Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 60
Buổi đấu giá bắt đầu. Mẹ của Chu Bạch Thảo vẫn rạng ngời trên sân khấu, đã thay đến bộ y phục thứ ba. Lần này là một chiếc đầm quây đuôi cá màu vàng rực rỡ – một thiết kế Haute Couture của nhà mốt Dior. Bà kết hợp chiếc đầm với khuyên tai và nhẫn kim cương của Chopard; bà vô cùng trẻ trung và rạng rỡ. Bà Chu chờ đợi những tiếng nói chuyện vãn dần, duyên dáng lên tiếng:
“Bây giờ là phần chính của đêm nay. Chúng ta đã có rất nhiều món quà tuyệt vời để đấu giá, số tiền đấu giá đêm nay sẽ được chuyển toàn bộ vào Quỹ Chu Thượng Khiết, và sẽ đến với Trung tâm Bảo hộ Trẻ em ngay sáng mai! Vì lí do công việc, chồng tôi không thể có mặt ở buổi tiệc đêm nay. Tôi thay mặt chồng xin được phép bắt đầu buổi đấu giá!”
Tiếng vỗ tay vang vọng khắp căn phòng. Hoàng Lâm ghé tai Vũ Lục Hàn nói nhỏ một vài câu. Cô tỏ ra chăm chú, gật nhẹ đầu, điều này khiến Hàm Vũ Phong khó chịu. Bọn họ đang nói gì với nhau? Không thể nói công khai ra được sao?
Những ly champain và những đĩa hoa quả xếp đẹp mắt được các nhân viên phục vụ mang tới, đặt cẩn thận lên bàn. Vũ Lục Hàn vốn không thích ăn hoa quả, cũng không muốn uống rượu, ngồi im thin thít nhìn theo Trần Hải Minh thuần thục đút hoa quả cho Dương Dương. Cô cũng sẽ ăn hoa quả nếu hắn làm như vậy! Vũ Lục Hàn có một chút hồi hộp chờ đợi. Trước kia cô luôn rất ngại mỗi khi hắn công khai đút đồ ăn cho cô ở nơi công cộng, hay chỉ có hai người với nhau. Nhưng bây giờ tình thế đã khác, hắn tỏ tình với cô rồi. Tuy cô chưa có cơ hội nói rằng cô cũng yêu hắn, nhưng bọn họ đã được coi là một đôi yêu nhau rồi nhỉ? Vậy hắn còn chờ gì mà không thể hiện tình yêu với cô?
Trái với mong đợi của Vũ Lục Hàn, Hàm Vũ Phong ngồi bất động như một cái máy, Hắn đột nhiên căng thẳng khi nhìn thấy lướt qua bóng dáng của cô gái ngồi cạnh Từ Thiên, cách hắn không xa. Dù cô gái ấy có che đi một nửa gương mặt, hắn cũng không đời nào không thể nhận ra. Hình dáng ấy, khuôn mặt ấy, mái tóc ấy,… mọi thứ đã hằn sâu vào từng mạch máu trong cơ thể hắn rồi. Vì sao cô ấy lại ở đây? Có phải cô ấy trở về để gặp hắn? Hay chỉ đơn thuần là một cuộc dạo chơi về nước? Cô có còn yêu Michelle Smith? Hay vì tên đó bỏ rơi cô mà cô trở về với hắn? Ý nghĩ được trở lại bên cô bỗng trỗi dậy mãnh liệt trong hắn, thế nhưng cô gái non nớt đang ngồi cạnh mình đây khiến hắn mềm lòng. Hắn đối với Vũ Lục Hàn, rốt cuộc là yêu hay chỉ là ngộ nhận? Nếu hắn thật sự yêu cô, hắn có còn muốn quay lại với người yêu cũ không?
Vũ Lục Hàn có chút hụt hẫng trước biểu hiện lạnh lùng của Hàm Vũ Phong. Cô nén thở dài, cũng chẳng dám nhìn hắn, sợ hắn không thấu hiểu mong đợi của cô. Trong khi đó, Hoàng Lâm đã nhanh chóng xiên một dĩa đầy đủ hoa quả và đưa cho Vũ Lục Hàn. Cô ngượng ngùng nhận lấy, nhưng lại liên tục từ chối:
“Em không thích ăn hoa quả!”
“Em phải ăn, nếu còn muốn xinh đẹp”, Hoàng Tử điềm tĩnh đáp. Cô đỏ mặt khi cậu nhắc đến từ ngữ mà họ vốn dùng để trêu chọc nhau trước đó. Ôi, Hàm Vũ Phong sẽ nghĩ gì?
“Em ăn một ít thôi…”, cô nói lí nhí, cố không để hắn bên cạnh nghe thấy. Hoàng Lâm cười dịu dàng, xoa đầu cô với ý tán dương khi cô chịu cầm lấy dĩa hoa quả. Cậu chẳng thèm nhìn Hàm Vũ Phong, hay nhìn bất kì ai. Trong khi đó, hắn vẫn tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh. Hắn nhìn Vũ Lục Hàn, nhưng không có vẻ gì là ghen tuông, khó chịu, chỉ nhìn vậy, như thể trong đầu đang mải suy nghĩ điều gì đó. Chu Bạch Thảo đã bức bối chực khóc. Không thể tin được nàng còn ở đây, mà họ đã cùng nhau diễn tuồng trước mắt nàng. Hắn hoàn toàn chẳng coi nàng ra gì. Đến cả một cử chỉ lịch sự đối với nàng cũng không có. Chẳng ai trên chiếc bàn này đoái hoài đến nàng. Nếu không phải vì giữ thể diện cho mẹ của mình và giữ niềm vui chung cho mọi người, Chu Bạch Thảo nhất định đã rời khỏi đây rồi.
Trần Hải Minh trừng mắt nhìn hắn, đùng đùng tức giận. Hắn dù thể hiện ra bên ngoài vẫn điềm tĩnh, vẫn kiểm soát, nhưng bên trong hắn lại như kẻ mất hồn rồi. Cậu vẫn biết mối tình đầu lúc nào cũng để lại những cảm xúc mãnh liệt, hắn còn yêu cô ả đó suốt một năm trời, và trong tám năm xa ả, hắn cũng chưa một lần lãng quên được cô gái ấy. Nhưng ngay lúc này, chẳng phải hắn đã nói sẽ yêu Vũ Lục Hàn ư? Cậu chẳng mong muốn gì hơn ngoài việc hắn mở lòng yêu một cô gái khác. Không thể cứ đóng băng trái tim mình với hình bóng của quá khứ mãi được. Chưa kể, bọn họ bất đắc dĩ chia tay chỉ vì cô gái đó không chung thủy, phản bội hắn, không biết đã kéo dài bao lâu. Trần Hải Minh chúa ghét những người không chung thủy. Cậu, dù có thay người yêu như thay áo đi nữa, cũng không bao giờ đang ở bên người này lại nghĩ đến người khác, cũng chẳng bao giờ yêu một lúc vài người. Sau một cuộc tình, cậu luôn tự dành một khoảng lặng cho bản thân, đến khi vượt qua hoàn toàn hình bóng cũ mới nghĩ đến chuyện hẹn hò người mới – bất kể cậu có yêu người cũ hay không. Cậu là người bạn thân đầu tiên của Hàm Vũ Phong, cậu đã bên cạnh hắn và theo hắn suốt quãng thời gian hắn ở Anh, dù không học cùng trường đại học với hắn khi còn ở đó, nhưng cậu đã cùng hắn về nước, cùng hắn tiếp tục mối quan hệ bằng hữu cho đến tận bây giờ. Mối tình của hắn, không ai có thể tường tận hơn cậu. Lúc này đây, thái độ không dứt khoát của hắn khiến cậu vừa tức giận, vừa e ngại. Nếu hắn có thể hoàn toàn làm ngơ cô ả kia và toàn tâm toàn ý bắt đầu lại với Vũ Lục Hàn, cậu sẽ vô cùng hạnh phúc! Hắn chỉ cần nhăm nhe một chút ý định quay lại với cô ả, Trần Hải Minh sẽ là kẻ bằng mọi giá phá hoại ý tưởng đó!
Những món đồ đấu giá bắt đầu được mang ra, xướng tên và mọi người trở nên rầm rộ. Họ thi nhau đấu giá với mệnh giá đô la Mỹ, hiện tại, số tiền cao nhất mười lăm nghìn đô khiến Vũ Lục Hàn choáng váng. Vậy còn viên ngọc đính trên bộ váy của cô có giá khởi điểm tận ba mươi nghìn đô, ai sẽ chịu chơi để đoạt lấy viên ngọc ấy?
“Bộ dây chuyền ngọc trai titan mang thương hiệu Mikimoto, bán với giá mười triệu đô cho Phu nhân Mộc Lan!”
Ánh đèn làm nổi bật một người phụ nữ hơi to béo, ngồi ở gần chính giữa căn phòng. Người phụ nữ mỉm cười tự hào khi cả căn phòng dậy lên tiếng vỗ tay tán thưởng người chiến thắng sau màn đấu giá. Thứ tiếp theo được mang ra sân khấu chính là bộ váy satin với viên ngọc đắt tiền mà cô và Hoàng Lâm mang đến.
“Bộ váy satin kèm viên ngọc The Sunrise 25.59 carat, đến từ Vũ Lục Hàn, giá khởi điểm ba mươi triệu đô!”
Sau lời tuyên bố của bà Chu, mọi ánh mắt trên chiếc bàn Vũ Lục Hàn đang ngồi đều dồn về phía cô. Cô hoang mang không kém họ, mở tròn mắt nhìn về phía Hoàng Lâm với nỗi bàng hoàng:
“Sao lại chỉ có tên em? Viên ngọc là của anh mà?”
“Tôi không muốn có tên ở đây, tôi đã tài trợ một phần trong quỹ rồi, cô bé ạ”, Hoàng Lâm thản nhiên nhìn cô, dịu dàng trả lời. Mặc cho Vũ Lục Hàn vô cùng kinh ngạc và… sợ hãi, chàng Hoàng Tử tỏ ra bình thường, xoa đầu cô kèm nụ cười tỏa nắng đẹp mắt. Chu Bạch Thảo im lặng, nhìn hai người với ánh mắt đáng sợ. Trần Hải Minh há hốc miệng trước những gì vừa chứng kiến. Tên Hoàng Lâm kia… không phải là mờ mắt vì tình rồi đấy chứ?
“Bốn mươi nghìn đô!”
Giữa những tiếng xì xào trong phòng, giọng nói lạnh lùng của Hàm Vũ Phong như tiếng chuông báo khiến mọi thứ im bặt. Không gian im ắng kì lạ. Bà Chu ngạc nhiên vì diễn biến mới mẻ này, bà cũng đoán Vũ Lục Hàn là cái tên khá mới, sẽ rất ít người mạo hiểm đấu giá cho cô gái này và bộ váy kèm viên ngọc sẽ đưa thẳng vào quỹ, như những trường hợp không đấu giá được khác. Đếm nhẩm trong đầu mười giây, bà bắt đầu tuyên bố:
“Bốn mươi nghìn đô lần thứ nhất…”
“Bốn mươi lăm nghìn đô!”
Lần này là giọng nói của Từ Thiên. Anh vẫn dịu dàng và lãnh đạm, đúng phong thái của một bác sĩ. Hàm Vũ Phong có một chút khó chịu. Hoàng Lâm, giờ lại cả tên bác sĩ này nữa. Ngày hôm nay mọi người đều phát điên cả rồi!
“Năm mươi nghìn đô!”, hắn không e ngại mà lên tiếng ngay lập tức, không giấu được giọng nói gắt gỏng khó chịu. Vũ Lục Hàn nuốt khan. Hai người họ có biết họ đang đấu giá cho một viên ngọc đắt tiền nhất thế giới không?
“Năm mươi nghìn đô lần thứ nhất…”
“Năm mươi lăm nghìn đô!”, Từ Thiên cân nhắc trong vài giây rồi nhanh chóng ngắt lời bà Chu. Mọi người ồ lên vì kinh ngạc. Những tiếng xì xầm vọng lên, họ cho rằng Từ Thiên đang ghen với chàng trai ấy mà quyết giành bằng được bộ váy của vị hôn phu cũ về tay mình. Vũ Lục Hàn đầu cúi gằm, lòng bàn tay đã ra mồ hôi đầm đìa. Cô có cảm giác cả thế giới đang nhìn theo, chỉ trỏ, bàn tán về mình vậy.
“Bảy mươi nghìn đô!”, hắn lập tức kết thúc trò mèo vờn chuột bằng mức giá gây sốc. Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn theo Hàm Vũ Phong. Cô nhăn nhó, rất muốn chạm vào tay hắn, chỉ để kìm lại thứ quyết định ngông cuồng của hắn, nhưng lại có quá nhiều ánh mắt đang dồn về họ ngay lúc này. Bọn họ còn ngồi ở vị trí ngay trước sân khấu. Dù muốn, vẫn có điều gì đó ngăn cô chạm vào Hàm Vũ Phong.
“Bảy mươi nghìn đô lần thứ nhất…”
Gian phòng im ắng sau lời hô của bà Chu. Họ dồn ánh mắt về phía Từ Thiên.
“Bảy mươi nghìn đô lần thứ hai…”
Từ Thiên ngồi im lặng, nhìn thẳng vào Hàm Vũ Phong và Vũ Lục Hàn. Anh không thể đưa ra giá cao hơn nữa, anh không muốn vì ham hố tranh đua mà chạm vào số tiền công hay tiền của gia đình. Từ Thiên sẽ nhượng bộ lần này, chỉ lần này thôi.
“Bảy mươi lăm ngàn đô!”
Một giọng nữ lai Anh thánh thót vang lên, ngay bên cạnh Từ Thiên. Trái tim Hàm Vũ Phong thắt lại, đôi mắt hắn mờ đi một chút, trí óc như mê muội.
Tám năm rồi hắn không còn nghe thấy giọng nói láu lỉnh lanh lảnh ấy. Tám năm rồi, chưa có giọng nói nào vang lên như những nốt nhạc sôi động, len lỏi rung động từng dây thần kinh của hắn. Tám năm rồi, cô ấy vẫn vậy, vẫn xinh đẹp, rạng ngời, vẫn giữ nguyên giọng nói trong trẻo, thánh thót pha chút âm điệu Anh quốc.
“Bảy mươi lăm nghìn đô lần thứ nhất…”
Trần Hải Minh tức tối khi thấy sắc mặt của hắn. Cậu đá vào chân hắn, dưới gầm bàn. Hắn giật mình sực tỉnh, có một chút bối rối nói to:
“Tám mươi nghìn đô.”
“Tám mươi lăm ngàn đô!”, cô gái xinh đẹp với chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt vẫn điềm tĩnh hô lên mức giá của mình. Những người trong căn phòng há hốc miệng trước màn đấu giá này, tỏ ra sửng sốt trước cô gái lạ mặt kia. Cô ấy che nửa gương mặt mình nên một số người đoán là một diễn viên, người mẫu ở hải ngoại nào đó. Cô gái vô cùng tự tin, họ đã đa phần nghĩ rằng phần thắng thuộc về cô gái. Dù sao thì, váy và nữ trang là hai thứ mà phái đẹp mê nhất. Nay hai thứ đó gộp làm một, chẳng dễ gì cô nàng kia để tuột khỏi tầm tay mình!
Hàm Vũ Phong vô cùng bức bối, cô gái kia muốn thứ chết tiệt gì cơ chứ? Bộ váy của Vũ Lục Hàn? Không, cô ta chỉ muốn hắn chú ý đến mình thôi! Không thể kéo dài phiên đấu giá này với cô ta được. Vũ Lục Hàn sẽ nghi ngờ mất!
“Tám mươi lăm nghìn đô lần thứ nhất!”
Mọi người bị giao động bởi màn đấu giá, tò mò bàn tán với nhau. Tuy có những người không tiếp xúc nhiều với Chủ tịch Hàm Vũ Phong, hắn vẫn được tất cả mọi người biết đến là một tay ngoại quốc cừ khôi, chưa bao giờ chịu thất bại. Vậy mà bây giờ hắn đang ngồi im, suy nghĩ gì trong đầu chẳng ai biết.
“Tám mươi lăm nghìn đô lần thứ hai…”
Vũ Lục Hàn nhận ra sự khác lạ ở hắn, vội vàng đặt nhẹ tay mình lên bàn tay lạnh buốt của hắn, chỉ muốn hắn đừng tiếp tục đẩy giá lên cao nữa. Hàm Vũ Phong quay sang nhìn cô, đôi mắt nâu khói trở nên khác lạ. Hắn nắm lấy tay cô, hít vào một hơi thật sâu và thở ra rất nhẹ.
“Một trăm nghìn đô!”
Lời nói thoát ra từ hắn nhẹ nhàng tựa như một câu mệnh lệnh đơn giản. Không một ai là không ồ lên vì bất ngờ. Ngay cả Hoàng Lâm, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ bộ váy sẽ được đẩy lên một mức giá kinh khủng như thế! Vũ Lục Hàn trợn mắt kinh ngạc, hoảng hốt nhìn hắn. Hắn đã mất một trăm nghìn đô để mua về một viên ngọc vốn có giá gần bốn mươi nghìn đô! Hàm Vũ Phong nhìn cô, cười thích thú. Khi Vũ Lục Hàn nắm lấy tay hắn, đột nhiên hắn cảm thấy bình an. Tâm hồn của hắn bình lặng trở lại, những suy nghĩ mông lung về người yêu cũ cứ thế bay biến hết. Hắn có một cảm giác tội lỗi với cô, khi lại để bản thân chao đảo trước cô gái mà hắn đã từ bỏ từ rất lâu rồi. Vũ Lục Hàn là hiện tại, hắn lặp đi lặp lại câu nói này trong đầu, Vũ Lục Hàn chính là hiện tại.
“Một trăm nghìn đô lần thứ nhất!”, bà Chu xúc động hô lên, những đôi mắt đổ dồn về phía cô nàng ngồi bên cạnh Từ Thiên. Cô gái ấy ngồi im, khoanh tay trước ngực. Liệu cô ta có bỏ cuộc không?
“Một trăm nghìn đô lần thứ hai!”
Vương Vũ Lam không nhúc nhích, nhìn thẳng vào Vũ Lục Hàn. Theo trí nhớ của mình, người Vũ Lục Hàn đang cặp kè là chàng tóc vàng ngồi phía bên kia cơ nhỉ, hà cớ gì James lại nhìn cô ta một cách trìu mến và cười tươi như vậy? James Adam chưa bao giờ cười với bất cứ cô ả nào khác, ngoại trừ Vũ Lam. Chuyện gì đã xảy ra trong tám năm qua?
“Bán! Bộ váy satin kèm viên ngọc The Sunrise 25.59 carat bán với giá một trăm nghìn đô cho ngài Hàm Vũ Phong!”
Ánh đèn rọi vào hắn. Hắn nở nụ cười nửa miệng đẹp mê hồn, như một vị thần Hy Lạp đi lạc xuống trần thế. Người ta mang nguyên bộ váy kèm viên ngọc xuống chỗ hắn ngồi, nhận lại tấm séc một trăm nghìn đô hắn vừa nhanh chóng kí. Hắn cẩn thận nhờ người gói lại bộ váy này thật kĩ, đặt trong một chiếc hộp vừa vặn. Khi mọi việc bàn giao xong xuôi, thứ đồ từ thiện tiếp theo được mang ra, không khí sôi nổi trở lại. Vũ Lục Hàn run rẩy, lắp bắp thì thầm vào tai hắn:
“Anh vừa làm cho viên ngọc đắt nhất thế giới trở thành đắt nhất hành tinh rồi đấy!”
“Tôi không đấu giá viên ngọc. Tôi đấu giá bộ váy của em”, hắn tủm tỉm cười, cùng lúc đó người phục vụ mang vào bộ váy đã được bọc lại cẩn thận theo yêu cầu của hắn. Hắn đưa người phục vụ đó hai mươi đô la, kèm nụ cười lịch sự. Vũ Lục Hàn choáng váng trước cách vung tiền của hắn, cúi rạp người:
“Anh tiêu tiền như vậy không sợ bị phá sản à?”
“Vậy em có muốn đứng tên quản lý tài sản của tôi không?”, hắn ghé sát tai cô, thì thầm với thứ giọng vô cùng quyến rũ. Vũ Lục Hàn rụt người lại, hai má ửng hồng. Hắn nói vậy là có ý gì chứ!
*********
Một ngày gió lạnh buốt. Vương Vũ Lam từ trường học trở về nhà, căn nhà yên ắng và lạnh lẽo như thường nhật. Cô đưa chiếc áo khoác dạ đắt tiền cho người giúp việc, tháo mũ, khăn mắc lên chiếc kệ treo đồ bằng bạc ở phòng khách, rồi chậm rãi bước lên lầu. Chỉ đặt chân đến tầng hai, cô đã nghe tiếng phụ nữ cười lanh lảnh phát ra từ phòng ngủ của bố mẹ. Mẹ cô, bà đã bỏ đi và đâm đơn ly hôn ra tòa ngay khi phát hiện bố cô đang nuôi bồ nhí. Bà vốn không hề có chút tình cảm với chồng, nay như bắt được cơ hội không thể tuyệt hơn, bà để cô lại và bỏ đi ngay lập tức. Bố cô chẳng còn thiết tha một người vợ không yêu mình, chia cho bà phần lớn tài sản, nhận nuôi con gái rồi chấp nhận ly dị. Vậy mà ngay lúc này, căn phòng vốn dĩ không có sức sống kia lại vang lên tiếng cười đùa lảnh lót. Ông ta hẳn đã mang cô bồ về nhà, Vương Vũ Lam khinh khỉnh nghĩ. Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra. Bước ra từ căn phòng ấy là một cô nàng người Anh trẻ măng, có lẽ chỉ hơn Vũ Lam vài tuổi nhưng nhan sắc thua kém, có phần già hơn, mái tóc nhuộm ướt nhẹp, dính vào gáy. Ả chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi trên người, mà Vũ Lam biết chắc đó là áo của bố mình. Một con điếm trẻ tuổi, cô không thể giấu ánh mắt khinh rẻ tới cô nhân tình của bố. Ả người Anh đương nhiên nhận ra cái nhìn của cô, bĩu môi, khoanh tay lại nói bằng thứ giọng pha tiếng Ý:
“Cỡ mày cũng khiến ông ta chán, phải bỏ theo tao. Làm như mình cao sang lắm!”
Vương Vũ Lam choáng váng. Con ả đó nghĩ cô là gái điếm như nó? Cơn giận lên tới đỉnh đầu, Vương Vũ Lam thẳng tay tát thật mạnh. Ả người Anh bị bất ngờ, hét lên một tiếng thê thảm, rít lên vài câu chửi thề. Bố Vương Vũ Lam ngay lập tức mở cửa phòng lao ra ngoài, trần truồng chỉ với một chiếc khăn tắm nhỏ quấn ngang hông, trợn mắt nhìn con gái rồi nhìn sang nhân tình của mình. Cô ta ngay lập tức diễn màn kịch khóc lóc, đổ oan cho Vương Vũ Lam xúc phạm và đánh mình. Vũ Lam giận đến tận cổ, mất khôn vung tay toan đánh ả thì người bố đã trả lại cô một cái tát trời giáng. Cô ta chao đảo trước hành vi của bố, bên má sưng tấy đã nóng đỏ và rát. Cô giành cho bố cái nhìn chứa đầy căm hận, ông ta bất ngờ chột dạ khi đôi mắt thừa hưởng của vợ kia, lúc trở nên căm giận lại giống cô nữ sinh năm nào đến thế. Ông ta đành làm dịu tình hình bằng cách mang cô nhân tình trở lại phòng, yếu ớt yêu cầu con gái tự giam mình trong phòng, cấm túc một buổi tối. Vương Vũ Lam từ lúc đó chỉ thấy căm hận bố, tự nhủ sẽ không bao giờ làm người nhà họ Vương, chối bỏ dòng máu bẩn thỉu, vô liêm sỉ của người đàn ông cô ta gọi là bố, khỏi cơ thể mình. Cô ta ngay lập tức bỏ chạy khỏi cái địa ngục ấy, nước mắt lần đầu tiên lăn dài trên má đã đỏ tấy. Cô lao ra ngoài gió rét chỉ với một áo len mỏng manh. Cái lạnh gào thét bên ngoài cứa vào da thịt cũng không khiến cô cảm thấy đau đớn. Cô không có bạn bè, không có người thân, không có một ai, ngoại trừ Hàm Vũ Phong. Cô không biết bằng cách nào mình lại đến nhà hắn, bấm chuông và gục xuống khóc trước ngưỡng cửa một người con trai xa lạ. Hắn ngỡ ngàng khi cô nàng hàng ngày vẫn lả lơi, tản tỉnh mình, giờ lại tàn tạ, run rẩy, tả tơi đến nỗi không thể đứng vững. Hắn không ngại ngần bế thốc Vũ Lam đưa đến nơi ấm cúng trong phòng khách, vặn to máy sưởi, xoay nó hướng về phía cô. Hắn đặt những chiếc gối to vây xung quanh cô, nhanh chóng choàng lên người cô áo khoác của mình rồi chạy vào phòng ngủ mang ra cái chăn dày quấn quanh cơ thể đang run bần bật, tái xanh vì lạnh. Hắn chẳng hề nói một lời, chỉ im lặng liên tục làm không ngừng. Hắn vào bếp, nhanh chóng giã gừng và pha một cốc trà gừng thật nóng. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Vũ Lam, đặt cốc trà vào hai lòng bàn tay run rẩy. Vũ Lam run lẩy bẩy, nước mắt vẫn không ngừng tuôn, miêng cứng lại không thể thốt nên lời. Hắn tựa vào ghế, thì thầm nho nhỏ:
“Cô có thể ở lại.”
Vũ Lam đột nhiên vỡ òa, bật khóc nức nở, đặt cốc trà lên bàn rồi lao vào lòng hắn òa khóc. Hắn chưa từng gần gũi cô gái nào đến mức này, cũng chưa hề phải dỗ dành một ai cả. Hắn để yên cho cô khóc, xoa nhẹ, thỉnh thoảng vỗ vỗ vào lưng. Vũ Lam khóc ầm lên vì tủi thân, vì bỗng nhiên thấy thương người mẹ tội nghiệp của mình gần hai chục năm phải cắn răng sống bên cạnh một người chồng như vậy. Đêm ấy Vũ Lam ở lại với Hàm Vũ Phong. Hắn để cô ngủ trên giường mình, và lặng lẽ ra phòng khách ngủ. Đêm ấy, hai trái tim tan chảy, hòa làm một. Hàm Vũ Phong đã biết rung động!
London vào đông, mùa đông này không còn lạnh lẽo đối với James Adam. Hắn gọi điện cho người bạn thân Mike, nói rằng muốn cậu ta gặp một người quan trọng. Chàng trai tên Mike với mái tóc đỏ rực, khi ấy đang làm một chiếc bánh chocolate nhân rượu vang đỏ, đã hồ hởi mời bạn mình đến nhà dùng bữa. Tám giờ tối, như đã hẹn, Hàm Vũ Phong chỉnh chu trong chiếc áo khoác dạ lớn, nắm tay Vũ Lam gõ cửa căn hộ của Mike. Cậu chạy lại mở cửa, có một chút bất ngờ với cô gái đang đứng cạnh bạn cậu. Vũ Lam – với cái tên rất “Anh quốc” Emily, ngay lập tức hồ hởi bắt tay chàng tóc đỏ. Cô ta vẫn giữ nguyên thói quen của mình trước những chàng trai đẹp: “tỏ ra dễ thương và dễ mến”. Mike có chút bất ngờ, lịch sự nở nụ cười đáp lại cái bắt tay có hơi quá phần thân thiện ấy, liếc mắt sang bạn mình. Hắn không tỏ ra lạ lẫm hay ghen tuông, thậm chí còn cười hạnh phúc và không rời mắt khỏi cô gái ấy. Một linh cảm dâng lên trong lòng chàng trai tóc đỏ. Tên đó… yêu rồi sao?
Sau bữa ăn, Vũ Lam nhanh nhẹn dọn mâm, nhưng lại không biết rửa bát. Chàng trai tóc đỏ, Trần Hải Minh, đành để cô ở ngoài phòng khách, cùng một bịch bỏng ngô caramel vừa nổ, trước màn hình 3D rộng lớn, với chiếc kính 3D và một bộ phim hết sẩy. Cậu, trong bếp, cùng với Hàm Vũ Phong, dọn bàn, rửa bát! Trong khi hắn yên lặng làm việc, cậu lại liên tục tò mò.
“Hai người quen nhau thế nào?”
“Cùng trường, cùng lớp!”, hắn tỉnh bơ đáp.
“Cùng lớp nào?”
“Tất cả các lớp!”
“Tất cả? Có vẻ trùng hợp…”, Tóc Đỏ hồ nghi hỏi lại. Hắn mỉm cười, lắc đầu.
“Nghĩ kĩ rồi. Nếu là trùng hợp thì đó là số mệnh. Nếu là sắp xếp thì cô ấy quả là tinh ranh, và vô cùng yêu tôi, thì mới chịu hi sinh mất công như vậy!”
“Điên rồ!”, Tóc Đỏ hô lên, “Cậu có đếm được số lượng các cô gái muốn theo đuổi cậu không? Bọn họ sẵn sàng làm những thứ điên rồ hơn nữa để được cậu chú ý đấy!”
“Vậy thì cô ấy đã thành công rồi!”, hắn thản nhiên trả lời, lau tay vào vai áo Trần Hải Minh như một lời đe dọa tinh nghịch, rồi bỏ ra ngoài cùng cô bạn gái. Tóc Đỏ tròn mắt trước phản ứng của hắn ta, bất lực lắc đầu thì thầm:
“Personas ciegas lamentables!” (Một kẻ mù lòa đáng thương!)
**********