Bạn đang đọc Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu: Chương 4
Chương 4
-Năm nay, lớp chúng ta có học sinh mới. Bạn tên là Hoàng Bảo Kiến Kha. Kha vừa mới từ Mĩ về nước. Có gì các em phải giúp đỡ cho bạn.
Cô Hồng giới thiệu hắn với cả lớp, sau đó là một tràng vỗ tay thật dài. Thế nhưng hắn vẫn kiệm lời, chẳng chịu nói gì, chỉ gật đầu chào cho có lệ rồi nghe lời cô vễ chỗ ngồi. Tôi hơi nhíu mày nhìn hắn, phát hiện hắn chẳng chú ý đến ai, cũng chẳng chú ý đến tôi. Có hai khả năng: một chính là hắn quá cao ngạo không coi ai ra gì, hai là sống quá nội tâm. Tôi thấy có vẻ khả năng thứ hai đúng hơn. Vì tôi có thể thấy hắn luôn rất cô đơn. Có thể là do cảm giác, hoặc do tôi cũng lúc trước tôi cũng từng vậy nên hiểu được. Tôi nghĩ nghĩ rồi lấy cây bút khều khều hắn. Hắn có vẻ hơi khó chịu quay qua nhìn tôi chằm chằm. Tự nhiên tôi thấy á khẩu không Nói gì được mà ngồi cười ngây ngô. Hắn hơi nhếch khoé miệng rồi lại quay đầu lại không thèm nhìn tôi nữa. Đây là thái độ gì vậy chứ? Chẳng lẽ tôi đoán sai, hắn chính là thuộc khả năng thứ nhất: kiêu ngạo không coi ai ra gì sao? Nếu vậy có lẽ chuyện này không dễ như tôi nghĩ rồi. Người như hắn ánh mắt rất cao có chịu nhìn đến tôi không? Chắc chắn không rồi. Có lẽ người ta thích mấy cô bé xinh như người mẫu. Đời nào để ý tới tôi chứ? Tôi bất mãn không thèm nhìn hắn nữa. Và thế là bỏ luôn cái suy nghĩ ra chơi dẫn hắn đi tham quan trường. Hừ!!!
Sự thật chứng minh dù tôi có bỏ ý nghĩ dẩn hắn đi vài vòng quanh trường học hay không đều không quan trọng vì hắn-cái tên đáng ghét kia đang nằm dài ra bàn mà ngủ. Thiếu ngủ lắm à? Tối qua thức khuya ăn trộm chắc? Đã vậy khi lấy tay khều vai hắn còn bị hắn xua như xua ruồi muỗi nữa. Chẳng lẽ ngủ thật rồi à? Thôi thì ngủ đi.
Tôi không còn gì để nói nữa… Sao tôi lại thích người này chứ?
*************
Lần đầu tiên tôi gặp hắn cách đây không lâu. Hôm đó, tôi hẹn với Diễm và Thảo đi chơi. Ba đứa hẹn nhau ở trước quán trà sữa. Tôi đến sớm nên đứng trước cửa quán chờ. Đang đứng tự kỉ một mình, bỗng dưng liếc mắt về một hướng nào đó. Tôi nhìn thấy mốt người con trai đang ở phần đường đối diện, đang ngồi trên ghế sau của chiếc xe đạp, mắt đăm chiêu nhìn về một điểm nào đó không rõ. Hắn không phải là đẹp trai lắm hay thuộc dạng nổi bật gì, mà có thể nói là rất dễ nhìn, rất nam tính, rất mạnh mẽ. Nếu so ra thì còn không bằng Hưng. Nhưng không hiểu sao hắn có thể thu hút ánh mắt của tôi đến vài phút đồng hồ. Phút chốc tôi có cảm giác như là từ người của hắn tỏa ra những tia nắng ấm áp dịu dàng. Ngu ngơ một hồi mới tự gõ vào đầu mình mấy cái, chắc là trời hôm nay nắng quá nên ảnh hưởng đến đầu óc của mình. Khi tôi đã hoàn toàn trấn tĩnh thì không kiềm được liếc mắt lại phía đó lần nữa. Mấy tia nắng ấm áp không thấy đâu nữa, như tôi nói là trong “phút chốc”, vì quả thật là hắn không có vẻ gì dịu dàng thân thiện, nhưng toát ra sự cô đơn rất mơ hồ. Làm tôi nghĩ có khi mình nhìn nhầm. Sau đó tôi vẫn chưa xác định rõ ràng thì Diễm đã đến và kéo tôi vào trong quán. Tôi còn quay đầu nhìn hắn lần cuối cùng, chỉ thấy người ta đã quay lưng về phía mình, leo lên xe chầm chậm đạp đi mất. Trong lòng lúc đó tự nhiên dâng lên cảm giác kì lạ khó tả. Không rõ nó là gì nhưng nó đến nhanh và đi cũng nhanh.
Sau đó tôi còn gặp hắn ở đó vài lần, nhưng cũng không lần nào tới bắt chuyện cả. Cảm giác kì lạ đó cũng ngày càng gia tăng. Tôi có thể đứng đó ngây ngốc nhìn một người xa lạ cả nửa tiếng đồng hồ, khi người ta đã chạy xe đi vẫn còn ngơ ngác. Trong phút chốc đó tôi lại cảm thấy một sự quen thuộc trong quá khứ…… đã qua đi từ rất lâu rồi.
****************
Hôm nay là ngày khai giảng, tôi định đi lên đầu hàng lấy ghế xuống dưới ngồi thì:
-Kha, ở đây nè.
Cô bạn lớp trưởng không kiêng dè hô lớn, nhất thời ai cũng quay lại nhìn cô ta nhưng cô ta không hề ngại ngùng mà cứ tiếp tục vẫy vẫy tay với tôi. Tiếp đó ai cũng chuyển hướng quay sang nhìn tôi. Ngại thật!!
Hết cách, tôi bước lại chỗ cô ta, ngồi xuống cái ghế đã được chuẩn bị. Cô ta lại ríu rít hỏi:
-Nè, sao đi trễ vậy?
Tôi cũng không muốn bị nói là người bất lịch sự nên ậm ừ trả lời là dậy trễ cho qua. Thực tế là tôi đi từ sớm nhưng giữa đường xe đạp của tôi bị thủng bánh phải đi vá lại. Đúng là quá xui xẻo.
-Ăn sáng chưa. Tôi với cậu cùng đi ăn.
Cho xin đi. Lúc nãy ở nhà đã ăn nhiều lắm rồi. Giờ mà ăn nữa thì bể bụng mất thôi. Thế là tôi bảo ăn rồi. Nhưng cô ta vẫn cứ luyên thuyên đủ điều.
-Nghe nói cậu đi du học nên Mĩ hả? Bên đó thế nào? Trường học chắc đẹp lắm phải không? Có nhiều người đẹp không?
-Bên đó mỗi ngày cậu ăn gì? Nghe nói bên đó ăn sáng toàn bánh mì sandwich với bơ chắc ngán lắm nhỉ?…
-Chương trình học bên đó thế nào? Chắc cũng giống Việt Nam thôi nhỉ? Mấy cái hằng đẳng thức với hàm số lượng giác gì đó?
-Nè, cậu sao ít nói thế hả? Nói nhiều một chút sẽ chết hả?
…
-Hai em kia, trong giờ chào cờ mà cứ nói chuyện là sao hả? Lễ kết thúc lên phòng giám thị cho tôi.-thầy giám thị nói
-Được rồi, hôm nay em mới đi học lần đầu cô tha, không ghi tên trong sổ kỉ luật trường, nhưng phải nhớ không được nói chuyện nữa. Em bị thầy giám thị bắt trong giờ chào cờ nên cũng không thể không bị phạt. Về chép phạt nội quy trường 5 lần tiết sau nộp cho cô.-giáo viên chủ nhiệm nói
-Xin lỗi nha. Tôi không cố ý làm cậu bị phạt đâu. Nhưng mà cậu đừng lo, có tôi bị phạt chung với cậu nè. Tôi còn phải chép phạt gấp đôi cậu nữa đó.-con nhỏ đáng ghét đó nói.
….T.T…Sáng ra đường chắc hẳn quên xem ngày.