Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 64
Sáu giờ sáng, ông Vũ tỉnh dậy như mọi ngày, chậm chạp vệ sinh cá nhân, rồi xuống nhà giúp con gái chuẩn bị bữa sáng. Ông thấy có đôi chút lạ lẫm khi cô gái nhỏ của ông hôm nay lại thật im ắng; chắc tối qua nó về muộn quá, ông nghĩ, con bé cần được nghỉ ngơi. Ông xuống bếp, không có đồ ăn trên bàn. Đúng là con bé mệt quá rồi, ông thở dài, thả nó đi chơi thì lại lo cho sức khỏe của nó. Thế nhưng con bé cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ông rồi, ông không thể cứ giữ con gái ở nhà mãi như vậy. Cũng bởi quá bao bọc cho con mà đến tận lúc này con gái ông mới có bạn bè, có một cuộc sống của thiếu niên đúng nghĩa. Ông lấy trong tủ ra món súp rau củ thập cẩm tối qua, cho lên bếp để đun lại cho nóng. Vẫn còn bánh mì, bánh mì khá lành đối với bệnh tim của vợ nên ông hay mua về để ăn dần mỗi sáng. Bà Vũ luôn phải ăn theo thực đơn ít cholesterol, vì thế những món thực phẩm giúp giảm chất đó thường xuyên được ông mua về nấu. Ông làm nóng món súp rau củ, đậy nắp vung lại rồi đi lên gõ cửa phòng con gái. Mọi ngày, khoảng giờ này là lúc Vũ Lục Hàn chuẩn bị đi ra bến xe. Gõ cửa đến lần thứ ba mà không có phản hồi, ông đành mở cửa phòng con gái, lo sợ cô con gái nhỏ của mình ngủ quên đi học. Căn phòng trống không, Vũ Lục Hàn không có ở nhà. Không hiểu con bé đi sớm hay cả đêm qua không về? Nỗi lo lắng trực trào, ông trở về phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng với lấy điện thoại, tránh làm kinh động đến vợ, mở lên để gọi con gái. Có một tin nhắn từ Vũ Lục Hàn, lúc mười hai giờ đêm qua.
“Bố ơi, con đã về nhà nhưng lại làm rơi mất chìa khóa. Con không muốn đánh thức bố mẹ nên đi về cùng bạn con rồi. Con sẽ ở đó, sáng mai đi học luôn. Bố mẹ nghỉ ngơi, ăn sáng đầy đủ nhé! Con yêu bố mẹ.”
Ông Vũ thấy lòng nhẹ hẳn. Thật may mắn vì cô con gái nhỏ của ông vẫn bình an. Trước đây, từng có một lần con bé mất tích ở đâu, tận ba, bốn giờ sáng mới về, người trì trệ, mệt mỏi, ông còn ngửi thấy hơi rượu. Khi đó là sau đợt hủy hôn với gia đình Bộ trưởng, ông đoán con bé buồn lòng và thương bố mẹ, không chịu được, đành phải đi giải tỏa tâm trạng. Vợ ông khi đó rất lo cho con, vội vã nấu canh trứng giải rượu, con bé ăn vào lại nôn thốc nôn tháo. Ông đề nghị nó nghỉ học ngày hôm sau để ổn định sức khỏe, thế mà cô gái bướng bỉnh của ông vẫn nhất định đi học. Thật may, những tuần sau đó, con gái ông lại kết thân được với một cô bạn, dù có chuyển đi khỏi nhà, nhưng tinh thần con bé luôn vui vẻ, phấn chấn. Vợ chồng ông mới đầu còn nhớ con, dần dần làm quen được, ngay lập tức cảm thấy vui cho con gái mình. Vợ ông hay nói Vũ Lục Hàn đến tuổi lấy chồng rồi, nếu cứ giữ ở nhà như giữ của, con bé sẽ độc thân cả đời mất. Con gái ông, xinh đẹp, chăm chỉ, thông minh, tháo vát, nhưng lại hướng nội, khép kín, chẳng chịu quan hệ với ai. Vợ chồng ông không chỉ vì muốn chữa khỏi bệnh cho bà Vũ, mà còn muốn Vũ Lục Hàn được gả cho chàng trai tài sắc vẹn toàn như Từ Thiên. Gia đình ông và gia đình Bộ trưởng đều nhận thấy Từ Thiên thực lòng thích con gái ông, mới bỏ qua ý kiến của hai con mà tác thành. Chẳng ngờ cô gái bé nhỏ của ông, không những không thích Từ Thiên, còn phũ phàng chối bỏ hôn ước. Thật nhọc nhằn những tháng ngày ấy, nhưng thấy con gái như bây giờ, gần như đã thay đổi, có lẽ hủy hôn cũng không đến nỗi tồi.
Tiếng chuông cửa vang vọng cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của ông. Ông Vũ lật đật ra mở cửa, nhìn thấy chàng trai trẻ họ Trương, cách nhà mình hai căn, đang loay hoay trước cửa. Nhìn thấy ông, cậu ta cười mừng rỡ chào.
“Có chuyện gì thế?”
“Bác Vũ, con mang trả Vũ Lục Hàn chiếc chìa khóa nhà…”
“Ồ, con tôi bảo bị rơi mất chìa khóa, may quá anh Trương đã nhặt được rồi!”, ông hô lên, “Cảm ơn anh Trương nhé!”, ông nói mà không để ý đến khuôn mặt sửng sốt của anh hàng xóm.
“Vâng… chào bác…”, anh ta lúng túng cúi đầu quay đi. Có vẻ Vũ Lục Hàn đã nói đỡ cho mình, anh ta lẩm bẩm. Vốn đã định “tự thú” và xin lỗi con bé, thế mà nó đã nhân từ cho qua. Con bé này thật tốt, anh Trương nghĩ thầm, chả bù cho vợ mình. Hồi yêu nhau, cô ta ngọt ngào thế, dịu dàng thế, bây giờ cứ giật đùng đùng như thần kinh vậy! Dạo này cô ta còn lén lén lút lút, đi sớm về muộn, ăn mặc lòe loẹt diêm dúa, chẳng trách đêm qua anh nhìn nhầm Vũ Lục Hàn thành vợ mình. Chà, Vũ Lục Hàn còn giúp anh về nhà, cô bé ấy dù bị anh dọa sợ chết vẫn không màng giúp đỡ anh. Anh thở dài khi đẩy cửa vào và nhìn thấy người vợ trẻ đang lúi húi trong bếp. Anh ta nhăn mặt cau có, nhíu mày.
“Mới sáng ra đã xào nấu cái gì thế, ngấy chết đi được!”
“Anh à”, cô hớt hả lau những chiếc đĩa sứ, “Anh đi đâu sớm vậy? Bữa sáng quan trọng lắm, nếu anh không ăn sẽ không có đủ sức đâu, hôm nay anh phải đi họp nhiều…”
“Lắm chuyện!”, anh ta cằn nhằn nhưng vẫn ngồi xuống bàn ăn chờ đợi, “Tôi đem trả chìa khóa cho Vũ Lục Hàn!”
“À… anh cũng thật, vậy hai bác bên ấy có biết chuyện đêm qua không? Họ có nói gì anh không?”, cô vợ đảo qua nồi súp bí ngô, thử một thìa, chuẩn bị cho ra đĩa.
“Chẳng biết! Vũ Lục Hàn bao che cho tôi!”
“Thật may. Nhưng anh đừng nên như vậy, làm phiền đến hàng xóm, lại mang tiếng ra!”, người vợ múc đầy một đĩa, vội vàng đặt trước mặt chồng. Cô đã nghiên cứu rất kĩ những món ăn mang lại nhiều năng lượng và bổ, rất chịu khó dậy sớm chế biến, hi vọng chồng cô giữ được sức khỏe say cơn say đêm qua. Anh ta vẫn không bỏ vẻ cáu bẳn với vợ, lè nhè đáp.
“Vũ Lục Hàn còn đưa tôi về tận nhà, còn lâu mới đi kể chuyện lung tung về tôi!”
“Nhưng anh cũng phải tránh! Anh có biết đêm qua phải có người con trai khác cõng anh vào nhà không? Còn gì là đàn ông nữa?”, vợ anh lên giọng, có chút ghen tị khi chồng cứ nhắc đến Vũ Lục Hàn. Anh Trương trợn tròn mắt nhìn vợ.
“Con… con trai? Cô nói Vũ Lục Hàn bấm chuông gọi cô mà?”
“Đúng vậy, nhưng lúc đó có một người nữa lạ hoắc, cõng anh vào nhà! Vũ Lục Hàn chỉ bấm chuông cửa thôi!”, người vợ cau có ăn phần của mình. Vợ anh ngồi đây mà chỉ khen người khác, trong khi Vũ Lục Hàn chẳng hề dọn đống nôn của anh, chẳng hề giặt bộ đồ đầy mùi rượu của anh, chẳng hề mất công lau rửa người cho anh, hay giúp anh thay đồ đi ngủ!
Anh Trương nhíu mày, cố nhớ lại người cõng mình vào nhà, nhưng chẳng nhớ gì. Khi đó anh ta đã tự ngất rồi! Tuy vậy, có lờ mờ đôi chút rằng một chàng trai ngăn cản anh dọa nạt Vũ Lục Hàn. Khuôn mặt thì không rõ, nhưng ánh mắt anh ta đáng sợ đến độ anh Trương đã nghĩ là dân… xã hội đen, vội vàng bỏ đi ngay! Không lẽ, tên đó cõng anh vào nhà?
“Trông anh ta thế nào?”, anh Trương vươn người về phía vợ. Cô vợ giật mình, ngu ngơ nhìn chồng. “Cái thằng cõng tôi vào nhà, trông thế nào?”, anh ta nhắc lại, cáu kỉnh. Người vợ thở ra.
“Chắc chắn không phải người khu này, em chưa thấy bao giờ cả! Anh ta… là người nước ngoài! Em nhớ khuôn mặt tây đặc, thế mà lại nói tiếng mình sõi lắm, làm em ngạc nhiên đứng hình một lúc! Anh ta khỏe nữa, một tay nhấc anh lên cõng vào nhà! Sau đó hình như anh ta đi cùng Vũ Lục Hàn, em cũng chẳng rõ…”
“Nhớ kĩ nhỉ!”, anh Trương lườm vợ, đầy vẻ khó chịu. Rồi anh chống tay, ăn rất nhanh đĩa súp của mình, mắt nhìn ra cửa sổ. Một chiếc xe màu đen đang dừng lại gần lối vào ngõ. Ngôi nhà của anh ngay đầu ngõ, nhìn thẳng được ra đường, chưa bao giờ anh nhìn thấy chiếc xe đẹp như thế! Người khu này chẳng ai có đủ tiền mua một cái ô tô! Anh Trường trầm trồ, nhìn chiếc xe với vẻ tiếc nuối. Đến bao giờ anh mới có một chiếc như vậy… Ôi, cánh cửa mở hất lên trời kìa! Như vậy, hẳn phải là một siêu xe! Người sở hữu nó có lẽ gia tài phải hàng tỷ, thật bất công, anh nghĩ, mình đi làm cặm cụi cả ngày mà chẳng được một chiếc bánh xe…
Người bước ra từ trong xe khiến anh Trương bất ngờ: một chàng Tây! Đúng là tây, anh ta chợt nghĩ đến vợ, quay lại kéo tay vợ, chỉ ra cửa sổ.
“Có phải thằng tây kia không?”, anh hỏi. Cô vợ ló đầu nhìn, giật mình sửng sốt.
“Đúng, đúng! Đúng anh tây đó, lúc cõng anh vào em mở đèn sáng lắm, không thể nhầm được!”
“Tây thì làm gì ở khu mình? Có phải anh ta định mua nhà ở đây không?”, anh Trương lẩm bẩm. Nếu vậy, anh sẽ phải rình xem là nhà nào và đi kết thân…
“Em nghĩ là họ hàng của Vũ Lục Hàn!”
“Vì sao?”, anh ta quay sang nhìn vợ. Người vợ chỉ tay, miệng nói:
“Nhìn kìa!”
Chàng tây đó đi vòng qua đầu xe, và một bàn tay bé nhỏ từ trong nắm lấy tay chàng tây đó. Cô gái bước ra từ ghế phụ lái chính là Vũ Lục Hàn! Người ngoại quốc nói với cô vài câu, rồi cô đi thẳng vào trong ngõ. Hai vợ chồng anh Trương tròn mắt nhìn theo, chỉ thiếu điều không thể lao ra khỏi khung cửa sổ để nhìn cho rõ! Làm sao ông bà Vũ lại có một người họ hàng giàu có như vậy?
“Nhất định phải hỏi cho kĩ!”, anh Trương lẩm bẩm, nhìn vợ, “Vợ này, từ bây giờ phải chăm để ý Vũ Lục Hàn, nghe chưa! Nói chuyện nhiều vào, kết thân được càng tốt! Nhà họ Vũ đó, hết được kết thông gia với Bộ trưởng, bây giờ lại có người ngoại quốc đi siêu xe chở con gái họ về nhà! Ông bà ấy trông vậy mà thế lực không vừa đâu!”
Cô vợ lập tức gật đầu đồng tình, nhìn theo chàng tây với vẻ tiếc nuối. Nếu biết trước như vậy, cô sẽ làm thân với Vũ Lục Hàn lâu rồi! Chàng tây đó, thực đẹp trai chết đi được! Tối qua, cô dù thấy có lỗi với chồng, nhưng cả đêm vẫn chỉ tơ tưởng đến anh ngoại quốc đó!
Vì còn khá sớm, hắn đưa cô ghé qua nhà lấy đồ. Mới chỉ có bố cô tỉnh dậy, ông không mấy ngạc nhiên khi thấy cô bởi đã đọc trước tin nhắn. Vũ Lục Hàn giải thích qua loa, rồi nhanh chóng xách cặp đi học. Mới đến phòng khách, bố cô đột nhiên gọi giật lại.
“Cậu Trương bên kia nhặt được chìa khóa của con này!”
“Ôi…”, Vũ Lục Hàn ngẩn ra một lúc, rồi sực nhớ, tỏ ra ngạc nhiên, “Ồ, vâng! Vâng, may quá, con sẽ cảm ơn anh ấy…”
“Cẩn thận hơn nhé! May mà họ tốt bụng mang trả, chứ người xấu bụng người ta đột nhập vào nhà mình… Mà sao anh ta biết đây là khóa của con nhỉ?”
“Con… con khâu tên… vào dây móc khóa…”, cô lắp bắp. Thật may bố cô không nhìn kĩ, nếu không sẽ phát hiện dây móc khóa của cô bằng nhựa!
“Vậy đấy, may mà anh Trương tốt bụng đó!”, bố cô gật gù, “Thôi đi học đi, cất khóa cẩn thận vào nhé!”
“Con chào bố!”, cô lờ đi những áy náy trong lòng, vội vàng khóa cửa và đi nhanh ra khỏi nhà. Những lời dối trá ngày một tăng lên. Bao giờ cô mới có thể bình thường kể sự thật cho bố mẹ?
Hàm Vũ Phong đang đứng tựa vào thành xe, nhìn thấy cô liền nở nụ cười rạng rỡ. Vũ Lục Hàn bị đứng hình mất vài giây, tự trách bản thân luôn để hắn chi phối. Này, rất có thể hắn ta cũng cười như vậy với tất cả các cô nàng họ Vũ khác… Vậy là cô hít một hơi, đi đến gần hắn với thái độ dửng dưng vừa phải.
“Sao anh không ngồi trong xe đợi em? Nhỡ có ai nhìn thấy chúng ta thì sao?”
“Em lo sợ có người thấy chúng ta?”, hắn bật cười, mở cửa xe đợi cô ngồi vào.
“Chẳng ai ở đây biết anh là ai”, cô thản nhiên đáp. Hắn chỉ biết cười.
Chiếc xe dừng lại ở vị trí quen thuộc trước cổng trường của Vũ Lục Hàn. Hắn quay sang tháo dây an toàn cho cô, đột nhiên vươn người, định hôn vào môi cô gái nhỏ. Vũ Lục Hàn giật mình lùi lại, rụt cổ, trừng mắt với hắn.
“Anh định làm gì thế?”
“Hôn em”, hắn thản nhiên đáp.
“Mọi người thấy đấy!”
“Sao em cứ lo mọi người thấy vậy? Kệ người ta chứ!”, hắn bật cười, lại rướn người định hôn cô. Vũ Lục Hàn la toáng lên, lùi tít lại về phía mà hắn không thể với tới bởi dây an toàn chặn lại. Hắn cười trước sự vô lý của cô, đưa tay vuốt tóc.
“Em sao vậy? Em… ngại điều gì chứ?”
“Chẳng ngại gì cả! Em không muốn vượt quá ranh giới chủ tớ đâu!”
“Em nói cái gì thế?”, hắn tròn mắt vì bất ngờ, “Bỗng dưng hành động và lời nói của em thật khó hiểu. Tôi yêu em, yêu em, yêu em! Điều đó không tác động một chút nào đến suy nghĩ của em?”
Vũ Lục Hàn rùng mình, đỏ mặt, cắn môi. Hắn nói yêu thật dễ dàng. Chỉ có điều cô chẳng thấy chút tình cảm nào kèm theo đó. Cứ như hắn nói cho vui vậy! Hoặc nói để vỗ về nỗi lòng hoang mang của cô. Cô không thấy có thể dựa vào lời nói của hắn mà thấy an toàn.
“Em bất ngờ…”, cô lúng túng đáp, chọn từ ngữ thật cẩn thận, “Chưa có ai nói yêu em trước đây cả. Em chưa quen…”
Sự bất ngờ của hắn tăng gấp đôi. Những tưởng Từ Thiên, hay Hoàng Lâm, cũng phải ít nhất một người thổ lộ với cô rồi chứ? Đặc biệt là Hoàng Lâm, tốc độ tán tỉnh của cậu ta nhanh như gió bão, chỉ mới gặp nhau vài phút mà lời nói yêu của cậu đã đủ chân thành để đánh sập trái tim hàng trăm cô gái rồi, hà cớ gì cậu ta rõ ràng đang cố tán tỉnh Vũ Lục Hàn mà lại không nói yêu? Bỗng dưng hắn cảm thấy mình thật giống một tên khốn tán gái lập thành tích.
“Hẹn gặp em vào buổi trưa”, hắn dịu giọng, thừa cơ hôn nhẹ vào má cô. Vũ Lục Hàn bị bất ngờ, ngơ ngẩn một lúc mới chui ra khỏi xe, nhìn theo hắn phóng đi mất. Làm thế nào để tỏ vẻ lạnh lùng trước một kẻ lạnh lùng như vậy được! Cô thậm chí không thể ngăn cản cơ thể phản ứng lại trước mỗi cử chỉ của hắn!
Vũ Lục Hàn lại đi học. Chỉ sau hai ngày nghỉ, cô bỗng thấy đám sinh viên trường mình thay đổi đến chóng mặt. Bọn họ đi qua cô, thay vì lờ đi như trước kia, giờ lại hồ hởi thi nhau chào. Một số cố bắt chuyện với cô khi cô ở thư viện, một số lại vờ hết chỗ mà nhích lại gần cô ở các lớp học. Ai cũng cố quen thân với cô hơn một chút; những hành động này bắt đầu kể từ lúc Vũ Lục Hàn lên làm Phó Chủ tịch Hội. Lúc này, Vũ Lục Hàn không thấy sung sướng chút nào mà thấy sợ hãi trước hội chứng kết thân vô tội vạ ấy. Cô không biết có thể tìm được ai “bình thường” trong đám người này không…
“Tiểu Lục!”
Vũ Lục Hàn nhăn mặt, rụt cổ lại khi nghe thấy giọng nói ấy. Cô đã cố trốn tránh cậu ta, kể từ hôm thứ sáu rồi. Vậy mà bằng cách nào đó, cậu ta luôn tìm thấy mình!
“Tiểu Lục, thật may gặp cậu ở đây!”, Triệu Dương hồ hởi tiến đến, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô. Vũ Lục Hàn cười gượng gạo.
“Tôi vẫn thường xuyên tới thư viện…”
“Gặp cậu khó quá!”, cậu ta cười, để lộ chiếc răng khểnh, “À… tôi xưng hô như vậy… không bất lịch sự chứ? Tôi không quen gọi cậu là chị…”
“Không sao, không sao mà…”, cô phẩy tay qua loa, giả vờ cúi đầu đọc chuyện.
“Đêm qua…”
Vũ Lục Hàn lập tức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm khi Triệu Dương vừa cất lời. Cậu ta nhìn thấy cô đi chơi?
“Đêm qua, vì cậu không tham gia được cuộc họp thường niên nên chúng tôi đã tạm rời ngày họp rồi!”, Triệu Dương có vẻ không bắt được ánh mắt của cô, vui vẻ nói tiếp. Vũ Lục Hàn chỉ biết im lặng.
“Trưa nay… cậu rảnh chứ? Học xong… chúng ta có thể đi ăn?”
“Ồ, không, không được! Tôi không thể…”, Vũ Lục Hàn hô lên, xua tay. Triệu Dương xị mặt.
“Cậu thấy đấy, hẹn cậu rất khó…”
“Không, tôi không có ý đó!”, Vũ Lục Hàn lúng túng chữa lại. “Ý tôi là… anh trai tôi… thường đưa đón tôi! Tôi không thể… tự ý quyết định được, anh ấy còn công việc…”
“Tôi có thể đưa cậu về, nếu cậu không chê”, Triệu Dương cắt lời, chau mày phụng phịu. Cô nhìn cậu nhóc trước mặt, vô cùng khó xử. Chàng trai này luôn đặt cô vào thế “sự đã rồi”, nếu không khéo léo sẽ rất khó để từ chối.
“Tôi… không thể quyết định… mà chưa hỏi ý kiến anh trai… Thật sự là… anh ấy nóng tính lắm! Anh ấy sẽ giận điên lên mất!”, cô đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hàm Vũ Phong. Lúc này, có vẻ hắn ta đang là tấm khiên vững của cô.
“Không thể gọi điện hỏi anh ấy được à?”, Triệu Dương buồn rầu, “Chỉ là một buổi họp mặt của Hội thôi mà…”
Giọng nói và gương mặt đượm buồn của cậu ta đã chạm đến lòng thương cảm của cô gái nhỏ. Cô bỗng có chút áy náy khi năm lần bảy lượt từ chối Triệu Dương – dù sao cậu ta cũng không phải người xấu… Vũ Lục Hàn cắn môi, nhìn quanh, rồi đành thở dài, lục tìm điện thoại trong cặp.
“Đợi tôi một chút”, cô nói và nhấn tìm số của Hàm Vũ Phong trong danh bạ. Ánh mắt háo hức chờ đợi của Triệu Dương khiến cô liên tưởng đến một đứa trẻ đang chờ mẹ mua quà.
“Chào em yêu”, giọng nói mượt mà của hắn từ đầu dây bên kia cũng đủ tạo ra một luồng điện tê tái chạy dọc sống lưng Vũ Lục Hàn. Cô cảm thấy người nóng bừng lên trong chốc lát, vội đứng dậy, bước ra xa khỏi Triệu Dương.
“Trưa nay… anh có bận không?”, cô khum tay lại để hạn chế âm thanh của mình. Chỉ có Vũ Lục Hàn là người luôn tuân theo nội quy thư viện: Giữ trật tự!
“Tôi có một cuộc họp lúc bốn giờ chiều. Em cần gì sao?”, hắn hỏi. Cô có thể nghe thấy âm thanh của những tờ giấy cọ sát vào ngón tay. Hắn dường như vẫn đang làm việc.
“Em… Hội học sinh họp buổi trưa nay, sau giờ học. Bọn họ muốn em đi cùng!”, cô cắn môi ngay sau khi nói xong. Hắn hỏi lại ngay lập tức.
“Có nhất thiết phải đi không?”
“Không, nhưng không thể không đi! Bọn họ đã rời cuộc họp tối qua sang buổi trưa hôm nay chỉ vì muốn em tham gia, em không thể từ chối được!”
“Bao nhiêu người? Tôi có biết ai không?”
Vũ Lục Hàn liếc nhìn Triệu Dương. Cậu ta đang chăm chú đọc một quyển sách.
“Nếu tính cả hội viên thì có mười mấy người… Nhưng nếu tính người lãnh đạo thì chỉ có bốn người… một người em không rõ có vị trí gì… Họ đều biết anh, tất nhiên! Nhưng anh chẳng biết ai… À khoan, có lẽ anh biết một người!”
“Là ai?”
“Anh có nhớ người ghi tên em ở cổng trường không?”, cô đang miêu tả lại cho hắn buổi học ngoại khóa mà hắn gan to vào thẳng trong trường để tham dự tiết sinh hoạt. Hắn có lẽ gặp nhiều nhất là Triệu Dương!
“Con trai?”, Hàm Vũ Phong hỏi lại với vẻ ngờ vực. Hắn đã dừng mọi công việc đang làm.
“Vâng… Cậu ta là em trai Chủ tịch Hội học sinh, gần như là… người đã… thay mặt em ứng cử chính em vào hội! Anh… hình như đã gặp cậu ấy vài lần…”
“Em không đi đâu hết!”, hắn đột nhiên gay gắt, “Tôi vẫn sẽ đón em đúng giờ và đưa em về nhà. Không ai làm phiền em được đâu!”
“Hàm Vũ Phong, em không thể không đi được!”, cô nhăn mặt, vung tay loạn xạ, “Anh có thể không thấy gì, nhưng anh đâu biết em thấy áy náy nhiều thế nào! Bọn họ đều vì em mà hoãn lại, giờ em còn từ chối, làm sao em có thể nhìn mặt họ nữa?”
“Vậy thì đừng. Chẳng ai bắt em nhìn.”
“Nào, đừng vô lý như vậy! Cho em một lí do?”, cô chống tay vào hông. Vũ Lục Hàn nhận ra bản thân mạnh bạo hơn mỗi khi nói chuyện với hắn. Không còn e ấp cúi đầu. Không còn ấm ức nghĩ thầm trong bụng như trước nữa. Và cô khá thích cảm giác được thể hiện này. Hắn cần phải lắng nghe nhiều hơn nữa!
“Tôi không tin tưởng cậu ta”, hắn đáp, có phần khẩn trương và tức giận. Không phải hắn đang.. ghen tuông vô lối đấy chứ?
“Lý do ấy không đủ thuyết phục!”, cô cằn nhằn, “Em chỉ muốn hỏi ý kiến anh thôi, nhưng em đã tự quyết định rồi! Em không thể giữ mãi áy náy trong lòng được, em cần dứt điểm một lần rồi thôi. Em sẽ đi dù anh muốn hay không. Nếu làm phiền anh, hãy qua đón em ở nhà em, khi nào anh rảnh. Em hứa ăn xong sẽ về nhà đợi anh! Được chưa?”
“Vũ Lục Hàn, em ăn phải gan hùm rồi hay sao?”, giọng nói lạnh lẽo của hắn cũng đủ khiến cô rùng mình. Bất giác, cô thầm thấy may mắn khi hắn không ở đây. Cô sẽ bị hắn đàn áp mất! Vũ Lục Hàn chỉ giỏi ăn nói khi không phải đối mặt mà!
“Em không có ý…”, cô ngay lập tức rũ bỏ hết mọi sự cứng rắn, hùng hổ ban nãy, trở thành mèo con cúi đầu hối lỗi. Chết thật, một âm điệu của hắn cũng đủ đá phăng mọi dũng khí cô cố gắng tích tụ trong thời gian dài!
“Được, làm theo điều em muốn”, hắn vẫn giữ giọng nói đều đều, băng lãnh, “Vẫn đợi em lúc tan học. Tôi sẽ đi cùng em. Giờ thì học cho tốt và chúng ta sẽ giải quyết chuyện này sau. Chúc một buổi học vui vẻ, cô Lục.”
Những lời cuối của hắn khiến cô rợn tóc gáy. Hàm Vũ Phong rất hợp làm diễn viên phim kinh dị, những người bị hắn dọa chắc chắn không còn dám xem lại phim thêm một lần nào nữa!