Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết

Chương 13


Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 13


Vũ Lục Hàn bước ra từ phòng thay đồ. Trên người cô là một bộ váy dạ ôm của Channel, với phần trên hở vai, vạt áo trước ôm lấy cổ như áo cổ lọ, phần dưới bám sát cơ thể và dừng lại cách đầu gối chừng năm phân. Vũ Lục Hàn mặt đỏ ửng vì xấu hổ, không quen với loại váy này. Dạ hội ở trường cô chỉ mặc váy hai dây xòe lỗi mốt đơn thuần với hoa nhí màu xanh trên nền váy trắng. Năm nào cô cũng mặc vậy, đi kèm đôi giày búp bê màu trắng sữa được mẹ tặng sinh nhật. Vũ Lục Hàn đẹp, nhưng chưa bao giờ biết tận dụng cái đẹp của bản thân.
“Nhìn như mẹ tôi”, Hàm Vũ Phong nhíu mày không hài lòng, lắc đầu xua tay. Nhân viên cười gượng gạo, đưa Vũ Lục Hàn trở lại phòng thay đồ một lần nữa.
Lần thứ hai bước ra, trên người Vũ Lục Hàn là bộ váy cut out khá kì lạ với vải da, hai bên eo khoét hở một phần, phần da ôm lấy ngực nhưng toàn bộ phía trên là ren vàng thượng lưu với cổ tròn gấp nếp và tay áo dài ôm hết đến cổ tay. Hắn hơi băn khoăn. Cô gái này rất cuốn hút và gợi cảm với bộ váy, nhưng khuôn mặt và biểu cảm thì không hợp tí nào khi cứ tỏ ra hiền lành, ngơ ngác thế kia. Nói chung, cũng không được. Những bộ váy chỉ đẹp khi người mặc có thần thái khác biệt. Một cô gái thế kia không thể hợp với loại váy gợi cảm này.
“Có váy xòe màu trơn, đơn giản không?”, hắn hỏi nhân viên. Cô nhân viên ngay lập tức nói có, chạy ngay đi tìm, không để chần chừ. Còn Vũ Lục Hàn, bị xoay như chong chóng, không hiểu chuyện, đứng khép nép và thấy ngại bởi bộ váy quá khác lạ so với mình, chưa kể, đang có một người con trai lạ lẫm nhìn mình không ngừng một giây.
“Này…”, Vũ Lục Hàn rụt rè đến gần hắn, thì thầm lên tiếng, “Anh định… mua cho bạn gái à?”
Hắn nhìn cô lạ lẫm. “Không”
“Thế… mua… cho tôi?”, cô trợn mắt lên hỏi nhưng vẫn hạ thấp giọng, “Sao lại thế?”
“Tại sao lại hỏi?”, hắn tỏ ra không hài lòng.
“Bởi nếu mua cho tôi thì tôi không nhận đâu!”, Vũ Lục Hàn nhăn nhó, đầu cúi xuống đất. Chẳng có lí do gì để nhận, hơn nữa, đây cũng không phải con người của cô.
“Nếu tôi tặng cô?”, hắn nhìn cô, trên nét mặt hiện ra nhiều cảm xúc phức tạp. Sao lại không?
“Tôi không thể nhận được”, Vũ Lục Hàn lí nhí. Hắn đứng nhìn cô một lúc, cho đến khi nhân viên quay lại với ba bốn bộ váy diêm dúa đắt tiền trên tay. Hắn thở dài khe khẽ, bảo Vũ Lục Hàn với giọng rất nhẹ:
“Có thể đi quanh đây và tự chọn lấy một thứ mình thích”

Vũ Lục Hàn nhìn hắn, mặt vẫn nhăn nhó lo âu, toan mở miệng từ chối thì hắn kéo cô đi ngay lập tức. Hắn đi kèm bên cạnh cô qua mọi gian treo đồ, liên tục lật những bộ quần áo khác ra và nhìn cô chờ đợi. Vũ Lục Hàn hoang mang, mọi thứ đều lắc đầu. Cho đến khi hắn lấy ra một bộ váy màu đen trông rất đơn giản, suông từ trên xuống, phần cổ buộc dây phía sau đính những hạt ngọc trong suốt trắng tinh khiết, Vũ Lục Hàn đã dán mắt vào nó hơi lâu một chút. Ngoại trừ phần cổ áo buộc dây đính đá sang trọng, nó giống một cái… váy ngủ của Vũ Lục Hàn, cô mua hồi năm hai đại học trong một lần đi chợ thấy hàng giảm giá. Váy của Vũ Lục Hàn bằng vải cotton rẻ tiền đơn thuần, phần trên cổ khoét giống như áo ba lỗ. Vũ Lục Hàn thấy nó rất thoải mái nên rất thích, hôm nay không ngờ được tận mắt nhìn thấy mẫu thiết kế gốc đắt tiền và vô cùng sang trọng trước mặt. Hàm Vũ Phong, tất nhiên không bỏ sót một biểu hiện nào trên mặt cô. Hắn đưa cho cô, hơi nghiêng đầu cười nhẹ:
“Vào thử đi”
“Không, tôi…”, Vũ Lục Hàn vội vã xua tay, nhưng chưa nói hết câu đã bị Hàm Vũ Phong tóm lấy cổ tay kéo đi thẳng đến phòng thay đồ. Hắn treo chiếc váy và đẩy cô vào phòng rồi ra ngoài ngồi ghế đợi.
Vũ Lục Hàn bước ra, vẻ e ngại không dám nhìn hắn. Hàm Vũ Phong ngồi lặng một lúc, đưa tay ra hiệu nhân viên đến rồi liếc qua Vũ Lục Hàn, hỏi:
“Có đôi giày nào hợp với bộ váy kia không?”
Nhân viên lập tức dạ vâng chạy đi tìm rồi mang đến một đôi giày đen bóng gót nhọn đính một viên đá pha lê rất to của Valentino. Vũ Lục Hàn, ngay khi thấy đôi giày đó, mặt hơi tái và ngây người ra, rồi lắc đầu xua tay:
“Không! Tôi không đi giày cao gót được đâu! Tôi ngã đấy!”
“Vậy thì ngồi xuống ghế và bám vào tôi”, hắn chỉ nhẹ nhàng nói vậy và đưa tay kéo Vũ Lục Hàn ngồi xuống chiếc ghế da mình vừa ngồi. Hắn cúi xuống tháo đôi giày thể thao của Vũ Lục Hàn, làm cô vừa ngại, vừa lúng túng, người cứ khom khom, tay đưa ra chực tháo hộ đôi giày. Nhưng sau mỗi lần hắn liếc lên, Vũ Lục Hàn lập tức ngồi im. Hàm Vũ Phong cẩn thận đi từng chiếc giày cao gót vào chân cô: hoàn toàn vừa khít. Hắn khẽ cười mãn nguyện rồi đứng thẳng dậy, chìa tay ra trước mặt cô:
“Đứng lên nào”, hắn nhoẻn miệng cười. Vũ Lục Hàn không thể nhìn nổi cảm xúc của hắn là gì đằng sau cặp kính râm ấy. Đôi mắt nâu khói đang nhìn cô cười nhạo hay đang thích thú tán dương? Vũ Lục Hàn cảm thấy mình giống quả bóng.
Cô rụt rè chạm vào tay hắn. Cảm giác tê rần và ngượng ngập xuất hiện ngay lập tức khi cô vừa chạm vào lòng bàn tay. Hắn nắm lấy hai tay Vũ Lục Hàn và nhấc cô đứng dậy. Cô gái tóc ngắn hơi loạng choạng, chân run run vì cả đời chưa từng đi giày cao gót. Đôi giày cao ba phân đã khiến cô cảm giác chênh vênh, huống hồ đôi giày này cao thêm bốn phân nữa. Đi đôi giày của Valentino, Vũ Lục Hàn đối mặt với đôi môi của hắn. Dù mắt cô chỉ ngang tầm môi Hàm Vũ Phong, cô vẫn cảm thấy mình đã cao hơn hẳn. Mọi ngày, khi đỉnh đầu mình chỉ chạm đến vai người đối diện, Vũ Lục Hàn đã rất buồn vì cô không thể liếc tới mắt hắn. Cô buộc phải ngẩng cao đầu mỗi khi trò chuyện cùng người con trai trước mặt.
“Thanh toán cho tôi cả bộ này. Làm ơn cắt dùm mác quần áo và gói lại bộ đồ cùng đôi giày cũ của cô gái này, cảm ơn”. Hắn quay sang nói với nhân viên bên cạnh. Nhân viên cúi đầu chào rồi ngay lập tức làm theo lời hắn. Trong khi giữ khư khư tay Vũ Lục Hàn, hắn chỉ nhìn cô lạ lùng. Vũ Lục Hàn nhận ra điều ấy, ngượng ngùng thì thầm với hắn:
“Xin hãy cho tôi thay lại đồ, tôi không quen!”
“Cô có nhớ thỏa thuận trong hợp đồng không?”, đó là điều hắn đáp trả.

“Không có điều khoản nào yêu cầu tôi phải mặc đồ theo ý của anh!”, Vũ Lục Hàn nhăn nhó. Cô ngại tới mức hai má đỏ hồng, đầu cúi gằm, và cảm giác như hai bàn tay nằm lọt trong tay hắn đang dần đổ mồ hôi rồi ướt nhẹp sang lòng bàn tay của Hàm Vũ Phong.
“Đúng, nhưng cô đã đồng ý theo tôi đến các bữa tiệc!”, Hàm Vũ Phong nhoẻn cười.
Tiệc? Vũ Lục Hàn thấy lưng ướt đẫm. Hắn đâu có nói trước với cô, thậm chí ăn mặc cũng như đang đi chơi vậy, sao có thể bỗng dưng diễn ra một bữa tiệc!
“Sao anh lại…”, cô lắp bắp, toan trách vì hắn không báo trước, lại lập tức im bặt khi hắn đột ngột dí gần khuôn mặt vào cô.
“Vì tôi không định đưa cô theo đến đây”, hắn khẽ cười, “Nhưng cô làm lỡ việc của tôi, chẳng còn thời gian đưa cô về rồi lại đi nữa.”
Ai bảo anh theo tôi vào trường? Vũ Lục Hàn uất ức nghĩ. Cô chỉ nhờ hắn đưa đến trường đã là tốt rồi, cùng lắm hắn không đón được, cô sẽ trốn về nhà với bố mẹ, hắn thích thì đi tìm, còn không hôm sau kiểu gì buổi trưa hắn cũng sẽ đứng đợi lúc tan học. Bỗng dưng hắn lại tỏ ra mình là sinh viên, theo cô vào rồi ngồi hết tiết sinh hoạt, cô còn chẳng biết hắn có học hết đại học không hay vì thiếu thốn khoảng thời gian là sinh viên nên làm liều? Nghĩ đến đây cô lại thấy, ngay cả tuổi và công việc hiện giờ của hắn, cô cũng không biết. Điều cô biết về hắn, chỉ là một cái tên. Ngoại trừ lần đầu nhắc đến mẹ, hắn gần như không nói chuyện gì về gia đình mình nữa. Đối với Vũ Lục Hàn, hắn như hộp bí mật của ảo thuật gia: nhìn qua không có gì nhưng ẩn sâu bên trong lại là vô vàn bí mật.
“Đây chỉ là một bữa tiệc họp mặt đại học thôi”, Hàm Vũ Phong cười rồi lùi dần, tạo khoảng cách, “Cô có thể tiến lên chỗ tôi được không?”, hắn nói, nhưng vẫn nắm lấy hai bàn tay của Vũ Lục Hàn. Họ như một đôi vũ công đang chuẩn bị cho điệu nhảy.
“Tôi…”, Vũ Lục Hàn ngượng nghịu, lò dò bước từng bước một. Cô nắm chặt lấy tay hắn, không còn tâm trí đâu mà ngại nữa! Cô hơi loạng choạng do đôi giày cao, gót mảnh. Hắn phì cười, lùi cẩn thận từng buóc một, còn Vũ Lục Hàn chân run run, khốn khổ nhăn nhó nhích từng milimet. Thật giống đang dạy tập đi cho một đứa trẻ, Vũ Lục Hàn thầm rên rỉ. Cô cho rằng mọi cô gái tầm tuổi cô, đã có thể tung tăng chạy trên đôi giày cao gót – hoặc ít nhất lần đầu tiên sẽ không phải có người cầm tay dắt đi.
“Của quý khách đây ạ”, nhân viên cửa hàng đưa đến cho hắn túi xách đựng đồ của Vũ Lục Hàn. Hắn gật đầu, đưa một tay đón lấy và cầm một tay Vũ Lục Hàn. Cô loạng choạng một lúc rồi bấu chặt lấy cánh tay hắn. Hàm Vũ Phong cười nhếch miệng, dắt cô bằng một tay ra quầy tiếp tân. Cô bị nhìn bằng những đôi mắt vô cùng khác lạ, bám rịt lấy chàng trai bên cạnh, chân đứng run run và bước chân líu ríu. Hắn thanh toán đồ và quay sang nhìn Vũ Lục Hàn:
“Tốt nhất hãy cứ bám chặt như thế này”
Vũ Lục Hàn thấy tai nóng bừng. Nói một câu như vậy ở nơi công cộng như thế này sẽ không khỏi bị hiểu lầm. Cô chỉ gật đầu, không biết nói gì hơn, hai tay ôm chặt lấy một cánh tay của hắn đi ra xe. Đôi chân này không được sinh ra để phù hợp với những đôi giày cao gót!
Hàm Vũ Phong lái chiếc Bugatti Chiron thẳng xuống tầng hầm của một khách sạn lớn. Vũ Lục Hàn cảm thấy hơi rùng mình bởi khung cảnh quá mức… quen thuộc, nhưng cô không dám lên tiếng, chỉ dám nuốt khan và ngồi dính vào ghế. Thật tệ là cô thấy nhớ cái đệm của cô ở nhà hắn.

“Bám vào”, Hàm Vũ Phong nhanh chóng mở cửa xe cho Vũ Lục Hàn và đưa một tay ra trước mặt cô. Hắn nhìn cô lò dò bám vào tay mình và cố đứng thẳng trên đôi giày gót nhọn cao lênh khênh ấy. Vũ Lục Hàn gần như nín thở khi bỗng dưng cảm nhận được mùi hương thanh thoát tóa ra trên người hắn.
“Tôi… đứng được”, Vũ Lục Hàn run run nhưng vẫn đứng thẳng, bước từng bước rất nhỏ, cố không phải bám vào hắn. Nhưng chỉ được khoảng bốn bước, cơ thể cô biểu tình trước đôi giày khó chiều.
“Bám vào đây, nếu không cô sẽ ngã đấy”, hắn cười nhẹ, tháo kính râm trên mắt gài vào cổ áo rồi đưa tay ra. Như một quý ông lịch thiệp mời bạn nhảy một điệu slow Waltz.
Vũ Lục Hàn ngây người ra một lúc rồi đành bám lấy. Hắn cười nhẹ rồi đi thật chậm tiến về phía thang máy. Tim Vũ Lục Hàn đã đập rất nhanh khi thang máy chỉ có hai người. Cô không rõ hắn có cảm nhận được sự bối rối, xấu hổ của cô không, hoặc chẳng may hắn nghe thấy tiếng gia tốc của tim cô chạy nhanh hơn cả động cơ đồng hồ…
Cánh cửa thanh máy mở ra ở tầng thứ mười một của tòa nhà là cả một thế giới đối với Vũ Lục Hàn. Cô gái bé nhỏ với con mắt chỉ thu hẹp trong những trang sách, chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào… trác táng hơn thế này. Căn phòng vô cùng rộng, người đứng đông đúc. Một bóng đèn disco như ở vũ trường thập niên sáu mươi thế kỉ hai mươi đang tỏa ra những tia sáng màu tím hồng. Có ba dãy bàn dài kê song song nhau, đựng vô cùng nhiều đồ ăn. Bàn điều khiển nhạc của DJ được kê ở chéo góc tường, bên cạnh chậu cây cảnh lớn và khung cửa sổ đóng kín rèm. Ở góc tường phía đối diện là hai bộ bàn ghế salon lớn, có lác đác người ngồi. Có một màn hình chiếu rộng choán hết bức tường lớn ngay bên cạnh bàn DJ. Khung cảnh đông đúc và ngay lập tức choáng ngợp cô gái bé nhỏ chưa một lần tham dự tiệc. Dạ hội ở trường đại học cũng buồn tẻ, chủ yếu là nghe hát và sau đó phải ngồi bình chọn cho mấy vụ King and Queen làm theo form của các proms nước ngoài. Vũ Lục Hàn chả biết ai, chỉ đến và ngồi im một góc xem các sinh viên dự thi King and Queen thể hiện tài năng cạnh nhau, xem ảnh chụp của họ rồi đến cuối bữa tiệc phải bình chọn. Vũ Lục Hàn chẳng biết ai, năm nào cũng đánh dấu bừa theo thứ tự alphabet. Nhưng rõ ràng đây không phải một buổi prom để cô có thể cầm bút đánh dấu vào người có tên vần D.
“Ồ, ngài Adams đến rồi!”
Mọi người trong căn phòng ồ lên khi nhìn thấy Hàm Vũ Phong bước vào. Bởi lần này, hắn dẫn theo một cô gái. Mọi bữa tiệc trước kia, Hàm Vũ Phong thường chỉ đi một mình, và người con gái duy nhất đi cùng hắn là Chu Bạch Thảo, tuy nhiên luôn có hai người bạn thân của hắn theo sau nữa. Cô gái đi thành cặp với hắn đây, với mọi người là vô cùng lạ. Họ chưa từng gặp cô gái này ở bất cứ đâu, cũng như chưa từng nghe hắn nhắc đến lúc nào khác. Cô gái này ở đâu ra vậy?
Hắn chỉ nhếch môi cười, đáp lại những câu chào hỏi và trêu đùa bằng cái gật đầu nhẹ hoặc một nụ cười, không đáp lại bằng bất cứ hình thức nào khác. Hắn đi rất chậm, thỉnh thoảng liếc sang Vũ Lục Hàn đang run lập cập bên cạnh, không chỉ vì đôi giày gót nhọn cao bảy phân mà còn vì những ánh mắt tò mò và những lời trêu chọc của bạn bè hắn.
“Vũ Phong!”, tiếng một người con trai gọi hắn. Hàm Vũ Phong nhìn về phía bộ ghế salon trong góc khuất, gật đầu và đưa Vũ Lục Hàn tiến vào. Có hai chàng trai đang ngồi đó, Vũ Lục Hàn cúi đầu thật thấp khi chạm phải ánh mắt của một người nhìn mình chằm chằm. Má cô hồng ửng lên, không phải vì ánh đèn disco màu tím.
“Không phải tôi nhìn nhầm đó chứ!”, người tóc đen nheo mắt cười trêu chọc. Hắn cũng đáp lại bằng nụ cười nửa miệng.
“Thật là, khó xử cho tôi quá đấy!”, chàng trai có mái tóc đỏ nhìn hắn e ngại nhưng pha chút cười cợt. Hắn cũng không đáp, phì cười rồi có ý đưa Vũ Lục Hàn nhích lên phía trước.
“Cô gái này là bạn tôi”, hắn chỉ nói vậy và nhìn sang cô. “Ngẩng mặt lên, cô gái”
“Chào… chào các cậu”, Vũ Lục Hàn lí nhí, giọng nói của cô hoàn toàn bị tiếng nhạc át mất. Hoàng Lâm, người nãy giờ vẫn cười duyên dáng, đứng lên chìa tay ra trước mặt cô.
“Tôi là Hoàng Lâm, rất vui khi biết Vũ Phong đã có bạn gái!”
“Ơ, tôi…”, Vũ Lục Hàn ngẩn người rồi lúng túng. Bàn tay Hoàng Lâm bị buông thõng trong không trung.

“Thì, bạn là con gái, không phải bạn gái thì là gì chứ!”, cậu Hoàng Lâm cười ngặt nghẽo. Vũ Lục Hàn mở miệng cười gượng gạo, rụt rè bắt tay cậu.
“Chào Tiểu Hàn”, ngay khi bạn mình vừa ngồi xuống, Trần Hải Minh cũng đứng dậy bắt tay cô. “Chắc cô không nhớ tôi?”
“Gặp nhau rồi?”, hắn là người nãy giờ im lặng, đột ngột hỏi sau lời chào của Trần Hải Minh. Chàng trai tóc đỏ bật cười:
“Tôi đã đến dự lễ đính hôn của cô gái này và Từ Thiên, bạn tôi. Tôi đã từng bắt tay cô rồi đó!”, Trần Hải Minh trả lời hắn rồi lại nhìn sang Vũ Lục Hàn. Ánh mắt nhìn xoáy và cô không dứt khiến Vũ Lục Hàn vô cùng sợ hãi và lúng túng. Cô lí nhí vài câu không rõ rồi cúi gằm mặt. Trần Hải Minh chỉ khẽ cười.
“Tôi cũng không nghĩ cô có can đảm đến mức ấy đâu!”, Trần Hải Minh ngồi xuống ghế và nhìn Vũ Lục Hàn. “Từ Thiên là người có đức, có tài, lại đẹp trai sáng sủa, gia thế hoàn hảo. Vậy mà cũng bị khước hôn. Cô cũng khá đặc biệt, từ hôn một người rồi không lâu sau xuất hiện bên người khác. Không lẽ cô ghét tôi nên tấn công hai người bạn của tôi để ép tôi khó xử hả!”, Trần Hải Minh cười khúc khích, kéo theo Hoàng Lâm bên cạnh phải tủm tỉm cười. Tuy vậy, khuôn mặt Hàm Vũ Phong tối sầm lại.
“Cậu nên im đi”
Hoàng Lâm và Trần Hải Minh lập tức trợn tròn mắt trước phản ứng của hắn. Hàm Vũ Phong chưa bao giờ nói với họ bằng giọng nói và thái độ như thế.
“Tôi… tôi xin lỗi…”, Vũ Lục Hàn cúi đầu lí nhí. Không biết vì lí do gì mà câu nói lí nhí ấy của cô được cả ba chàng trai nghe thấy. Không khí khó xử và căng thẳng hiện lên rõ rệt. Và Vũ Lục Hàn thấy mắt mình đã nhòa đi.
“Không, tôi mới là người xin lỗi!”, Trần Hải Minh lập tức đứng dậy, nghiêng người về phía Vũ Lục Hàn: “Tôi chỉ định trêu chọc cô vậy thôi! Tôi đã không ở lại đến cuối buổi đính hôn của hai người nên hôm sau khi biết chuyện trên báo, tôi rất sửng sốt. Có lẽ cô cũng buồn nên mới đi uống rượu và gặp bạn tôi, chỉ là tôi muốn đùa vui nên mới nói rằng cô cố tình quyến rũ hai người bạn của tôi như vậy. Đối với Từ Thiên cũng chỉ là bạn làm ăn, chúng tôi không quá thân thiết, không gặp nhau nhiều, tôi cũng không có ý làm cô khó xử…”
“À vâng… không sao ạ”, Vũ Lục Hàn len lén nhìn lên và cười gượng gạo. Chỉ riêng hắn là im lặng, và Vũ Lục Hàn cảm nhận được nỗi khó chịu trong sự im lặng đó.
“Bạch Thảo đâu?”, hắn hỏi, cố gắng xua tan câu chuyện xung quanh lễ đính hôn. Trần Hải Minh thấy chút có lỗi, cười nhẹ rất thật:
“Đừng giận tôi đó! Chu Bạch Thảo sẽ đến ngay sau buổi tập ballet. Vì bữa tiệc phải hoãn đi một tiếng do cậu có việc đột xuất nên Bạch Thảo đã hẹn giờ tập lên trước một tiếng. Giờ này có lẽ cô ấy sắp xong rồi”, chàng trai tóc đỏ nói và nhìn đồng hồ đeo tay.
“Em đã xong từ cách đây nửa tiếng rồi, và thật buồn khi mọi người đã bắt đầu mà không có em!”, một giọng nói trong trẻo cất lên từ sau lưng Vũ Lục Hàn. Cô quay lại. Không phải ai khác lạ hơn ngoài cô gái đẹp và cuốn hút như nàng Aphrodite ấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.