Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 103: Từ Thiên
Anh kết thúc màn phát biểu trong cuộc hội thảo của ngành Y tại Nhật Bản. Công trình nghiên cứu của anh và cộng sự đã có kết quả tích cực. Anh nhìn quanh những gương mặt quen thuộc trong ngành, âm thầm ghi nhớ giây phút này của mình.
Hội thảo kết thúc lúc ba giờ chiều. Anh nhìn đồng hồ, bồn chồn trong lòng, có lẽ không kịp rồi. Anh thở dài, rút điện thoại ra, bần thần vài giây rồi cất về chỗ cũ. Có lẽ nếu ra sân bay ngay bây giờ, anh vẫn có thể đến kịp lúc.
“Bác sĩ Từ!”
Ngay khi anh định bước ra cửa, một cô gái đã gọi tên anh. Anh nhận ra ngay đó là ai. Aoko Hiroshi, nữ bác sĩ chuyên khoa thú y. Cô bác sĩ này khiến anh khá chú ý khi mới gặp, bởi cách cô ấy e thẹn cúi đầu chào thật giống Vũ Lục Hàn.
“Chào cô Hiroshi”, anh lịch sự chào lại bằng tiếng Nhật. Nữ bác sĩ cười và cúi đầu. Anh bỗng thấy nhẹ nhõm khó tả.
“Bác sĩ Từ có rảnh lúc này không? Tôi thật sự rất hâm mộ công trình nghiên cứu của anh, tôi đã theo dõi từ rất lâu rồi. Tôi ước mình có thể giúp, nhưng… Tôi chỉ là một người chữa bệnh cho động vật. Dù sao, tôi cũng rất muốn được trò chuyện thêm với bác sĩ…”
Anh nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, bỗng dưng đưa tay gãi đầu như phản xạ.
“Tôi… rất muốn nán lại với cô Hiroshi… Nhưng tiếc quá, tôi phải ra sân bay ngay bây giờ…”
“Ồ, anh Từ bận vậy hả?”, Aoko nhướn lông mày lên, hai mắt mở to, sáng long lanh, “Vậy… chúng ta có thể hẹn nhau sau…”
“À vâng…”, anh cảm thấy cần phải giải thích, “Hôm nay một người bạn của tôi kết hôn…”
“Tôi hiểu mà, anh Từ”, cô bác sĩ cười tít mắt, “Tháng sau lại có buổi hội thảo nữa mà. Chúng ta có thể lại gặp nhau, ở Singapore…”
Anh nhếch môi nhè nhẹ. Aoko có sự nhẹ nhàng, nữ tính vừa phải của một cô gái Nhật, nhưng đồng thời lại cá tính theo kiểu anh thích. Anh chưa thật sự cởi mở với cô gái nào, ngoài Vũ Lục Hàn. Anh có vẻ không nên bị động nữa.
“Có lẽ… cũng không đến tháng sau đâu”, anh cười hiền nhìn cô gái Nhật, lấy điện thoại, “Nếu cô không ngại… có thể cho tôi xin số điện thoại không? Tuần tới tôi trở lại Nhật Bản, hi vọng sẽ được liên lạc với cô…”
“Anh sẽ đến Nhật Bản lần nữa sao?”, Aoko sung sướng, cầm lấy chiếc điện thoại của anh và gõ vào số của mình, “Tôi sẽ rất vui được đón tiếp anh, bác sĩ Từ!”
“Hãy gọi tôi là Từ Thiên”, anh nhận lại điện thoại, bấm nút gọi lại cho đến khi Aoko mang điện thoại của cô ra nhìn. Thật trùng hợp, họ đều dùng điện thoại cùng một hãng, cùng một dòng, chỉ khác nhau về màu sắc!
Aoko nhận ra điều đó, hai má hồng lên một tí, đôi mắt cười nheo lại nhìn anh, mang theo một vẻ gần gũi dễ mến. Anh đáp lại nụ cười ấy, không khí vừa dễ chịu, vừa ngượng ngùng khó nói.
“Vậy… vậy tôi đi đây”, anh ngập ngừng, cảm thấy lạ vì bản thân mình bỗng nhiên muốn nán lại nơi này.
Aoko Hiroshi với đôi mắt sáng bừng, nhìn về phía đường lớn.
“Từ Thiên này, thật ra… tôi có xe riêng. Nếu anh không chê… tôi có thể đưa anh ra sân bay không?”
Anh ngạc nhiên nhìn cô, và cũng nhìn về phía đường lớn.
“Cô Hiroshi đã có lòng mời tôi, tôi xin nhận. Cô thật tốt bụng.”
“Aoko, gọi tôi là Aoko nhé!”
Rồi Aoko quay lưng đi trước dẫn đường, còn ngoái lại nhìn và cười rất tươi. Anh bất giác mỉm cười, anh thấy lòng mình nhẹ bẫng. Cảm giác rộn rạo khi nhận được thiếp mời đám cưới, hay sự hồi hộp khi nghĩ về việc sẽ tham dự đám cưới sau chuyến bay này, đột nhiên không còn là vấn đề của anh nữa. Anh đã hoàn toàn thanh thản.
“Hãy báo cho tôi khi anh về nước bình an nhé!”, Aoko chào tạm biệt anh ở sân bay. Anh cảm thấy thật thân quen, như người chồng đang chuẩn bị đi công tác xa nhà.
“Cô Aoko cũng báo cho tôi khi cô về đến nhà. Cảm ơn cô!”
Aoko vẫy tay chào anh. Anh kéo hành lí, quay người lại nhìn cô lưu luyến. Anh không hiểu vì sao chỉ trong chốc lát, anh lại thấy thân thuộc với một cô gái đến vậy.
Cứ như kiểu, một ngày đẹp trời, đột nhiên anh bị sét đánh.
Chuyến bay đáp xuống sân bay an toàn. Anh chỉ chờ đợi đến khi vào hẳn bên trong sân bay, để bật nguồn điện thoại và nhắn tin cho cô gái Nhật ngay lập tức.
Anh nở nụ cười khi cô ấy đã nhắn tin cho anh. Chỉ vẻn vẹn một từ “Tôi đã an toàn”, bằng tiếng Anh, cũng khiến anh thấy đáng yêu. Người quản gia đã đứng đợi anh, sẵn sàng đưa anh đến thẳng đám cưới. Anh không nhắn tin lại mà quyết định gọi điện thay vào đó.
“Chào bác sĩ”, Aoko có giọng nói trẻ trung hơn trên điện thoại. Anh có thể nghe cả tiếng mèo kêu.
“Tôi đã có một chuyến bay an toàn”, anh cười tủm tỉm. Anh biết cô cũng đang cười.
“Tôi rất mừng khi nghe thấy điều đó. Anh có bị muộn giờ đến đám cưới không?”
Giờ có cả tiếng chó sủa. Có thể Aoko đang ở nơi làm việc của mình.
“Tôi không muộn đâu. Cảm ơn cô Aoko một lần nữa. Cô đang làm việc phải không? Tôi có đang làm phiền cô không…”
“Ồ không, tôi đang chăm sóc hai bệnh nhân nho nhỏ”, Aoko đặt ống nghe ra xa, “Miuri, Neko, chào bác sĩ Từ đi nào!”
Tiếng chó sủa vang lên ngay tức khắc, rất nồng nhiệt. Kèm theo đó là tiếng cười khúc khích của cô bác sĩ, vừa trẻ con lại vừa dịu dàng.
“Khám định kì đấy!”, Aoko giải thích, “Một cô mèo mướp và một anh chàng Shiba. Gửi lời chúc của tôi đến bạn anh nhé!”
Anh cười vui vẻ. Anh tưởng tượng ra cảnh một cô bác sĩ nhỏ nhắn, đáng yêu trong chiếc áo blouse trắng, vuốt ve một con Shiba lông vàng trong khi nhẹ nhàng cưng nựng con mèo mướp béo ú. Viễn cảnh ấy khiến anh ấm áp trong lòng.
“Tôi sẽ gửi lời dùm cô Aoko. Chào Neko, chào Miuri. Đừng làm bác sĩ Aoko mệt nhé!”
“Chúng ngoan lắm”, Aoko cười. Trước khi tắt máy, cô bỗng hạ giọng và khe khẽ hỏi một câu. “Anh Từ Thiên có thể chỉ gọi tôi là Aoko được không?”
Anh ngỡ ngàng trong chốc lát. Mặt anh nóng bừng. Đây là dấu hiệu sinh học của triệu chứng “cảm nắng”.
“Được, Aoko. Chúc cô một ngày tốt lành!”
Bữa tiệc sau đám cưới của cặp đôi Adam kéo dài đến tận khi sẩm tối, linh đình chẳng kém một bữa tiệc hậu Oscar. Vũ Lục Hàn đang mặc chiếc váy đính kim sa thêu tay tuyệt đẹp mà toàn bộ anh chị em phòng số 3, ngành Thiết kế thời trang, tại Tập đoàn Kiến trúc – Mỹ thuật Hoàng gia thiết kế, dành tặng.
Người thiết kế chiếc váy là trưởng phòng Dương Ánh Nguyệt cùng Viên Khắc Hải. Người lên ý tưởng là Mạc Thanh Thanh cùng Trịnh Thành Nam. Người trực tiếp lấy số đo, lên form dáng và may là Lục Hiểu Kha cùng Âu Minh Hoàng. Kẻ tỉ mỉ thêu từng chi tiết hoa nổi và đính kim sa là cô bạn thân Triệu Minh với “bà chằn” Mạc Thanh Thanh. Khá ngạc nhiên khi mọi ngày “bà chằn” có vẻ không ưa cô, vậy mà chính “bà chằn” lại là người đầu tiên nảy ra ý tưởng tặng cô một bộ váy, rồi lại tham gia nhiều nhất để hoàn thiện. Chẳng ai hiểu được suy nghĩ của “bà chằn”.
“Này, cô kia. Đừng nghĩ là vợ sếp thì cô được lên mặt với tôi đấy”, Mạc Thanh Thanh mặc váy đỏ ôm sát khoe đường cong nuột nà, tay cầm ly vang đỏ, hất cằm nói với Vũ Lục Hàn.
Cô gái nhỏ tủm tỉm cười, tiến lên hai bước ôm lấy “bà chằn”, chẳng đáp. Mạc Thanh Thanh la oai oái, đẩy cô ra và luôn miệng hét lên “đừng chạm vào tôi”.
“Nếu bộ váy cô mặc không đẹp như thế thì tôi đã cho cô ăn đủ ly rượu này rồi.”
“Cảm ơn chị, em biết chị đã rất tâm huyết, cảm ơn chị rất nhiều!”, Vũ Lục Hàn không bận tâm đến thái độ của “bà chằn”, nhìn xuống bộ váy mình đang mặc một lần nữa. Chính nhờ bộ váy được tạo nên bởi tình cảm của các đồng nghiệp mà Vũ Lục Hàn tỏa sáng như một nữ hoàng vào đêm nay.
“Tiểu Hàn, chúc mừng cậu, chúc mừng!”, Lục Hiểu Kha từ đâu xuất hiện, chạy đến ôm chầm lấy cô và khóc nức nở như đứa trẻ con, “Không thể tin được, người tốt với mình nhất đã lấy chồng rồi! Mình đã mất cậu thật rồi! Chúc mừng nhé, chúc mừng!”
Thật là mâu thuẫn! Vũ Lục Hàn ôm chặt cô nàng tóc tém, trông tomboy như vậy mà lại vô cùng nữ tính, nhạy cảm. Cô vỗ vỗ vào lưng như đang dỗ dành một đứa trẻ, bất ngờ thấy chị em họ Triệu từ xa đi đến.
“Này, mình còn chưa được cậu ôm như thế!”, Triệu Minh phụng phịu chỉ tay. Cô nàng mặc váy màu xanh ngọc bích lấp lánh, xinh đẹp không kém bất cứ ai.
Lục Hiểu Kha nghe vậy, đang òa lên khóc bỗng nhiên cười khúc khích, quay lại lè lưỡi nhìn Triệu Minh. Cô bạn tomboy bất ngờ giật mình, níu tay Vũ Lục Hàn, biểu hiện như vừa bị bắt gặp đang ăn trộm đồ ăn trong bếp. Vũ Lục Hàn và Triệu Minh đều ngạc nhiên, cho đến khi nhận ra Lục Hiểu Kha đang nhìn chằm chằm vào cậu em trai họ Triệu.
“Lục Hiểu Kha, đây là Triệu Dương, em trai Triệu Minh”, Vũ Lục Hàn từ tốn giới thiệu, “Triệu Dương, đây là Lục Hiểu Kha, đồng nghiệp cùng phòng của tôi và chị gái cậu.”
Triệu Dương cũng đang nhìn chằm chằm vào Lục Hiểu Kha, khi thấy nhắc đến tên mình, đột nhiên chân tay lóng ngóng, không bắt tay mà đưa tay lên gãi đầu như thể đang ngại.
“Chào… chào chị”, cậu rốt cuộc lúng túng chìa tay ra, còn Lục Hiểu Kha bắt tay cậu mà rón rén như bắt tay với trùm ma túy. Cô nàng tomboy thậm chí vẫn túm chặt lấy Vũ Lục Hàn.
“Này, bình thường cậu năng nổ, mồm mép lắm cơ mà!”, Triệu Minh chọc ghẹo, “Sao bỗng nhiên cậu đờ đẫn ra thế? Thôi đủ rồi đấy, trả lại Vũ Lục Hàn cho mình đi! Cho cậu mượn em trai mình này. Triệu Dương, nhờ em giữ chân cô bạn này xa xa khỏi Vũ Lục Hàn giùm chị nhé!”
Triệu Minh láu cá đẩy ngay Lục Hiểu Kha đóng-băng lại gần Triệu Dương ngại-ngùng, nhanh chóng khoác tay Vũ Lục Hàn đi mất. Hai cô nàng còn cười thầm với nhau, quay lại nhìn Triệu Dương lúng túng cười, bắt chuyện.
“Cậu, đừng nhân cơ hội đám cưới của mình mà tranh thủ nhân duyên đấy nhé!”, Vũ Lục Hàn nói đùa. Triệu Minh đưa cô đến gần bàn buffet, nhón tay lấy một xiên dâu tây quệt vào bát thủy tinh đầy chocolate ngọt lịm, đưa cho cô dâu.
“Mình nghĩ Triệu Dương hết thích cậu rồi, ít ra nó đã trở lại thói quen sinh hoạt như xưa và ít nhắc đến cậu hơn. Lục Hiểu Kha cũng đang độc thân, tìm mãi chẳng thấy người trong mộng. Theo mình quan sát thì 90% cô ấy thích em trai mình, mình chỉ làm việc tốt thôi! Triệu Dương đẹp trai quá mà, ai nhìn chẳng thích!”
“Chà, yêu em trai quá!”, Vũ Lục Hàn sung sướng cắn dâu tây. Vì cô rất thích món này, đầu bếp của Trần Hải Minh đặc biệt chuẩn bị rất nhiều, dâu tây nhập khẩu từ nước ngoài, vừa ngọt, vừa mọng nước.
“Cậu ấy, cả đời chỉ thấy chồng cậu đẹp trai! Anh Hải Minh cũng được mà…”
“Đấy, đấy!!”, Vũ Lục Hàn rú lên, nhìn cô bạn thân đỏ mặt mà lòng nở hoa, “Vậy mà cậu cứ nói cậu chẳng thích yêu mấy gã đào hoa. Cậu, cậu được lắm!”
“Cậu thật biết cách dìm mình…”
“Chào em, Tiểu Hàn.”
Hai cô gái quay người lại. Từ Thiên đã về đến nơi. Vũ Lục Hàn tươi tắn chào anh, đến gần ôm anh và cười rạng rỡ.
“Buổi hội thảo của anh thành công chứ? Em rất mừng vì anh đã đến!”
“Rất thành công, anh nghĩ anh sắp tìm ra loại thuốc mới rồi”, Từ Thiên hiền từ nhìn cô, gật đầu chào Triệu Minh. Cô bạn chào anh rồi lẩn mất khi thấy Trần Hải Minh từ xa.
“Chúc mừng anh! Hai bác chắc chắn rất tự hào về anh! Họ đang ở cùng bố em, phía bên kia, với mẹ và bố dượng của Hàm Vũ Phong…”
“Anh thấy rồi. Anh định qua chào họ sau”, anh nhìn cô, tiện xoay người, giơ ra một chiếc túi dựng hộp quà nhỏ, “Quà cưới của em. Thật tiếc vì anh không thể về kịp dự đám cưới…”
“Em hiểu mà, anh không cần phải áy náy thế đâu”, rồi cô vui vẻ nhận lấy món quà của anh. Anh ngượng ngùng lấy tay vuốt tóc, định khen ngợi cô một câu thì lại thấy Hàm Vũ Phong đang đi về phía mình.
“Chúc hai em hạnh phúc”, anh nói khi hắn đến gần, anh lịch sự bắt tay hắn. Hắn không còn ánh mắt đáng sợ mỗi khi nhìn anh nữa. Thay vào đó, hắn bây giờ hiền lành hơn rất nhiều.
“Cảm ơn anh vì đã đến”, hắn chậm rãi nhìn thẳng vào anh. Anh cười gật đầu, nhún vai và nhắc lại về món quà cưới.
“Bọn em rất cảm kích”, cô nói, “Hi vọng anh sẽ làm cha đỡ đầu của con em!”
“Tất nhiên rồi!”, anh đáp lại câu nói đùa của cô, chào cô dâu chú rể và đi về phía gia đình mình.
Vũ Lục Hàn chắc chắn là cô dâu đẹp nhất, anh nghĩ. Cuối cùng cô cũng trở thành cô dâu, cô và anh cùng đứng trong một buổi tiệc cưới, mà anh không phải là chú rể. Anh cũng từng tưởng tượng xem cô đẹp đến đâu khi mặc váy cưới trên người; cô từng được gia đình anh tặng váy cưới trước hôn ước của anh và cô, nhưng cô chưa bao giờ mặc nó. Anh không may rồi, anh sẽ chỉ được thấy cô mặc váy cưới qua những bức ảnh.
Nhưng anh sẽ chẳng hối tiếc. Hay buồn. Anh thấy thanh thản khi nhìn khuôn mặt rạng rỡ, xinh đẹp của cô. Bất cứ lúc nào có hắn bên cạnh, cô lại hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cô xứng đáng được một người tốt như hắn ở bên cạnh. Anh không thể mong điều gì hơn thế nữa. Đó là cái kết vô cùng hoàn hảo dành tặng Vũ Lục Hàn.
Mẹ chào đón anh bằng một cái ôm nồng hậu và hai nụ hôn phớt trên má. Anh bắt tay bố, lịch sự chào ông Vũ, chào cặp vợ chồng ngoại quốc của gia đình chú rể. Anh bắt kịp ngay câu chuyện của họ, anh nói mình vừa bay từ Nhật Bản về sau một hội thảo ngành Y. Anh không khoe khoang, nhưng thấy ánh mắt sáng lấp lánh của bà Adam hiện rõ niềm cảm phục với một bác sĩ. Bà Adam, bây giờ đã thành bà Moreau, rất đẹp và quý phái trong chiếc váy đuôi cá màu kem. Will Moreau, chồng mới cưới của bà, rất lịch lãm trong bộ vest màu tím than nổi bật. Họ là cặp đôi ngoại quốc vui tính nhất mà anh từng biết.
Nhạc nổi lên, đã đến lúc cô dâu và chú rể cùng khách của mình khiêu vũ. Vũ Lục Hàn và Hàm Vũ Phong đứng giữa trung tâm, không nhảy, mà di chuyển theo nhạc. Họ vẫn luôn thích như vậy. Âm nhạc thật tuyệt. Hàm Vũ Phong thật tuyệt.
Triệu Minh và Trần Hải Minh đã dính lấy nhau từ khi nhạc nổi lên. Vũ Lục Hàn liếc mắt thấy Lục Hiểu Kha rụt rè nhảy theo từng bước Triệu Dương hướng dẫn; bọn họ có vẻ đang tận hưởng khoảng thời gian này. Cô không nhìn thấy Hoàng Lâm và Chu Bạch Thảo, nhưng cô biết bọn họ đang ở cạnh nhau… bằng một cách nào đó. Cô không thấy Từ Thiên cùng ai khiêu vũ. Cô vẫn băn khoăn không biết, liệu anh đang cảm thấy thế nào?
Tối muộn, anh trở về nhà với một ít men rượu trong người. Anh thường không uống rượu, bởi anh biết bản thân cần nhất là sự tỉnh táo. Anh xốc lại áo vest, đi băng qua khu vườn. Căn hộ nhà hàng xóm sáng đèn khiến anh chú ý. Anh đã không thấy cô con gái nhà đó suốt mấy tháng nay rồi. Dù chẳng biết chuyện gì xảy ra, anh cũng không muốn bận tâm quá nhiều đến chuyện nhà người khác. Có thể cô gái ấy đã về nước mà không báo cho anh rồi.
Thật kì lạ, việc đầu tiên anh nghĩ đến khi trở về phòng mình là gọi điện cho Aoko Hiroshi.
Anh tự cười vào suy nghĩ kì quái của bản thân, quyết định sẽ đi tắm. Hơi nước bốc lên khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn hẳn. Dần dần anh không còn nặng đầu vì rượu nữa.
Lần thứ hai nhìn thấy chiếc điện thoại, anh trỗi dậy mong muốn liên lạc với Aoko Hiroshi.
Giờ này có thể cô ngủ rồi. Cô cũng là một bác sĩ, việc đầu tiên của cô là chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình. Không đời nào cô còn thức vào lúc nửa đêm.
Điện thoại của anh reo lên. Trái với suy nghĩ của anh, cô vẫn còn thức, và cô vừa nhắn tin cho anh một cách vu vơ.
“Không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn chúc anh ngủ ngon.”
Anh bật cười. Cô bắt chuyện với anh, cô cho anh số điện thoại, cô chở anh ra sân bay, giờ cô chúc anh ngủ ngon. Cô chắc chắn đã “có ý gì đó” với anh rồi.
“Tôi có ý muốn chúc cô ngủ ngon.”
“Tôi rất vui.”
Aoko đáp thật ngắn gọn. Anh không muốn kết thúc cuộc trò chuyện ở đây, anh biết vậy.
“Vì sao cô lại thấy vui?”
“Vì anh có ý gì đó với tôi. Anh ngủ đi nhé!”
Anh cười lớn. Anh có thể tưởng tượng Aoko trả lời tin nhắn với hai má đỏ hồng. Cô sẽ chìm vào giấc ngủ với một nụ cười trên môi. Rất dễ thương, rất nữ tính.
Anh gửi lại một biểu tượng cảm xúc “ngại ngùng”. Giống như chính bây giờ anh đang cảm thấy. Cô bác sĩ thú y có xúc cảm đa dạng, vô tình khiến anh tò mò, muốn tận hưởng. Anh không biết liệu anh gây ấn tượng nhiều đến đâu với cô, nhưng cô gây ấn tượng vừa đủ với anh để anh tự thúc đẩy bản thân chủ động tiến đến.
Anh không muốn phí hoài tuổi trẻ vào công việc. Anh muốn trải qua một lần cảm giác được chinh phục, và cảm giác chinh phục được một ai đó. Anh biết rất rõ anh muốn điều đó đến mức nào. Anh đã dập tắt nó khi từ bỏ Vũ Lục Hàn. Bây giờ, anh chỉ cần thổi bùng nó lên một lần nữa để theo đuổi Aoko Hiroshi.
Nhật Bản đang nở rộ một rừng hoa anh đào.