Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết

Chương 57


Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 57


“Vậy là chúng ta đông đủ rồi, tiệc tùng thôi!”, Trần Hải Minh hô lên sung sướng, nhận được nụ cười đáp lại của Hoàng Lâm. Chu Bạch Thảo nghiêng đầu:
“Còn thiếu Từ Thiên nữa. Anh ấy đang trong một ca mổ quan trọng nên sẽ đến muộn một chút…”
Vũ Lục Hàn bối rối nhìn nàng. Đêm nay… có cả Từ Thiên? Tất nhiên rồi, một sự kiện từ thiện sao có thể vắng mặt một chàng bác sĩ?
“Từ Thiên thì liên quan gì tới chúng ta?”, Hoàng Lâm lập tức hỏi lại, âm điệu giọng nói trầm đi một chút. Chu Bạch Thảo rõ ràng có ý đồ khi nhắc đến Từ Thiên. Nàng muốn dùng Từ Thiên một lần nữa kéo lại Vũ Lục Hàn, thực tế, nàng đã mong đợi anh sẽ mời Vũ Lục Hàn đi cùng. Bây giờ, bỗng dưng cô lại xuất hiện cạnh Thư Sinh, nàng không khỏi có chút bồn chồn, lo lắng, chỉ mong sao chàng bác sĩ nhanh chóng kết thúc ca mổ và chạy tới đây. Không có Từ Thiên, đêm nay mọi chuyện đều hỏng bét.
“Chỉ là nói vậy thôi. Nhìn cô ta, em nghĩ tới anh ấy”, Chu Bạch Thảo cố ý nhìn thẳng vào Vũ Lục Hàn. Cô lại cúi đầu.
“Rất tiếc, hiện giờ cô bé này là của anh. Chúng ta nên ra ngoài kia, bố mẹ em có vẻ chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc rồi”, Hoàng Lâm từ tốn trả lời. Cách nói của cậu mang một chút ý đồ mà cô không hiểu nổi. Tóc Đỏ dường như cũng để ý thấy điều đó, nhìn cậu với ánh mắt mang nhiều hàm ý:
“Cậu dùng từ sở hữu với cô bé này hơi nhiều đó, Hoàng Lâm ạ.”
“Tôi vẫn thường như vậy với những cô gái bên cạnh mình”, Thư Sinh bình tĩnh nhếch miệng. Tóc Đỏ nhún vai. Cậu khoác vai cô nàng đi cùng tiến về phía cửa.
“Đi nào, tôi nóng lòng muốn dự tiệc lắm rồi!”
“Đi thôi!”, Chu Bạch Thảo quay lại nhìn hắn, chờ đợi. Hàm Vũ Phong, phong thái băng lãnh tuyệt đối, bước lại gần nàng, để nàng khoác tay mình, và họ chậm rãi đi trước. Ở Hàm Vũ Phong toát ra một thần khí lạnh lẽo, đến độ khi hắn đi ngang qua cô, Vũ Lục Hàn đã rùng mình. Theo sau hai người đó là Tóc Đỏ và cô bạn gái Dương Dương. Hoàng Lâm, quay sang nhìn Vũ Lục Hàn khi bóng dáng bạn mình đã khuất sau đường ngoặt.
“Em hãy thả lỏng hết mình và tận hưởng nhé. Đêm nay sẽ rất dài…”
“Vâng”, cô đáp rất nhỏ, khoác tay Hoàng Tử và họ cùng sánh bước ra căn phòng khiêu vũ. Vũ Lục Hàn nuốt khan trước không khí nơi đây, cảm nhận mọi cái nhìn đều bám theo gót mình, từng bước, từng bước.
“Thưa tất cả các vị khách quý, quý ông, quý bà!”, một người phụ nữ ở tuổi trung niên, vận một chiếc đầm ren lưới đơn giản của Dior, đang đứng trước ban nhạc, nói qua mic, “Thật vinh dự cho chúng tôi khi có các bạn tham gia bữa tiệc này. Quỹ từ thiện Chu Thượng Khiết một phần được xây dựng nhờ các bạn. Chúng tôi rất vinh dự được chào đón các bạn, và vô cùng biết ơn trước tấm lòng hảo tâm của hơn sáu trăm người tại đây. Mong các bạn tận hưởng bữa tiệc này theo cách trọn vẹn nhất! Hãy để bữa tiệc bắt đầu!”

Căn phòng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Một con số ấn tượng về lượng khách, cho thấy độ lớn mạnh, quyền lực của gia đình họ Chu, và cả độ rộng rãi, xa hoa của hoàng cung thu nhỏ này. Người phụ nữ trung niên – chính là mẹ của Chu Bạch Thảo: thanh lịch, cổ điển với mái tóc đen búi sau gáy, khoe chiếc cổ thon gọn đáng ganh tị, và đôi khuyên tai ngọc trai đắt tiền – duyên dáng bước xuống khỏi chiếc bục lớn, và dàn nhạc lại tiếp tục chơi. Bà đến gần Chu Bạch Thảo, hơi ngước lên nhìn Hàm Vũ Phong, dù bà đã cao thêm vài phân nhờ đôi giày cao gót.
“Cảm ơn con đã ở đây cùng con gái ta, Tiểu Phong”, bà nở nụ cười quyến rũ với đôi môi tô son màu rượu, “Không có con, e là con bé lại trốn đi đằng nào rồi ấy!”
“Mẹ!”, Chu Bạch Thảo nhõng nhẽo gọi mẹ. Nàng và mẹ của mình, chỉ khác nhau về độ tuổi. Mẹ nàng vẫn rất đẹp, dù đã bước sang ngũ tuần. Vóc sáng của bà săn chắc, nhỏ nhắn, bà chưa bao giờ lơ là việc tập thể thao đều đặn và ăn uống theo chế độ riêng biệt, hợp lý. Bà cũng từng là một vũ công ballet, tuy chỉ nổi tiếng ở nước ngoài. Bởi vậy, mẹ nàng luôn luôn quan trọng việc giữ gìn sự dẻo dai của vóc dáng, cộng với việc làm gương cho con gái noi theo. Ước gì khi mình năm mươi tuổi, mình cũng đẹp như mẹ Chu Bạch Thảo. Vũ Lục Hàn trầm trồ trong lòng.
“Mẹ và bố con phải đi chuẩn bị cho buổi đấu giá. Các con hãy khiêu vũ đi, năm nay chúng ta có một bất ngờ nho nhỏ đấy!”, bà Chu ghé vào nói nhỏ với con gái. Chu Bạch Thảo mỉm cười lịch sự, đưa tay chào mẹ. Vũ Lục Hàn đứng ngây ra ngắm nhìn họ, giật mình khi Hoàng Lâm đột nhiên thả tay cô.
“Em có muốn khiêu vũ cùng tôi không?”, Hoàng Lâm đứng đối diện với cô, đưa một tay ra và cười thân thiện. Vũ Lục Hàn bối rối:
“Em không biết nhảy!”
“Tôi sẽ chỉ cho em”, cậu cười khúc khích, chờ đợi. Cô gái nhỏ rụt rè đặt tay lên tay cậu. Hoàng Lâm kéo cô lại gần. Bỗng dưng hai má cô ửng đỏ. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ nghĩ cô sẽ khiêu vũ với Hoàng Lâm.
“Bước theo tôi nhé?”, cậu cười tủm tỉm, đặt một tay cô lên vai mình, nắm lấy bàn tay kia của cô, và ôm nhẹ lấy một bên eo Vũ Lục Hàn. Cô thấy người nóng bừng, cứ như bộ váy dạ hội này đang thiêu đốt mình vậy. Hoàng Lâm chậm rãi di chuyển, xoay vòng. Vũ Lục Hàn lúng túng làm theo. Sau vài nhịp lỗi, rốt cuộc cô cũng theo kịp bước chân của Hoàng Lâm. Cô đã từng nhảy với Hàm Vũ Phong, nhưng đúng nghĩa “đong đưa theo nhạc”. Hoàng Lâm nhìn vào đôi mắt cô, cười dịu dàng:
“Em là một học trò đầy tiềm năng!”
“Thật vinh dự cho em…”, Vũ Lục Hàn cười nhẹ trêu chọc. Dù vẫn còn chưa quen với việc đối mặt Hoàng Lâm ở khoảng cách quá gần, Vũ Lục Hàn vẫn có thể nghĩ ra vài câu nói đùa. Cậu luôn tạo cho cô một cảm giác dễ chịu.
“Em đoán thử xem năm nay ông bà Chu sẽ có trò gì?” Thư Sinh thì thầm, vẫn thuần thục dẫn dắt cô theo điệu nhạc. Vũ Lục Hàn mở to mắt.
“Trò? Trò gì? Đây là lần đầu em tham dự mà…”
“Ồ, phải rồi”, Hoàng Tử cười khúc khích, “Bữa tiệc từ thiện này diễn ra thường niên. Mỗi năm họ lại có một trò chơi nho nhỏ trước buổi đấu giá. Năm ngoái là đưa các cô gái lên bục xếp hàng, che mắt họ lại, rồi sau đó những người nam bất kì sẽ bước lên đứng trước một cô gái, quay lưng lại cô ấy. Mẹ Chu Bạch Thảo đổi chỗ những người nam, rồi cho quay lại đối mặt với người nữ. Các cô gái sẽ tiến lên và chạm vào người nam đứng trước mình. Chạm vào đâu, người nam sẽ hôn cô gái vào đúng chỗ ấy… Đó thực sự là một trò thú vị!”

“Anh… có tham gia không?”
“Tất nhiên là có!”, Hoàng Lâm nhếch miệng, “Tôi thích một cô gái trên đó, nên đã đứng lên chọn cô ấy đầu tiên. Vậy mà cuối cùng lại đứng cạnh người khác cách cô ấy tận ba người!”, cậu khúc khích cười.
“Và anh thấy thất vọng?”, cô hỏi với thái độ trêu chọc. Hoàng Lâm điềm tĩnh cười:
“Không hề. Cô gái ấy đã chạm tay lên ngực tôi.”
“Vậy là anh…”, Vũ Lục Hàn trợn mắt sững sờ. Hoàng Tử bật cười.
“Không!”, cậu thả lỏng eo cô, đưa tay lên cao để Vũ Lục Hàn xoay một vòng tại chỗ, như các cặp đôi khác. Vũ Lục Hàn vụng về xoay người, và khi quay lại đối mặt với Hoàng Lâm, cậu đã ở rất gần cô, đến nỗi lập tức khiến cô thấy ngượng, tim rung lên một tí.
“Tôi đã hôn lên má cô gái ấy. Một quý ông không hôn lên ngực thiếu nữ trước đám đông”, Hoàng Lâm hoàn thành nốt câu nói của mình. Giọng nói của cậu bỗng dưng khiến Vũ Lục Hàn khó thở. Âm điệu thì thầm của cậu… nghe thật giống Hàm Vũ Phong!
“Anh… thật… tốt khi nghĩ như vậy…”, Vũ Lục Hàn lắp bắp trước tình trạng trớ trêu của mình. Dù rất muốn là một người bạn bình thường của Hoàng Lâm, đôi khi cậu vẫn khiến cô thấy như thể cậu muốn tiến xa hơn nữa. Điều đó làm Vũ Lục Hàn e ngại. Cô chưa bao giờ có ý nghĩ thân thiết với chàng Thư Sinh hào hoa này.
Âm nhạc chuyển hướng sang một nhịp điệu tươi vui, sôi nổi. Sau màn khiêu vũ nhẹ đầu bữa tiệc, các cặp đôi rời khỏi nhau, bắt đầu tản ra và thưởng thức đồ ăn trên bàn. Hoàng Lâm để Vũ Lục Hàn khoác tay mình, đưa cô đến bên bàn đầy bánh ngọt.
“Ăn chút gì đó nhé? Tôi biết em ăn chưa đủ no mà..”, Hoàng Tử dịu dàng hỏi. Nàng Lọ Lem Vũ Lục Hàn chỉ biết ái ngại gật đầu. Cô không muốn ăn gì nhưng cũng không nỡ làm mất không khí giữa cô và cậu.
Hoàng Lâm lấy cho cô một đĩa moose chanh leo nhỏ. Vũ Lục Hàn cảm ơn cậu, rất nhanh chóng ăn hết dù trong lòng đang than vãn. Cô thật sự không thích ăn bánh ngọt.
“Kia là cái gì?”, Vũ Lục Hàn chỉ tay vào dòng thác chocolate khi thấy một cô gái nhúng quả dâu đỏ mọng vào đó.
“Em muốn thử?”, cậu thích thú nhìn biểu hiện của cô. Sau cái gật đầu đồng ý của Vũ Lục Hàn, Thư Sinh cầm lấy một quả dâu tây trên cái xiên nhỏ, nhúng ngập quả dâu vào dòng chocolate đang liên tục phun chảy, xoay nhẹ để chocolate không chảy lung tung, rồi đưa cho cô gái nhỏ. Cô háo hức cắn một miếng rất to. Vị ngọt của chocolate kèm theo vị chua thanh của dâu gây thích thú cho cô gái nhỏ. Cô chưa bao giờ ăn món nào như thế này.

“Ăn nữa chứ?”, Hoàng Lâm nheo mắt vui sướng khi thấy khuôn mặt rạng ngời của Vũ Lục Hàn. Cô gật đầu ngay lập tức dù vẫn còn nửa quả dâu xiên trên que.
“Chào người đẹp!”, chất giọng ngổ ngáo quen thuộc của Trần Hải Minh vang lên bên cạnh Vũ Lục Hàn. Chàng tóc đỏ, tay cầm một ly champain, ôm eo cô nàng đi cùng minh, đang vui vẻ dướn người nhặt một xiên dâu tây.
“Cậu chẳng lịch sự chút nào!”, Hoàng Lâm nhíu mày nhưng miệng lại cười. Cậu đưa Vũ Lục Hàn xiên dâu tây khác.
“Okay, đêm nay cậu thật lạ. Đầu tiên là mái tóc. Sau đó là những biểu hiện này…”, Tóc Đỏ đưa dâu tây cho cô nàng Dương Dương, nhón lấy một xiên khác. Vũ Lục Hàn ngoan ngoãn đứng im, không biết phải nói gì.
“Trước tiên, mái tóc này chỉ là tạm thời thôi, gội đầu vài buổi sẽ trôi hết. Tiếp nữa, tôi đang biểu hiện sự trân trọng tới cô bé này. Không thể cợt nhả trong một sự kiện từ thiện!”, Hoàng Lâm nghiêm mặt, như muốn ám chỉ hành động của Tóc Đỏ là không tốt. Trần Hải Minh người ngặt nghẽo.
“Chúa ơi, cậu khó chịu khi tôi trêu chọc Tiểu Hàn sao?”
“Đúng vậy, thật chẳng giống một quý ông tí nào…”
“Chào hai anh!”, giọng nói mềm mại của Chu Bạch Thảo khiến Vũ Lục Hàn rùng mình. Mùi thanh mát của bạc hà thản nhiên xâm chiếm mọi giác quan của cô. Hàm Vũ Phong chỉ đứng cách cô vài bước.
“Tiểu Bạch Thảo, em có nghe cậu ta nói không? Thật là…”, Tóc Đỏ vừa nói vừa cười, như để phụ họa thêm luận điểm “Hoàng Lâm có những biểu hiện thật lạ”. Trái lại, Hoàng Tử sa sầm mặt mày, chực lao đến dúi đầu đỏ xuống cho chừa tội chòng ghẹo sai thời điểm. Chu Bạch Thảo điềm nhiên nhìn cậu, tỉnh bơ đáp:
“Em có nghe thấy. Không biết anh ấy ăn phải thứ bùa gì mà đến suy nghĩ cũng mơ hồ mất rồi…”
“Bạch Thảo, nếu còn hùa theo cậu ấy, tôi sẽ giận em đấy!”, Hoàng Lâm nói với vẻ giận dỗi. Người nãy giờ vẫn im lặng là Vũ Lục Hàn đang làm rất tốt công việc của mình. Cô đứng im thin thít, nín thở trước thứ khí lạnh như băng toát ra từ kẻ đứng trước mặt mình. Cô không dám ngẩng lên nhìn hắn.
“Em đang nói nghiêm túc mà! Anh nói sẽ không bao giờ thay đổi màu tóc. Và cũng chưa từng nghiêm túc thế này. Bữa tiệc từ thiện năm ngoái, anh còn đè cô bạn gái ra hôn ngấu nghiến trong lúc mọi người đang đấu giá. Vậy mà…”, nàng tiếp tục nói với giọng thản nhiên, vươn người với lấy một xiên dâu và nhúng vào dòng chocolate ngọt ngào cạnh đó. Hoàng Lâm bỗng thở mạnh, Vũ Lục Hàn có thể cảm nhận rõ hơi thở của cậu.
“Ôi, đừng nhắc đến nữa…”, Thư Sinh rên rỉ, “Lúc ấy anh hơi say…”
“Anh mà biết say? Không phải… là anh sợ cô nàng đi cùng bây giờ ghen chứ?”, Chu Bạch Thảo giả bộ ngập ngừng, nhưng phát âm rất rõ. Tóc Đỏ kề bên phá lên cười thích thú.
“Rõ là sợ cô bé này ghen tuông rồi!”

“Không!”, Hoàng Lâm vội vàng đáp, nhưng lại liếc mắt sang nhìn Vũ Lục Hàn. Cô ngơ ngác nhìn quanh, lập tức thanh minh:
“Không! Em… không có gì để ghen!”
“Lại còn chối? Hai người tình cảm như vậy, chẳng lẽ bọn tôi đều nhìn nhầm sao?”, Trần Hải Minh tiếp tục trêu chọc. Cô nàng Dương Dương bên cạnh hưởng ứng mãnh liệt. Vũ Lục Hàn hoảng hốt nhìn Thư Sinh. Cô không nghĩ rằng hai người bọn họ lại bị hiểu nhầm như vậy!
“Không… Bọn em không…”, cô lên tiếng đính chính khi không thấy Hoàng Lâm nói gì. Thực tế, cậu đang trợn tròn mắt nhìn Trần Hải Minh.
“Lại còn chối? Không biết từ bao giờ sau lưng chúng tôi, hai người lén lút hẹn hò với nhau. Nào, nếu muốn nhân cơ hội này tuyên bố thì hôm nay là ngày đẹp đấy!”, Chu Bạch Thảo ngắt lời cô, giọng nói mang một vẻ gay gắt. Vũ Lục Hàn hoang mang lắc đầu, vô thức nhìn vào Hàm Vũ Phong với ánh mắt sợ hãi. Đáp lại cô là cái nhìn vô hồn, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Hàm Vũ Phong bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, nhưng ánh nhìn đó càng thêm phần khiến cô sợ hãi. Hàm Vũ Phong cũng nghĩ như họ sao?
Trong lúc cô đang bối rối, hoang mang và sợ hãi một cách vô cớ, Hoàng Lâm lại thở ra nhẹ nhàng, và nắm tay cô.
“Thoải mái đi. Chúng tôi không hẹn hò”, cậu điềm tĩnh nhún vai, “Chúng tôi mới đi cùng nhau lần đầu tiên vào ngày hôm qua. Làm sao có thể gọi là hẹn hò được!”
“Ai mà biết anh! Em từng thấy anh gặp một cô gái ở quán cà phê, lại gần nói chuyện với cô ta mấy câu và lấy số điện thoại, đến chiều tối hôm sau đã thấy hai người hôn nhau rồi! Anh đi chơi với cô ta từ hôm qua, đến hôm nay chẳng phải chính thức rồi sao?”, Chu Bạch Thảo không vừa, đáp lại. Nàng nhấc một ly champain từ khay bạc của người phục vụ vừa đi qua, uống ngay một ngụm lớn. Hoàng Lâm phì cười, nhưng không vui vẻ.
“Đó là tán tỉnh. Anh không tán tỉnh Vũ Lục Hàn!”, Hoàng Lâm nhìn cô gái nhỏ, trấn an cô bằng cách xoa nhẹ ngón cái của mình lên mu bàn tay cô gái. Vũ Lục Hàn nuốt khan, thấy biết ơn cậu vô cùng. Cô đột nhiên lo sợ Hàm Vũ Phong nghĩ họ thật sự hẹn hò. Chẳng vì bất kì lí do gì cả.
“Theo tôi thấy, cậu không tán tỉnh Tiểu Hàn…”, Tóc Đỏ gật gù, “Hai người chắc cũng chưa đến hẹn hò. Nhưng mà… nếu chỉ là xã giao thì quá nhiều tình cảm rồi đó…”, Trần Hải Minh quay lại, đặt ly rỗng lên khay bạc của một nữ phục vụ, nhấc lên ly khác kèm một cái nháy mắt. Cô nàng phục vụ cười tủm tỉm, quay đi.
“Vũ Lục Hàn khác những cô gái mà tôi từng tán tỉnh”, Hoàng Tử bỗng nhiên lạnh lùng, giọng nói như thể đang răn đe kẻ đối diện, “Tôi chỉ mượn cô gái này từ Vũ Phong, vậy nên phải đối xử tử tế. Cô ấy xứng đáng được hưởng quyền lợi của một quý cô”, và cậu quay sang Vũ Lục Hàn, hạ giọng đến mức dịu dàng, “Tôi muốn em cảm thấy đêm nay em là một nàng công chúa…”
Vũ Lục Hàn đỏ mặt, cụp mắt xuống. Cô không biết phải nói gì. Những người này, đối với cô, từ “kỳ lạ” là phù hợp nhất để miêu tả. Cô cứ tưởng Hàm Vũ Phong đã là kẻ kỳ lạ nhất. Vậy mà, Trần Hải Minh, Hoàng Lâm, Chu Bạch Thảo, bọn họ đều như nhau cả.
“Chà, nổi da gà!”, Tóc Đỏ nhăn nhó, quay sang cô gái mình đang khoác vai kề bên, “Chúng ta đi hóng gió một chút đi. Sau màn ăn nhẹ mới đến phần trò chơi. Đến lúc đó quay lại là vừa…”, cậu thủ thỉ và hôn nhẹ lên trán cô gái. Dương Dương nhiệt tình đồng ý, chào bọn họ và bám rịt lấy Trần Hải Minh, quay lưng đi về phía sau cầu thang. Phía sau đó là đường dẫn tới ban công lớn.
“Anh nên nhìn lại bản thân mình, em khuyên thật đấy!”, Chu Bạch Thảo nói với Hoàng Lâm, nhìn lướt qua cô, vẫn vô cùng thiếu thiện cảm. Vũ Lục Hàn đã quen với điều đó, nhưng vẫn không thể hiên ngang đối mặt với nàng. Mặt khác, người đi cùng nàng luôn nhìn xoáy vào cô bằng sự lạnh lùng đến khiếp đảm. Cứ như thể bên trong con người ấy không tồn tại một thực thể sống nào. Cứ như thể đó chỉ là một cỗ máy đang vận hành theo một chương trình soạn sẵn. Vũ Lục Hàn thật sự rùng mình trước cái im lìm, lạnh lẽo của Hàm Vũ Phong. Hắn đứng đó, bình lặng, vô cảm, lạnh toát, không nói một lời nào, không có một biểu hiện. Hai ngày không gặp hắn, Vũ Lục Hàn nhìn Hoàng Lâm cũng ra Hàm Vũ Phong; Vũ Lục Hàn lơ là thôi cũng lại nghĩ về hắn. Còn hắn, hai ngày không gặp cô, hắn sớm đã coi như cô chết rồi vậy. Gặp lại cô không một lời chào hỏi, không có một biểu hiện đặc biệt. Chỉ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu đóng băng mọi cảm xúc. Không nói, cũng chẳng cười. Ôi, sao cô lại ghét cái im lặng khó chịu của hắn đến vậy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.