Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 9
Vũ Lục Hàn để quần áo ở ngăn thứ ba và thứ tư – cô mang đủ những bộ cần dùng nên không mất quá nhiều không gian. Ngăn cuối cô nhét vali rỗng và đôi goày mình hay đi vào đó. Hai ngăn trên cùng, Vũ Lục Hàn để sách vở của mình và những quyển sách cô yêu thích mang theo. Cô nghĩ rằng chỗ hắn chuẩn bị cho cô có lẽ từng là nơi hắn dùng để đọc sách, vì có một bàn kính bằng pha lê khá đẹp bị hắn dẹp vào góc phòng, gần bàn làm việc của hắn. Cô mặc kệ, mang bàn kính ấy đặt trước “giường ngủ” của mình. Nó cũng khá thấp, có thể là bàn uống cà phê, cô có thể ngồi bệt dưới đất cũng vừa tầm dùng bàn này làm bàn học. Căn nhà này khai thác tối đa ánh sáng thiên nhiên nên cô không sử dụng đèn trên tầng hai, chỉ mở những bóng đèn trắng dưới tầng một. Ngay khi ngừng tay sắp xếp, Vũ Lục Hàn thấy có chút buồn. Dù sao thì con gái lần đầu ở xa gia đình, lại ở một mình, xung quanh vô cùng yên ắng. Dường như hắn thực hiện đúng ý đồ của mẹ mình khi thiết kế căn nhà: một nơi trong lành và yên tĩnh giống vùng countryside ở Anh, vì căn nhà này toàn kính, bên ngoài quá đông đúc sẽ không tiện sinh hoạt, hơn nữa giữa thành phố cũng khó tìm được nơi có khoảng đất to như thế. Căn nhà này nằm trên một đoạn đường cao tốc, xung quanh lác đác vài ngôi nhà đang xây dựng dở, nhưng cách khá xa. Từ đây, với tốc độ đi xe của hắn, đến vùng trung tâm thành phố cũng phải mất nửa tiếng. Cô cảm thấy cô đơn và biệt lập. Dường như quá bé nhỏ giữa một nơi quá to.
Vũ Lục Hàn bắt tay vào làm những việc hắn dặn. Cô mở cánh cửa kính gần bếp, phát hiện trong đó còn ngăn ra thành hai phòng nữa. Phía bên phải cửa vào là vệ sinh và phòng tắm, thẳng cửa vào là nơi như kho để đồ, nhưng rất gọn và sạch, còn bên trái là nơi giặt đồ và phơi đồ,cũng có những tấm kính thay thế bức tường hướng ra khuôn viên, phía đón nhiều ánh nắng nhất, tất nhiên được đặt hai giá phơi quần áo song song nhau. Nơi này vô cùng sạch, làm Vũ Lục Hàn thắc mắc: hắn đi suốt ngày và dường như không thuê người giúp việc, tại sao lại sạch thế? Không lẽ hắn tự mình dọn dẹp? Hoặc cũng có thể hắn không thèm giặt đồ ở nhà mà mang ra hiệu giặt – Vũ Lục Hàn tặc lưỡi. Cô quay lại nơi hắn thay đồ, một tủ quần áo quá hào nhoáng! Cô mang hết đồ hắn để trong giỏ tre góc phòng ra nơi giặt, loay hoay với cái máy giặt khác xa so với cái của gia đình cô. Vật lộn xong, Vũ Lục Hàn lấy máy hút bụi trong phòng chứa đồ, ngồi xổm nghiên cứu cách sử dụng suốt mấy chục phút đồng hồ. Đúng là nhà giàu, cô nghĩ, máy chạy êm ru và rất sạch. Cô không biết hắn có yêu cầu lau nhà không nhưng cô thấy bộ lau nhà ở đó, và thế là cô sử dụng. Với những cửa kính quá to rộng và cao, Vũ Lục Hàn đã mất hơn một tiếng, leo qua leo lại trên ghế để có thể làm sạch bóng tất cả. Sau khi hoàn thành việc mà cô cho là vất vả nhất ấy, cô phát hiện ra một thanh lau cửa kính rất dài, để lau cửa ở trên cao, và cô đã tự mắng mỏ mình vì không chịu quan sát kĩ hơn. Cô cảm thấy tay và chân mỏi nhừ sau khi phải vươn người lên lau khắp các cửa kính. Mà căn nhà toàn kính, những ô cửa kính thay thế luôn những bức tường gạch đơn điệu.
Hoàn thành xong các công việc nhà cũng mất gần ba tiếng của Vũ Lục Hàn. Bây giờ đã hơn hai giờ rưỡi mà cô chưa hề nấu cơm. Cô thấy khá hoang mang vì hắn nói ba giờ sẽ về, trong khi quanh đây thậm chí không có nổi một khu chợ tạm hay siêu thị để mua đồ. Vũ Lục Hàn đến gần tủ lạnh, đó là loại tủ lạnh hai cánh, cao hơn cả Vũ Lục Hàn. Trên đó có dính một tờ giấy. Trong đó có ba loại thực phẩm: đậu Hà Lan, đậu đỏ và mướp đắng bị gạch chéo, trong khi pho mát, mứt dâu rừng và thịt gà lại có một dấu tích to đùng. Cô không hiểu, liền mở một cánh tủ, và ngay lập tức choáng váng: tủ lạnh chật ních thức ăn. Cánh tủ bên kia cũng vậy, nhưng là đồ ăn chín và đồ hộp. Vũ Lục Hàn nghĩ ra một cách: mang đồ ăn chín ra hô biến lại thành đồ mới. Đó là cách nhanh nhất phù hợp thời gian, không phải nghĩ nhiều. Cô đứng một lúc và chọn ra hộp nhựa đựng toàn mì ý sốt cà, một hộp nhựa đựng món salad thịt gà và một hộp nữa có một rải sườn rán nhưng chưa chín hẳn, có lẽ chỉ rán qua rồi để lạnh, lúc ăn sẽ rán lại cho nóng và chín. Cô lấy thêm một số nguyên liệu cần thiết và hâm nóng, nấu lại những món đó cho vừa với hắn. Tất cả mất chưa đến hai mươi lăm phút. Khi hắn về không sợ nguội quá cũng không sợ nóng quá, vừa đủ miệng. Xong xuôi, cô bày hết lên bàn rồi che chắn đầy đủ. Bỗng dưng, Vũ Lục Hàn nghĩ đến bố mẹ mình. Mọi khi, vào giờ này, bố mẹ cô đã ăn no và đang nghỉ trưa, còn cô đã rửa xong bát và về phòng đọc sách hoặc chuẩn bị lên thư viện. Không biết bố mẹ ở nhà ăn gì? Không biết mẹ có thắc mắc chuyện mình đi không? Không biết họ có nhớ mình không…
Nghĩ một lúc, Vũ Lục Hàn quyết định gọi điện cho bố. Sau tiếng tút thứ ba, bố cô mới nghe máy. Giọng ông khá vui vẻ:
“Con à! Con thế nào rồi? Có tốt không?”
Vũ Lục Hàn khẽ cười: “Con tốt ạ. Bố mẹ ở nhà ăn gì?”
“Khỏi lo! Bố hôm nay đi làm sớm nửa tiếng nhé, ghé qua chỗ bà béo béo đầu chợ mua được chục quả trứng vịt to đùng rồi! Bố không làm được nhiều món như con nhưng hôm nay làm được mì trứng ngon lắm, mẹ con khen suốt!”, ông cười giòn tan qua điện thoại, bất chợt làm một giọt nước mắt của Vũ Lục Hàn rơi xuống. Cô rất thương bố mẹ. Bố mẹ cô dù sao cũng không bao giờ phải ăn uống linh tinh, thiếu chất khi Vũ Lục Hàn ở nhà. Cô có hàng chục quyển sách bí kíp làm bếp nên cũng đã nghiên cứu vô cùng kĩ những món ăn đem lại dưỡng chất, bồi bổ sức khỏe, giúp tim khỏe hơn. Giờ họ phải ăn mì trứng, và có thể một năm tới vẫn cứ ăn như vậy.
Có vẻ thấy con gái lâu trả lời, bố Vũ Lục Hàn lại hỏi:
“Thế con ăn gì chưa? Bạn con với con ở đấy có ổn không? Có bất trắc gì không?”
“Dạ… con… ăn rồi”, cô lại nói dối bố, “bạn ấy… hiện đang… đi tìm việc làm! Chắc sắp về rồi ạ. Bọn con chưa có rắc rối nào cả”
“Ồ, chúc bạn con may mắn nhé! Mấy ngày nữa là cuối tuần thì rủ cả bạn con về đây, bố cho ăn mì trứng, con sẽ thấy yên tâm ngay haha!”, bố cô rất phấn khởi. Mọi ngày Vũ Lục Hàn thường là người nấu nướng. Mẹ cô dù muốn làm nhưng đều bị bố con cô ngăn cản, sợ mẹ hoạt động nhiều dễ lên cơn đau. Bố Vũ Lục Hàn thỉnh thoảng cũng vào bếp những khi cô mắc việc học bận, về muộn. Bố cô thường chỉ biết làm mì úp, rán trứng và sử dụng lò vi sóng để hâm nóng thức ăn, chứ cũng không biết làm gì nhiều. Hôm nay ông có vẻ vui sướng khi được vợ khen ngợi tài nấu mì. Thế nhưng, nỗi sung sướng của ông vô tình khiến Vũ Lục Hàn càng thấy buồn. Cô bắt đầu khóc, nhưng không dám để lộ tiếng nấc hay tiếng sụt sịt nào lọt vào tai bố. Bố cô, sau một hồi nói mãi không thấy con gái trả lời, tò mò lên tiếng:
“Con có ở đấy không, sao bố nói mấy câu không thấy nói gì hết vậy?”
“Con đây”, Vũ Lục Hàn cố hạ giọng tỏ ra bình thường, “Con thấy bố vui quá con không nỡ ngắt lời”
“Haha được rồi, bố mẹ đang nghỉ trưa rồi, con nghỉ ngơi đi nhé. Cuối tuần nhớ rủ bạn về cùng đấy!”
“Vâng…”, cô lí nhí. Làm gì có bạn nào đâu! Thậm chí chưa chắc cô đã được về…
“Thế được rồi, ngủ đi nhé, nhớ cẩn thận. Bố mẹ nhớ Tiểu Hàn lắm!”, bố cô cười, cho cô nghe vài câu hỏi han của mẹ, rồi họ cười với nhau và tắt máy. Ngay khi buông điện thoại xuống, Vũ Lục Hàn òa lên khóc nức nở. Chưa bao giờ cô nhớ bố mẹ đến thế,và chưa khi nào cô lại thấy thương bố mẹ như vậy. Cô có thể là đứa con nít hơn hai mươi tuổi đầu vẫn không muốn rời xa bố mẹ, nhưng cô sẵn lòng như vậy, đến cuối đời cũng được, miễn sao bố mẹ cô được sung sướng, nhàn hạ. Cô chưa làm ra nhiều tiền để hỗ trợ bố mẹ, cô vẫn luôn mong muốn mình có thể làm được nhiều hơn cho bố không phải quần quật đi làm, cho mẹ không phải chịu những cơn đau tim hành hạ.
Vũ Lục Hàn đang khóc, cũng giật mình khi nghe thấy tiếng động phát ra từ gara. Hắn về, cô nhìn lên, vô cùng đúng giờ. Vũ Lục Hàn vội vã lau sạch nước mắt, hít hơi cố gắng tỏ ra bình thường nhất, nhưng tay chân thừa thãi không biết nên làm gì. Khi thấy bóng người cao lớn phía sau cửa kính, cô lúng túng đứng dậy, nhìn về phía ấy. Đúng và hắn, với phong thái lịch sự và lãnh đạm, xách theo một cặp tài liệu và lúc đi hắn không mang theo bên mình. Hắn bước vào nhà, nhìn lướt qua cô rồi đi thẳng về phía tủ đồ. Chẳng nói một câu.
“Anh… anh về rồi”, cô lắp bắp, nhưng âm lượng giọng nói rất nhỏ nên cô nghĩ rằng hắn sẽ không nghe thấy từ trong căn phòng rộng lớn đó. Tuy nhiên, có lời đáp lại từ hắn:
“Thế cô nghĩ là người ngoài hành tinh hả?”
Vũ Lục Hàn đứng ngây người. Hắn bước ra từ phòng thay đồ, chỉ cởi bỏ áo vest, cà vạt, đồng hồ và kính râm. Áo sơ mi của hắn đã tháo hai cúc trên cùng, mái tóc lúc đi được vuốt cẩn thận giờ hơi rối, nhìn hắn rất phong trần và nam tính. Hắn vừa sắn tay áo sơ mi, vừa liếc nhìn cô.
“Cô chuẩn bị đồ ăn chưa?”
“Đó, tôi… không biết anh muốn ăn gì, nên…”, cô ấp úng, nhìn theo hắn đang đi về phía bàn ăn, liếc nhìn các món ăn trên bàn. Hắn khẽ cười:
“Nên cô dùng đại đồ ăn nấu sẵn?”
“À, tôi… nghĩ rằng… anh sẽ thích những món đồ được sơ chế qua rồi…”, cô cúi gằm mặt, thấy má và tai nóng bừng. Nếu hắn không thích, việc gì phải nấu qua sẵn nhiều như thế chứ! Chẳng may cô làm những thứ hắn không thích ăn, bỏ đi sẽ rất phí!
“Không phải tôi làm những thứ đó”, hắn mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống và nhìn Vũ Lục Hàn. “Cô ăn chưa?”
“À tôi… ăn rồi!”, cô nói đại. Thực chất cô chưa ăn gì từ sáng, nhưng Vũ Lục Hàn lại không thấy đói. Cô không biết do thể chất của bản thân hay do mắc bệnh lười ăn, nhưng từ nhỏ đến giờ Vũ Lục Hàn luôn ăn rất ít. Có lúc cả ngày cô chỉ ăn một bữa, vì thế cô không trắng trẻo hồng hào mà người hơi nhỏ và xanh xao. Khuôn mặt cô cũng không được bầu bĩnh, nhìn thấy cả quầng thâm mắt và xương gò má, bởi cô không biết trang điểm để che giấu. Thế nhưng cô lại thấy hài lòng, mặc cho bố mẹ cô nhìn con gái xót xa đến từng khúc ruột. Bố cô bảo trông cô như trẻ bị ngược đãi, cô chỉ cười qua loa và bảo cô thích như vậy, thay đổi cô không thấy ưng. Ngoài bố mẹ ra, cũng chẳng ai lo cho sức khỏe của Vũ Lục Hàn đến thế.
Hàm Vũ Phong liếc Vũ Lục Hàn lần thứ ba, rồi không nói gì bắt đầu ăn ngon lành. Cô thấy hơi thừa thãi khi cứ đứng nhìn người khác ăn một cách vô duyên như vậy, vội vàng nói:
“Tôi xin phép lên gác”
Và không đợi hắn trả lời, ngay lập tức bỏ đi. Hắn cũng mặc, không phản ứng, dường như cô đang làm những việc không trong giới hạn bận tâm của hắn. Vũ Lục Hàn lên đến nơi dành riêng cho mình, rúc ngay vào giữa chiếc gối phồng tướng của mình. Cô hít một hơi, thở dài, rồi xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, gác một tay lên trán. Ngoài kia khung cảnh tràn ngập ánh nắng nhưng ảm đạm đến buồn tẻ. Quanh đây không có nhiều nhà ở nên chẳng thấy bóng người, chỉ thấy xa xa những xe móc, xe cẩu đang hoạt động cho một dự án xây chung cư. Không một gợn mây, không một cơn gió, không một dấu hiệu của ngày đầu thu tươi mát. Vũ Lục Hàn thấy rất buồn. Dù ngay dưới chân cô là giá sách vô cùng lớn, nhưng cô vẫn thích sự yên tĩnh thanh tịnh ở thư viện, cùng những mùi sách mới, sách cũ hòa lẫn riêng biệt mà cô đã quen hơn chục năm nay. Vũ Lục Hàn nhớ cảm giác mới ngày hôm qua thôi, cô vẫn còn đang nhíu mày chọn lựa giữa quyển sách Hội họa Myanmar với quyển 70 Công trình Kiến trúc kì diệu của thế giới. Cô cũng nhớ không khí quen thuộc của những lúc đọc sách, thoải mái và vô tư chảy theo đam mê. Còn bây giờ, trong cô là những mối tơ rối rắm, kẹt giữa hiện thực khác lạ, kẹt trong ngôi nhà tuyệt đẹp nhưng quái gở với một người vô cùng lạ lẫm, mà cô không biết gì khác ngoài một cái tên. Độ tuổi của hắn ta, cuộc sống của hắn ta, gia đình của hắn ta, tất thảy cô đều không biết. Cô biết hắn là một doanh nhân – hắn đã bảo cô mình là người làm kinh doanh – nhưng hắn không cho cô danh thiếp, dường như muốn che giấu cuộc đời của mình trước một người mà theo hắn là “hư hỏng” như cô. Cô biết hắn là một người lai – hắn đã từng xưng tên James Adams, có lẽ là tên thật của hắn – và nói từng sống ở nước Anh. Cô chưa nghe hắn nói tiếng Anh nên không biết hắn chính xác là công dân đất nước nào. Hắn cũng cho cô biết bố mẹ mình đã li hôn, có lẽ đó là điều duy nhất hắn nói về gia đình mình. Hắn có vẻ trưởng thành và chững chạc hơn cô, nhưng cô không thể đoán được hắn bao nhiêu tuổi. Tuy hắn cũng có những nét của người châu Á nhưng đa số đặc sệt phương Tây, người phương Tây rất khó đoán tuổi. Nhìn hắn trẻ, có lẽ chỉ bằng tuổi cô là cùng, nhưng lại không chắc bằng tuổi cô mà hắn có thể sở hữu căn nhà vô cùng đẹp này, cộng với dàn xe nhìn thôi cũng choáng váng. Hắn là một dấu hỏi vô cùng lớn. Rồi Vũ Lục Hàn chợt nhận ra: vì sao bỗng dưng cô lại nghĩ nhiều về hắn như vậy? Điều đó có phải bất thường quá không nhỉ? Không, chắc là chẳng có gì sai trái khi người ta thắc mắc về người ở chung nhà với mình!
“Vũ Lục Hàn!”, cô giật mình khỏi những suy nghĩ vẩn vơ khi nghe thấy hắn gọi to tên mình. Cô vội vã ngồi dậy, chạy thật nhanh xuống. Hàm Vũ Phong vẫn ngồi im trước đống thức ăn không mấy suy chuyển, nhìn theo cô đang chạy trên cầu thang xuống.
“Sao… sao thế?”
“Tôi không thể ăn được nữa, cô ăn nốt đi”, Hàm Vũ Phong nhăn mặt nói. Vũ Lục Hàn tròn mắt:
“Có một tí vậy sao anh không ăn được?”
“Vì tôi thấy chán. Cô ăn đi!”, hắn ngả người ta sau ghế, chau mày liếc đồ ăn trên bàn rồi nhìn cô. Rõ ràng thức ăn có bớt đi là bao đâu, sao hắn có thể ăn ít như thế được?
“Anh… giữ dáng hả?”, cô hơi nhăn mặt, nói với một chút bất mãn. Hắn ta trông vạm vỡ khỏe mạnh thế cơ mà, sao có một đĩa mì ít như thế, một bát salad thịt gà cũng nhỏ, một rải sườn ngắn chứ cũng đâu có chọn miếng quá to, quá dài! Hay hắn có ý chê bai cô chế biến quá tồi? Cô thấy hơi bực bội vì thành quả làm ra không được công nhận.
“Xin lỗi, thật ra trước khi về tôi đã đi ăn với bạn rồi”, hắn nhìn cô lãnh đạm. Vũ Lục Hàn trợn mắt lên, có ý hơi bực. Đi ăn rồi cũng không báo, khiến cô vắt chân lên cổ làm hết ba món cho kịp hắn về ăn. Vậy mà hắn còn thản nhiên nói vậy!
“Anh hãy gọi cho tôi!”, cô chau mày không hài lòng nhưng lại cúi gằm mặt, không nhìn hắn. Trông cô như đang giận dỗi làm nũng vậy.
“Xin lỗi. Cô ăn hết chỗ này được không?”, hắn thản nhiên cười, nhìn cô chờ đợi. Vũ Lục Hàn liếc mắt nhìn đống đồ mất công mình chế biến trên bàn, không lẽ lại bỏ?
“Nào cô gái?”, hắn lại gọi cô. Vũ Lục Hàn liếc nhìn hắn. Bắt gặp ánh mắt lén lút của cô, hắn phì cười, đưa tay vẫy gọi cô đến gần. Vũ Lục Hàn tần ngần một lúc lâu rồi cũng lò dò bước đến, ngồi xuống đối diện hắn. Hắn thấy cô ngồi xuống, ngay lập tức đứng dậy, làm cô bối rối nhìn theo. Hắn đi về phía tủ bếp, lấy ra một cái đĩa nữa cùng thìa và dĩa. Rồi hắn mang đến và đặt trước mặt cô. Vũ Lục Hàn ngơ ngác nhìn hắn. Hắn ngồi xuống, nhìn cô bí hiểm, nhanh chóng cho hai phần ba chỗ mì trên đĩa vào cái đĩa trước mặt cô, lấy một nửa chỗ salad cho và một góc và cắt một nửa miếng sườn đặt vào một góc. Xong xuôi, hắn gác dĩa lên đĩa của mình, khoanh hai tay trên bàn và nhìn cô. Vũ Lục Hàn hoang mang, nhìn hắn ngơ ngác. Hắn lại cười.
“Trông cô thật buồn cười. Ăn đi”, hắn ra lệnh. Vũ Lục Hàn nhìn xuống đĩa thức ăn khổng lồ trước mặt mình, tròn mắt.
“Làm sao tôi ăn hết được?”
“Cô? Không ăn hết được? Cô là người hay là mèo?”, hắn thể hiện sự ngạc nhiên rõ ràng. Đó là đĩa thức ăn ít nhất hắn từng biết, bởi cô ta chỉ chủ đích nấu cho một mình hắn. Hắn không biết vì sao cô gái này lại bỏ qua bữa ăn của mình như thế, có thể do ngại ngùng và lạ nhà, nhưng làm sao lại không ăn được. Vậy mà bây giờ lại kêu quá nhiều không thể ăn hết, cô ta có vấn đề với thức ăn sao?