Bạn đang đọc Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu: Chương 34
Chương 34
-A1 vô địch! A1 chiến thắng!
-A1 vô địch!
-Hà Vũ, bà tuyệt lắm.
-Lớp trưởng, bà là số một….
Con nhỏ nào đó ở trong sân được khen khoái chí cười tít mắt, mặt dày hướng về phía cả lớp đang đứng cổ vũ mà nói:
-Tôi biết. Cám ơn.-nói xong còn đứng vuốt tay, giơ hai ngón tay làm kí hiệu chữ V lên.
-Biết cái đầu bà. Đồ tự mãn.-cả lớp đồng thanh.
Vừa rồi tôi đang ngủ nướng ở nhà thì có người gọi điện làm tan biến mộng đẹp của mình. Tức mình chửi người ta vài câu. Kết quả là lại bị chửi ột trận tàn xác, cuối cùng bị “người nào đó” bắt dẫn xác lên trường xem thi bóng rổ. Vừa xem mà vừa ngáp dài ngáp ngắn. Tối hôm qua thức khuya xem phim, cứ tưởng sáng nay được ngủ bù, ai ngờ ngày duy nhất được ngủ nướng trong tuần cũng bị nhẫn tâm tước đoạt. Cũng may được an ủi một cái là trận bóng cũng khá đặc sắc, không đến nổi khiến người ta bỏ về. Tụi con gái lớp tôi cũng vinh quang đạt được giải nhất bóng rổ toàn trường.
-Sao, thấy tôi giỏi không?-vừa ra khỏi sân là Hà Vũ chạy ngay tới chỗ tôi ríu rít, không để ý những người khác đang tò mò quan sát, thậm chí cô ta còn quàng tay qua vai tôi. Tôi bực bội hất tay cô ta xuống, chột dạ nhìn xung quanh. Ngay sau đó Hà Vũ lại tiếp tục sáp lại gần.
-Cậu mau thưởng cho tôi đi.
Tôi cảm thấy cơ mặt mình đơ ra, khoé môi giật giật, nhỏ giọng nói:
-Thưởng… cậu muốn thưởng… cái gì chứ?
Người kia mặt dày không kiên kị đang ở nơi công cộng mà nghiêng khuôn mặt về phía tôi, giơ ngón tay chỉ chỉ lên một nên má. Tôi không nghĩ nhiều kí cho ” nhỏ đáng ghét” một cái lên đầu.
-Thưởng, thưởng cái đầu của cậu. Nằm mơ.
Hà Vũ xoa xoa đầu, ánh mắt uất ức nhìn tôi, cứ như tôi đang bắt nạt cô ta vậy. Đưa mắt nhìn một phía khác, chợt thấy một đám lớp tôi đang nhìn về phía chúng tôi, che miệng cười, thì thầm với nhau cái gì đó. Thấy ánh mắt của tôi bắn tới cũng không quay đi mà ngược lại có đứa lại giơ ngón cái, có đưa lại đưa tay làm biểu tượng cổ vũ, có đứa lại vẻ mặt thông cảm. Tự dưng cảm thấy rất quẫn.
-Cậu không thưởng thì thôi. Để tôi mời cậu đi ăn một bữa ăn mừng chiến thắng với tụi này.-cô ta lại cầm tay phải của tôi, mở miệng nói, mặt nịnh nọt. Tôi vừa quay đầu lại nhìn thì bỗng nghe có tiếng xôn xao đằng sau, nhìn lại thì thấy cả đám đang xúm lại xem cái gì đó trong điện thoại. Là chụp hình sao? Chụp cái gì mà chụp? Cảm giác khoé miệng đang run rẩy, máu nóng vọt thẳng lên đầu, hét lớn:
-Mấy người đang làm gì thế hả?-nói xong định lao tới nhưng lại bị kéo lại, “nhỏ đáng ghét” vẫn chưa buông tay tôi, mấy đứa kia thấy tôi hét cũng ngây ngẩn, nhìn thấy mặt tôi, run rẩy kéo nhau đi, không dám quay đầu lại. Sau đó tôi cảm thấy có người đang xoa xoa tay phải của tôi, nói “bình tĩnh”. Trong người cũng còn đang tức, lớn giọng nói:
-Tất cả là tại cậu đấy. Cậu cố ý làm tụi nó hiểu nhầm phải không?
Nói xong thấy mặt Hà Vũ hơi đỏ, uỷ khuất cúi mặt xuống, không nói lời nào, mũi chân trái di di trên mặt đất. Thấy vậy tôi cũng không trách nữa, miễn cưỡng nói:
-Được rồi. Không phải nói muốn đi ăn mừng sao?-sáng tới giờ tôi vẫn chưa ăn gì. Bụng sắp dán cả vào lưng rồi.
Cô ta ngẩng đầu lên, giơ tay chỉ chỉ một hướng, vô cùng vô tội nói:
-Tụi nó bị cậu doạ sợ chạy mất hết rồi, còn ăn mừng cái gì nữa?
Tôi vò đầu, tụi nó không ăn nhưng tôi vẫn phải ăn chứ. Chẳng lẽ tự mình đi ăn không đuợc sao?
-Như vậy sẽ không có ai trả tiền.
Đi chết đi! Giờ này còn lo không có ai trả tiền nữa. Không nhiều lời tôi dùng sức kéo luôn “nhỏ đáng ghét” đi, mặc cho cô ta la hét.
-Nè, ai sẽ trả tiền chứ?
-Cậu trả/.-tôi lạnh lùng đáp lại
-Tại sao phải là tôi chứ?
-Cậu nói là mời tôi ăn.
-Tôi đâu có nói sẽ trả tiền. Ý tôi là đi ăn với lớp, trích tiền quỹ ra trả cơ.-người nào đó vẫn ra sức chống cự, không để tôi lôi đi.
-Cùng lắm thì tôi trả. Đi nhanh đi. Tôi chưa có ăn gì sáng giờ.
Hà Vũ lại nhảy dựng lên, thái độ thay đổi 360 độ:
-Cậu trả hả? Không được, không được. Làm sao tôi nỡ để cậu trả tiền chứ? Cứ để tôi trả, tôi trả cho. Tôi đang theo đuổi cậu đó nha. Cậu đừng có quên.-sau đó đường đường chính chính nắm tay tôi kéo đi. Tôi dở khóc dở cười.
Sau đó nữa thật sự là một hồi cãi lộn về vấn đề ai trả tiền. “Nhỏ đáng ghét” nhất quyết đòi thanh toán trong khi tôi không muốn mình là một đứa con trai mà lại để con gái phải trả tiền, dù cho người đó có phải là bạn gái của mình hay không đi nữa. Mãi đến khi chủ quán bực mình lên tiếng thì hai đứa mới ngưng lại, mạnh người nào người nấy tự xử phần của mình.
Lúc tôi ra ngoài lấy xe thì Hà Vũ vẫn còn ở bên trong chờ tiền thối. Tôi dắt xe đi một quãng, ngoái đầu vào trong xem cô nhóc đó đã xong chưa, không ngờ lại để xe đâm vào người khác. Tôi giật mình quay lại, thì ra là con gái, hơn nữa còn mặc đồng phục thể dục trường mình, phù hiệu bên ngực trái in lớp 10. Cô nhóc có dáng người nhỏ bé, tóc thắt thành hai bím tuỳ ý rơi trên vai, không cao lắm, chỉ khoảng 1 mét rưỡi. Ly nước của cô nhóc đã bị rớt xuống đất, may là không văng lên quần áo, mà cái ống quần màu xanh đen có in một dấu bánh xe, chắc hẳn đó là thành quả của tôi rồi. Ái ngại nói câu “xin lỗi”, sau đó hỏi xem có muốn tôi đền tiền ly nước không. Chỉ thấy người ta dịu dàng nói “không sao”, bằng một giọng vô cùng ngọt ngào, mỉm cười nhìn tôi, sau đó gật đầu một cái đi vào trong quán. Tôi vô thức nhìn theo cái bóng dáng nhỏ bé ấy, không phát hiện “nhỏ đáng ghét” đã đứng bên cạnh từ khi nào, hung hăng đá vào chân tôi một cái, lớn giọng nói:
-Nhìn cái gì mà nhìn. Thấy gái đẹp là tươm tướp tươm tướp. Đi thôi.-rồi lôi tôi vừa từ trong mộng tỉnh lại đi khỏi đó, về nhà.