Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 50
Vũ Lục Hàn đã ngồi suốt một tiếng đồng hồ để chỉnh ảnh, đôi mắt mỏi nhừ và cả người ê ẩm. Cô bỗng dưng không thấy bất cứ bức ảnh nào đẹp, đầu óc luôn bị gián đoạn với những tưởng tượng về hắn và Chu Bạch Thảo. Đúng vậy, bọn họ, trên danh nghĩa, đã là một cặp đôi. Hắn đã nhận lời yêu nàng trên chiếc du thuyền đó, cô đâu thể thay đổi điều này! Hắn, rốt cuộc vẫn là một tên khốn hấp dẫn lẻo mép. Đúng như cô thấy, thật giống với Jeff Stevens.
Vũ Lục Hàn dừng lại trước bức ảnh chụp Hàm Vũ Phong. Thật tuyệt. Hắn tạo ra luồng không khí thanh khiết cho cả khung hình. Hắn tỏa sáng giữa cánh đồng hoa vàng. Cô nhìn đăm đăm vào chàng trai trong bức ảnh. Tuyệt đến mức này rồi thì không cần chỉnh sửa gì nữa. Cô quyết định sẽ giữ riêng cho mình bức hình này, Hàm Vũ Phong cũng không cần biết đến nó. Vũ Lục Hàn ngay lập tức lưu nó vào thẻ nhớ máy ảnh, chuyển những bức hình còn lại của mình vào một thư mục trên máy tính rồi đứng dậy. Cô đã quá mỏi người khi phải ngồi lâu trước màn hình máy tính. Còn một tiếng nữa Hàm Vũ Phong mới trở về, đi thăm thú quanh nhà một chút… chắc không sao!
Vũ Lục Hàn cẩn thận bước ra khỏi căn phòng có cánh cửa gỗ, thấy mình đang đứng trên một hành lang dài, với kính lan can là loại kính dày, đục mờ. Cô lướt trên hành lang, dừng lại trước cánh cửa đầu tiên. Căn phòng nằm chếch với phòng máy ảnh, cũng như cửa ra vào căn penthouse, nó được trang bị cánh cửa kính mờ đục. Vũ Lục Hàn ngần ngại, không rõ liệu mình có tự tiện quá không, nhưng rồi vẫn thử vặn tay nắm cửa. Cánh cửa không khóa. Đây chính là phòng làm việc của Hàm Vũ Phong. Căn phòng rộng, bao quanh hai bức tường bên là hai giá sách rất lớn, phía cuối căn phòng là cửa kính hoàn toàn, được che phủ bởi những tấm rèm lớn dày màu xám nhạt. Vũ Lục Hàn đưa tay bật điện. Hệ thống đèn lắp âm thành hình xoắn ốc trên trần, xen kẽ bởi hai thứ ánh sáng vàng nhạt và trắng. Bàn làm việc của Hàm Vũ Phong được kê chéo một góc so với giá sách, là loại bàn được thiết kế cách điệu hình chữ U nằm ngang, hoàn toàn có màu trắng. Chỉ có một chiếc ghế da màu đen kê sát vào khoảng trống dưới bàn. Trên mặt bàn, không có gì ngoài một khung ảnh nhỏ. Sàn nhà được trải thảm len trắng, ngoài ra, căn phòng có một bộ ghế sô pha bọc nhung xám kê một góc gần cửa ra vào. Vũ Lục Hàn chần chừ nhìn khung ảnh nhỏ kê trang trọng trên bàn làm việc, tần ngần nhớ đến khung ảnh hắn thường để trên bàn làm việc ở nhà. Hắn dặn cô không được động vào những thứ trên bàn làm việc của mình, nên khi quét dọn phía trên, Vũ Lục Hàn chỉ hút bụi và lau sàn, không mấy để ý đến những thứ trên bàn hắn. Có đôi lần cô phát hiện bức hình trong khung ảnh là bức ảnh chụp người, nhưng rồi không bận tâm nhìn xem đó là ai. Cô đoán già đoán non đó là mẹ hắn, người mà hắn luôn nhắc đến với sự yêu mến và kính nể, hơn cả, người nước ngoài có vẻ thích đặt ảnh gia đình trên bàn làm việc. Nỗi tò mò day dứt cô, nhưng rồi Vũ Lục Hàn quyết định sẽ không xâm phạm đến. Hắn, nếu biết cô tự tiện đi ngó nghiêng khắp nhà, lại còn động chạm vào đồ đạc của hắn, nhất định sẽ không hài lòng. Vũ Lục Hàn lặng lẽ tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa.
Vũ Lục Hàn nhìn sang phòng bên cạnh, cũng là căn phòng với cánh cửa kính đục. Tuy vậy, khi mới bước được hai bước đến trước cửa phòng, điện thoại Vũ Lục Hàn reo lên.
“Cô vẫn còn ở đó chứ?”, Hàm Vũ Phong nói ngay lập tức khi thấy cô bắt máy.
“Vâng”
“Xuống ngay phòng khách và chỉnh đốn quần áo thật chỉnh tề. Tôi xin lỗi vì sự bất tiện nhưng đây là việc bắt buộc!”
“Vâng…”, cô hoang mang trước giọng nói gấp gáp của hắn. Vũ Lục Hàn nhanh chóng làm theo.
Chỉ năm phút sau cuộc gọi, một bóng người cao ráo thấp thoáng phía sau cánh cửa kính của căn penthouse. Hàm Vũ Phong xuất hiện nơi ngưỡng cửa, vẻ mặt lạnh lùng kèm một chút khiên cưỡng, theo sau hắn là một người đàn ông to lớn, thấp hơn Hàm Vũ Phong nửa cái đầu, mặc bộ suit xám vô cùng chỉnh chu, và toát ra thần thái khác biệt. Người đàn ông ấy… thật giống Hàm Vũ Phong!
“Bố, đây là Vũ Lục Hàn, nhiếp ảnh gia của ACorp”, hắn đưa tay về phía cô. Lời nói của hắn khiến đôi mắt Vũ Lục Hàn trợn tròn. Bố?
“Chào cô”, người đàn ông ấy tiến về phía Vũ Lục Hàn, bắt tay cô. Ánh mắt sắc lẹm của Hàm Vũ Phong chắc chắn được thừa hưởng từ bố.
“Chào… Ngài”, Vũ Lục Hàn vụng về đáp.
Hàm Kiệt Luân, vị Chủ tịch trước của Tập đoàn ACorp đã bước sang tuổi sáu mươi. Chàng trai hào hoa ngày nào vẫn còn nguyên vẻ đạo mạo, phóng đãng đã từng quyến rũ nhiều cô gái. Mái tóc hoa tiêu, cặp kính mát màu nâu nhạt không che giấu được đôi mắt hẹp, sắc lẹm. Ông có thân hình to lớn, bàn tay chắc nịch, đeo ở ngón áp út một chiếc nhẫn vàng với viên kim cương trắng lọt thỏm ở giữa. Ông nhìn Vũ Lục Hàn bằng cái nhìn ẩn chứa sự dò xét. Quả nhiên họ là bố con, cô nghĩ, ngay cả ánh nhìn cũng gây áp lực như nhau vậy!
“Ta không nghĩ rằng có ngày tập đoàn của chúng ta lại cần một nhiếp ảnh gia”, ông quay lại nhìn con trai mình, nở một nụ cười nhẹ.
“Con có những chiến dịch riêng”, hắn đáp, “Và cô ấy là một phần không nhỏ.”
“Ồ”, Hàm Kiệt Luân chỉ nói vậy.
“Vì sao hôm nay bố lại tới đây?”, hắn đặt câu hỏi, khuôn mặt không hề biểu lộ điều gì nhưng Vũ Lục Hàn cảm nhận được sự khó chịu trong giọng nói.
“Một người bố đến thăm con trai là điều lạ lắm sao?”, Hàm Kiệt Luân bật ra tràng cười, “Hay ta đã đến sai thời điểm?”
Ông đưa mắt về phía Vũ Lục Hàn. Cô bắt gặp ánh mắt đó, cái đầu cúi gằm xuống.
“Không”, hắn đáp dứt khoát, “Nhưng lần tới hãy gặp nhau bên ngoài, và gọi trước thay vì đột ngột xuất hiện.”
Hàm Kiệt Luân cười lớn.
“Chúng ta đi ăn chứ?”, Hàm Kiệt Luân nhìn con trai, “Không phải đây là giờ con vẫn ngồi uống trà chiều sao?”
“Bây giờ con không uống trà”, hắn lạnh lùng đáp.
“Thôi nào, ta biết một quán bánh ngọt có loại trà rất tuyệt. Và ta cũng muốn…”, ông quay sang Vũ Lục Hàn, “… trò chuyện với cô nhiếp ảnh gia một chút.”
Vũ Lục Hàn đứng im lặng giữa nhà, đưa mắt nhìn hắn. Hàm Vũ Phong đang phô bày gương mặt vô cùng lạnh nhạt, nhưng đôi mắt dậy sóng.
“Cũng được”, hắn đáp nhẹ.
Vũ Lục Hàn và Hàm Vũ Phong ngồi cạnh nhau ở ghế sau chiếc limosine Mercedes Pullman, và Hàm Kiệt Luân ngồi phía đối diện. Ông nói một vài câu chuyện với con trai, nhưng đáp lại là một vẻ hờ hững. Hàm Kiệt Luân thỉnh thoảng nhìn sang Vũ Lục Hàn, những cái nhìn kín đáo phía sau cặp kính nâu. Vũ Lục Hàn chỉ ngồi im lặng, nhìn ra bên ngoài, cố tình lảng tránh. Thật tuyệt, cô cảm thán, hôm nay đã từng là một ngày thật tuyệt, cho đến lúc này!
Xe dừng trước một cửa tiệm nhỏ trong phố. Hàm Vũ Phong nhanh chóng tự mình mở cửa xe, và giữ nó cho Vũ Lục Hàn, trong khi người tài xế giữ cửa cho Hàm Kiệt Luân. Một tiệm trà bé nhỏ giữa lòng thành phố, nơi Vũ Lục Hàn chưa bao giờ biết đến. Một nữ nhân viên chào đón ba vị khách tại cửa, đưa họ đi sâu vào bên trong, về phía chiếc bàn tròn lớn màu hồng nhạt.
“Afternoon tea, cảm ơn”, Hàm Kiệt Luân nhìn người nhân viên và nói. Cô nàng cúi đầu bước đi, sau khi gửi cho con trai của người khách một cái nhìn đầy ý tứ. Vũ Lục Hàn bắt đầu không thích nơi này.
“Vũ Lục Hàn, nhỉ?”, Hàm Kiệt Luân đột nhiên quay sang hỏi chuyện cô. Vũ Lục Hàn bối rối gật đầu.
“Vâng.”
“Cô làm việc cho Tập đoàn ACorp được bao lâu rồi?”
Câu hỏi quá bất ngờ. Nói là “tôi còn chưa kí hợp đồng làm việc”?
“Bố, cô ấy là người mới đến. Thư kí của con đang thảo hợp đồng và nó sẽ đến tay cô ấy vào sáng mai”, Hàm Vũ Phong đáp nhanh với một vẻ không hài lòng che giấu dưới bộ mặt lạnh lẽo.
“Ồ”, người đàn ông chậm rãi nhìn con trai mình, “Vậy mà đã bắt đầu làm việc rồi sao?”
“Con muốn có những bức ảnh để kiểm tra năng lực của cô ấy”, hắn cáu kỉnh đáp.
“Con vẫn đầy mâu thuẫn, James ạ”, Hàm Kiệt Luân bật ra tràng cười lớn. Hắn nhìn bố, đôi lông mày nhíu lại, nhưng đột nhiên phì cười.
“Ta biết con chưa bao giờ cho cô gái nào bước vào căn phòng của mình”, ông tiếp tục, “Nào, ta đang hỏi chuyện cô Vũ.”
“Thôi được”, hắn ngắt lời, “Cô ấy là trợ lý của con.”
Câu trả lời của hắn khiến Vũ Lục Hàn sửng sốt gấp hai lần vị Chủ tịch cũ.
“Ta biết con mà!”, ông xuề xòa, “Con đã bắt đầu trọng dụng các cô gái rồi sao?”
“Bố, Ronnie cũng là một cô gái”, hắn chau mày.
Ronnie là ai? Vũ Lục Hàn đưa mắt sang phía hắn, nhận lại cái nhìn phớt lờ cố ý. Vũ Lục Hàn bắt đầu tức giận.
“Ngoại trừ Ron”, Hàm Kiệt Luân nhếch miệng, “Và giờ ngoài thư kí, con còn muốn một trợ lý nữa sao?”
“Con đã quá bận”, hắn đáp ngắn gọn.
“Chiến dịch riêng của con là gì vậy?”, Hàm Kiệt Luân không chịu thua, tiếp tục chất vấn.
Hàm Vũ Phong cắn môi.
“Con đã hợp tác với Hoàng Lâm để ra đời một hãng thời trang riêng.”
“Thời trang? Từ bao giờ ACorp lấn sân sang mọi lĩnh vực như vậy?”, Hàm Kiệt Luân biểu lộ sự bất ngờ, “Con có định mở công ty đào tạo người mẫu không thế?”
“Có, nếu nó phát triển”, hắn lạnh tanh, mang theo chút khó chịu.
“Ồ, con làm ta ngạc nhiên!”, ông già cười lớn. Hàm Vũ Phong, trái lại không có vẻ gì hứng thú với lời khen của bố.
Vũ Lục Hàn cảm thấy như người thừa trước hai bố con họ. Cô yên lặng lắng nghe, nhưng không hề thấy thích những câu trả lời của hắn. Ồ, thật may rằng hắn không nói toẹt “cô gái này là người đang giúp việc để trả nợ cho con”.
Người phục vụ của quán trà quay lại với một khay đồ trên chiếc xe trượt bằng inox. Nữ nhân viên đó đặt lên bàn của họ một ấm trà, mật ong, đường, sữa, một đĩa chanh vàng thái lát mỏng, bộ tách trà với thìa, dĩa và những con dao cắt bánh, một cái lọc trà, một chiếc đồng hồ cát nhỏ, và một khay inox ba tầng bao gồm các loại bánh: tầng dưới cùng gồm những chiếc sandwich nhỏ nhân phô mai và nhân cá hồi, tầng giữa gồm những chiếc bánh victoria sponge với hoa quả hoặc hạnh nhân và mứt trên bề mặt, và tầng trên cùng là những chiếc bánh scones kẹp kem tươi và mứt quả. Đây là một bữa trà chiều đạt tiêu chuẩn hoàng tộc tại Anh, là trải nghiệm đầu tiên trong đời Vũ Lục Hàn được nếm thử.
Vũ Lục Hàn nhìn theo Hàm Vũ Phong, bắt chước không sai một ly. Cô rót sữa vào tách trà của mình, căn chuẩn y hệt hắn, rồi rót trà vào tách và dùng thìa ngoáy lên. Ở bên cạnh hắn, Hàm Kiệt Luân đang cho một lát chanh vào tách trà đen của mình. Vũ Lục Hàn hoàn toàn không biết cách uống trà kiểu Anh, nhưng vẫn cảm nhận được rằng đây là một nét văn hóa vô cùng tinh tế và thú vị. Cô không biết ở đất nước mình có một nơi phục vụ chuyên trà như thế này. Nếu cô sành sỏi hơn về trà, có lẽ cô sẽ phải tới đây thường xuyên!
Khi Hàm Vũ Phong lấy một chiếc sandwich và cắt nó bằng dao, dĩa, Vũ Lục Hàn cũng nhanh chóng bắt chước. Hắn liếc nhìn cô nhưng khuôn mặt không hề thay đổi. Hắn thưởng thức từng chút một chiếc bánh bé tẹo và ly trà thơm ngậy, không hề có ý ăn nhanh dù cô gái nhỏ thấy rằng chiếc bánh trước mặt cô chỉ cần ăn trong hai miếng. Dù vô cùng sốt ruột kiểu ăn uống chậm rãi bất thường của kẻ đối diện, Vũ Lục Hàn vẫn kiên nhẫn làm theo.
“Dường như con đã hoàn toàn bỏ thói quen uống trà khi về nước rồi”, Hàm Kiệt Luân bỗng lên tiếng kèm một nụ cười, “Ta không nghĩ sẽ có ngày gặp một người Anh không uống trà!”
“Con không có thời gian cho những điều này”, hắn đáp. Hàm Vũ Phong, ngoài công việc ra chỉ biết ăn chơi, tụ tập, dần dần chất cồn kiểm soát lượng nước trong cơ thể hắn, hắn không còn hứng thú với những tách trà nữa dù trong sâu thẳm vẫn luôn muốn có một khoảng lặng bình yên với những bữa trà chiều. Khi còn ở Anh quốc, Hàm Vũ Phong thường đưa cô gái châu Á của mình đến những tiệm trà nhỏ, cùng nhau trò chuyện và uống trà. Hắn luôn yêu thích những lúc đó, thật yên bình và hạnh phúc làm sao!
“Con hãy dành chút thời gian rảnh rỗi…”, Chủ tịch cũ của ACorp tiếp tục, “Hoặc ít nhất hãy chỉ dẫn cho nhân viên của mình biết cách chuẩn bị một khay trà và phục vụ con trong lúc làm việc. Có vẻ như cô trợ lý của con chẳng biết chút gì về việc uống trà…”
Vũ Lục Hàn đỏ mặt, cúi gằm. Tất nhiên cô không biết rồi. Cô mới quen biết hắn chưa đầy một tháng, và thật sự thì hắn chưa bao giờ uống trà!
“Con cần những thứ mạnh hơn”, hắn đáp lạnh lùng. Hắn biết bố mình vẫn đang ngầm đánh giá cô gái nhỏ, vẫn đang cố gắng để biết nhiều hơn về Vũ Lục Hàn, nhưng tất nhiên, không đời nào hắn để chuyện ấy xảy ra. Hàm Kiệt Luân không biết gì về chuyện tình của con trai mình thời trung học, nên cũng chẳng cần phải biết về đời sống tình cảm riêng tư của con trai. Hàm Vũ Phong đã trở thành chủ nhân của chính mình.