Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết

Chương 53


Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 53


The Fashionista là thương hiệu thời trang riêng của Hoàng Lâm, với đối tượng nhắm đến là giới trẻ. Cậu có mười sáu chi nhánh nhỏ trên khắp cả nước, và ba mươi hai cửa hàng lớn nằm rải rác ngoài phố, trong các trung tâm thương mại, trong các dự án trung cư cao cấp, các khu đô thị lớn, trong các khu resort của mình. A Fashionista của Hàm Vũ Phong được coi như đứa con đầu lòng của The Fashionista, pha trộn giữa phong cách châu Á và gu thẩm mỹ thanh lịch, hoàng gia của nước Anh nói riêng và toàn phương Tây nói chung. Một cửa hiệu của The Fashionista đã nói lên chất lượng và đẳng cấp, được thiết kế bởi ngài kiến trúc sư Hoàng Lâm, với không gian rộng lớn, thoáng đạt và đẹp mắt. Những thứ thu hút giới trẻ dường như tụ hết về một cửa hàng quần áo, mang lại doanh thu không ít cho ông chủ Hoàng Lâm. Người trẻ kinh doanh bao giờ cũng có tỉ lệ thành công cực lớn.
“Chúc Ngài một ngày tốt lành!”
Các nhân viên cửa hàng, trong bộ đồng phục màu bạc hà độc đáo, với chiếc mũ beret xinh xắn, xếp thành hàng hai bên cửa, cúi chào Hoàng Lâm. Cậu trông chỉ như một khách hàng trẻ, không hề mang theo vẻ trịnh trọng, xa cách như Hàm Vũ Phong, mà hoàn toàn thoải mái, vui tươi. Thư Sinh nở nụ cười tỏa nắng thường nhật, ra hiệu cho mọi người tiếp tục công việc, và gọi một cô nhân viên với mái tóc uốn cụp cầu kì được nhuộm hồng phần đuôi lại gần.
“Hãy lục nát tủ đồ dạ hội và biến cô gái xinh đẹp này thành một nàng tiên đi nào!”, cậu quay lại, đặt tay lên vai Vũ Lục Hàn. Tóc Hồng nhìn cô một lát, đánh giá số đo trên cơ thể nhỏ bé và độ cao của cô, rồi lập tức niềm nở dẫn cô đi cùng. Nhân viên nơi đây hoàn toàn trái ngược với nơi Hàm Vũ Phong đã đưa cô đến. Không khí ở đó rất nghiêm túc, bình lặng, còn nơi này luôn sôi nổi, vui tươi. Họ mở những bản nhạc Âu Mỹ dịu dàng, hát theo nhạc, tán gẫu vài câu chuyện. Có khách hàng bên trong, nhân viên vẫn luôn theo sát, tư vấn và hướng dẫn. Vũ Lục Hàn đi theo Tóc Hồng vào một căn phòng phía trong, trầm tĩnh hơn bên ngoài, bốn bức tường sơn màu đỏ rượu. Ba bức tường đã được khoét những chiếc lỗ hình lục giác, lắp đèn mờ màu trắng, với vô số những bộ váy thướt tha được treo trên mắc bên trong đó. Bức tường thứ tư được gắn đầy giá gỗ sơn trắng theo hình zic zac, gắn bóng đèn nhỏ, trưng bày những đôi giày cao gót tuyệt diệu mà bất cứ cô gái nào cũng thèm muốn. Tóc Hồng liếc nhìn Vũ Lục Hàn thêm lần nữa, rồi nhanh chóng tìm kiếm trên móc đồ những bộ váy mà bản thân cho là đẹp. Khi cánh tay không thể giữ thêm bộ đồ nào được nữa, Tóc Hồng đưa cho Vũ Lục Hàn, hớn hở đẩy cô ra ngoài chỉ vào phòng thay đồ. Hoàng Lâm khi thấy Vũ Lục Hàn ôm một cơ số đồ đi ra, lập tức bước đến với nụ cười quen thuộc.
“Vào thử đi nào, rồi ra đây nhé?”
Cô gật đầu, rụt rè bước vào phòng thay đồ gần nhất. Lần thứ hai cô thử đồ trước một người con trai lạ. Và cô có cảm giác, cũng như Hàm Vũ Phong, Hoàng Lâm sẽ lắc đầu liên tục mà thôi.
Chiếc váy đầu tiên là một thiết kế của Michael Kors, một chiếc đầm ren đuôi cá với phần ngực xẻ sâu. Vũ Lục Hàn đã đỏ mặt khi mặc lên chiếc váy này: rõ ràng cô sẽ hở áo lót! Hơn nữa, dù nó rất phù hợp với số đo của cô, nhưng quá gợi cảm không phải là điều Vũ Lục Hàn hướng đến. Thậm chí, khi cô mới mở hé cửa với một cánh tay che lấy ngực, Hoàng Lâm đã lập tức nói Không và ra hiệu cho cô thay nó ra ngay lập tức. Thật may vì cậu không bắt cô phải bước hẳn ra ngoài trong bộ dạng này. Với một vài khách nam phía bên ngoài, Vũ Lục Hàn hoàn toàn không dám đối mặt.
Đầm Zuhair Murad màu nude, là một chiếc đầm xòe kết hoa trắng xẻ ngực gợi cảm. Ngay khi Vũ Lục Hàn nhận ra phần ngực xẻ quá sâu như bộ váy trước, cô lập tức bỏ qua dù có phần luyến tiếc thiết kế tuyệt hảo. Giá mình đẹp hơn một tí, có bầu ngực căng đầy và làn da trắng trẻo, mình nhất định sẽ chọn bộ này. Vũ Lục Hàn lại nghĩ đến Chu Bạch Thảo. Nàng sẽ mặc bộ váy tuyệt vời nào để sánh đôi cùng hắn đêm mai?
Chiếc đầm đính pha lê màu xanh ngọc của Calvin Klein gây sự chú ý rất lớn tới Vũ Lục Hàn. Cô nhấc ngay chiếc đầm xanh ra khỏi mắc, nhưng ngay khi mặc vào Vũ Lục Hàn lập tức thấy hối hận. Chiếc đầm xẻ mạnh hay bên sườn, nối với nhau bằng những sợi dây cùng tone móc zic zac. Vũ Lục Hàn ngượng ngịu, không dám nhìn mình trong gương, rụt rè mở cửa, lò dò bước ra. Hoàng Lâm, ngay khi thấy hình ảnh ấy của cô, quay sang nhăn nhó nhìn Tóc Hồng với vẻ không mấy hài lòng.
“Em đưa cho cô ấy bao nhiêu bộ hở hang như thế này?”
“Em… chỉ có… ba bộ thôi ạ!”, Tóc Hồng sợ hãi đáp. Cô nhân viên nhỏ nhắn đã hí hửng nghĩ rằng mình có thể gây ấn tượng với sếp bằng gu thẩm mỹ tinh tế, biến cô gái đi cùng sếp thành đệ nhất gợi cảm. Vậy mà… cả cô gái đó, lẫn vị sếp của mình, đều không hài lòng với những bộ váy gợi cảm. Thật may mình còn chọn những bộ khác “kín mít”, Tóc Hồng cảm thán trong bụng. Hãy ưng ý với ít nhất một bộ đi! Cô nàng van lơn nhìn về phía cô gái tóc ngắn đang lóng ngóng che đi khoảng hở hai bên sườn.

“Em hãy chọn một bộ thật kín trong số đó rồi thử. Đừng mặc những bộ váy như thế này ra ngoài”, Hoàng Lâm liếc nhìn ra phía bên ngoài và đưa tay ra hiệu cho Vũ Lục Hàn quay lại căn phòng kín. Cô vội vã lui về, thở phào gấp gáp và cẩn thận cởi bộ váy ra. Mong là sẽ có một chiếc váy tử tế, cô lầm bầm khi đưa tay với tìm.
Chiếc váy yếm màu trắng trang trí hoa thêu tay của thương hiệu Givenchy vừa khít với cơ thể Vũ Lục Hàn. Ngoài trừ việc để hở hai bờ vai, Vũ Lục Hàn cảm thấy “an toàn” hơn khi bước ra ngoài. Cô rụt rè liếc nhìn Hoàng Lâm. Chàng thư sinh nhìn ngắm một lát, rồi nhún vai.
“Bộ này làm em bị lùn đi, em sẽ phải đi giày rất cao mà theo tôi được biết thì em chắc chắn sẽ không thể khiêu vũ được. Em có thích nó không?”
“Thật ra thì em không thích bị hở vai…”
“Tuyệt. Em hoàn toàn có thể thay bộ khác.”
Chiếc váy tiếp theo của Ralph Lauren, một chiếc đầm satin lệch vai, xẻ cao màu ngọc lục bảo.
“Màu xanh khiến làn da của em xỉn màu, hở vai nữa. Không!”, Hoàng Lâm nói, và Vũ Lục Hàn quay trở lại phòng thay đồ, lần thứ tư.
Bộ váy thứ năm là thiết kế của Zac Posen, bộ váy bằng vải nhũ, dáng xòe, khoét lưng đơn giản nhưng vô cùng lộng lẫy.
“Chúa ơi, em trông như Katie Holmes vậy, và bà ấy kém mẹ tôi bốn tuổi!”
Vậy là Vũ Lục Hàn quay lưng trở vào phòng thay đồ ngay lập tức.
Tiếp theo là chiếc đầm trắng lệch vai điểm chi tiết metallic của Versace.
“Tôi phải nói thật là em quá gầy gò và yếu ớt trong bộ đồ này. Tiểu Hồng, em đã chọn những cái gì vậy?”, Hoàng Lâm rên rỉ nhìn sang Tóc Hồng đang mếu máo ở bên. Tiểu Hồng lúng túng, cúi đầu giận dỗi.

“Làn da của cô ấy rất hợp với màu trắng mà!”
“Nhưng chẳng có bộ đồ nào đẹp cả, dù nó toàn hàng hiệu! Khi tôi nói biến cô ấy thành một nàng tiên, thì nó phải đẹp, chứ không phải đắt!”, Hoàng Lâm bỗng mất kiên nhẫn. Cô nhân viên tội nghiệp bỗng dưng bị mắng oan khiến Vũ Lục Hàn thấy áy náy. Cô vén nhẹ chiếc váy của mình lên và đi về phía họ.
“Những chiếc váy cô ấy chọn cho em rất đẹp! Chỉ là… thân hình em mặc vào không hợp thôi…”, Vũ Lục Hàn vội vã nói, “Anh đừng trách cô ấy… có lẽ… em…”
“Được, vậy em có muốn tự mình chọn một bộ váy thật ưng ý không?, Hoàng Lâm lên tiếng ngay lập tức, “Như vậy sẽ không mất thời gian thử qua lại những chiếc váy này nữa!”
“Vâng”, Vũ Lục Hàn đáp, và trở lại phòng thay đồ. Cô mặc lại bộ quần áo của mình, treo váy lên móc thật cẩn thận và mang ra cho Tiểu Hồng. Cô nhân viên tóc hồng vội vàng đỡ lấy, nhìn Vũ Lục Hàn vô cùng cảm kích, rồi líu ríu chạy vào trong móc đồ vào giá. Hoàng Lâm đứng lên, hai tay đút sâu trong túi quần:
“Phía bên trong mà em vừa bước vào là nơi trưng bày hàng hiệu của những thương hiệu nổi tiếng: Prada, Channel, Calvin Klein, Versace,… Nếu em thích thương hiệu nào, có thể vào đó tìm. Đó là hàng chính hãng, đã kí kết hợp đồng bản quyền. Còn phía ngoài này, hoàn toàn là thương hiệu của riêng tôi. Những bộ váy dạ hội ngoài này rất hiếm tìm thấy bộ nào sang trọng, bởi tôi tìm kiếm sự dịu dàng, năng động, khỏe khoắn của giới trẻ chứ không đưa họ vào khuôn khổ của sự sexy, già dặn. Vì vậy mới phải có gian hàng riêng của các thương hiệu lớn, không phải người trẻ nào cũng quay lưng với phong cách quyến rũ. Nếu em không chê, có thể xem qua và lựa chọn thỏa thích.”
“Đây có thể… sẽ trưng bày thiết kế của em trong tương lai!”, Vũ Lục Hàn hí hửng nhìn Hoàng Lâm, “Em sẽ không bao giờ chê bất kì thứ gì ở nơi này.”
Hoàng Lâm cười rạng rỡ trước câu nói ấy của cô gái nhỏ. Cậu chậm rãi đi theo cô, quan sát thật kĩ, ngầm đánh giá cô qua những nơi cô bước đến.
Vũ Lục Hàn di chuyển qua lại rất nhiều giá quần áo. Những bộ đầm dạ hội của The Fashionista đa số bằng vải lụa mềm mại, có những bộ váy ngắn năng động, trẻ trung, cũng có những chiếc váy dài thướt tha, nữ tính. Vũ Lục Hàn dừng lại trước một chiếc đầm voan dáng xòe màu trắng tinh khiết, với phần cổ chữ V được đính hoa 3D thủ công toàn màu đỏ, hoa mọc thành khóm nhỏ xinh trải dài và thưa dần cho đến gần chân váy. Tay áo dài, ôm sát đến nửa mu bàn tay, bằng vải xuyên thấu thêu hoa hồng đỏ, mặc lên trông như hoa hồng nở rộ ôm lấy cánh tay. Hoàng Lâm thấy cô gái nhỏ ngắm nhìn nó rất lâu, cười tươi nhấc xuống khỏi giá.
“Tôi cũng rất tâm đắc bộ váy này nhưng chưa có vị khách hàng nào thật sự tỏa sáng với nó. Em hãy thử vận may của mình đi?”
Vũ Lục Hàn rụt rè mỉm cười, không hiểu lắm khi Thư Sinh dùng từ “thử vận may”, cẩn thận đón lấy chiếc đầm voan và đi về phía phòng thay đồ. Một số vị khách, vốn chú ý đến ông chủ Hoàng Lâm, lại chuyển hướng sang bộ váy dạ hội ấy khi Vũ Lục Hàn nhìn ngắm nó. Nhân viên trong cửa hàng nín thở nhìn theo Vũ Lục Hàn trong phòng thay đồ, họ cũng đã tư vấn cho rất nhiều cô gái để ý đến bộ váy đó, nhưng bộ váy quá kén người nên chưa ai mặc đẹp. Có người số đo không thật phù hợp, mặc lên làm mất form váy. Có người không hợp với màu đỏ của hoa. Có người quá thấp, lọt thỏm trong tầng váy xòe. Có người quá cao, khiến phần đuôi váy xòe chạm đất ít, không lột tả được vẻ thướt tha của nó. Hoàng Lâm khi mang bộ váy ra trưng bày đã dặn: “Chiếc váy này không phải hàng bán tùy tiện. Cô gái nào khiến tất cả phải trầm trồ khi mặc lên thì mới bán, tuyệt đối chỉ cần một người cảm thấy có vấn đề, thì nhất quyết không bán. Nếu khách quá thích thì giảm giá 20% chiếc váy khác mà khách sẽ mua sau đó, không bán cho bất kì ai có ý định sửa sang lại. Nếu bán được chiếc váy này cho ai, phải chụp ảnh và lưu lại số điện thoại. Nếu chiếc váy này biến mất mà không có một bức ảnh của người mua thì cắt lương, sa thải!”. Nhân viên không còn nghi ngờ gì về giá trị của bộ váy, dù giá của nó so với những chiếc đầm hàng hiệu bên trong chênh lệch rất nhiều. Đa số khách hàng đến hỏi váy dạ hội thường là khách hàng có nhiều tiền, nhân viên sẽ giới thiệu ngay gian hàng hiệu phía trong, còn ít tiền hơn thường không mua được bộ váy tinh xảo này. Chiếc váy này mang ý nghĩa vô cùng lớn, và giá trị của nó không hề nhỏ, bởi nó do chính tay Hoàng Lâm thiết kế. Chỉ có duy nhất hai phiên bản nữa của chiếc váy, một cái thêu hoa màu xanh, và một cái thêu hoa màu đen tuyền. Hai phiên bản ấy, chiếc màu đen đã được Hoàng Lâm mang tặng Chu Bạch Thảo, chiếc màu xanh còn lại cậu đã mang về tặng… mẹ của mình. Chu Bạch Thảo mặc bộ váy hoa đen rất đẹp và nổi bật vì cơ thể hoàn hảo và làn da trắng sứ. Còn chiếc váy xanh đã được sửa đi một chút cho vừa vặn với mẹ của Hoàng Lâm. Chiếc đầm cuối cùng thêu hoa đỏ này, cậu tuy mang ra trưng bày, nhưng thâm tâm muốn dành cho người mình yêu. Cậu chính tay mình thiết kế nên nó, với ý nghĩ bất cứ ai mặc vừa bộ váy này, cậu sẽ tán tỉnh ngay lập tức, bất kể cô ấy là người thế nào, bất kể cô ấy xinh hay xấu, bất kể cô ấy thuộc tầng lớp nào, tất nhiên, chỉ trừ người thân trong gia đình. Cậu may nó theo số đo mà cậu cho là hoàn hảo, dành cho cơ thể gắn với cô gái lý tưởng của cậu. Ngay cả màu sắc và độ dài cũng nêu ra mong muốn của cậu đối với cô gái trong mơ, và cậu đặt nó vào một mức giá để chọn lọc đối tượng mình muốn. Bởi vậy, cô gái trong mơ của Hoàng Lâm khá khó để chọn lọc, người có cái này sẽ mất cái kia. Hoàng Lâm rất hụt hẫng mỗi khi ghé qua đây mà vẫn thấy bộ đầm trưng bày trên giá. Cậu đã từng nghĩ đến chuyện tặng cho những cô gái mình hẹn hò, nhưng rồi lại nghĩ mình đã hẹn hò quá nhiều, không thể cứ tặng, cho họ mặc, rồi khi chia tay lại đến đòi về, thật quá tiểu nhân! Vậy là, chàng điển trai Thư Sinh đành ngậm ngùi chờ đợi, ngày qua ngày, để xem ai sẽ là người tình trong mộng mà mình vẫn mong đợi. Hôm nay, cậu đã suy nghĩ rất xuề xòa khi đưa cho Vũ Lục Hàn mặc thử. Cậu thấy cô gái nhỏ có vẻ yêu thích nó, trong lòng có chút hãng diện khi thiết kế của mình được lòng cô bé, nhưng không nghĩ rằng cô sẽ mặc vừa. Cơ thể của cô bé nhỏ như vậy, làm sao có thể vừa khít với bộ váy cơ chứ!

Đã gần năm phút trôi qua mà Vũ Lục Hàn vẫn chưa chịu bước ra từ phòng thay đồ. Hoàng Lâm là người đầu tiên vô cùng sốt ruột, nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín. Các nhân viên khác, tuy bận rộn với khách, cũng không khỏi liếc về phía đó ngóng đợi. Những nhân viên rảnh rỗi hơn thì nhìn về phòng thay đồ, bàn tán, phân tích lí do Vũ Lục Hàn đã quá lâu lại chưa bước ra như vậy. Một vài vị khách mua đồ bị gây tò mò, dò hỏi nhân viên, rồi cũng tỏ ra hồi hộp không kém khi có ý muốn chờ đợi cô gái ấy ra ngoài, trả váy về chỗ cũ và họ có thể thử váy tìm “vận may”. Nhân viên ở đây gọi trêu Hoàng Lâm là chàng Hoàng Tử, thay vì mang giày thủy tinh đi tìm Lọ Lem lại mang bộ váy tìm kiếm người trong mộng không rõ mặt. Họ nghĩ rằng Vũ Lục Hàn tự thấy mình quá chênh lệch với tiêu chuẩn của bộ váy, đã phải cởi ra và đang treo nó trở lại móc phơi đồ rồi!
Bỗng phòng thay đồ vang lên tiếng chốt cửa. Cánh cửa hé mở chầm chậm, tất thảy những người có mặt trong cửa hàng bỗng nhiên bị thu hút về phía đó, dù không ai bảo ai. Hoàng Lâm trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết, đôi mắt mở to dán vào thân hình thấp thoáng sau cánh cửa, dù thâm tâm vẫn tự nhắc nhở “Vũ Lục Hàn không đời nào mặc vừa chiếc váy ấy”.
Vậy là không một ai lường trước được tình huống này.
Chiếc váy trên cơ thể Vũ Lục Hàn hoàn toàn vừa vặn!
Vũ Lục Hàn bước ra từ phòng thay đồ, kiêu sa, diễm lệ, dịu dàng, tuyệt diệu như một nàng tiên bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Thân hình nhỏ bé của cô vừa khít tới từng li vải, những bông hồng đỏ ôm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, dừng lại tới chính giữa mu bàn tay, cảm tưởng như một nàng tiên hoa với những bông hoa nở rộ ôm lấy thân thể xinh xắn. Phần chân váy xòe rộng, vải voan khiến cô gái nhỏ trở nên thanh thoát, dịu dàng, vẻ ngoài đáng yêu khó cưỡng lại. Vũ Lục Hàn túm nhẹ lấy váy trước đầu gối, kéo nó lên thật vừa phải để bước ra ngoài mà không dẫm phải vạt. Cô thấy mọi người bỗng nhiên đổ dồn ánh mắt vào mình, xấu hổ, đỏ hồng hai má, cúi đầu rụt rè đi về phía chàng thư sinh đang bất động trên ghế.
“Anh thấy thế nào? Em thấp quá, chỉ sợ dẫm vào váy. Giá như cao thêm vài phân nữa, có lẽ nhìn đỡ buồn cười…”, Vũ Lục Hàn ngại ngùng không dám nhìn ai nên không nhận ra ánh mắt của Hoàng Lâm, nói rất nhỏ, hơi nhún chân lên để minh họa cho lời nói của mình. Cô đã cởi bỏ đôi giày thể thao, chỉ đi chân trần. Vũ Lục Hàn sợ sẽ làm bẩn chiếc váy, nên rất cẩn thận trong phòng thay đồ, bởi vậy tốn nhiều thời gian. Cô cũng nghĩ rằng mình sẽ mặc không vừa bộ váy này, trông nó to thế, vậy mà lên cơ thể cô lại vừa khít. Cô rất vui sướng khi mình mặc vừa, mỗi tội cô thấp bé, xoay người hai bước lại dẫm phải vạt một lần. Vũ Lục Hàn có chút tiếc nuối khi thấy mình thấp, nhưng không nỡ cởi ra, bèn quyết định hỏi ý kiến Hoàng Lâm trước, nên mới bước ra khỏi phòng.
“Lấy cho cô ấy đôi giày, đi lấy cho cô ấy đôi giày!”, một nữ nhân viên nào đó phía bên ngoài bất chợt hô lên, căn phòng xôn xao một cách kì lạ, “Ba phân, chỉ cần ba phân thôi!”, giọng khác nói. Tiểu Hồng, cô nhân viên nãy giờ đứng khép nép cạnh sếp, vội vã chạy vào gian phía trong và bước ra với một đôi giày mũi nhọn cổ điển đầy sang trọng của Christian Louboutin, giày trắng với phần đế lót cao gót màu đỏ. Tóc Hồng đặt chiếc giày xuống trước Vũ Lục Hàn, nói cô bám vào vai mình và cẩn thận nhấc bàn chân cô vào đôi giày ấy. Lần này Tiểu Hồng đã chọn được đôi giày vô cùng đẹp và phù hợp. Vũ Lục Hàn lóng ngóng một chút bởi chưa thật sự quen với giày cao gót, nhưng rồi cũng lấy được thăng bằng. Cô đứng thẳng người, thả váy xuống che khuất chân mình. Bây giờ, cô thật sự là một Tiên nữ!
Nhân viên trong cửa hàng vỗ tay khiến Vũ Lục Hàn vừa ngại ngùng, vừa hoang mang. Cô nhìn Hoàng Lâm để gạt đi nỗi xấu hổ, nở nụ cười gượng gạo thường lệ:
“Em có tệ quá không?”
“Em đẹp tuyệt vời, cô gái của tôi”, Hoàng Lâm nói vậy, và những tiếng vỗ tay rộ lên hơn nữa, cùng với những tiếng hú cổ vũ từ nhân viên nam. Vũ Lục Hàn không hiểu chuyện, nghĩ họ trêu chọc, chỉ biết ngại ngùng cúi đầu cười.
“Em cũng không biết mình có hợp với nó không nữa, em chỉ thấy rất thích, và…”
“Bộ váy này tạo ra để dành cho em, Vũ Lục Hàn…”, giọng nói của Hoàng Lâm kèm theo một chút run rẩy nho nhỏ mà cô không thể nhận thấy. Cậu ngỡ ngàng trước Vũ Lục Hàn bây giờ, cô chính xác là người mà cậu đang hướng đến qua chiếc váy. Vũ Lục Hàn hoàn toàn đạt đến những gì cậu đã đặt ra, không thể tìm thấy ai hoàn hảo hơn nữa. Chàng thư sinh đã vội cảm thấy một loại cảm giác cậu chưa từng có trước đây. Cảm giác hồi hộp, khó thở trước vẻ đẹp thuần khiết của một cô gái. Cậu chưa từng thấy có ai đẹp như cô gái nhỏ đang đứng trước mặt cậu bây giờ.
“Chiếc váy này hoàn toàn thuộc về em, Vũ Lục Hàn”, Hoàng Lâm tiếp tục nói trong cơn xúc động. Cậu đã thấy mình đứng trước mặt Vũ Lục Hàn từ lúc nào. Đứng rất gần.

“Em… rất cảm kích! Nhưng em… muốn mua lại nó…”, Vũ Lục Hàn đáp rụt rè. Cô sẽ không nhận thêm bất cứ bộ váy miễn phí nào hết! Bộ váy này nằm trong khả năng của cô, tiền lương Hàm Vũ Phong đã trả, cô chưa đụng đến. Bộ váy này không những cô rất thích, mà lại vô cùng phù hợp. Chẳng lý gì mình phải bỏ qua nó, hãy chiều chuộng bản thân một chút đi, cô lẩm bẩm trong đầu. Có một tia le lói từ tận đáy lòng cô, ít ra, đêm mai, phải xinh đẹp không thua kém cô bạn gái của hắn. Tỏa sáng một lần thôi cũng được, Lọ Lem cũng chỉ cần tỏa sáng một lần.
“Tôi muốn tặng em thiết kế của tôi”, Hoàng Lâm bỗng hạ giọng rất nhỏ, “Món quà làm quen của tôi…”
“Ôi, như vậy em sẽ rất ngại!”, Vũ Lục Hàn xua tay, “Em sẽ mua nó, nhất định em phải mua nó, nếu anh tặng nó, em đành gửi lại thôi!”
“Được rồi, được rồi!”, Hoàng Lâm vội vã ngắt lời, bỗng cảm thấy sợ hãi, “Em có thể mua nó, nhưng cho phép tôi… tặng em đôi giày ấy nhé?”
Vũ Lục Hàn sực nhớ ra thứ quan trọng không kém để hoàn thiện vẻ đẹp của cô, kéo váy lên nhìn xuống chân.
“Nó có đắt không?”, cô rụt rè hỏi, thật sự chẳng thể phân biệt nổi giày hàng hiệu với giày thường.
“Nó ít tiền hơn bộ váy em đang mặc”, Hoàng Lâm nói dối, mỉm cười khi cô gái nhỏ thở ra nhẹ nhõm.
“Vậy được, đó là quà làm quen của anh nhé! Anh tự nguyện mua đấy, chẳng ai bắt ép cả!”
“Tôi rất vui lòng”, Hoàng Lâm cười dịu dàng. Vũ Lục Hàn nhận ra ánh mắt của cậu đổi khác, đỏ mặt quay đi.
“Vậy… em thay nó ra và mang đi thanh toán nhé!”
“Tôi sẽ đợi em.”
Ngay khi phòng thay đồ đóng lại, Vũ Lục Hàn thở phào, còn phía bên ngoài vỡ òa lên vì vui sướng. Bộ váy Lọ Lem đã tìm được chủ, đó lại là cô gái do chính Hoàng Tử mang đến. Hoàng Lâm đứng lặng người trước phòng thay đồ, lắng nghe từng thay đổi nhỏ trong cơ thể mình. Không phải… cậu đã yêu ngay từ lúc ấy rồi chứ? Có ai như cậu, hẹn hò không ít những cô nàng xinh đẹp, cá tính, nóng bỏng, không hề nảy sinh cảm xúc, vậy mà chỉ vì thấy một cô gái mặc vừa bộ váy khó tính của mình, lại có thể có xúc cảm ngay lập tức. Cậu… nhạy cảm quá rồi chăng?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.