Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 94
Chỉ còn một ngày trước chuyến đi.
Vũ Lục Hàn đã bước vào kì nghỉ ngắn trước khi thi học kì và làm đồ án tốt nghiệp. Cô băn khoăn không biết với chuyên ngành của mình, cô sẽ phải chuẩn bị cho vấn đề gì. Hàm Vũ Phong báo rằng, sang tháng sau Vũ Lục Hàn sẽ tham dự vào ekip chụp ảnh quảng bá cho bộ sưu tập đầu tiên thuộc nhánh thời trang của tập đoàn bất động sản ACorp. Trong khi đó, ở bên thiết kế thời trang, cô đã hoàn thành xong bản phác thảo đầu tiên dưới sự chỉ dẫn của Viên Khắc Hải, và nộp cho trưởng phòng Dương Ánh Nguyệt. Là nhân viên mới, lại hoàn thành phác thảo cho bộ sưu tập mùa đông sớm nhất, Vũ Lục Hàn dễ dàng xin nghỉ phép để đi cùng Hàm Vũ Phong. Triệu Minh có một chút khúc mắc trong khâu xin nghỉ việc, bởi cho đến giờ cô nàng mới chỉ làm được một nửa số việc được giao. Kẻ được phân trọng trách kèm cặp cô là Âu Minh Hoàng chỉ suốt ngày chạy theo cô bạn gái kiêu kì Mạc Thanh Thanh, thời gian hướng dẫn Triệu Minh rất ít. Cũng may nhờ tài năng có sẵn, và sự trợ giúp của Vũ Lục Hàn, Triệu Minh mới có đủ “vốn” để bắt tay vào phác thảo bộ sưu tập. Dương Ánh Nguyệt khá hài lòng về ý tưởng của Triệu Minh, dù cô mới chỉ phác thảo sơ sài. Triệu Minh cũng là một nhân viên cần mẫn, thường xuyên ở lại cho đến sát giờ tan làm để tự mình nghiên cứu, nên được phép nghỉ bảy ngày đi chơi. Mạc Thanh Thanh thường xuyên xỉa xói hai cô gái là nhân viên mới đến mà đòi nghỉ phép nhiều hơn cả nghỉ Tết, rồi lại moi vấn đề “bạn trai chủ tịch” ra làm lá chắn. Mọi người trong phòng thở dài ngao ngán mỗi khi cô nàng nhấn mạnh từ “chủ tịch” như một kiểu nhắc khéo. Dương Ánh Nguyệt biết rõ, dù hai cô gái ấy có xin được hay không, thì họ vẫn sẽ được cấp cao nhất cho nghỉ mà thôi. Tuy là nhân viên mới muốn nghỉ dài ngày là điều không tưởng, nhưng dường như Vũ Lục Hàn và Triệu Minh đã rất chú tâm làm việc và đạt hiệu quả rất cao. Kể cả “bạn trai chủ tịch” có nhúng tay vào hay không, thì hai cô gái cũng thật sự có năng lực và đang phát huy nó ở mức vô cùng tuyệt vời. Không chỉ mình trưởng phòng Ánh Nguyện mà các nhân viên còn lại cũng đồng ý như vậy. Có được hai nhân viên tốt thì thành tích cả phòng sẽ tăng cao. Chưa kể, họ Vũ và họ Triệu vẫn luôn đối xử rất tốt với mọi người, không hề gây bất hòa như họ Mạc nào đó, góp phần khiến trưởng phòng Dương tăng thêm nhiều thiện cảm. Công việc của hai cô sinh viên năm cuối cũng vì thế trôi chảy hẳn lên. Triệu Minh đã hồi hộp mất mấy ngày khi trưởng phòng Dương bảo “sẽ xem xét đơn xin nghỉ dài ngày”, cuối cùng cũng được thở phào sung sướng khi hôm nay bước chân đến nơi làm việc lại nhận được thông báo đồng ý. Mọi thứ dường như vô cùng suôn sẻ. Chỉ cần trở nên xinh đẹp và chờ đợi ngày mai đến mà thôi.
Đang trong phòng làm việc, bỗng nhiên một nhân vật kì cựu mở cánh cửa phòng và bước vào trong sự ngạc nhiên của tất cả nhân viên. Dương Ánh Nguyệt vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi vị trí của mình và chạy đến bên cạnh người ấy. Hai chàng trai Trịnh Thành Nam và Viên Khắc Hải đang mải tán gẫu về một cô người mẫu, vội vàng ngồi thẳng dậy vờ chúi đầu vào làm việc. Lục Hiểu Kha đang ngang nhiên buôn điện thoại, cũng nhanh chóng tắt máy, im bặt tô tô vẽ vẽ. Âu Minh Hoàng còn bận ôm cổ Mạc Thanh Thanh từ phía sau, rất nhanh chóng chạy về chỗ ngồi. Mạc Thanh Thanh điềm nhiên thưởng thức cốc cappuchino, cười khẩy cho sự lười biếng của những người còn lại. Triệu Minh tròn mắt nhìn, còn Vũ Lục Hàn biểu lộ sự bất ngờ bộc phát.
Người đang đứng giữa phòng là chủ tịch Tập đoàn Kiến trúc – Mỹ thuật Hoàng Gia, con trai độc nhất của nhà họ Hoàng, Hoàng Lâm. Đã lâu lắm không gặp cậu, Vũ Lục Hàn đột nhiên thấy ngại. Nhất là khi cậu là kẻ đã thẳng chân đá bạn thân của cô! Triệu Minh sau khi thủ thỉ tâm sự cùng cô, rất cứng rắn tuyên bố rằng sẽ không bi lụy anh chàng Thư Sinh này nữa. Thế mà bây giờ nhìn thấy cậu ta, Triệu Minh cứng đờ người như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh vừa đáp xuống Trái Đất.
“Thật không phải khi lại gặp em trong hoàn cảnh này”, Hoàng Lâm nhìn về phía Vũ Lục Hàn và Triệu Minh. Khó để khẳng định cậu đang nói với ai.
“Chủ tịch… có điều gì cần dặn dò…”, Dương Ánh Nguyệt, cũng như tất cả các nhân viên khác, không hiểu sếp của mình vừa nói gì. Cô nhanh nhẩu hỏi lại Hoàng Lâm, chỉ nhận lại sự im lặng.
“Không làm phiền mọi người nữa”, Hoàng Lâm nhìn quanh, hai tay đút trong túi quần bò, nhìn qua chẳng khác gì nhân viên trong phòng, “Tôi cần nói chuyện riêng với hai người. Cảm ơn.”
Và cậu lại gần hai cô gái.
“Liệu tôi còn có thể mời cà phê?”, cậu mỉm cười hỏi, nhìn Vũ Lục Hàn, rồi nhìn Triệu Minh. Vũ Lục Hàn hoang mang quay về phía bạn mình, cô vốn chỉ lo Triệu Minh không thoải mái.
“Thật ra… đang trong giờ làm việc mà lại đi như vậy… thì không tốt”, Triệu Minh nhìn đi nơi khác, chỉ nói với Vũ Lục Hàn, “Mình đang dang dở mấy mẫu thiết kế này, mình muốn hoàn thành nốt…”
“Được rồi”, Vũ Lục Hàn hiểu ý, đứng dậy đối mặt với sếp của mình, “Em nghĩ… nếu vài phút thì được.”
Hoàng Lâm không tỏ ra bất ngờ, gật đầu, nhìn lướt qua Triệu Minh rồi cùng Vũ Lục Hàn ra khỏi phòng. Nhân viên trong phòng nín thở cho đến tận khi ngài Chủ tịch khuất bóng hẳn. Lục Hiểu Kha nhanh nhảu chạy đến bên Triệu Minh hỏi chuyện đầu tiên, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Mọi người lại có thêm chuyện để bàn tán, chỉ có Triệu Minh chẳng thấy vui. Nếu không vì phải hoàn thành công việc, cô cảm thấy chỉ muốn chạy đi xa khỏi nơi này. Cách giải quyết tốt nhất, chính là cắm tai nghe vào và mở âm lượng át đi tiếng nói chuyện. Âm nhạc chẳng giúp tâm trạng cô bớt chông chênh, nhưng giúp cô tập trung vào công việc và quên đi hiện tại. Mày chỉ lỡ thích nhầm người mà thôi, Triệu Minh ạ!
Vũ Lục Hàn mang theo vẻ mặt nghiêm trọng, đi theo Hoàng Lâm lên tận tầng hai mươi dù không hề muốn ngồi lê la uống cà phê. Giá như Thư Sinh không phải là sếp cô, cô đã có thể kiếm cớ rồi biến thẳng! Hoàng Lâm cứ giữ yên lặng, khác hẳn với Hoàng Lâm của những ngày đầu Vũ Lục Hàn mới gặp. Không ngang tàng, không dẻo miệng.
“Vậy… ngày mai em và… bạn em sẽ đi Anh?”, Hoàng Lâm ngập ngừng đôi chút rồi cũng chịu lên tiếng. Phải rồi, cậu là sếp cô. Cô xin nghỉ đương nhiên cậu phải biết hơn ai hết.
“Hi vọng nó không ảnh hưởng quá nhiều đến công việc”, Vũ Lục Hàn ngại ngùng đáp lại. Cô nghĩ Hoàng Lâm lo sợ cô không hoàn thành đúng thời hạn.
“Tôi chỉ muốn chúc hai em có một chuyến đi vui vẻ thôi”, Hoàng Lâm bật cười, “Gần đây tôi bận đến nỗi chẳng gặp mặt được ai…”
Quả là dạo này cô rất ít khi nghe đến tên Hoàng Lâm hay nhìn thấy cậu. Kể cả Chu Bạch Thảo. Bọn họ gần như biến mất khỏi mọi cuộc chơi.
“Hơn nữa”, Hoàng Lâm tiếp lời dù cô chưa kịp đáp, “Tôi muốn làm rõ một số chuyện. Có vẻ như tôi đã vô tình khiến bạn em buồn, tôi rất áy náy về chuyện đó…”
Vũ Lục Hàn tỏ ra bất ngờ. Cô vốn nghĩ chuyện đó không có gì để giải thích.
“Có lẽ Triệu Minh đã nói cho em rồi”, Hoàng Lâm tiếp tục, “Tôi thừa nhận đã lỡ tán tỉnh cô bé ấy. Nhưng tôi không nghĩ… ừm, kế hoạch thay đổi. Tôi không nghĩ rằng Triệu Minh lại trở thành nhân viên của mình. Tôi buộc phải nặng lời… để cô ấy không cố gắng mong đợi quá nhiều…”
“Em hiểu…”, Vũ Lục Hàn gật đầu, “Em cũng đoán rằng anh không muốn gây bất lợi cho nhân viên của mình, nên là…”
“Không, tôi chỉ không muốn gây bất lợi cho mình”, Thư Sinh cười khẩy, bỗng nhiên đứng dậy, “Tôi chỉ mong em khuyên cô ấy tìm đến một người tốt thật lòng, và đừng nghĩ ngợi nhiều. Tôi cũng muốn xin lỗi cô ấy vì đã nặng lời làm Triệu Minh tổn thương, nhưng những lời đó hi vọng sẽ có lúc tôi được nói trực tiếp…”
“Khoan… vậy bây giờ anh…”
“Tôi quay trở lại hoàn thành nốt công việc”, cậu cười hiền từ, “Một lần nữa chúc mọi người có chuyến đi vui vẻ. Có lẽ sau dự án này, tôi cũng phải đi Anh một chuyến…”
Rồi Hoàng Lâm vẫy tay chào và bỏ đi trước. Vũ Lục Hàn nhìn theo dáng người dong dỏng cao đã lâu lắm không gặp ấy, trong đầu hiện lên vô vàn câu hỏi mà tự nhủ sẽ không bao giờ biết được câu trả lời.
Đêm trước chuyến đi.
Ngõ nhỏ trước căn hộ gia đình Vũ Lục Hàn đã vô cùng yên ắng. Mọi nhà đã tối đèn. Chỉ có một căn phòng sáng đèn của Vũ Lục Hàn. Cô vẫn còn hồi hộp chuẩn bị cho chuyến đi, dù không cần thiết phải làm gì nữa, vẫn thấp thỏm không ngủ được.
Hàm Vũ Phong đã giục cô đi ngủ từ hơn một tiếng trước. Hắn muốn cô ngủ đủ giấc trước chuyến bay dài. Vũ Lục Hàn cũng quyết định chúc hắn ngủ ngon, nhưng lại giấu nhẹm việc mình bị mất ngủ. Mọi ngày, vào tầm này, cô sẽ buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Vậy mà lúc này cố gắng đến đâu cũng không thể ngủ.
Cô đã đọc xong hết một cuốn sách, “Alex” của Pierre Lemaitre. Trước khi đi ngủ mà đọc truyện trinh thám bắt não bộ hoạt động là điều không tốt, nhưng cô lại nghĩ đọc lại quyển truyện mình đã đọc, cô sẽ dễ dàng rơi vào giấc ngủ hơn. Chẳng ích gì. Thế là Vũ Lục Hàn quyết định tắt đèn, nằm xuống và nhắm mắt. Cơn buồn ngủ sẽ đến nhanh thôi.
Trong bóng tối, Vũ Lục Hàn cuộn tròn lại, nhắm nghiền mắt, nhớ lại những lúc cảm thấy hạnh phúc để dễ dàng đi vào cơn mơ. Hàm Vũ Phong hiện ra, choáng ngợp tâm trí của cô, khiến cô mỉm cười, thậm chí vẫn làm tim cô có một chút xíu rung rinh mỗi khi nhớ lại những cử chỉ ngọt ngào của hắn. Một kẻ ngoại quốc lãng mạn. Vũ Lục Hàn tủm tỉm cười. Ngày mai, cô sẽ cùng kẻ ngoại quốc ấy đi đến đất nước của hắn, đến nơi hắn chào đời. Ngày mai, chỉ vài tiếng nữa thôi. Đã muộn quá rồi. Nghĩ đến Hàm Vũ Phong, thà cứ đọc thêm một quyển trinh thám nữa, cô còn cảm thấy dễ ngủ hơn…
Chợt, Vũ Lục Hàn cảm thấy một tiếng động lạ. Phát ra từ trong nhà cô. Vũ Lục Hàn mở mắt, ngóc đầu dậy nhìn về phía cửa nghe ngóng. Im lặng. Bóng tối là thứ duy nhất bao trùm lên ngôi nhà. Hoàn toàn không một tiếng động. Có lẽ mình nghe nhầm rồi, cô tự nhủ, lại nằm xuống, cuộn tròn. Giờ này đến cả những người vô gia cư khỏe mạnh nhất cũng phải tìm lấy một nơi an toàn để đặt lưng nghỉ ngơi. Bố mẹ cô chắc chắn đã ngủ rất say. Hiếm khi họ tỉnh dậy giữa đêm. Vệ sinh nằm kết hợp bên trong phòng mỗi người, vậy nên không có lí do gì để bố mẹ cô phải ra khỏi phòng vào buổi tối. Phòng bố mẹ cô nằm ngay đầu cầu thang, phòng cô nằm cách một hành lang, ở ngay phía đối diện. Có một phòng ở giữa, thực chất là khoảng sân mái để giặt giũ, phơi đồ. Chính vì phòng bố mẹ cô nằm ngay đầu cầu thang nên dọc cầu thang trang bị hai đèn trần, công tắc nằm ngay sát cửa ra vào để bố mẹ cô có thể dễ dàng mở lên, phòng tránh trường hợp bố hoặc mẹ cô vấp ngã. Vũ Lục Hàn nghĩ ngợi hồi lâu, lại hướng mắt về phía cửa. Không có ánh đèn. Chắc chắn là bố mẹ ngủ rồi…
Đột nhiên, lại một âm thanh rất nhẹ vang lên. Giống như tiếng công tắc đèn. Nhưng Vũ Lục Hàn không thấy bóng đèn nào đang mở. Cô rùng mình, bỗng nhiên thấy sợ. Kèm theo tình tiết rùng rợn của cuốn trinh thám “Alex” mà cô vừa đọc, Vũ Lục Hàn vô cớ toát mồ hôi. Sống lưng cô lạnh toát, mắt cô cứ mở to nhìn về phía cửa phòng. Bình thường, cô không hay khóa cửa phòng mỗi khi bước vào. Bố mẹ cô cũng không. Vũ Lục Hàn thở hổn hển, không đâu bị ám ảnh bởi tên giết người điên loạn trong truyện, quyết định bật dậy, rón rén chạy ra khóa ngay cửa phòng. Cô còn cẩn thận chèn ghế ngồi ngang cửa. Vũ Lục Hàn dò dẫm leo lên giường, chặn gối khắp xung quanh, trùm chăn kín mít nhưng vẫn thò khuôn mặt lo sợ ra ngoài và không ngừng nhìn cửa. Rõ là lo lắng vẩn vơ, cô tự trách móc, Hàm Vũ Phong mà biết cô thế này, nhất định sẽ cười cho đến khi cả người cô đều đỏ ửng vì xấu hổ! Có thể mọi ngày cô ngủ say, chẳng biết gì. Có thể mấy âm thanh nho nhỏ cô nghe thấy đêm nào cũng có, vì một lí do nào đấy. Thiếu gì. Gió lùa qua khe cửa chẳng hạn. Hay nước khóa vòi không kĩ. Rất có thể những con ngài bay lạc vào nhà, đâm đầu vào thứ gì đó. Nếu nhà cô nuôi thú cảnh, như chó hoặc mèo, cô sẽ ngang nhiên đổ tội cho chúng nó và an tâm nằm ngủ. Ôi, phải làm thế nào để ngủ khi mà tâm đang run rẩy vì sợ…
Tiếng động thứ ba vang lên giữa bóng đêm tĩnh mịch. Lần này thì không thể chối cãi. Tiếng rơi của một vật nặng xuống sàn. Tiếng rên như một kẻ đang khó thở. Tiếng giãy giụa. Tiếng chân đập xuống sàn. Trái tim của Vũ Lục Hàn đập dồn dập theo từng tiếng động, cô cảm thấy khó thở, cô nghĩ rằng mình có thể ngừng thở ngay lúc ấy.
Cửa mở, là tiếng cửa phòng mở. Tiếng bố cô. Tột cùng hoảng sợ. Vũ Lục Hàn nhào dậy, chắc chắn là có chuyện rồi. Cô mở đèn đầu giường, chạy ra đẩy chiếc ghế đang chắn cửa và lao ra khỏi phòng. Cô như chết sững khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Bố đang ôm lấy mẹ cô – người nằm rũ rượi trên sàn, mặt trắng bệch, mắt trợn to, miệng há ra hít lấy từng giọt không khí. Chưa bao giờ cô thấy bố hiện rõ vẻ kinh hoàng đến vậy. Chuyện gì đã xảy ra? Cô không biết. Cô thấy tai mình ù đặc khi bố gào lên bảo cô gọi cấp cứu. Cô thấy mắt mình mờ đi khi cầm được chiếc điện thoại trên tay. Cô thấy bàn tay mình run rẩy khi nhấn số cấp cứu khẩn cấp, thậm chí không giữ nổi điện thoại. Cô thấy choáng váng khi giọng nữ y tá vang lên khẩn trương trong đường dây. Cô thấy môi cứng đờ khi mấp máy đọc địa chỉ. Cô thấy chân mình mềm nhũn khi cùng bố leo lên xe cấp cứu, với người mẹ lạnh toát trên cáng bệnh. Cô thấy cả thế giới tối sầm. Cô thấy âm thanh còi xe cấp cứu đang xé toạc trái tim mình. Cô thấy bố phủ phục trước mẹ, đôi mắt nhòa đi, đẫm lệ. Cô thấy bố mình khóc. Cô thấy mẹ không còn nhìn mình. Cô thấy lòng mình tan nát. Cô không thấy nước mắt rơi. Cô không thấy mình cử động nữa. Cô thấy mình đã chết trong giây phút ấy mất rồi.
“Bác gái hiện giờ đang ở mức nguy hiểm”, Từ Thiên khẩn trương nói, “Bệnh động mạch vành đã chuyển hóa thành suy tim, hiện tại chuẩn đoán là suy tim sung huyết. Máu lưu thông với tốc độ chậm làm thoát dịch ra ngoài mạch máu, gây phù phổi, gan và thận, cháu không biết đã dẫn đến suy thận chưa. Đó chỉ là nhận xét ban đầu dựa vào tình trạng của bác, cháu hỏi trước khi nhìn thấy bác gái bị như vậy, bác ấy có biểu hiện gì khác mọi ngày không ạ? Như là khó thở, đau thắt ngực, hay đánh trống ngực ngay cả khi đang nghỉ ngơi?”
“Tôi… tôi không rõ…”, ông Vũ run rẩy, trí nhớ của ông trở nên hỗn loạn, “Tôi… tôi thấy bà ấy vẫn như mọi ngày…. Đêm nào bà ấy cũng dậy đi vệ sinh vài lần… Đêm nay cũng thế, không hiểu sao bỗng dưng lại ngã ở bên ngoài….”
“Bác hãy cố nhớ lại dùm cháu, việc này quyết định xem có nên phẫu thuật hay không…”
“Bac sĩ Từ, đây là kết quả phân suất tống máu của bệnh nhân. Và đây là…”
Một nữ y tá chạy vào bên Từ Thiên với một tập giấy. Từ Thiên nhanh chóng lướt qua, mặt anh bất thần biến sắc.
“Dưới ba nhăm phần trăm, vậy là rối loạn nhịp tim…”, anh tiếp tục lật những tờ giấy với sự trợ giúp của người y tá, “Thật sao? Ngay lập tức… Chuẩn bị phòng cho tôi…”
“Khoan… cậu… cậu định làm gì?”, ông Vũ lắp bắp bám lấy tay Từ Thiên trước khi cậu kịp quay lưng. Từ Thiên vẫn cố gắng dùng ánh mắt dịu dàng để trấn an tâm trạng người thân của người bệnh.
“Bác gái đã suy tim ở giai đoạn cuối, cần phải ghép tim. Bệnh viện của bọn cháu mới đây có ba trường hợp hiến tặng tim, các y tá đã tìm ra một người có tim phù hợp với bác gái. Chúng cháu đang liên lạc với gia đình bên hiến tim, chúng ta buộc phải tiến hành ghép tim càng sớm càng tốt. Bác gái hiện đang ở trong tình trạng rối loạn nhịp tim, rất nguy hiểm đến tính mạng. Cháu xin lỗi khi chưa hỏi ý kiến đã quyết định thay tim, cháu biết bác và em còn rất sốc, sẽ không thể đưa ra quyết định sáng suốt ngay lúc này. Không còn thời gian để chậm trễ được nữa…”
“Vậy… phần trăm thành công là bao nhiêu?”, ông Vũ như sắp òa khóc, ông bám lấy anh như người một mình lênh đênh trên biển bám lấy chiếc phao cuối cùng.
“Nếu không ghép tim, cháu e rằng bác gái không thể chịu đựng quá ngày mai”, Từ Thiên quay lại, cầm tay ông Vũ, “Nếu phẫu thuật, cháu cũng chỉ có thể đảm bảo được sáu mươi phần trăm…”
Vũ Lục Hàn cảm thấy Từ Thiên vừa cầm súng và bắn thẳng một phát vào trái tim run rẩy của cô. Sáu mươi phần trăm. Với một bác sĩ giỏi tay nghề đã được đánh giá cao ở Mỹ như Từ Thiên, một ca ghép tim chỉ đảm bảo được sáu mươi phần trăm. Nếu thất bại, mẹ cô sẽ ra đi. Nhưng nếu không làm, đến mai, cô sẽ là đứa trẻ mồ côi mẹ. Đến mai. Chỉ đến ngày mai.
“Xin cháu hãy cứu lấy vợ tôi…”, ông Vũ mếu máo nắm chặt tay Từ Thiên. Anh rất muốn an ủi ông, anh đã từng nhìn thấy rất nhiều hi vọng từ người nhà bệnh nhân. Từ Thiên lập tức dẫn ông Vũ đi làm thủ tục. Người nhà bên cho tim còn chưa đến. Bình thường, những ca ghép tim cần phải chờ đợi hàng tháng trời mới gặp được một trái tim đạt yêu cầu. Đêm nay, Từ Thiên vốn đã thất vọng bởi anh biết bà Vũ không thể chờ đợi cho đến khi có tim thay thế. Vậy mà như một phép màu, người y tá đã tìm thấy một người mới hiến tim có mẫu máu, kích cỡ cơ thể gần như phù hợp với mẹ của Vũ Lục Hàn. Một tia hi vọng nhỏ nhoi, mang đến cho gia đình Vũ Lục Hàn điều gì đó để mong đợi. Cô bước theo bố và Từ Thiên như một cái xác không hồn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cô không còn tâm trí để thắc mắc nữa. Mẹ cô, ngày mai. Chỉ còn ngày mai.
Năm giờ sáng. Chiếc điện thoại trên giường Vũ Lục Hàn reo vang. Báo thức đã tự động tắt. Chỉ có những cuộc gọi.
“Lãng mạn quá…”
Cô gái lẩm bẩm, đẩy cửa phòng Vũ Lục Hàn, nhấc chiếc điện thoại và nhìn chằm chằm vào màn hình xanh lét.
“Một lũ ngốc!”
Rồi cô gái hắng giọng, nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Anh cứ ngỡ em ngủ quên…”
Giọng nam trầm êm ái vang lên trong điện thoại. Là Hàm Vũ Phong. Hắn vô cùng háo hức trước chuyến đi này, ngay khi mở mắt dậy đã không thể kìm lòng gọi ngay cho cô.
“Hi vọng đêm qua em ngủ đủ giấc. Ngủ trên máy bay không tốt cho sức khỏe của em, anh không muốn em mất ngủ…”
“Vâng”, cô gái lễ phép đáp lại, “Em ngủ rất ngon.”
“Không nhớ anh chút nào sao?”, hắn bật cười trêu ghẹo, “Anh đã mơ đến em. Người ta nói khi một người mơ về ai, người kia sẽ cả đêm không ngủ được…”
“Anh biết em rất dễ ngủ mà…”, cô gái mỉm cười nhẹ nhàng. Có một chút không quen.
“Được rồi, thiên thần của anh”, hắn thì thầm, “Hẹn gặp em sau vài phút nữa… Anh nhớ em nhiều quá rồi…”
“Anh sến súa như vậy từ khi nào thế?”, người con gái gần như thì thầm. Càng không thể quen.
“Vì Chúa, anh chỉ trở nên như vậy trước em”, sự ngọt ngào trong giọng nói của hắn có thể làm tan chảy trái tim của những người lạnh lùng nhất. Đúng vậy, hắn đang nói thật.
“Anh yêu em nhiều thế sao?”
“Hôm nay em lạ thật!”, hắn bật cười, “Ngày nào anh cũng nói yêu em… như vậy còn chưa đủ để chứng minh tình cảm của anh ư? Đồ ngốc… Nếu không yêu em, làm sao anh lại muốn đưa em về gặp mẹ như lúc này…”
Về gặp mẹ. Đưa về gặp mẹ.
“Tuyệt quá…”, giọng cô gái hoàn toàn không cảm xúc, lấp liếm bằng sự ngọt ngào giả tạo, “Mong sớm gặp anh. Em yêu anh rất nhiều…”
Trong một giây, câu nói cuối cùng vẫn còn là thật.
“Anh sẽ đến đón em… Anh cũng yêu em.”
Tắt máy. Ném chiếc điện thoại xuống giường một cách thô bạo. Chiếc điện thoại ấy nảy lên, rớt thẳng xuống đất. Tiếng động vang lên rất to.
“Anh chưa bao giờ đưa tôi về gặp mẹ, đồ khốn!”
Tay nắm chặt ga giường, người con gái, Vương Vũ Lam, đôi mắt chứa đựng sự giận giữ không lời.
“Một năm với anh không hơn được một vài tháng ư?”
Thở gấp. Vũ Lam nhìn quanh phòng, dừng ánh mắt ở chiếc vali xếp gọn gàng nơi góc phòng.
“Được thôi. Bởi vì em yêu anh, nên em cho phép anh được làm lại một lần nữa…” , ả tự thì thầm với mình, “Cuối cùng, sau tám năm chờ đợi, em sắp chính thức thành con dâu của mẹ anh rồi…”
“Không sao đâu…”, ả mở vali, nhìn vào những bộ quần áo và khóa vali, “Mẹ anh sẽ thích em ngay thôi mà…”
“Thật bất cẩn!”
Hoàng Lâm cằn nhằn, một tay quàng qua vai dìu Chu Bạch Thảo đi dọc hành lang bệnh viện.
“Anh đừng làu bàu nữa, em bỏ về đấy!”, Chu Bạch Thảo nhăn nhó ôm bụng. Không thể xui xẻo hơn. Chiều hôm qua, nàng nhận lời đi ăn tối cùng Hoàng Lâm. Tuy nhiên, vốn đã bị đau dạ dày mà lại ăn món Thái quá cay, đến rạng sáng nay bụng nàng quặn lên vì đau. Bố mẹ không có nhà, chỉ có người quản gia và vài giúp việc, Chu Bạch Thảo buộc phải vớ lấy điện thoại, bấm số liên lạc gần nhất – là số điện thoại của Hoàng Lâm. Nghe nàng rên rỉ kêu đau, Hoàng Lâm vội vã phóng xe đến và nhấc bổng nàng đưa thẳng đến bệnh viện. Chàng thư sinh vốn định lợi dụng sự quen biết với Từ Thiên để nhanh chóng khám bệnh cho nàng, mới đưa đến bệnh viện lớn như vậy. Ai ngờ vào đến nơi, hỏi ra lại được báo bác sĩ Từ đang trong một ca mổ quan trọng. Suốt ngày thấy mổ xẻ, Hoàng Lâm bực bội lẩm bẩm, đành phải tự mình sắp xếp để Chu Bạch Thảo được khám ngay. Sau một mũi tiêm giảm đau tại chỗ và một đống toa thuốc cầm tay, Chu Bạch Thảo lại phải nội soi dạ dày. Xong xuôi mọi thứ cũng đã gần sáu giờ sáng, Chu Bạch Thảo mệt mỏi đành để Hoàng Lâm dìu về nhà. Cơn đau âm ỉ ở dạ dày khiến nàng khó chịu, buồn nôn nhưng lại không thể nôn. Thật là một sự cố khủng khiếp. Nàng không ngờ hai mươi mấy năm qua giữ gìn vì sự nghiệp, vậy mà giờ nát bét chỉ trong mấy tuần. Nàng hối hận khi đã quá coi thường bản thân mà đi uống rượu liên miên, để bây giờ phải gánh chịu hậu quả. Thật may mắn khi còn có thể gọi Hoàng Lâm. Lúc này, nàng nhận ra, bên cạnh mình chẳng có ai ngoài cậu.
Đột nhiên, một dáng người nhỏ bé lướt qua khóe mắt Chu Bạch Thảo. Nàng đứng khựng lại, nhìn chằm chằm sang bên cạnh. Hoàng Lâm tưởng nàng nhìn mình, đang đà cằn nhằn liền nhăn mặt lại:
“Anh nói gì sai à mà lại tỏ thái độ bất cần vậy?”
“Kia có phải… Vũ Lục Hàn không?”
Hoàng Lâm nhìn theo hướng nhìn của nàng, vô cùng sửng sốt khi thấy một cô gái giống Vũ Lục Hàn y hệt, ngồi gục xuống trên băng ghế chờ bên ngoài một phòng phẫu thuật vẫn còn sáng đèn.
“Không thể nào! Giờ này có lẽ cô ấy phải đang ở sân bay rồi!”
“Em… cũng nghĩ vậy…”, Chu Bạch Thảo lẩm bẩm. Nhưng nàng vẫn còn tin vào mắt mình, kia rõ ràng là Vũ Lục Hàn!
“Tiểu Hàn!”
Chu Bạch Thảo gọi to. Nếu đúng là cô, cô nhất định sẽ quay lại nhìn. Cô gái kia trong vài giây không cử động, rồi đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào nàng. Cả Hoàng Lâm và Chu Bạch Thảo đều ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt thất thần đang nhìn họ, không bảo nhau mà cùng chạy về phía cô.
“Sao em lại ở đây?”, Chu Bạch Thảo hốt hoảng nhìn đôi mắt đỏ au của Vũ Lục Hàn, đưa mắt về phòng phẫu thuật, tim rung động mạnh mẽ, “Có phải Hàm Vũ Phong gặp tai nạn…”
Vũ Lục Hàn lắc đầu. Nàng đột nhiên thấy áy náy.
“Tôi xin lỗi…”, nàng chạm nhẹ vào tay cô, “Tôi… tôi nghĩ rằng hai người gặp tai nạn trên đường đi…”
“Chuyện gì đã xảy ra?”, Hoàng Lâm vốn là đàn ông, dù có chút hoảng loạn vẫn có thể bình tĩnh, “Vì sao em lại ở bệnh viện? Gia đình em có vấn đề gì sao?”
“Mẹ… mẹ em…”, Vũ Lục Hàn mấp máy môi, giọng nói lạc đi, không thể phát âm thành lời. Cô nhìn về phía ghế đối diện. Ở đó, một người đàn ông nhỏ bé đang gục đầu trong lòng bàn tay. Chu Bạch Thảo hiểu ra tất cả.
“Vậy Từ Thiên… có phải đang phẫu thuật…”
Vũ Lục Hàn gật đầu. Cô và bố đã chờ trước phòng phẫu thuật gần hai tiếng đồng hồ. Cô biết những ca phẫu thuật ghép tim không thể hoàn thành ít hơn bốn tiếng. Nhưng chừng nào đèn phẫu thuật còn sáng, trái tim cô như bị một tảng đá đè nặng.
Hàm Vũ Phong thoải mái tựa lưng vào xe, nhìn theo Vũ Lục Hàn bước ra từ trong nhà.
“Em không khóa cửa sao?”, hắn trêu chọc, “Hay nhìn thấy anh, run quá, quên mất…”
“Bố mẹ em… sẽ đi bây giờ…”, người xuất hiện trước cậu, thay vì Vũ Lục Hàn, là Vương Vũ Lam. Cô ta mặc chiếc áo len xám mà Hàm Vũ Phong mua tặng Vũ Lục Hàn; mặc quần jeans đen của Vũ Lục Hàn, và đi đôi Vans classic mà hắn đã mua nguyên một cặp cho cả hai – tất cả đều lấy từ vali của Vũ Lục Hàn. Không trang điểm. Mái tóc nâu ngắn buông thõng, che kín hai bên tai. Hàm Vũ Phong quả nhiên đã bị đánh lừa bởi dáng điệu ngại ngùng, e thẹn kia không khác gì bộ dạng thường ngày của cô gái nhỏ.
“Đi thôi, anh đã lấy hộ chiếu cho em rồi. Hi vọng em đã ăn sáng, bởi đồ ăn ở sân bay không ngon chút nào đâu…”, hắn tiến đến nhấc vali của-Vũ-Lục-Hàn lên, rất ân cần cúi xuống hôn vào môi cô gái mà hắn nghĩ là bạn gái mình. Vũ Lam giật mình trước hành động ấy, ả biết trước kia hắn vẫn thường bất ngờ hôn mình, nhưng không nghĩ hắn cũng (dám) làm vậy với người khác. Một chút ghen tuông dậy lên trong lòng ả, nhưng rồi ả lại tự kìm lòng. Cười lên nào, Vũ Lam. Tròn vai đi nào, Vũ Lam. Người đang ở với Hàm Vũ Phong lúc này là mày chứ không phải con bé kia. Chỉ cần lên máy bay, mọi chuyện coi như kết thúc. Chỉ cần lên máy bay.
“Em…”
Hắn bỗng nhiên khựng lại. Vũ Lam ít nhiều chột dạ. Không phải vì ả để lộ điều gì rồi chứ?
“Sao ạ?”
“Không… Có lẽ anh… không được thường xuyên ở cạnh em, anh thấy có chút khác biệt…”, hắn cười hiền lành, hôn nhẹ lên trán người-mà-hắn-tưởng-là-bạn-gái-mình, “Đi nào, bé yêu.”
“À… vâng…”, Vũ Lam hoảng hốt, vẫn cố rặn ra nụ cười, ôm lấy cánh tay hắn, “Lâu rồi không hôn em, anh thấy khác biệt là phải…”
“Đúng vậy, có vẻ như từ chiều qua đến sáng nay là quá lâu”, hắn xoa đầu kẻ-giả-mạo, “Anh hi vọng chúng ta sẽ nhanh chóng chính thức ở cùng nhau. Như vậy, anh sẽ không cần phải xa em nữa…”
Vũ Lam cúi đầu cười. Nếu anh cầu hôn ngay lúc này, tôi sẽ ngay lập tức cùng anh kí giấy đăng kí kết hôn. Tôi thề đấy…