anh ta giật lại tiền mà. Nhưng thông tin từ Nguyệt chẳng bao giờ sai cả…Châu đổi sắc mặt, cô trở nên nghiêm túc hơn
-Ế! Anh ta khá lạnh lùng nên chẳng ai hiểu rõ anh ta! Lỡ khi nào anh ta là 1 người keo kiệt sẵn có không?_Nguyệt phân bua
-Cũng đúng!…Thế sao anh ta đi làm thêm nhỉ?_Châu gãi cằm ra vẻ suy đoán
“Reng…Reng..”_Ngay khi cô vừa dứt câu thì tiếng chuông trường reo lên. Cả 3 vội về chỗ mình ngồi và câu chuyện cứ thế kết thúc tại đây.