Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 97: Untitled Part 97
Hàm Vũ Phong trở về trụ sở của mình ngay sau khi đưa Vũ Lục Hàn về nhà. Ngoại trừ Triệu Dương, Hoàng Lâm, Trần Hải Minh, Triệu Minh và Chu Bạch Thảo đều đang ở nhà Vũ Lục Hàn, cùng với ông Vũ. Hắn nhờ Triệu Minh và Chu Bạch Thảo chăm sóc Vũ Lục Hàn, còn Thư Sinh và Tóc Đỏ tự nguyện ở lại chăm sóc cho ông Vũ. Hàm Vũ Phong nói có việc rất quan trọng cần phải giải quyết, yêu cầu Juliano thay mình ở lại phòng khi có chuyện cần kíp. Những lời Vũ Lục Hàn nói với hắn trên xe vẫn còn in rõ trong trí óc hắn. Phải làm rõ chuyện này, và hắn đã biết cần phải bắt đầu từ đâu.
“Luật sư Hà đã tới, thưa ngài”, Ronnie nói qua điện thoại nội bộ. Chỉ vài phút sau, luật sư trẻ họ Hà xuất hiện trước cửa phòng làm việc của chủ tịch Adam, bắt tay hắn, tỏ rõ sự quen biết.
“Lâu lắm rồi mới thấy chủ tịch Adam cần đến luật sư”, luật sư Hà cười nói. Khóe miệng hắn tuy có nhếch lên nhè nhẹ, nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy hắn đang cười. Hắn ngay lập tức rút ra một tập hồ sơ, bên trong có đủ loại giấy tờ và đặt trước mặt luật sư của mình. Luật sư Hà cẩn thận đọc từng tờ một, hai lần, sau khi đọc xong mới đặt câu hỏi:
“Anh thật sự muốn thu hồi căn hộ này mà không có sự đồng ý của người đang thuê?”
“Phải. Tôi có quyền thu hồi sau ba tháng người thuê không chi trả tiền thuê căn hộ. Đây là điều khoản ghi rõ trong hợp đồng thuê nhà, chúng tôi muốn dựa vào đó để thu hồi lại và yêu cầu đền bù thỏa đáng.”
“Chuyện này đơn giản thôi”, luật sư đọc lại một lần nữa, “Nhưng còn việc khởi tố này là sao?”
“Là tôi phát hiện người chủ căn hộ của mình có hành vi trái pháp luật. Tôi có thể đưa ra cáo buộc của mình chứ?”
“Tất nhiên… Nhưng không có bằng chứng…”, luật sư họ Hà nhíu mày, “Không thể tố cáo một người mà không có bằng chứng, họ có thể kiện đấy.”
“Tôi hiểu về luật tố tụng hình sự”, hắn lạnh lùng trả lời, “Tôi cũng đang tìm bằng chứng. Tôi có thể làm gì để đẩy nhanh việc tố giác tội phạm?”
“Trong phạm vi hai mươi ngày kể từ ngày nhận được tố giác tội phạm, cơ quan điều tra sẽ phải kiểm tra, xác minh nguồn tin và quyết định có khởi tố thành vụ án hình sự hay không. Nếu anh không có bằng chứng chắc chắn trong tay, dù có tố giác cũng chưa chắc sẽ khởi tố hình sự. Và nếu người anh muốn tố giác có dấu hiệu tội phạm, anh mới có thể tố giác. Chính xác thì người chủ căn hộ của anh đã phạm tội gì?”
“Ngộ sát.”
“Do tự vệ?”
“Không, là việc thấy hành vi của mình có thể gây ra hậu quả chết người nhưng cho rằng hậu quả đó sẽ không xảy ra, hoặc có thể ngăn cản.”
“Nếu như vậy thì đã cấu thành vi phạm pháp luật rồi…”, luật sư Hà tựa mình vào ghế, “Có thể cho rằng đó là lỗi vô ý do quá tự tin. Nhưng còn động cơ và mục đích? Nếu anh tìm được động cơ, mục đích, và quan trọng là bằng chứng, thì anh có thể tố cáo người đó về tội ngộ sát. Mức phạt có thể là tù sáu tháng đến năm năm.”
“Tôi không muốn tố giác hành vi vô ý giết người.”
“Nhưng như vậy là vô ý giết người còn gì? Anh không tố giác tội danh ấy thì tố giác về cái gì?”, người luật sự thảng thốt hô lên, nhìn ngài chủ tịch trước mặt mình với vẻ mặt vô cùng bất ngờ.
“Tôi muốn tố cáo cô ta về tội cố ý phạm tội”, Hàm Vũ Phong lạnh lùng trả lời. Luật sư Hà tròn mắt lên nhìn hắn như thể không tin vào tai mình.
“Ngài Adam, tôi là luật sư được ngài tín nhiệm đã nhiều năm. Không lẽ ngài vẫn không thừa nhận năng lực pháp lý của tôi?”
“Bình tĩnh nào”, và hắn bình tĩnh nhìn luật sư của mình, “Người phạm tội thấy trước hành vi của mình gây nguy hiểm, thấy trước hậu quả của hành vi có thể xảy ra, tuy không mong muốn nhưng vẫn có ý thức để mặc cho hậu quả xảy ra. Chính xác là cố ý phạm tội có dự mưu, trước khi thực hiện hành vi phạm tội đã suy nghĩ, tính toán cẩn thận mới bắt tay vào thực hiện. Nếu câu chuyện theo chiều hướng như vậy, tôi có thể tố giác về tội danh cố ý giết người được chứ?”
“Anh nói không sai, đó là tội cố ý phạm tội”, luật sư Hà toát mồ hôi nhìn hắn, chưa bao giờ gặp thân chủ nào như hắn, “Nhưng rốt cuộc người mà anh muốn tố giác đã phạm tội thế nào, tại sao từ ngộ sát lại chuyển sang thành cố ý phạm tội được?”
“Tôi chưa tìm được bằng chứng. Nhưng tôi tin rằng cô ta có ý đồ đe dọa tính mạng của gia đình bạn gái tôi, dẫn đến một người trong gia đình tử vong.”
“Ôi, tôi rất tiếc!”, người luật sư bất ngờ thốt lên khi thấy ánh mắt phảng phất đau buồn u ám của hắn. Luật sư Hà lúc này mới biết ngài Adam đã có bạn gái, tuy không phải thời điểm thích hợp để thắc mắc về việc này. “Người đã tử vong mất như thế nào?”
“Do suy tim. Vốn bà ấy có tình trạng bệnh không tốt, nhưng một tuần trước đã được chuẩn đoán là đang dần phục hồi. Đêm qua bạn gái tôi nghi ngờ căn hộ của gia đình cô ấy bị đột nhập, đó cũng có thể là lí do khiến mẹ cô ấy bị suy tim và tử vong. Rất có thể bà ấy đã chứng kiến một việc gì đó quá đỗi bất ngờ và kinh hãi, bị nhồi máu cơ tim. Tôi biết người phải chịu trách nhiệm cho cái chết của bà ấy, nhưng tôi chưa có chứng cứ. Không rõ cô ta trực tiếp ra tay hay chỉ là gián tiếp, tôi vẫn mong anh có thể giúp tôi đảm bảo khởi tố được cô gái đó với tội danh cố ý giết người. Tôi sẽ tìm được bằng chứng…”
“Việc này, nếu anh tìm được bằng chứng đủ để thuyết phục Viện kiểm sát truy tố thành vụ án, thì tôi có thể làm mọi khả năng để người bị tố cáo nhận bản án xứng đáng, cao nhất là mười lăm năm, nếu anh muốn.”
Hàm Vũ Phong chống cằm suy tư. Mười lăm năm. Hắn muốn cô gái đó phải trả giá cho mọi hành động của mình, nhưng mười lăm năm là cả một quãng đường dài. Hắn thật sư không nhẫn tâm đến mức ấy; thực chất, hắn muốn cô ta tỉnh ngộ và thay đổi. Nhưng hắn đã tạo điều kiện rất nhiều cho cô ta, thậm chí hắn còn nói, nếu không thể tự kiếm việc làm, hắn sẵn sàng thu nhận cô vào Tập đoàn của mình, đương nhiên chỉ là chức vụ nhỏ bé. Vương Vũ Lam không đồng tình với hắn, cô ta luôn muốn nhiều hơn. Hắn chỉ muốn nói hắn đã cố hết sức mình, chỉ vì hắn đã yêu cô ta, ít nhất chín năm trời, dù tám năm hắn luôn chìm trong đau khổ và nhung nhớ. Hắn đã cứu vớt rất nhiều người lạ mặt, nên hắn cũng muốn giúp đỡ nhiều hơn với người hắn từng yêu. Vậy mà, có những người thường không biết trân trọng những gì mình đang có.
“Mức án thấp nhất cho tội cố ý giết người là gì?”
“Theo như miêu tả của anh, có lẽ chỉ có thể xử phạt theo mức hình phạt bảy đến mười lăm năm tù giam.”
Hắn một lần nữa im lặng, như để những lời vừa rồi của luật sư ngấm dần vào bộ nhớ của mình.
“Tám năm tù giam”, hắn kết luận.
Hắn đã không thể thoát ra khỏi mối tình đầu của mình suốt tám năm trời. Hắn sẽ trả lại ả tám năm chờ đợi trong đau khổ, trong hơi rượu và con tim bị đóng băng của mình. Dù rằng hắn không biết, như vậy có là quá nặng đối với cô ta.
“Được thôi, tôi sẽ làm hết khả năng của mình”, luật sư Hà gấp tập hồ sơ lại, nhìn hắn. Hàm Vũ Phong đứng dậy, cùng lúc người luật sư cũng lịch sự cất ngay chồng tài liệu hắn đưa vào trong chiếc cặp da màu đen, khóa lại cẩn thận và đứng dậy bắt tay hắn.
“Mất bao lâu để anh cần đến bằng chứng?”
“Càng sớm càng tốt, ngài Adam ạ.”
“Ba ngày nữa, tôi sẽ thu thập và gửi đến cho anh”, hắn nhìn thẳng vào mắt vị luật sư. Anh ta hơi rùng mình bởi không chỉ có sự nghiêm túc thường nhật, trong mắt hắn còn phảng phất một vài tia lạnh lẽo hỗn độn.
“Chào ngài Adam.”
Luật sư Hà bước ra, chào cô thư kí Ronnie như một thói quen, rồi được hắn tiễn đến tận thang máy. Hắn lặng lẽ nhìn cửa thang máy đóng lại, vẫn còn đứng thất thần ở đó một lúc lâu.
Sau khi bà Vũ mất, Vũ Lục Hàn luôn ở nhà. Và Hàm Vũ Phong luôn ở cạnh cô.
Căn nhà hai tầng khép nép giữa con ngõ nhỏ bỗng nhiên trầm lặng hẳn. Một số người hàng xóm quanh đó đã sang chia buồn, hai vợ chồng họ Trương khóc lớn nhất, khóc to hơn cả bố con cô. Những người không biết hắn là ai, đến nhà cô thắp hương cho mẹ cô đều quay lại nhìn hắn một hồi nhưng không dám thắc mắc. Một chàng trai tây quấn khăn tang, giống như người nhà họ Vũ nhưng lại không phải người nhà họ Vũ. Ông Vũ dường như nhờ cậy cả vào hắn, ông như già đi và lặng lẽ hẳn đi sau khi vợ qua đời. Vũ Lục Hàn không khóc nhiều trước mặt mọi người, trước mặt bố. Bạn của hắn,và bạn của cô, Trần Hải Minh, Hoàng Lâm, Triệu Minh, Chu Bạch Thảo, bọn họ cũng thay gia chủ chào người ta vào thắp hương. Chu Bạch Thảo và Triệu Minh giúp đỡ cô rất nhiều, khiến cô phần nào thấy được an ủi. Đã hơn một phần năm cuộc đời mình, cô luôn cô đơn và không có ai bên cạnh. Thế nhưng lúc này, khi cô mất đi một nửa điểm tựa trong trái tim, những người bạn thật sự lại xuất hiện và cùng nhau trở thành điểm tựa của cô. Và, quan trọng nhất, chính là chàng trai con lai đang ngồi cạnh cô lúc này. Người này từ lúc xuất hiện, khiến cuộc đời cô bất ngờ rẽ ngoặt dữ dội. Cũng người này, đến tận bây giờ, lại là người cô cần nhất.
Những người cuối cùng bước vào thắp hương cho mẹ cô ngày hôm đó, muộn nhất, là gia đình Bộ trưởng Từ Dục. Từ Thiên không nhìn vào mắt cô từ lúc anh cùng bố mẹ đi qua ngưỡng cửa nhà cô. Ông Bộ trưởng và vợ đã hoãn mọi công việc khi nghe tin báo từ Từ Thiên, ông thậm chí cùng vợ ngồi nán lại rất lâu bên bố cô, an ủi và động viên rất nhiều. Từ Thiên lặng lẽ đứng nhìn di ảnh của bà Vũ, dù Vũ Lục Hàn đứng ngay bên cạnh mình, cũng không nhìn, cũng chẳng nói. Anh hổ thẹn với bản thân. Lần đầu tiên trong nhiều năm theo đuổi ngành Y, anh lại có suy nghĩ bản thân không xứng đáng với nghề này. Anh đã không cứu được người đáng lẽ anh phải bảo vệ được nhất. Anh đã không làm được điều mà anh nói với cô, anh sẽ chăm sóc mẹ cô như chăm sóc người mẹ thứ hai của mình. Anh để vuột mất bà, trong tay mình. Không thể làm gì, ngoài bất lực nhìn bà thanh thản nhắm mắt, nghe âm thanh ngoa ngoắt chói tai của điện tim đồ xuyên thẳng qua màng nhĩ, âm thanh chấm dứt sự sống, âm thanh của sự thất bại.
Vũ Lục Hàn quay sang nhìn hắn. Cô nhận ra hắn cũng đang nhìn mình. Một sự trao đổi qua ánh mắt. Dù cô chưa kịp lên tiếng, hắn đã mỉm cười và quay đi lo chuyện khác. Còn cô với Từ Thiên, cô không ngần ngại mà tiến lên đứng bên cạnh anh, mặt hướng về phía mẹ, không nhìn anh vì biết anh sẽ không đáp lại mình.
“Anh lại đang nghĩ những thứ kiểu như…. Vì mình mà bác ấy mất. Mình thật vô dụng. Mình thật kém cỏi. Mình đã thất bại…”
“Em nghĩ vậy sao?”, Từ Thiên đáp, mắt vẫn hướng lên khung ảnh viền băng tang. Vũ Lục Hàn chậm chạp nắm nhẹ lấy tay anh.
“Mẹ, đây là Từ Thiên, anh ấy đến chào mẹ”, cô không đáp lời anh, thay vào đó nhìn bức ảnh như đang thật sự nói chuyện với mẹ của mình, “Mẹ hiểu Từ Thiên đúng không? Anh ấy là một bác sĩ giỏi. Anh ấy đã ghép tim thành công cho mẹ, chỉ là trái tim của người ta không bao la được như trái tim của mẹ. Mẹ à, anh ấy ngốc lắm, anh ấy là bác sĩ mà không hiểu được điều đó. Anh ấy cũng không tinh tế lắm, mẹ nhỉ? Từ Thiên đòi làm bác sĩ riêng cho mẹ đấy, nên ca phẫu thuật vừa rồi, anh ấy không hề lấy của bố con con chút phí nào. Anh ấy còn đề nghị bệnh viện cử hành tang lễ cho mẹ. Anh ấy cứ lo mẹ trách anh ấy tay nghề kém, để mẹ một mình đi trước. Ôi, mấy bác sĩ chuyên khoa tim mà biết anh ấy tự trách bản thân như thế, mấy ông ấy sẽ tự động xin thôi việc mất…”, Vũ Lục Hàn khúc khích cười, chẳng giống như đang ở trong một đám tang, “Mẹ, mẹ có thấy Từ Thiên buồn cười không? Con biết mẹ cũng thấy thế mà, mẹ quý anh ấy lắm… Mẹ sẽ chẳng bao giờ trách Từ Thiên đâu, phải không…?”
Bỗng dưng mắt cô lại long lanh nước. Nhưng cô không hề khóc. Cô không khóc một tí nào. Cô phải là người cứng cỏi để bố có thể an tâm dựa vào. Người ông yêu thương nhất, đêm nay không còn nằm cạnh ông say ngủ. Nếu cô con gái bé bỏng của ông cũng chìm trong đau khổ, làm thế nào để ông yên giấc được đây?
Từ Thiên quay sang nhìn Vũ Lục Hàn, vừa bối rối, vừa thương xót. Anh biết, bố con cô không hề trách anh nửa lời. Anh cũng biết, anh đã dốc toàn bộ tâm huyết và sức lực của mình để cứu lấy bằng được người phụ nữ anh coi như người mẹ thứ hai của anh. Từ Thiên chỉ không thể đối mặt với sự thật, anh để một người anh yêu mến vụt xa khỏi tầm tay của mình. Anh nghĩ đến những ca phẫu thuật thành công, và anh lại tự trách vì sao không cố hơn nữa để ca phẫu thuật này cũng thành công như vậy. Anh lạc lõng và đau khổ. Nhưng khi cô nhẹ nhàng nắm tay anh, anh biết, nỗi đau khổ của cô lớn hơn anh gấp vạn lần, nhưng cô không hề để bản thân rơi vào hố đen u uất. Cô xoa dịu nỗi dằn vặt trong lòng anh. Cô an ủi trái tim đang căng cứng quặn thắt của anh. Cô nhìn sự việc theo hướng tích cực. Cô biết rằng nếu anh cứ tự trách móc bản thân, anh sẽ không bao giờ vượt qua được cú sốc nghề nghiệp này. Cũng như Vũ Lục Hàn bây giờ, nếu cứ khóc lóc và đau buồn, cô cũng không bao giờ bước ra nổi khỏi vùng đất tối tăm để tiến đến nơi trải đầy nắng mặt trời. Mẹ cô bị bệnh, cô luôn nhắc nhở bản thân như thế. Chỉ cần biết mẹ cô bị bệnh, vậy là đủ. Bố con cô vốn đã luôn chuẩn bị tinh thần từ rất lâu rồi, chẳng qua thời điểm xảy đến quá bất ngờ – một cú sốc cực độ – vượt qua cơn sốc, vậy rồi thôi.
Mãi đến mười hai giờ đêm, gia đình Bộ trưởng mới ra về. Nửa tiếng sau đó, Hoàng Lâm đưa Chu Bạch Thảo trở về tư dinh họ Chu, Trần Hải Minh cũng nhanh chóng lái xe cho Triệu Minh kịp về nhà. Căn nhà vẫn u buồn như vậy. Chỉ còn một mình Hàm Vũ Phong ở lại.
“Bác hãy đi nghỉ. Bác để cháu giúp bác dọn dẹp”, hắn ân cần nói với ông Vũ. Bố cô như người mất hồn, cứ bần thần suốt từ khi trở về từ bệnh viện. Căn nhà vắng đi một bóng người. Ông chưa thể quen, ông không thể quen.
“Con vào phòng với bố nhé?”, Vũ Lục Hàn hỏi, chậm chạp đưa bố về phòng. Cô biết, chiếc giường đôi cũ kĩ của bố mẹ chưa bao giờ vắng bóng một người, nay chỉ còn một mình bố cô. Đồ dùng, quần áo của mẹ cô còn chưa kịp gom đi hết. Bệnh viện sẽ hỏa táng mẹ cô trước khi trao lại tro tàn để chôn cất ở mảnh đất Hàm Vũ Phong đã chuẩn bị cho bà Vũ. Vũ Lục Hàn biết bố cô đã kiệt sức – cô cảm nhận được ở đôi chân run rẩy, ở cái miệng nhợt nhạt, ở đôi mắt vẫn còn đọng nước nơi khóe mắt. Cô cũng vậy, chỉ là cô vẫn cố trở thành điểm tựa cho bố mà thôi.
“Bố phải ngủ đi nhé”, cô lo lắng nói, kéo chăn cho bố cẩn thận, “Bố không được suy nghĩ nhiều, không được buồn, không được khóc. Mẹ sẽ buồn lắm…”
Bố cô gật đầu, xoa đầu cô, kéo chăn lên cao cố ru mình đi vào giấc ngủ. Vũ Lục Hàn không bỏ ra ngoài ngay, mà chờ đợi cho đến khi tiếng thở nặng nhọc của bố trở nên đều đặn, và sự mệt mỏi đã vơi dần đi trên gương mặt ông.
“Em có mệt không?”, hắn ôm cô, trên chiếc giường đơn trong phòng Vũ Lục Hàn. Cô không thiết tha điều gì, nằm im lìm trong vòng tay hắn, cảm thấy lòng nhẹ đi khi có hắn bên cạnh vào lúc này.
“Còn anh?”
“Một chút…”, hắn thú nhận. Ngày hôm nay khá căng thẳng đối với hắn. Cả một buổi sáng trong bệnh viện, rồi chỉ tranh thủ được một chút buổi chiều trở về công ty giải quyết việc riêng, lại lập tức phóng về nhà cô để cùng cô lo cho tang lễ, tới tận bây giờ. Đã hơn hai giờ sáng. Cả cô và hắn, không hiểu sao lại trằn trọc như muốn thâu đêm.
“Mọi thứ xảy ra nhanh quá…”, Vũ Lục Hàn buồn rầu thủ thỉ. Cô thấy sống mũi cay cay. Dù đã cố gắng, mắt cô vẫn mờ đi mỗi khi nghĩ đến mẹ.
“Điều này không dễ dàng một tí nào”, hắn xoa nhẹ lưng cô, biết rằng cô lại khóc, “Em đã rất mạnh mẽ, bé yêu ạ… Lúc này đã có anh mạnh mẽ thay em rồi…”
Lời nói êm ái của hắn dù xoa dịu lòng cô, vẫn khiến cô bật khóc. Hàm Vũ Phong, chỉ có Hàm Vũ Phong mới hữu hiệu đối với cô, vào lúc này.
“Em nhớ mẹ…”, cô tấm tức ôm lấy hắn, òa khóc như một đứa trẻ. Cô chỉ còn sáu tháng nữa sẽ ra trường. Vậy mà mẹ cô đã không đợi được cô.
“Em là niềm tự hào lớn nhất của gia đình”, hắn vỗ về, lại hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô, “Mẹ em vẫn đang dõi theo em, và bố em nữa… Anh nghĩ mẹ em đang ở đây, rất muốn vuốt tóc em và an ủi em đấy…”
“Anh…”, cô lấy tay quẹt ngang nước mắt, “Ý anh nói… anh là mẹ em à?”
“Không, đồ ngốc!”, hắn cười, khiến cô cùng lúc cười trong nước mắt, “Ý anh là, mẹ luôn luôn ở bên cạnh bố con em. Mẹ muốn thấy em cười, không muốn lúc nào cũng thấy bố con em đau khổ, thật đấy…”
Vũ Lục Hàn mím môi, gật đầu dù nước mắt giàn giụa. Cô rúc vào ngực hắn, dù thấy rằng trong hoàn cảnh này, những cử chỉ yêu thương đôi lứa có vẻ hơi thừa thãi.
“Ngủ đi, bé yêu”, hắn ôm đầu cô, thì thầm nhẹ nhàng, “Em cần phải lấy lại sức. Em có cả một tuần nghỉ, em phải nạp lại năng lượng đấy.”
“Vâng…”, cô thút thít, những tiếng sụt sịt nhỏ dần. “Đừng mắng em nếu anh thấy ướt áo nhé…”
“Không đời nào anh mắng em, bé yêu ạ”, hắn nhoẻn miệng cười, dịu dàng trao cho cô cái ôm an toàn và ấm áp nhất, “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chừng nào em còn thấy cần…”
“Lúc nào cũng cần…”, cô lẩm bẩm. Và hắn biết, bé con của hắn đã nặng trĩu trong giấc ngủ nhọc nhằn.
“Chúc em ngủ ngon. Anh sẽ yêu em cả phần của mẹ em..”, hắn ôm siết lấy cô. Vũ Lục Hàn nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ít ra, trong lúc này, hơi ấm của hắn đủ sức mạnh để vuốt ve trái tim run rẩy vì mất mát của cả gia đình cô.
Vương Vũ Lam lảo đảo mở cửa căn hộ 1505, ném ngay chìa khóa xuống đất, và đôi giày cao gót hiệu Prada sõng soài bên cạnh chùm chìa khóa. Ả lao mình vào chiếc ghế salon lông cừu, ngửa mặt nhìn lên chiếc đèn trùm chưa được mở, gác một tay lên trán và bật cười ha hả. Chưa bao giờ lại sảng khoái đến thế. Dường như chai Châteux Bordeux chỉ đủ làm ấm cơ thể. Ả nhớ lại lúc hắn dịu dàng hôn mình mà cứ tưởng đang được hôn Vũ Lục Hàn. Ả cười khúc khích khi tận hưởng vòng tay ấm áp và mùi hương thanh mảnh đã lâu không còn nhớ của hắn, ả thề ả đã ngoác miệng cười vào sự ngây thơ của Hàm Vũ Phong khi hắn không nhận ra mùi hương thảo trên mái tóc ả. Vũ Lam biết, James Adam bình thường là kẻ lạnh lùng, cao ngạo, người không biết hắn sẽ chỉ thấy hắn không thể nào với tới. Nhưng thật ra, Hàm Vũ Phong Đang Yêu là chàng trai nhạy cảm, ngây thơ, hay ghen, độc chiếm, và cưng chiều người yêu như một bà hoàng vậy (ngầm ám chỉ mình là Đức Vua?) – khác hẳn với Hàm Vũ Phong Công Việc – chà, như là kẻ đa nhân cách. Vương Vũ Lam cứ như vậy, để rượu ngấm dần vào cơ thể cho đến khi ngủ thiếp đi. Ngày mai, cơ hội khác sẽ đến vào ngày mai.
Ngày mai đến.
Triệu Minh và Vũ Lục Hàn đã cùng nhau xin nghỉ phép, nên hắn không ngại nhờ vả Triệu Minh đến ở cùng cô, hắn vẫn phải đi làm. Triệu Minh vốn đã chuẩn bị đến, không nề hà từ sáng sớm chạy sang giúp Vũ Lục Hàn làm đồ ăn sáng cho cả nhà. Cô nàng cũng chẳng kiêng dè, alo ngay cho ngài-đầu-bếp-nào-đấy, rốt cuộc Trần Hải Minh cũng lóc cóc ôm laptop mò sang. Những người bạn của cô luôn trò chuyện cùng bố cô để xua tan đi nỗi cô đơn của ông, chỉ dừng khi ông cần nghỉ ngơi. Triệu Minh có hẳn một danh sách phim Mỹ ngắn tập để xem cùng Vũ Lục Hàn. “Không đâu được nghỉ như thế này, chỉ có xem phim là tuyệt nhất”, cô nàng Chủ tịch nói vậy, và thế là Vũ Lục Hàn cũng bó gối ngồi xem. Từ phim hoạt hình, “Hotel Transylvania”, cho đến comedy, “Friend with benefits”, họ xem tất. “Mean girls”, “Taken five”, “Confession of a shop-aholic”, “The Duff”, chỉ toàn phim hài teen dành cho mấy nàng mới lớn. Hai cô nàng tíu tít với chỗ bỏng ngô mà ngài Master Chef làm cho, trong khi đó, ngài Master Chef lại vùi đầu viết lách. Và quản lí nhà hàng nữa, Tóc Đỏ khẳng định, Chẳng qua lúc này nhà hàng đang ổn định thôi.
Người đang sử dụng nhiều chất xám nhất vào lúc này là Hàm Vũ Phong.
Hắn đi qua đi lại trong văn phòng của mình. Đăm chiêu, nghĩ ngợi. Có cần thuê thám tử không? Để tìm bằng chứng? Bằng chứng. Hắn là fan của truyện trinh thám. Hắn có cả tủ sách trinh thám khổng lồ ở nhà. Hắn thần tượng Sherlock Holmes. Hắn ngưỡng mộ Hercule Poirot. Làm thế nào bọn họ có thể ngồi một chỗ, lắng nghe, mà vẫn đoán ra như vậy? Làm thế nào mà Holmes, chỉ trong một phần nghìn của giây, lại biết được mọi thứ chỉ nhờ quan sát? Quan sát, hắn chẳng có gì để quan sát. Đây không phải một vụ án mạng. Chẳng có ai bị giết. Không, có người bị giết, bị giết một cách vô tình có-chủ-đích. Hoặc không? Hắn mù mờ như đang đứng giữa màn sương ẩm lạnh của London. Hắn không biết gì hết.
Hàm Vũ Phong quay lại ghế ngồi, xé một tờ note và bắt đầu viết. Giống như cung cách của những vị thám tử hư cấu trong các quyển truyện hắn đã đọc, bọn họ phải suy luận từ những gì họ được biết. Có những người không cần phải viết ra, như Holmes, nhưng đối với những kẻ nghiệp dư, viết hết dữ liệu ra và gắn kết lại có vẻ là phương pháp tốt. Bắt đầu từ điều gì? Từ Vương Vũ Lam.
Hàm Vũ Phong ghi một chữ Emily rất to ở chính giữa, trên cùng tờ giấy.
Emily, xuất hiện từ trong nhà Vũ Lục Hàn.
Giả thiết? Đẩy gia đình họ Vũ ra khỏi nhà và ở trong nhà họ cho đến khi James Adam đến đón.
Động cơ? Thay thế Vũ Lục Hàn?
Động cơ không rõ ràng. Hắn gạch chân từ “thay thế”.
Vì sao bà Vũ phát bệnh? Một cú sốc.
Cú sốc? Bà đã thấy gì?
Hắn chống cằm, nhắm mắt, nhớ lại những lời cô đã nói. Tiếng động trong nhà. Đầu tiên giống như tiếng người bước lên cầu thang. Một chút sau là tiếng công tắc đèn, nhưng không có đèn. Rồi mẹ cô ngã xuống sàn, hấp hối. Vì sao? Hắn cố mường tượng hoàn cảnh đêm hôm ấy, đặt mình vào vị trí mẹ cô,nhưng không hiệu quả.
Hắn xuống dòng.
Bà Vũ – bệnh tim.
Theo như hắn vẫn nhớ, hồi hắn còn nhỏ, ông của hắn thường tỉnh dậy vào buổi đêm để đi vệ sinh. Người bị bệnh tim hay như vậy. Rất có thể, bà Vũ đêm hôm đó đang đi vệ sinh thì nghe thấy tiếng động. Như Vũ Lục Hàn nói, tiếng người di chuyển trong nhà nếu cô nghe được, chắc chắn mẹ cô cũng nghe được. Phòng bố mẹ cô ngay đầu cầu thang. Tiếng công tắc đèn có lẽ là công tắc đèn vệ sinh? Hắn chưa vào phòng bố mẹ cô, nhưng theo như hắn quan sát, vệ sinh kèm buồng tắm ở ngay bên trong phòng ngủ, hiện nay một số gia đình vẫn làm như vậy. Nhà cô cũng không có vệ sinh riêng biệt bên ngoài, trừ dưới tầng một, cạnh bếp. Nếu Vũ Lục Hàn nghe tiếng công tắc bật tắt đèn mà không có ánh sáng đèn, nhiều khả năng ánh sáng ấy phát ra ở vị trí cô không thể thấy qua khe cửa, nói cách khác, rất có thể bà Vũ nghe tiếng động khi đi vệ sinh, liền tắt đèn vệ sinh và ra ngoài xem xét.
Hắn cúi xuống viết.
Tỉnh dậy nửa đêm. Tiếng động gây chú ý – người di chuyển trong nhà?
Có thể nào là Emily không? Hắn nhíu mày. Cô ta liệu có quá liều lĩnh khi đột nhập vào nhà họ mà biết vẫn có người thức? Nếu cô ta đột nhập và bị bắt gặp, cô ta đã làm gì mẹ cô?
Emily. Vào nhà? Bằng cách nào?
Hắn cảm thấy quá rối ren. Chuyện này có vẻ phi lí. Hắn đã hằn in hình ảnh nhà cô trong đầu. Cánh cổng sắt và cửa ra vào cách nhau một khoảng sân nhỏ rộng chừng ba mét. Cổng cao hơn hắn tầm nửa mét, toàn trấn song, rất khó leo vào. Vũ Lam cao đến chạm tai hắn, Vũ Lục Hàn thấp hơn một chút không đáng kể. Trèo vào rất khó, đàn ông cao như hắn may ra mới trèo vào được. Chưa kể, vượt qua cánh cổng đó thì làm sao vào được nhà? Nhà cô không có cửa sau, cửa hông hay gì hết; cửa sổ nhìn ra sân cũng chỉ có ở phòng cô trên tầng hai. Chung quy, cửa nhà cô nằm nhoán hai phần ba bức tường mặt tiền, sau cánh cổng. Và đó là cửa gỗ. Không thể làm gì để vào. Cũng không có dấu hiệu phá khóa. Hắn nhớ rõ, lúc mọi người đi từ bệnh viện về, cánh cửa gỗ không khóa.
Cửa không khóa. Vì sao?
Và hắn nhớ ra buổi sáng, khi đón Vũ Lam, cô ta không khóa cửa dù trong tay có chìa khóa. Hắn biết rõ cô ta có chìa khóa, hắn cảm nhận được nó khi cô ta cất chìa khóa vào túi sách. Vì sao lại không khóa cửa? Căn nhà lúc đó, giả dụ cô ta đã đưa được nhà họ Vũ đi ra khỏi nhà họ, thì trong nhà chẳng có ai, cô ta tự tung tự tác. Cô ta thậm chí mặc đồ của Vũ Lục Hàn, ngang nhiên xách theo hành lí của Vũ Lục Hàn. Không thể nào chỉ vào đó trong tíc tắc rồi rời đi. Cô ta xuất hiện rất kĩ càng trước hắn, không trang điểm, che giấu đôi tai có lỗ xỏ khuyên của mình.
Thời điểm: từ mười hai giờ đêm đếm năm giờ sáng.
Mười hai giờ là lúc hắn chúc Vũ Lục Hàn ngủ ngon và kết thúc câu chuyện. Năm giờ sáng là khi hắn gọi vào máy cô, và người trả lời máy là một cô gái.
Năm giờ. Vũ Lục Hàn hay Emily?
Hắn đã nghĩ rất nhanh ở bệnh viện. Nếu năm giờ sáng, cúp máy xong mới gặp chuyện, bà Vũ không thể nào đang mổ khi hắn đến lúc tám giờ. Hơn nữa, khi đó Vũ Lục Hàn ít nhất đã thức dậy. Không một ai lại đột nhập vào nhà người khác để tính kế khi trong nhà có người đang thức. Chắc chắn, Vũ Lam phải chọn thời điểm khi Vũ Lục Hàn đang ngủ, hoặc ít ra cô ta nghĩ gia đình họ đều đang ngủ. Phải là trước năm giờ sáng tầm một tiếng. Cô ta không đời nào dám trả lời điện thoại của hắn khi nhà họ Vũ chỉ mới đi. Ai mà biết Vũ Lục Hàn có quay lại lấy điện thoại hay không?
Hắn lia cây bút lên bàn, tựa đầu ra sau ghế. Làm thế nào? Mục đích chỉ là đẩy nhà họ Vũ ra khỏi nhà để có thể thay thế Vũ Lục Hàn đi cùng hắn? Vì sao lại phải cả nhà họ Vũ? Cô ta không phải rất giống Vũ Lục Hàn ư, cô ta đánh lừa cả hắn lẫn Triệu Minh – những người thân cận với cô nhất. Vũ Lam lo sợ ông bà Vũ nhận ra cô ta không phải con gái họ? Nhưng Vũ Lục Hàn tỉnh dậy và đi từ rất sớm, lúc đó, bố mẹ cô đâu đã thức dậy. Nếu có bị bắt gặp, cô ta chỉ cần đáp ậm ừ vài câu rồi ra khỏi nhà là có thể đánh lừa được. Vì sao cứ phải đẩy cả nhà họ Vũ đi? Nếu chỉ đưa một mình Vũ Lục Hàn đi, mọi việc chẳng phải dễ dàng hơn ư?
Chúa ơi, Sherlock Holmes ở đâu khi con cần Ngài? Hắn vò tóc, mất hết kiên nhẫn, đứng dậy lấy áo khoác và bỏ ra ngoài. Hắn cần phải nghĩ sâu hơn. Hắn chỉ dặn Ronnie hủy hết mọi cuộc hẹn gặp và họp, không tiếp ai hay nhận điện thoại từ ai. Rồi hắn đi thẳng. Hắn đi bộ ra công viên trung tâm gần tòa nhà ACorp. Phải hít thở không khí buổi sáng, đôi khi nó làm người ta tỉnh táo hơn.
Hắn đi qua một khoảng sân có bọn trẻ con đang đá bóng. Quả bóng lăn tới chân hắn. Đã lâu rồi không chạm vào bóng da. Hắn đang đi đôi Palladium – đôi giày không dành cho bóng. Nhưng hắn đã sút bóng trở lại cho tụi nhóc. Bọn trẻ ồ lên trước cú sút bóng điệu nghệ của hắn, gọi hắn là “hiện thân của Cristiano Ronaldo”. Hắn bật cười. Hắn không thích Cristiano. Đơn giản vì Cristiano đã rời bỏ đội bóng yêu thích của hắn, quay lưng đi như chưa từng có một chút gắn bó gì. Bon trẻ rủ hắn chơi đá bóng. Mà hắn là người nước ngoài dễ tính – bóng đá khiến hắn sống lại. Không chấp trẻ con, hắn nói thuần thục trong ánh mắt ngưỡng mộ thích thú của chúng, chúng nghĩ hắn không biết nói tiếng nước mình. Hắn cởi hẳn áo veston đắt tiền màu ghi xám vắt lên chiếc ghế đá gần đó, chỉ mặc áo phông đen cộc tay để lộ bắp tay căng phồng các bó cơ rắn chắc, đút tay vào túi quần bò màu ghi, cười nửa miệng nhìn bọn nhóc.
“Một mình anh một đội, vì anh lớn rồi. Để cho công bằng, các em chỉ cần sút vào gôn của anh là được.”
Bọn trẻ nhao nhao lên. Chúng đặt bốn cục đá to để quyết định độ rộng của gôn, và gôn thì rất lớn, lớn gấp ba lần hắn. Một thằng nhóc béo phì đứng chắn giữa gôn bên bọn chúng. Bọn nhóc có tất cả tám đứa, cả tám đứa dồn hết về một bên, quả bóng đặt chính giữa. Hắn một mình một gôn, hai tay đút sâu vào túi quần, chiếc đồng hồ bạc bên cổ tay phải của hắn lóe sáng. Hắn cảm thấy quen thuộc, như khi đội bóng của hắn dàn đội hình, và hắn đối diện đội trưởng bên kia với quả bóng nằm giữa họ, nằm giữa vạch vôi.
Trọng tài tuýt còi. Hắn lao lên. Hắn giành được bóng. Hắn là tiền đạo kim cương, hắn có một người hộ công, Smith, không phải Smith trong Michelle Smith, mà là Smith trong Joey Smith. Smith thường chạy dọc bên cánh phải, ngay sau lưng hắn, sẵn sàng để hắn chuyền về và tạt sang cánh trái. Hậu vệ trái Gordon là một người gốc Ý, mái tóc nâu trầm xoăn nhẹ và mắt nâu to tròn, có khóe miệng gợi cảm nhất đội bóng, thường có những cú chọc khe lợi hại khi có bóng. Hắn chỉ cần đứng đúng vị trí và đợi bóng chuyền lên. Đội hình của hắn có một người gốc Phi giỏi đánh đầu, Leighton, cạo đầu nhưng để râu quai nón, áo số tám nhễ nhại mồ hôi dính vào lưng để lộ những bắp thịt. Leighton thường chạy cánh, tập trung cao độ để chờ đợi mỗi khi bóng bay về biên. Chẳng hạn có về biên, thì mỗi khi ném biên, Leighton sẽ ở ngay trước thủ môn. Chỉ cần bật nảy và xoay đầu, Leighton sẽ khiến thủ môn đội bạn khiếp sợ trước những cú đánh đầu uy lực. Hắn đã chặn được ba cú sút của những tiền đạo nhí. Bọn trẻ nhao nhao tranh nhau đòi sút vào những khoảng trống mênh mông bên cạnh hắn. Chẳng đứa nào làm được. Hắn có phản xạ êm và nhanh như một con báo.
Ngày trước, penalty là một nỗi kinh hoàng. Trong đội hắn, số mười bảy, Miller, trong Ben Miller, được mệnh danh “ông vua chấm phạt đền”. Không phải vì Miller sút trúng mọi quả penalty như Mario Balotelli, mà bởi Miller luôn sút trượt. Nhưng cậu ta vẫn sút. Bởi người sút trượt penalty mới là người dám thực hiện cú sút. Penalty giữa trận đấu không phải là vấn đề.Vấn đề chính là penalty ở loạt luân lưu. Nghĩa là hết hai hiệp, hết bù giờ mà vẫn hòa, hai đội sẽ phân định thắng thua bằng năm lượt đá luân lưu. Năm lượt mà vẫn hòa, các đội sẽ phải sút cho đến khi có một đội thắng. Miller không hay sút những quả quyết định; thường là tiền đạo vàng James Adam; nhưng cũng không bận tâm bởi thủ môn Mikey Redhead – họ gọi Tóc Đỏ như vậy khi còn mặc áo số 1 trong đội bóng – luôn là người cứu nguy cho Miller mỗi khi cậu “sảy chân”. Chuyện đó xảy ra như cơm bữa.
“Cố lên!”, hắn bật cười nhìn lũ nhóc. Đứa thứ năm đã xông lên, nhưng chẳng vượt qua nổi cú chặn bóng điệu nghệ bằng vai của hắn. Hắn thậm chí chẳng thèm cho tay ra khỏi túi quần. Hắn thậm chí không làm đôi Palladium cao cổ màu đen khói dính thêm một tí bụi.
“Anh mạnh quá!”, một đứa hô lên, “Chẳng thể đá vào được!”
“Cứ thử đi”, hắn mỉm cười, “Kẻ mạnh chưa chắc đã là kẻ chiến thắng. Kẻ chiến thắng mới chính là kẻ mạnh.”
Đứa thứ sáu liền mím môi lao ra. Hắn tuy bất ngờ, nhưng cú sút rơi vào điểm đã được tính toán của hắn. Đôi Palladium dính thêm một cú khá nặng. Không sao, hắn nháy mắt với thằng nhóc, đôi giày này chịu được nhiều hơn ba cú sút.
“Anh giỏi thật!”, thằng bé béo mập đeo găng thủ môn trầm trồ, “Anh có bí mật gì không thế?”
“Bí quyết chính là quan sát”, hắn cúi nhẹ xuống, nhìn cậu nhóc, “Chìa khóa của anh chính là nhìn và tính toán hướng di chuyển của bàn chân em. Ai cũng nghĩ phải nhìn đôi mắt mới biết hướng bóng sẽ sút đi, nhưng thực chất là mọi người đều bị lừa đấy…”
Hắn chợt nhận ra điều gì đó vừa chạy xuyên não mình. Đúng thế, tưởng vậy mà không phải vậy. Hắn đứng thẳng người, nhăn trán như để giữ lại ý tưởng vừa xuất hiện. Vũ Lam, hắn tưởng cô ta đích thân đột nhập vào nhà Vũ Lục Hàn, nhưng có thể hắn đã nhầm. Bởi người vào nhà Vũ Lục Hàn không phải là cô ta, nên bà Vũ mới hốt hoảng, phát bệnh. Đương nhiên rồi, nếu là cô ta, có bị bắt gặp, bà Vũ cũng sẽ nghĩ con gái mình đang làm gì đó. Buổi đêm, khi đang ngủ và tỉnh giấc tạm thời, người ta thường không minh mẫn. Trong hoàn cảnh ấy, dù Vũ Lam có bị bố, hay mẹ Vũ Lục Hàn xuất hiện, cô ta cũng thừa sức yên tâm rằng mình không bị lộ, vì chẳng ai biết có người không cùng huyết thống lại giống con gái mình đến thế đang ở trong nhà mình. Vũ Lam không việc gì phải sợ hãi đến mức làm điều dại dột khiến bà Vũ đau tim. Người bà Vũ thấy, có thể không phải Vũ Lam. Có thể là một người lạ, người bà chưa bao giờ gặp. Một người lạ trong nhà, xuất hiện bất thình lình khiến bà sợ hãi, hoảng hốt. Bà không thể hét, không thể làm gì ngoài ngã vật ra, tay ôm lấy trái tim, miệng há hốc vớt vát không khí vào phổi trước khi quá muộn. Người đã dọa bà hẳn phải bỏ đi ngay khi đó, hoặc chỉ cần trốn tạm vào một góc khuất để che mắt bố con Vũ Lục Hàn, đợi cấp cứu đến mang cả nhà họ Vũ đi rồi chui ra là xong. Đó là lí do Vũ Lam không khóa cửa – để đồng bọn dễ dàng trốn thoát. Cô ta lo sợ có gì bất trắc, đồng bọn cô ta có thể quay lại thu dọn hết sạch dấu vết rồi mới vĩnh viễn biến mất. Hắn vỡ lẽ. Phải rồi, vì sao mình chưa bao giờ nghĩ theo hướng này nhỉ?
“Này, tập cùng nhau tiếp đi”, hắn cúi xuống cười với bọn trẻ, “Anh bận mất rồi… Anh phải đi đây!”
“Bao giờ anh lại ra đây nữa?”, một thằng bé tò mò hỏi. Hắn mỉm cười.
“Bao giờ gặp lại, anh sẽ không nhường nhịn đâu. Đến lúc đó, đừng có thua đấy!”
Rồi hắn lấy áo vest và vẫy tay chào lũ trẻ đá bóng. Bọn chúng nhốn nháo chào hắn, lại chia đội đá bóng như mọi ngày. Lũ trẻ Baker Street, hắn phì cười, hắn đã nghĩ quá nhiều đến mức tưởng mình là Sherlock Holmes rồi.
Hàm Vũ Phong trở lại văn phòng, lấy một tờ giấy khác và viết lại từ đầu.
Emily.
Mười hai giờ đến năm giờ sáng.
Tiếng người bước đi. Tiếng công tắc điện. Ngã xuống -> Phát hiện.
Không có ánh đèn -> Giả thiết: “Ở trong nhà tắm nghe thấy tiếng động, tắt đèn nhà tắm, mở cửa ra ngoài xem xét.
Trấn động, đau tim. Kết luận: Nhìn thấy thứ gây kích động.
Giả thiết: Người thứ ba lạ mặt vào nhà, bị bắt gặp.
Lên cơn đau tim -> Đánh thức người thân -> Lẩn trốn.
Gọi cấp cứu. Ba người ra khỏi nhà -> Tẩu thoát.
Nghi ngờ: Đàn ông, cao trên 1m80.
Đi một mình?
Mấu chốt: Cửa không khóa.
Chìa khóa.
Hàm Vũ Phong dừng lại, khoanh tròn và gạch đậm từ ngữ “chìa khóa”. Khi hắn gặp, Vũ Lam có trong tay chìa khóa. Hắn chứng kiến ả mở cửa bước ra, nhưng không khóa cửa. Hắn đã vô cùng ngạc nhiên, nhưng ả nói rằng “bố mẹ” có việc cần ra ngoài ngay, thực tế có lẽ trong nhà khi ấy không có người.
Hắn chộp lấy điện thoại, bấm phím tắt gọi Vũ Lục Hàn.
“Em đây?”
“Bé yêu, em có nhớ đêm hôm trước khi đưa mẹ đi cấp cứu, cửa khóa hay không khóa không?”, hắn hỏi ngay vào vấn đề. Hắn biết cô đang bất ngờ, bị dừng hình vài giây.
“Em… em không chắc”, giọng cô ngập ngừng, “Nhưng có lẽ cửa không khóa. Bởi vì em với bố bám lấy cáng bệnh viện rồi lên xe gần như cùng lúc với mẹ và các bác sĩ… Ôi… Đúng vậy, hình như em còn để cửa mở toang!”
Hàm Vũ Phong mở to mắt. Hắn còn nghe rõ tiếng của Triệu Minh bên cạnh cô, “Sao thế?”
“Em phải kiểm tra xem có mất gì không…”
“Được rồi, em đừng lo”, hắn dỗ dành, “Có anh rồi. Em nghỉ ngơi, nhớ ăn uống đầy đủ, quan tâm đến bố. Đợi anh về.”
“Vâng”, Vũ Lục Hàn lí nhí. Rồi cô cúp máy.
Hàm Vũ Phong chau mày suy nghĩ. Hắn đọc lại tờ giấy một lượt, cầm bút lên.
“Có chuyện gì à?”, Triệu Minh nghiêng đầu hỏi khi cô tắt máy. Vũ Lục Hàn lắc đầu.
“Không có gì… Anh ấy chỉ gọi để hỏi một câu lạ lùng, sau đó nhắc bọn mình ăn uống đầy đủ và quan tâm đến bố…”
“Hỏi câu gì lạ lùng?”, Trần Hải Minh vương người trên ghế sofa, laptop đặt trên đùi, quay đầu sang hỏi hai cô gái đang ngồi xem phim phía đối diện.
“Anh ấy hỏi hôm qua khi đưa mẹ đi cấp cứu, em có khóa cửa không…”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt, “Em nhớ ra là em đã quên mất… Khi ấy em chẳng nghĩ được gì cả. Em mở toang cả hai cánh cửa cho các bác sĩ đưa mẹ ra, lúc họ đi qua em, em lao vào nắm tay mẹ và chạy theo họ lên xe cứu thương, bố em thì chẳng rời mẹ tí nào. Vậy là chẳng có ai khóa cửa, đèn cũng mở sáng trưng…”
“Thế cậu đã kiểm tra đồ đạc chưa? Có mất gì không?”, Triệu Minh sốt sắng hỏi, định đứng dậy đi một vòng xem xét. Vũ Lục Hàn cười, nắm lấy tay cô để ngăn cản ý định.
“Không mất gì đâu, người trong khu này gia đình mình quen biết cả, họ đều tốt mà…”, Vũ Lục Hàn nhìn quanh, “Với cả, nhà mình chẳng có bao nhiêu. Không bõ để lấy…”
“Đừng nói thế”, Tóc Đỏ nhíu mày, “Em vẫn nên kiểm tra một lượt.”
“Em biết mà”, cô đáp, “Nếu có thứ gì mất, em sẽ biết ngay. Mọi thứ ở đây luôn luôn nằm đúng vị trí… Em không có cảm giác thiếu, hay sai sai gì hết…”
Tuy nhiên, khi hoàn thành xong câu nói, Vũ Lục Hàn lại im bặt, không đáp một lời.
Lúc đi, cô mở toang cửa nhà, đèn nào cũng bật sáng.
Lúc về, cửa nhà không khóa nhưng đóng kín, đèn điện tắt tối om.
Vũ Lục Hàn rùng mình. Không lẽ có hàng xóm nào tốt bụng, ghé qua nhà khép cửa cho cô?