Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết

Chương 48


Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 48


Triệu Dương liên tục tìm kiếm tin tức về người con trai được thừa hưởng Tập đoàn ACorp tên James Adam. Cái tên này tìm kiếm trên trang web thì ra vô số, nhưng những cái có liên quan đến Tập đoan ACorp lại thường không có hình ảnh. Cho đến khi Triệu Dương tìm kiếm với từ khóa Hàm Vũ Phong, trong vài bài báo, có một bài báo đi kèm hình ảnh của hắn. Đó là hình ảnh hiếm hoi về người chủ tập đoàn tư nhân lớn mạnh nhất cả nước, được chụp trong buổi lễ khánh thành và chuyển nhượng một khu resort. Triệu Dương nheo mắt nhìn thật kĩ chàng trai trong ảnh. Cậu dám chắc đó là người luôn đưa đón Vũ Lục Hàn mỗi ngày. Trong chàng trai trẻ dâng lên vô vàn thắc mắc. Vũ Lục Hàn nói rằng người này là anh trai cô, vì sao cô chưa bao giờ nói về công việc của anh ta? Vì cô ấy là người không thích khoe mẽ, hay cô ấy không biết gì về anh trai mình? Triệu Dương chống tay lên cằm. Cậu tự mỉm cười một mình, thừa nhận rằng cô gái Vũ Lục Hàn là người bí ẩn như đêm tối, không trăng, không một ánh sao, mông lung, mịt mờ. Không như những cô gái khác, Vũ Lục Hàn luôn luôn mang theo bên mình những bí mật vô cùng lớn, về gia đình mình, về bản thân mình. Cho dù cậu cởi mở đến đâu, cô gái ấy cũng vẫn không hé ra nửa lời. Chính sự bí ẩn đến khó chịu đó đã thôi thúc Triệu Dương phải tìm hiểu bằng được cô gái này. Vũ Lục Hàn là một thách thức vô cùng lớn.
**********
Vũ Lục Hàn đứng chôn chân trước cửa lớp. Ngay khi cô bước vào lớp học của mình, rất to trên cửa là những dải kim tuyến lấp lánh giăng đầy, một vài quả bóng nhỏ nhiều màu được dán trên tường, vô cùng lung linh. Có những tờ giấy A4, mỗi tờ có một kí tự ghép thành chữ C-o-n-g-r-a-t-u-l-a-t-i-o-n (Chúc mừng), với font chữ và màu sắc tươi mắt, treo quanh phòng. Vũ Lục Hàn ngỡ ngàng nhìn bạn bè cùng lớp vỗ tay, cười lớn, đại loại là họ chúc mừng cô vì đã trở thành Phó chủ tịch Hội học sinh. Cô gái nhỏ không đáp được một lời, đôi mắt cứ mở to, cơ thể thu lại khi những người mọi ngày coi cô là kẻ vô hình, bây giờ lại niềm nở chạy đến vỗ về, ôm ấp mình như vậy. Cô hoang mang gật đầu, đưa tay lẩn tránh những cử chỉ quá thân thiết. Trong khóe mắt mình, Vũ Lục Hàn nhận ra lớp trưởng đang đứng cạnh, vô cùng thoải mái định ôm lấy cô. Cô rối loạn với những thứ đang diễn ra: việc này có gì đáng mừng đến như vậy?
“Chúc mừng Vũ Lục Hàn, chúc mừng!”, giọng lớp trưởng lanh lảnh, “Cô gái đầu tiên trong lịch sử trường này ứng cử vào cái chức Phó chủ tịch Hội học sinh!”
Tất nhiên, vì trước giờ làm gì có chức vụ này mà tranh cử, Vũ Lục Hàn nghĩ thầm trong bụng. Tuy nhiên, cô không tỏ ra khó chịu hay sợ hãi ngoài mặt. Cô chỉ thu gọn mình và lảng tránh những cử chỉ thân thiết.
“Vỗ tay cái nào!”, một giọng nữ hô lên và căn phòng trở nên ồn ã. Vũ Lục Hàn thậm chí không một lần nở nụ cười.
“Cảm nghĩ của bạn thế nào, Vũ Lục Hàn? Bất ngờ chứ?”, một cô bạn nhảy vào gạn hỏi. Vũ Lục Hàn lắc đầu không đáp.
“Nghe nói Triệu Dương đứng ra ứng cử thay bạn, cậu nhóc đó có quan hệ gì với bạn vậy? Lại một người em nữa sao, hay là người cũng có ảnh hưởng lớn như anh trai bạn?”
Vũ Lục Hàn quay phắt sang người vừa đặt câu hỏi. Trái với vẻ mặt thích thú chờ đợi của cô ta, Vũ Lục Hàn tròn mắt đầy bỡ ngỡ. “Người có tầm ảnh hưởng lớn như anh trai tôi?”
“Chả vậy, bạn cứ khiêm tốn, chúng mình biết hết anh bạn là ai rồi!”, giọng nữ khác lanh lảnh, “Người sở hữu cả một tập đoàn lớn như thế, lại còn lai tây, đẹp trai, giỏi giang, chẳng trách cứ mỗi lần anh ấy xuất hiện trong trường, ai cũng phải xôn xao cả!”
Thì ra là vậy, Vũ Lục Hàn cười khinh miệt, các cậu mừng cho tôi vì anh-trai của tôi à? Cô lắc đầu, “Triệu Dương chả liên quan gì cả, anh… trai tôi cũng vậy”, cô đáp và quả quyết đi về chỗ ngồi.
“Đừng giận nha, tôi không có ý đó!”, người đã đặt câu hỏi với Vũ Lục Hàn ton tót chạy lại ngồi bên cô, “Ý tôi là, Triệu Dương đã làm hết mình thay bạn! Cậu ấy hẳn cũng có tầm ảnh hưởng rất lớn trong trường mới có thể thuyết phục được Hội học sinh phát triển thêm vị trí mới!”
“Vậy hả”, Vũ Lục Hàn đáp lạnh nhạt, rất nhỏ. Tuyệt vời thật, cậu Triệu Dương đó nói với tất cả mọi người về thân phận của “anh trai” cô, trong khi bản thân mình là em trai Chủ tịch Hội học sinh lại không muốn bị lộ? Trên đời này có những kẻ ngược đời như vậy sao?
Vũ Lục Hàn đã trải qua một tiết học ồn ào. Cô không còn bận tâm đến những lời hỏi thăm hay những lời làm quen, cử chỉ cố bắt lấy sự thân thiện từ xung quanh nữa.
Vũ Lục Hàn đang có hai luồng suy nghĩ trong đầu. Một, Triệu Dương là ai? Vì sao bỗng dưng cậu ta quan tâm tới cô, và vì sao lại muốn bằng được cô có mặt trong Hội học sinh của chị mình? Hai, Hàm Vũ Phong, phải làm gì với hắn, nếu hắn phát hiện ra chuyện này? Hắn liệu có tức giận khi thân phận của mình đã bị phơi ra cho rất nhiều người biết? Suy cho cùng, ngay cả Vũ Lục Hàn, nếu không nhờ người khác, cũng sẽ không hề biết Hàm Vũ Phong là ai – dù cô và hắn ở chung một nhà. Hắn dường như không thích phô bày bản thân mình. Người Anh, họ rất lạnh lùng. Đây là kinh nghiệm mà Vũ Lục Hàn đúc kết từ những cuốn sách trinh thám mà cô thường đọc. Hàm Vũ Phong từa tựa như vị thám tử người Anh Sherlock Holmes, lạnh lùng, bình tĩnh, sắc bén, thông minh, và vô cùng quyết đoán. Hay như những nhân vật quốc tịch Anh xuất hiện trong truyện của Agatha Christie, “Chẳng có gì mua chuộc được người Anh đâu, họ rất khó tiếp cận”. Những điều này không thể đúng hơn đối với Hàm Vũ Phong. Cô chỉ mong hắn không phải người quá khô khan và cứng nhắc, sẽ không khó chịu mà giận lây cho cô việc bản thân được quá nhiều người biết đến.
Tiết cuối đã qua. Vũ Lục Hàn nhanh chóng thu dọn mọi thứ, phớt lờ những câu hỏi thăm bằng nụ cười giả tạo, đi thật nhanh xuống sân trường. Quả như cô nghĩ, chiếc Aventador đen bóng đã đậu sẵn chờ đợi cô phía bên ngoài. Nhưng, chủ nhân của nó đang đứng hiên ngang dưới sân trường, trong bộ suit đen không thể lịch lãm hơn, khuôn mặt bị che khuất bởi cặp kính đen Dior khỏe khoắn, gương mặt biểu cảm lạnh lùng, hai tay đút gọn trong túi quần âu vừa vặn, thanh lịch. Vũ Lục Hàn thấy tim mình rộn ràng hơn một chút, líu ríu đi về phía hắn. Xung quanh hắn, một vài nữ sinh bàn tán, xuýt xoa, thậm chí tay cầm điện thoại để chụp ảnh, có lẽ muốn xin chụp cùng một kiểu nhưng không dám tiếp cận. Hàm Vũ Phong không hề bận tâm đến xung quanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ qua cặp kính. Khi cô chỉ còn cách hắn hai, ba bước chân, Hàm Vũ Phong đột nhiên nhoẻn miệng cười. Nụ cười không-thể-có-ai-đẹp-hơn-được-nữa. Khuôn miệng rộng lai tây vẽ nên gương mặt hắn thanh tú, sáng bừng, và vô cùng lôi cuốn. Vũ Lục Hàn biết tim mình đã ngừng đập trong một giây phút.
“Chào cô gái”, hắn nói, “Cô không phiền nếu bây giờ chúng ra đi ăn với nhau chứ?”
“À vâng, tôi…”, Vũ Lục Hàn lúng túng đáp lời, chưa tỉnh táo được sau một giây choáng ngợp trước hắn.
“Đi nào, chúng ta có nhiều chuyện để kể cho nhau đấy”, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười vô cùng cởi mở, nhưng câu nói ấy khiến Vũ Lục Hàn chột dạ.
Hàm Vũ Phong phớt lờ mọi chuyện xảy ra quanh mình, hoặc ngầm để ý trong thâm tâm, Vũ Lục Hàn cũng không biết. Cô chậm chạp bước bên cạnh hắn, không dám ngẩng mặt lên nhìn, và không để lọt bất cứ lời xì xào nào về hắn. Có một số cô gái cố ý gọi Vũ Lục Hàn, cô chỉ liếc nhìn nhưng không hề đáp lại. Đúng là không sai, “thấy người sang bắt quàng làm họ”!

Hàm Vũ Phong lịch sự mở cửa xe, chờ đợi Vũ Lục Hàn bước vào. Hắn cúi xuống, lập tức cài dây bảo hiểm cho cô – điều này khiến Vũ Lục Hàn vô cùng bối rối và thắc mắc. Hắn liếc nhìn cô, màu nâu khói thẫm hơn. Và nở một nụ cười nửa miệng. Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn, nén thở vì nụ cười ấy. Hắn đóng cửa xe và đi vòng về phía ghế lái.
“Hôm nay tôi đưa cô đi ăn, được chứ?”, Hàm Vũ Phong nhìn cô, tủm tỉm cười. Vì Chúa nhân từ, Vũ Lục Hàn thấy rằng gương mặt góc cạnh hoàn hảo kia, dù đôi mắt có bị che giấu dưới cặp kính râm, thì nụ cười vẫn làm sáng bừng lên tất cả. Và nó rất đẹp, đẹp đến nỗi con tim Vũ Lục Hàn có thể ngừng đập để cảm nhận hết nét lôi cuốn khó cưỡng lại ấy. Đôi má cô lại đỏ ửng.
“Cô có gì để kể cho tôi không?”, hắn lại hỏi, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, tuy vô cùng khó đoán ra cảm xúc bên dưới nó. Hắn nhìn thẳng, lái xe vững vàng trên đường.
“Thật ra… hôm nay tôi… có chút bất ngờ”, Vũ Lục Hàn ngập ngừng. Có nên nói cho hắn về Triệu Dương, hay chỉ kể rằng bằng một cách kì diệu nào đó, Vũ Lục Hàn đã được bổ nhiệm một chức vụ mới toanh trong trường?
“Tôi đang lắng nghe đây, cô gái”, Hàm Vũ Phong hơi nghiêng đầu về phía cô. Vũ Lục Hàn có thể thấy màu nâu khói thẫm dưới cặp kính kia. Thật đẹp.
“Tôi… tôi chẳng may để lộ ra… anh là…”, cô gái nhỏ lầm bầm, vặn vẹo những ngón tay. Cô thấy thật khổ sở khi phải nói ra. Tuy nhiên, trái ngược với suy nghĩ của cô, Hàm Vũ Phong đột nhiên bật cười rất thoải mái.
“Biết hay không cũng đâu có quan trọng!”, hắn đáp trong tiếng cười. Vũ Lục Hàn quay sang nhìn, đôi mắt mở to và đôi môi như muốn mấp máy điều gì đó. Hắn không nhìn cô, nhưng lại hít một hơi dài.
“Đừng bao giờ nhìn tôi với cái nhìn ấy”, hắn nói, tuy cười nhưng âm điệu không còn sự đùa giỡn thoải mái.
“Xin… xin lỗi”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt quay đi. “Nhưng… tôi cứ nghĩ anh sẽ thấy… không thích!”
“Chẳng có gì không thích”, hắn nhoẻn miệng cười, “Không chừng sẽ có vài người nài xin bố mẹ mua một căn hộ trong chuỗi căn hộ của tôi, chỉ để hi vọng một ngày gặp được tôi lảng vảng ở đó”, và hắn bật cười.
“Vâng…”, Vũ Lục Hàn đáp nhẹ, len lén liếc nhìn hắn, “Bởi tôi nghĩ anh không muốn công khai công việc của mình, nên… Anh rất kín tiếng”
“Tôi quen hoạt động cá nhân”, hắn khẽ nhướn mày, “Ý tôi là hoạt động kín giữa các đối tác. Tôi không hay công khai những buổi kí kết hay khai trương. Tôi giao cho từng người quản lý từng hạng mục. Nếu có một chương trình khai trương mới ở một hạng mục nào đó: y tế, nhà cửa, khu nghỉ dưỡng, khách sạn,… Tôi sẽ chỉ định những giám đốc đứng đầu hạng mục đó ra mặt. Một người ngoại quốc hoạt động ngoài đất nước mình sẽ gây chú ý rất lớn, cô biết đấy, đương nhiên sẽ đi kèm nhiều hệ quả. Truyền thông sẽ tìm cách tiếp cận chỉ để biết thật nhiều về những mánh khóe kinh doanh của người châu Âu. Đối thủ sẽ khai thác và muốn biết cách thức tôi hoạt động. Đó là những phiền toái nếu một người ngoại quốc trẻ tuổi hoạt động ngoài quốc gia mình, vậy nên tôi muốn giữ kín hình ảnh.”
“Vậy… tôi có vô tình… làm ảnh hưởng đến anh không?”, Vũ Lục Hàn vô cùng bối rối.
“Không. Tiệc khai trương vừa qua của Hoàng Lâm có rất nhiều thợ ảnh. Tôi không ngạc nhiên nếu họ ghi lại được hình ảnh của mình. Tất nhiên là họ phải chụp được rồi”, hắn bật cười, “Tôi không thấy phiền hà hay khó khăn gì cả. Tôi sẽ chỉ cần phải lạnh lùng hơn nữa với đối tác mà thôi.”
Vũ Lục Hàn ra vẻ gật gù, len lén nhìn hắn. Hàm Vũ Phong, vì một lí do nào đó, miệng vẫn nở nụ cười.
“Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô”, hắn tiếp tục. Vũ Lục Hàn quay sang, nhướn một bên mày.
“Chuyện gì vậy?”
“Hãy nói chuyện này vào bữa trưa”, hắn nghiêng mặt nhìn Vũ Lục Hàn, miệng tủm tỉm cười. Cô gái nhỏ đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
Chiếc Aventador dừng lại ven hè. Hàm Vũ Phong đưa cô đến một nhà hàng nhỏ nhắn nằm gọn gàng giữa một quán cà phê và một cửa hàng thời trang. Hắn nhanh nhẹn mở cửa xe cho Vũ Lục Hàn, như thường lệ, nắm tay cô bước vào hàng ăn. Đó là một nhà hàng nhỏ bé mà vô cùng diễm lệ, không gian ấm áp với những bức tường ốp ván gỗ mài mịn. Có những chiếc bàn lưới tròn cùng những chiếc ghế tựa cao khắc hoa văn lịch lãm. Mùi thức ăn thơm ngát trong không gian, và cả những tiếng rì rầm nói chuyện. Hàm Vũ Phong yêu cầu một bàn ăn trên tầng hai, gần cửa sổ, có thể nhìn ra bên ngoài. Hắn luôn lựa chọn nơi có không gian khuất và riêng tư. Hắn không nhìn vào thực đơn, gọi món bằng tiếng Anh. Người hầu bàn đáp lại bằng tiếng Anh, ghi chép vào quyển sổ tay nhỏ rồi cúi đầu lùi đi ngay lập tức. Vài phút sau khi người bồi bàn rời khỏi, một người khác nhanh nhẹn đẩy xe đựng một chai rượu nhẹ trong xô đá tới, xếp hai chiếc ly ra trước mặt hai vị khách và cẩn thận rót rượu vào ly. Xong việc, người nam bồi bàn lại cúi đầu. Khi chỉ còn hai người, Hàm Vũ Phong lại nhìn cô và nở nụ cười gây mê thường trực. Vũ Lục Hàn đỏ mặt một chút, rồi rụt rè lên tiếng:
“Anh bảo… có chuyện gì… muốn nói với tôi à?”
“Đúng vậy”, hắn đáp với nụ cười, “Thật ra, tôi có hai tin cho cô. Đối với tôi nó đều là hai tin tốt. Cô muốn nghe chứ?”

“Vâng”, Vũ Lục Hàn đáp nhẹ, bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp.
“Tin đầu tiên, Vũ Lục Hàn, tôi mong muốn cô sẽ trở thành cộng tác viên cho công ty của tôi, dưới danh nghĩa nhiếp ảnh gia độc quyền”, Hàm Vũ Phong khoanh hai tay trên bàn, đôi môi vẫn nở nụ cười quyến rũ, nhìn cô gái nhỏ bằng ánh nhìn ấm áp. Trái tim cô đập rộn ràng, miệng vô thức cười toe toét, nhưng không nói nên lời.
“Anh… anh nói thật chứ?”
“Tất nhiên, chính tôi mong muốn điều đó. Cô sẽ không phải lo về chuyện máy móc, chúng tôi sẽ cung cấp cho cô. Hơn nữa, cô sẽ được trả lương độc quyền, lương của riêng cô”, hắn tủm tỉm, đôi mắt sáng lên, nhìn cô mang theo một sự thích thú. Vũ Lục Hàn không biết nói gì, nhưng hai má ửng hồng vì phấn khích. Bên cạnh thiết kế thời trang, ít ai biết Vũ Lục Hàn vô cùng đam mê nhiếp ảnh. Nếu có đủ tiền theo đuổi môn nghệ thuật ấy, Vũ Lục Hàn chắc chắn không bao giờ bỏ lỡ. Cô không biết bằng cách nào Hàm Vũ Phong nhận ra sở thích sâu kín ấy của mình: có thể do hắn đã thấy rất nhiều sách, tạp chí về nhiếp ảnh trên giá sách trong phòng cô. Không quan tâm nữa, Vũ Lục Hàn đã nghĩ đến hình ảnh của mình, tung tăng khắp các studio với chiếc máy ảnh quen thuộc đeo trên cổ.
“Nói thật”, Hàm Vũ Phong nhìn biểu hiện của Vũ Lục Hàn, đôi mắt nheo lại ánh cười thích thú, “Từ khi tôi nhận ra mình bắt đầu được cánh truyền thông để ý, tôi nghĩ rằng lợi thế ngoại hình này cũng không tệ để quảng bá kinh doanh, nhất là khi tôi chuẩn bị cho ra đời một hãng thời trang và chuỗi cửa hàng thời trang riêng biệt…”
“Vâng…”, Vũ Lục Hàn đáp trong sự hồi hộp, tim đập rất nhanh, như cái ngày chờ đợi điểm thi đại học.
“Sắp tới tôi sẽ có mặt trên rất nhiều tạp chí để bắt đầu quãng thời gian quảng bá bản thân”, hắn đùa, “Vũ Lục Hàn, người duy nhất tôi tin tưởng là cô. Hơn nữa, những người mẫu của tôi cũng cần một cô gái vừa có kiến thức về thời trang, vừa là một nhiếp ảnh gia.”
“Tôi… tôi sẵn lòng!”, cô gái nhỏ đáp ngay lập tức, hơi thở in rõ sự háo hức. Vũ Lục Hàn ngừng lại vài giây, “Nhưng… những gì tôi học ở trường chỉ là lý thuyết. Tôi chưa chụp một bức ảnh nào trên thực tế cả! Tôi sợ… làm anh thất vọng!”
“Không hề gì”, Hàm Vũ Phong cười tủm tỉm, “Điều này dẫn đến tin vui thứ hai. Chính tôi sẽ giúp cô biến lý thuyết của mình thành những bức hình hoàn hảo!”
“Anh nói vậy là…”
“Nếu cô không phiền, chiều nay dành chút thời gian đi đến một vài nơi cùng tôi chứ?”, Hàm Vũ Phong trở nên hào hứng hơn cả cô gái ngồi đối diện. Đôi mắt Vũ Lục Hàn long lanh. Tất nhiên rồi! Cô gật đầu với niềm hạnh phúc không kể xiết. Cô nghĩ rằng nếu bây giờ hai người họ đang ở nhà, và cô ngồi cạnh hắn, cô sẽ không ngại liêm sỉ mà lao đến ôm hắn ngay lập tức!
Hàm Vũ Phong ngắm nhìn bộ dạng hạnh phúc của Vũ Lục Hàn. Hắn đã nhận ra niềm đam mê thật sự của Vũ Lục Hàn ngay từ khi nhìn thấy quyển sách Nghệ thuật đường phố. Vũ Lục Hàn không chỉ quan tâm đến những màu sắc graffity trên đường phố Mỹ, mà còn tự mình nghiên cứu bố cục, ý tưởng, màu sắc của những bức ảnh chụp. Thậm chí, Vũ Lục Hàn vẫn còn giữ quyển sách ấy mà chưa chịu trả lại cho thư viện. Lần thứ hai thấy quyển sách Nghệ thuật đường phố, Hàm Vũ Phong nhận ra đã có những tờ note dán hờ lên bìa sách. Với người cũng đã quen với máy ảnh, Hàm Vũ Phong nhận ra ngay những thuật ngữ nhiếp ảnh, và cả những phần mềm chỉnh ảnh đã được cẩn thận liệt kê trong tờ note. Có thể khẳng định, Vũ Lục Hàn nghiên cứu quyển sách này rất kĩ, đặc biệt là những bức ảnh, và tự mình tìm tòi mọi phương pháp chỉnh sửa để tạo ra những bức ảnh tuyệt vời trong sách. Điều đó chỉ có thể giải thích bằng việc cô gái nhỏ vô cùng đam mê bộ môn nhiếp ảnh ấy. Tuy nhiên, cả căn phòng chỉ toàn chứa đựng những dụng cụ liên quan đến thiết kế thời trang. Hàm Vũ Phong tự cho phép mình suy luận rằng: dù rất thích, nhưng Vũ Lục Hàn không có khả năng theo đuổi. Chính vì vậy, cô gái giấu kín đam mê của bản thân như một cách tự an ủi, và theo đuổi một ước mơ khác. Hàm Vũ Phong luôn muốn làm một điều gì đó cho Vũ Lục Hàn. Hắn không hiểu vì sao, nhưng luôn có một động lực thúc ép hắn phải làm vậy. Bây giờ, niềm hạnh phúc của cô dường như đã lan truyền sang hắn. Hàm Vũ Phong cũng đang thấy hạnh phúc.
Vũ Lục Hàn đang bay tận trên mây. Chưa bao giờ, ở trong đời, cô có cảm giác tuyệt vời như bây giờ. Ngay cả khi được Hoàng Lâm đề nghị thử việc ở công ty của cậu, cô cũng không hạnh phúc bằng lúc này: làm việc bên cạnh Hàm Vũ Phong, làm việc từ lâu mình luôn luôn yêu thích. Vũ Lục Hàn có một chút nhỏ hoang mang khi không biết có phải do được làm việc với hắn, mà cô thấy hạnh phúc hơn không. Hiện giờ, sự biết ơn rất lớn trong cô không thể diễn tả ra thành lời. Cô vô cùng muốn cảm ơn Hàm Vũ Phong, nhưng không nói nên lời.
“Tôi… không biết nói gì…”, Vũ Lục Hàn lắp bắp, hơi thở dồn dập đầy sự phấn khích. Hàm Vũ Phong bật cười trước phản ửng của cô, với tay sang xoa đầu cô gái nhỏ.
“Tôi không nghĩ rằng được làm việc cho tôi lại đáng vui đến vậy”, hắn đùa, “Cô hoàn toàn thuộc về tôi rồi, cô gái”
Cách dùng từ như vậy khiến tim Vũ Lục Hàn đập mạnh, hai má ửng hồng như quả cà chua. Cô cúi đầu để che giấu sự e thẹn.
“Nhưng như vậy là… tôi… sẽ được nhận hai lần lương ư?”, Vũ Lục Hàn hỏi lại. Hắn khoanh tay trước ngực, chống lên bàn, mỉm cười.
“Tôi đã nói cô sẽ được trả lương của riêng cô chưa?”, đôi mắt hắn nheo lại thành một nét cười, “Số lương đó cô không cần thiết phải dùng để trả nợ. Cô có thể sử dụng nó tùy ý”
“Thật… thật chứ?”, đôi mắt cô long lanh ngước lên nhìn hắn.

“Thật”, hắn bật cười. Vũ Lục Hàn tự mình vẽ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Đúng lúc ấy, người bồi bàn mang đến những phần thức ăn nóng sốt. Vũ Lục Hàn bỗng nhiên thấy bụng sôi lên, lần đầu tiên cô có cảm giác đói bụng. Có vẻ niềm vui bất ngờ ập đến khiến Vũ Lục Hàn quá hào hứng, nôn nao trong lòng.
Trước mặt cô là một đĩa bánh mặn thơm phức, một đĩa nhỏ sâu lòng với món thịt bò còn thơm mùi gia vị nướng. Người bồi bàn tiếp tục mang ra một đĩa thơm nức mũi với rau củ xào, và cúi đầu quay đi. Vũ Lục Hàn nhìn qua một lượt đồ ăn trên bàn, cô chưa bao giờ thấy những món ăn lạ lẫm và có mùi hương hấp dẫn đến vậy. Hàm Vũ Phong nhìn cô, cười, nhấc ly rượu của mình lên:
“Chúng ta nâng ly để chúc mừng cô chứ, cô gái?”
“À, vâng…”, Vũ Lục Hàn ngượng ngùng che giấu vẻ thèm thuồng của mình, nhấc ly rượu và rụt rè cụng ly. Cô thấy khá xấu hổ khi hôm nay đã không mặc một bộ đồ tươm tất hơn. Đi bên cạnh người lịch lãm như Hàm Vũ Phong, cô hoàn toàn bị đè bẹp!
Hắn đã chọn một loại rượu nhẹ. Vũ Lục Hàn vô cùng thoải mái với mùi hương êm dịu của rượu. Có vẻ như niềm hạnh phúc và vui sướng đã hoàn toàn chi phối cô gái nhỏ, khiến cô cảm nhận mọi thứ theo một hướng thích cực, hoàn toàn khác ngày thường.
“Đây là nhà hàng Anh quốc mà tôi vô cùng thích”, Hàm Vũ Phong tiếp tục với nụ cười, đôi mắt không rời cô gái nhỏ, “Trước mặt cô toàn là những món ăn đặc trưng của đất nước Anh, hãy thưởng thức nó”
“Thật ư?”, Vũ Lục Hàn tròn mắt, “Đây là gì?”
Cô chỉ vào đĩa bánh mặn.
“Người Anh chúng tôi gọi đó là món ‘Steak and kidney pie’, nghĩa là thịt bò và bánh thận”, hắn đáp, nhướn mày lên với nụ cười tủm tỉm hóm hỉnh, thích thú nhìn khuôn mặt biến sắc của Vũ Lục Hàn.
“Anh bảo… cái gì thận?”, cô lắp bắp hỏi lại.
“Đây là món bánh mặn với thịt bò, thận bò, hành phi, nước thịt, nhồi bên trong vỏ bánh ngọt”, hắn nhìn cô với vẻ tận hưởng nhất, “Nghe có vẻ không quen, nhưng đây là món bánh tiêu biểu của người Anh. Cô không ngại thử nó chứ?”
Từ ngữ “thận bò” cứ lởn vởn trong trí óc khiến Vũ Lục Hàn rùng mình, nụ cười bỗng chốc méo xẹo, nhưng vẫn quyết định ăn thử. Cô lóng ngóng cầm lên chiếc dĩa bạc sáng loáng đặt gọn gàng bên cạnh đĩa của mình, vụng về xắn một miếng nhỏ, liếc nhìn hắn, cười méo mó rồi nhắm mắt ăn thử. Ngay khi chạm đầu lưỡi, đôi mắt cô mở to, sự kinh ngạc dâng lên ngay lập tức. Hàm Vũ Phong quan sát mọi biểu hiện của cô với nụ cười thoải mái, dò hỏi:
“Tuyệt vời chứ?”
Vũ Lục Hàn gật đầu lia lịa. Độ ngọt vừa phải kèm vị bùi bùi, thơm dịu của thận bò và hành tây hòa quyện lại cùng nước thịt, tan chảy trong cái giòn giòn ngọt ngào của vỏ bánh. Vũ Lục Hàn ngay lập tức ăn ngấu nghiến đến tận miếng thứ ba. Hàm Vũ Phong bật cười, vươn người chạm nhẹ vào bàn tay đang cầm dĩa của cô.
“Tạm dừng lại. Mỗi món cô hãy thử một ít, như vậy không sợ ngang bụng mà chưa ăn hết các món ăn. Nào, muốn ăn thứ gì tiếp theo?”
Vũ Lục Hàn nhìn quanh, dừng mắt lại ở đĩa thịt nướng lạ mắt. Cô chỉ vào đĩa thịt, miệng cố nhai nuốt để thưởng thức món ăn tiếp theo.
“Đây cũng là một trong những món ăn được coi là quốc túy của nước Anh”, hắn đẩy lùi đĩa bánh sang một bên và đặt đĩa thịt trước mặt cô, “Thịt bò nướng và pudding Yorkshire. Ở Anh, tôi thường được mẹ cho ăn món này vào trưa ngày Chủ nhật mỗi tuần”
“Pudding… trông rất khác bánh pudding tôi thường thấy!”, Vũ Lục Hàn nhận xét.
“Đúng vậy”, hắn cười tít mắt, “Cũng là trứng, sữa, bột mì nhưng để chế biến ra được chiếc bánh thế này là cả một nghệ thuật của người dân vùng Yorkshire…”
Hắn không ngần ngại dùng dĩa xiên một miếng thịt bò nướng tái đỏ lòng, xắt miếng vừa đủ, rồi lại xẻ đôi chiếc bánh pudding, gợn qua chút nước thịt, rồi đưa lên trước miệng Vũ Lục Hàn. Cô đỏ mặt, tuy đã không còn lạ với kiểu cách quen thuộc này của hắn. Vũ Lục Hàn liếc quanh, chắc chắn rằng không có vị khách nào đang để ý, mới rụt rè há miệng đón lấy món ăn hấp dẫn. Cô ngay lập tức thấy nghiện món ăn tuyệt vời này.
“Tôi không ngờ… thật vô cùng tuyệt vời!”, Vũ Lục Hàn vừa gật đầu, vừa giơ ngón cái, cố gắng truyền đạt toàn bộ sự thán phục của mình. Hắn cười ngây ngô.
“Ở Anh, đây được gọi là ‘The British Sunday Pudding’. Bởi cô chưa bao giờ ở cùng tôi ngày Chủ nhật, nên không biết tới món ăn này, cũng phải.”
“Ý anh là… anh vẫn ăn món ăn ngày vào ngày Chủ nhật?”, cô tròn mắt.

“Không hẳn. Nếu có thời gian tôi mới ghé qua đây. Nhưng đa số là vậy”
“Anh thường ăn ở đây sao?”
“Đây là quán ăn duy nhất trong thành phố của người Anh”, hắn cười, “Món ăn ở đây phù hợp với khẩu vị của tôi. Nhưng tôi cũng chỉ đến khi cảm thấy nhớ hương vị quê hương mình. Bình thường, tôi ăn uống như cô mà thôi.”
“Anh… hẳn là rất thích chỗ này… thì mới đưa cả bạn bè đến ăn như vậy…”, Vũ Lục Hàn phụ họa, tự mình ăn thêm một miếng bánh pudding Yorkshire. Hàm Vũ Phong chợt chau mày lại, nhìn cô khác lạ.
“Tôi chưa hề đưa bạn bè vào đây”, hắn đính chính. Vũ Lục Hàn ngượng ngùng, đôi mắt mở to nhìn người đối diện rồi cụp xuống ngay lập tức.
“Cô là người đầu tiên tôi đưa đến đây. Nhưng cô đâu phải bạn tôi.”
Câu nói sau của hắn khiến Vũ Lục Hàn thêm phần xấu hổ, chỉ cúi gằm mặt và gật đầu. Không phải bạn của hắn…
“Nào, món tiếp theo”, hắn cười tủm tỉm, nhấc đĩa rau lên và đặt cạnh đĩa thịt nướng, “Món này được gọi là Bubble and Squeak, theo cách gọi của chúng tôi, thường có khoai tây và bắp cải, ở đây có thêm cà rốt, đậu và cải brussels cho vào đảo với khoai tây nghiền. Thường được ăn cùng bữa ăn trưa Chủ nhật, nào, thử đi!”
Vũ Lục Hàn xúc một thìa rau. Vị ngọt và thơm nồng đặc trưng của các món ăn hòa quyện lại, cái giòn của rau trong miệng và mềm của khoai nghiền quyến rũ cô gái nhỏ.
“Ẩm thực Anh quốc rất tuyệt vời!”, Vũ Lục Hàn lẩm bẩm tán dương. Hắn phì cười.
“Cô có biết nước Anh nổi tiếng với cái gì không?”
“Không, tôi…”, cô tròn mắt ngu ngơ.
“Thói quen uống trà”, hắn cười toe toét, “Người Anh rất thích uống trà.”
“Tôi thấy anh thích uống cà phê!”
“Vì tôi phải thay đổi để phù hợp, và cà phê giúp tôi tỉnh táo nhiều hơn so với trà. Trà để thưởng thức, không phải để uống suông.”
“Có cả… văn hóa uống trà sao?”
“Tất nhiên rồi”, hắn cười, “Chúng tôi thường có giờ uống trà chiều và ăn nhẹ, khoảng ba giờ chiều đến năm giờ là thời điểm phù hợp nhất. Có lẽ, tôi sẽ nhanh chóng giới thiệu với cô…”
“Rất tuyệt…”, Vũ Lục Hàn chỉ biết nói vậy. Tìm hiểu về văn hóa của quốc gia khác không phải là một ý tưởng tồi tệ.
“Chúng ta ăn mừng cho cô thôi! Chiều nay cô sẽ vô cùng mệt đấy.”
Hàm Vũ Phong nhìn cô với ánh mắt thích thú, lần nữa nâng ly rượu lên, uống cạn.
————
Tranh thủ được ân xá 1 ngày dịp Trung thu nên đăng truyện bù cho các bạn :”3 chúc các bạn có một Trung thu vui vẻ :3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.