Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 100: Phần Không Tên 100 – End
“Anh sẽ nhắc lại một lần nữa. Đây là ý tưởng vô cùng tồi tệ”, Hàm Vũ Phong cằn nhằn khi chiếc Jaguar XJ dừng lại bên lề đường đối diện một quán cà phê nhỏ. Vũ Lục Hàn ngồi bên cạnh, ngược lại biểu cảm vô cùng thoải mái.
“Em có phải đang đi đánh nhau đâu?”
“Anh không thích mỗi khi cái điên rồ của em trỗi dậy”, hắn thở dài, quay sang hôn má cô và mở cửa xe. Hắn đi vòng sang mở cửa cho cô, bàn tay xòe ra chờ đợi. Hình ảnh quen thuộc khiến cô bật cười.
“Anh phải để cho em thể hiện với”, cô nói đùa, nghiêng người nhìn vào quán cà phê, “Em vào đây.”
“Anh dám cá tim em đang đập ba nhịp một giây”, hắn thở ra, “Đừng quên gọi anh khi có chuyện gì bất thường nhé.”
“Anh cứ làm như anh sẽ không quan sát em từ chỗ này vậy.”
“Anh chỉ muốn chắc chắn thôi. Người em sắp gặp còn điên hơn cả Hannibal Lecter, và “điên” ở đây mang đúng hàm ý, không nói quá chút nào đâu.”
“Nhớ nhắc em đừng bao giờ để anh ghét”, cô cười khúc khích, nhón chân hôn phớt lên môi hắn rồi quay người băng qua đường. Hàm Vũ Phong nhìn theo thở dài. Cô người yêu này “điên rồ” đến mức đáng yêu, muốn cắn cho vài phát!
Vũ Lục Hàn chậm chạp đẩy cửa, trên tay cầm theo tập hồ sơ. Cô nhìn quanh, không khó để nhận ra người đang ngồi đợi mình, ngay ở chiếc bàn cạnh cửa kính. Nhân viên phục vụ ngơ ngác nhìn cô một hồi. Vũ Lục Hàn đi thẳng về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ. Ngồi ở đó là một cô gái tóc đen, mái tóc ngắn được uốn sóng nhỏ thời thượng, gương mặt trang điểm kĩ càng nhưng không giấu được quầng mắt thâm mệt mỏi. Cô ta cũng biết mệt. Vũ Lục Hàn ngồi xuống ghế đối diện. Lần đầu tiên, hai người nhìn thẳng vào nhau. Họ sắp sửa có một cuộc nói chuyện, Vũ Lục Hàn không biết có căng thẳng bằng lúc các nguyên thủ quốc gia cùng họp bàn về vấn đề Trung Đông không.
Vũ Lam không nói một lời. Ả quan sát cô gái có gương mặt giống mình một cách lặng lẽ. Sáng nay, khi vừa tỉnh dậy khỏi trận rượu be bét đêm hôm qua, ả nhận được ngay cuộc gọi của Hàm Vũ Phong. Trái tim ả lại dậy sóng mãnh liệt. Ả những tưởng hắn sẽ muốn xin lỗi mình sau hành động bỏ rơi ở sân bay mấy ngày trước, chẳng ngờ khi nghe máy, người ở đầu dây bên kia lại là cô gái này. Cô ta muốn gặp mình, ả cười khẩy, cô ta dùng số của người yêu mình để gọi điện đòi gặp mình. Vũ Lam sôi sục, sự hiếu thắng thôi thúc ả phải gặp cô gái này bằng được. Ả sẽ cho cô ta thấy mình không phải người dễ bắt nạt. Cô ta muốn nói gì cũng được, ả rốt cuộc cũng sẽ thưởng cho mái tóc ngắn chết tiệt kia một ly dâu xay kèm sữa chua béo ngậy thôi.
Vũ Lục Hàn chọn một ly cà phê đen, không đường, không sữa. Phong cách của hắn. Cô ngồi ngay ngắn thẳng vị trí của Vũ Lam, chậm rãi đưa mắt nhìn. Tim cô đập mạnh. Cô trước kia chưa hề dám đối mặt ai nói chuyện như thế này. Cô im lặng trước mọi kẻ bắt nạt cũng bởi cô không dám đứng lên đối đầu lại họ. Cô không giỏi diễn thuyết. Vậy mà cô lại nghĩ ra ý tưởng điên rồ này. Bây giờ có hối hận cũng đâu có được. Hắn muốn thay cô giải quyết việc này, nhưng cách của hắn hoàn toàn không hay một chút nào. Một người đàn ông khi đã tuyệt tình lại tuyệt tình đến mức khiến người khác tuyệt vọng!
Chỉ đến khi người phục vụ mang ra ly cà phê đắng còn bốc khói, Vũ Lục Hàn mới chậm chạp mở lời.
“Chào chị”, cô ngừng lại một lúc nhưng đối phương không nhúc nhích. “Tôi là Vũ Lục Hàn.”
Vũ Lam ngồi không động đậy. Ả khoanh tay lại, ánh mắt nhìn cô xen lẫn sự nhàm chán và khinh khỉnh.
“Tôi là người lúc nãy đã gọi điện cho chị…”
“Dài dòng quá. Cô muốn gì? Đến để khoe tôi cô đang hạnh phúc à?”
Ả cười khẩy, uống một ngụm nước hoa quả.
“Tôi có thứ này muốn chị biết.”
Vũ Lục Hàn giơ tập hồ sơ lên, không mở ra mà đưa thẳng cho Vũ Lam. Ả nheo mắt.
“Cái gì đấy?”
“Đây là thứ Hàm Vũ Phong dành cho chị.”
“Các người đang diễn trò à? Thật nực cười!”
Vũ Lam giật lấy tập hồ sơ một cách thô bạo, xé toạc nó ra trước đôi mắt ngỡ ngàng của Vũ Lục Hàn. Hắn đã nói cô gái kia rất nóng tính và dễ kích động. Cô vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Bên trong tập hồ sơ đều là những bản sao. Đầu tiên hiện lên thông báo chấm dứt hợp đồng thuê căn hộ do quá hạn thanh toán tiền, hai bản giám định dấu vân tay, tiếp đến là hai bản đánh tay những lời mà Triệu Dương và con nợ ở quán bar – Tần Khải đã nói. Cuối cùng chính là “Đơn tố giác tội phạm”. Vũ Lam nhìn chằm chằm vào đơn tố giác. Người tố giác là Hàm Vũ Phong.
“Trò gì thế này?”, ả trợn mắt, nhìn Vũ Lục Hàn hung dữ, “Cô bày ra tất cả phải không? Cô muốn gì?”
Ả gào lên. Một số cặp mắt hướng về phía hai cô gái. Vũ Lục Hàn thở gấp. Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Trước khi đến đây, cô đã nghĩ ra tất cả những thứ có thể nói, vô cùng bài bản. Ngay lúc này, miệng lưỡi cô lại đông cứng và trí óc dường như ngừng hoạt động. Nếu cứ thế này, ả sẽ bỏ về và mọi thứ thành công cốc.
“Tôi… tôi không muốn điều này xảy ra”, Vũ Lục Hàn hít vào một hơi không khí để tự trấn tĩnh, cứng rắn đáp lại át lời ả, “Hàm Vũ Phong đã có đủ bằng chứng chứng minh chị đột nhập vào nhà tôi bất hợp pháp, cố ý phạm tội khiến… khiến mẹ tôi tử vong…”
Đôi mắt Vũ Lam giãn to, như thể muốn nhảy ra khỏi hốc mắt. Đôi mắt ấy, với hàng mascara dày cộp, đen mướt khiến cô thấy rùng rợn.
“Tao sẽ kiện mày vì tội vu khống và sỉ nhục!”, ả rít lên hung hãn. Vũ Lục Hàn vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ của ả. Cô biết nếu bây giờ cô chịu xuống nước, cô sẽ phải thất bại ra về và hắn sẽ gửi tập hồ sơ gốc cho luật sư của mình.
“Đã có hai người đồng ý làm nhân chứng trước tòa”, Vũ Lục Hàn lớn tiếng, “Ngay bây giờ, nếu chị không lắng nghe tôi, Hàm Vũ Phong sẽ nộp đơn tố giác chị và chắc chắn chị sẽ bị Viện Kiểm sát truy tố, chị biết mà!”
Vũ Lam như một con thú hoang, ả ngay lập tức xé rách mọi loại giấy tờ trong tay, ném thẳng vào Vũ Lục Hàn.
“Mày mang những thứ này ra chỉ để dọa tao hả?”, ả nhếch miệng cười nhưng giọng nói run rẩy, “Tao không sợ mày đâu! Tao đã làm mẹ mày chết, tao cũng có thể làm mày chết đấy!”
Cơn giận đột ngột bùng lên trong Vũ Lục Hàn. Hắn nói đúng, ả thật sự đã phát điên rồi.
“Nếu chị muốn nghĩ vậy thì tốt thôi. Chị biết chị chỉ phạm tội ngộ sát, chị biết chị có thể thoát được ngồi tù. Nhưng nếu những thứ chị vừa xé đi – bản gốc – được mang lên Viện Kiểm sát, chị sẽ bị truy tố chính xác một tội danh bị bẻ cong, chị sẽ phải ngồi tù bảy, tám năm tù. Chị chấp nhận như vậy phải không? Vậy thì tôi chẳng còn nhiệm vụ gì ở đây nữa rồi. Nếu chị cảm thấy chị có thể làm gì tôi, vì sao chị không dám lắng nghe tôi?”
“Mày…”, Vũ Lam đập bàn, chỉ thẳng tay vào Vũ Lục Hàn. Cô giương mắt nhìn ả với một sự thách thức. Cô chưa từng làm thế này với bất kì ai trong đời mình. Cô cảm giác được adrenaline đang chảy giật trong từng mạch máu, chảy đi khắp cơ thể. Cô thấy sáng suốt hơn bao giờ hết. Cảm giác phấn khích như thể John Cena thắng trận. Cô thấy yêu cảm giác này.
“Tôi không muốn hại chị hay trách tội chị, tôi không muốn gì cả!”, Vũ Lục Hàn lờ đi sự giận dữ âm ỉ của ả, tiếp tục với một sự rắn rỏi cần thiết, “Tôi chỉ mong chị đừng tự làm tốn thời gian của chính mình nữa.”
Vũ Lam sững sờ nhìn Vũ Lục Hàn. Ả mất phương hướng. Ả vồ lấy ly nước và uống rất nhiều.
“Tôi biết chị đối với Hàm Vũ Phong vẫn có thật lòng”, Vũ Lục Hàn ngừng lại. Ả không nói gì. “Không ai có thể chỉ vì tiền mà lại đánh đổi tất cả như thế.”
“Cô muốn cái gì?”
“Trước khi đến gặp chị, tôi không có nhiều tự tin như thế này đâu”, Vũ Lục Hàn nhận được ánh mắt hỗn độn của ả. Cô đã mềm lòng trong khoảnh khắc. “Tôi biết chị là mối tình đầu của Hàm Vũ Phong. Tôi cũng biết cho đến tận khi gặp tôi, anh ấy vẫn còn yêu chị. Chị là… từng là người rất quan trọng của anh ấy. Nhưng rồi chị tự mình đánh mất vị trí ấy, vào tay tôi. Nếu không phải là tôi, thì một ngày nào đấy cũng sẽ có người khác. Không ai có thể tương tư mãi một người đã quay lưng dứt bỏ mình. Hàm Vũ Phong không có nghĩa vụ phải quay lại với chị, vì chị đã lựa chọn người khác thay vì anh ấy. Chị không nên chạy theo anh ấy nữa, chị không còn cơ hội nào nữa rồi.”
“Cô thì biết cái quái gì về bọn tôi?”, ả quắc mắt nhìn cô. Đôi mắt ả đỏ hoe. Vũ Lục Hàn không nghĩ sẽ có chuyện này. “Anh ấy đã bỏ đi ngay vào đêm ấy. Anh ấy không thèm lắng nghe tôi, cũng không thèm liên lạc với tôi. Tôi có cố gắng đến mấy cũng bị tên bạn thân khốn kiếp ngăn lại. Tên đó thì biết cái quái gì? Cả cô nữa? Đừng dạy bảo tôi!”
“Tôi biết chẳng có điều nào chị nói là thật.”
“Cái gì?”
“Hàm Vũ Phong vào những tháng đầu về nước chưa bao giờ ngừng chờ đợi chị. Anh cũng đã hối hận khi không cho chị cơ hội giải thích, nhưng anh đương nhiên không thể quay trở lại.”
Vũ Lục Hàn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở bên kia đường, Hàm Vũ Phong đang tựa lưng vào chiếc Jaguar, trên tay hắn, một điếu thuốc đang cháy dở.
“Trần Hải Minh là người đầu tiên giúp anh ấy liên lạc với chị. Hàm Vũ Phong không về Anh nhưng anh Hải Minh thì có. Đội bóng đá cũ cùng anh Hải Minh đã chủ động tìm đến chị, nhưng rồi không thể gặp được vì đội bóng rổ ngăn cản họ. Những thành viên đội bóng rổ nói đội trưởng Michelle Smith và “bạn gái” của đội trưởng đang “bận” ở phòng thay đồ phía trong sân tập…”
“Nói dối! Bọn chúng nói dối!”
“Anh Trần Hải Minh không tin”, Vũ Lục Hàn tiếp tục nói, bất chấp ả đang nhìn mình giận dữ, và sợ hãi. “Anh ấy thay vì bỏ về đã cùng vài thành viên đội bóng đá đột nhập vào phòng thay đồ. Không chỉ anh ấy mà các thành viên đội bóng đá đều chứng kiến Michelle Smith, và bạn gái Emily…”
“Đủ rồi! Im đi, đủ rồi!”, Vũ Lam lại đập bàn một lần nữa, dùng hai tay ôm đầu. Ả cúi gằm, Vũ Lục Hàn không thể nhìn thấy biểu hiện của ả lúc này. Nhưng cô nhìn thấy hai bàn tay run rẩy.
“Tên khốn tóc đỏ ấy, lần nào cũng là tên khốn ấy…”, Vũ Lam rít lên với giọng nói mang một chút giận dữ. Vũ Lục Hàn im lặng chờ đợi, nhưng ả không nói thêm lời nào.
“Chị biết rằng đó đều là lỗi của chị.”
“Cả cô nữa, cô và thằng khốn đó chẳng khác gì nhau!”
Rồi ả bật khóc. Ả thật sự đã khóc. Vũ Lục Hàn nhìn ra ngoài cửa. Hắn đã dụi tắt điếu thuốc.
“Đáng lẽ cô không nên đến đây…”, Vũ Lam không nhìn cô, nói giữa những tiếng nức nở, “Để tôi không thấy tôi tệ hại đến mức nào…”
Vũ Lục Hàn không đáp. Ả ngầng lên nhìn cô với gương mặt giàn giụa nước mắt. Dòng mascara chảy xuống thành vệt đen dài.
“Cô chẳng có gì hơn tôi cả”, ả nói, “Cô sinh ra sau tôi. Cô gặp anh ấy sau tôi. Cô được anh ấy yêu sau tôi. Cuối cùng, người có lại là cô, không phải tôi…”
“Tôi…”
“Im đi, tôi chưa nói xong!”, ả bật cười, “Cô có biết bây giờ, tôi thậm chí còn ghét cô hơn cả lúc trước không?”
Vũ Lục Hàn nhăn mặt. Cô muốn phản bác, nhưng có gì đó trong ánh mắt và giọng nói của ả khiến cô kìm lòng.
“Lần đầu tiên có một đứa dám dạy tôi phải sống như thế nào… À không, dám bảo tôi rằng tôi đã làm sai…”
Vũ Lam lại cười hềnh hệch. Nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Gặp cô… Tôi thấy tôi là một thứ… vô cùng kinh khủng”, ả quay đi, lau nước mắt và cả đống mascara đang thành dòng trên mặt. Khuôn mặt ả nhem nhuốc với phấn trang điểm trộn lẫn nước mắt và mascara. “Hóa ra, người mà James yêu lại tốt bụng đến mức ngớ ngẩn như vậy…”
“Tôi chỉ muốn…”
“Cô nói đủ rồi!”, ả đột nhiên ngắt lời và nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, “Với cái lòng tốt của cô, sớm muộn gì cô cũng đánh mất James mà thôi.”
Ả rút một tờ giấy ăn, lau sạch lớp trang điểm và ném những tờ giấy ăn đã dùng xuống dưới đất.
“Cô nên đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
“Tôi chỉ đi khi tôi chắc chắn rằng chị sẽ không tốn thời gian làm những việc không mang lại kết quả nữa.”
“Cô là con chó cái ngớ ngẩn!”, Vũ Lam phá lên cười. Nước mắt đọng lại kết hợp với nụ cười của chị ta tạo nên gương mặt méo mó tội nghiệp.
“Chị đừng nghĩ tôi quá cao thượng hay tốt bụng một cách ngớ ngẩn”, Vũ Lục Hàn tựa lưng vào ghế, thong thả như cách hắn vẫn thường làm, “Tôi vẫn đến đây gặp chị với tư cách người yêu chính thức gặp gỡ tình địch của mình. Tôi không muốn nhìn thấy Hàm Vũ Phong phải tốn công sức ngăn chặn chị đến gần tôi, thật tốn thời gian của anh và tốn công sức của chị. Chị không thể đánh bại Hàm Vũ Phong đâu, chị biết mà, anh ấy chuẩn bị tống chị vào tù rồi đấy. Hi vọng chị nghe lời tôi và dừng lại, hơn ai hết, chị hiểu mọi chuyện đều từ chị ra mà.”
Vũ Lam cúi gằm mặt. Đến lúc này, cô không thể biết ả nghĩ gì nữa. Cô cũng chẳng muốn biết. Cô không muốn chứng kiến gương mặt của mình điên dại và bẩn thỉu, vì nước mắt, vì đau khổ, vì bất lực.
Cô đứng dậy, không bỏ đi ngay mà nhìn ả thêm một lúc lâu. Ả không hề cử động.
“Tôi sẽ đi ngay bây giờ,” cô tiếp tục. Cô thừa nhận cách xử lí bình tĩnh và điềm đạm của hắn không chỉ khiến bản thân kìm hãm được những cơn tức giận không cần thiết, mà còn khiến đối phương phải hoang mang và tuyệt vọng. Một sự trêu ngươi thầm kín. “Trên hết, mong chị hãy nhớ kĩ. Nếu chị vẫn còn làm phiền chúng tôi, hay bạn bè chúng tôi, vì mục đích riêng của chị, thì tôi sẽ không ngăn cản Hàm Vũ Phong đến Viện Kiểm sát với đơn tố giác chị nữa. Tất cả chúng ta đều phạm sai lầm, tôi chỉ muốn cho chị một cơ hội, cũng như cho chính tôi một cơ hội mà thôi. Tôi tha thứ cho chị, vì tôi muốn tha thứ cho những suy nghĩ trả thù điên rồ từng xuất hiện trong đầu mình. Những gì đã mất, cố gắng mấy cũng không thể trở về như trước được đâu.”
Và cô chào ả một lần nữa rồi quay lưng đi thẳng. Ly cà phê của cô nguội ngắt.
“Xin lỗi… về mẹ cô.”
Vũ Lục Hàn đứng khựng lại.
“Nếu không phiền, cho tôi một lần đến gặp và xin lỗi mẹ cô, trực tiếp.”
Trái tim Vũ Lục Hàn run lên. Cô phải hít thở thật sâu mới có thể trả lời một cách bình thường.
“Rất sẵn lòng.”
Vũ Lục Hàn ngẩng cao đầu, bước ra ngoài, cúi chào các nhân viên phục vụ.
Ngay khi mở cửa, Hàm Vũ Phong đã từ bao giờ đứng bên cạnh cô.
“Thật có lỗi khi đã đánh giá thấp em, bà Adam ạ”, hắn tủm tỉm cười. Vũ Lục Hàn lại hít đầy không khí vào phổi, quay sang tự tin nheo mắt với hắn.
“Anh định vào làm loạn phải không?”
“Đúng là vậy, khi thấy cô ta ném tập giấy vào em”, hắn xoa cằm, “Nhưng sau đó cô ta ôm mặt khóc. Anh chưa bao giờ trông thấy cô ta ở bộ dạng khổ sở như vậy. Kể cả khi đòi quay lại với anh, cô ta cũng không khóc lóc kinh khủng như thế.”
“Anh không nên đánh giá người khác theo vẻ bề ngoài”, cô kết luận khi hai người cùng nhau sang đường, đi về phía chiếc Jaguar. Hàm Vũ Phong đã sơn đen chiếc xe, như một cách quay lưng lại với mối tình cũ.
“Anh không như vậy đâu, bé yêu”, hắn và cô đến bên chiếc xe, “Vậy bây giờ, em muốn làm gì tiếp theo?”
Vũ Lục Hàn quay sang nhìn hắn. Cô thở ra, nhấc chiếc kính râm hắn cài trên ngực áo lên và đeo lên mắt mình.
“Đi ra sân bay thôi, ngài Adam.”
Hắn bật cười, nghiêng người mở cửa xe cho cô như cách Juliano thường làm. Vũ Lục Hàn bước lên xe, duyên dáng như một vị tiểu thư.
Cô đưa mắt nhìn về phía quán cà phê thêm một lần nữa khi cánh cửa xe đóng lại. Người song trùng của cô, hình ảnh phản chiếu của cô. Ả vẫn ngồi đó, bên cạnh ô cửa sổ kính. Trên tay ả là tách cà phê đen đắng ngắt đã nguội tanh khói từ bao giờ.
**********
Sân bay Quốc tế lúc chín giờ sáng đã vô cùng nhộn nhịp. Vũ Lục Hàn và Hàm Vũ Phong nổi bật hẳn lên với hai bộ đồ đôi trắng tinh, hai đôi Converse cao cổ đen tuyền nói rằng chủ nhân của chúng đang ở độ tuổi trẻ trung nhất của cuộc đời. Họ đứng yên lặng ở phần cửa ra, trong khi hắn thong thả đút tay vào túi quần thì Vũ Lục Hàn nhấp nhổm bên cạnh.
“Em háo hức hay đang lo sợ muốn chạy về đấy?”, hắn đùa cợt. Cô bĩu môi, không thèm nhìn hắn. Mắt cô sáng lên, túm lấy cánh tay hắn lay mạnh.
Bước vào từ cửa ra sân bay là một người phụ nữ đẹp, với mái tóc hoe vàng cắt ngắn uốn xoăn lọn to quý phái. Người phụ nữ mặc chiếc váy ôm ngang đùi màu đỏ khoe thân hình đồng hồ cát chuẩn mực và làn da trắng rạng rỡ. Dù chỉ đi đôi bốt da đế thấp, khi đến gần, bà chỉ kém con trai nửa cái đầu. Khi bà đeo chiếc kính râm Dior gọng bạc, Vũ Lục Hàn biết chắc Hàm Vũ Phong giống ai.
“Libby!”, Hàm Vũ Phong đến gần ôm mẹ. Người phụ nữ tháo bỏ chiếc kính râm, để lộ hoàn toàn gương mặt đẹp ngỡ ngàng ở độ tuổi năm mươi: đôi chút sắc sảo kèm theo vẻ nhã nhặn đáng quý trọng. Bà nhìn cô bằng đôi mắt nâu trong trẻo, hiền dịu như cà phê sữa.
“Libby, đây là Vũ Lục Hàn, bạn gái con”, hắn nói với bà bằng tiếng Anh, giọng Anh-Anh. Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn, vội vàng cười toe toét và bắt tay bà.
“Cháu… chàu chào cô…”, cô lắp bắp chào bằng tiếng Anh vụng về. Hắn cười dịu, nói với mẹ.
“Vũ Lục Hàn ít khi nói tiếng Anh với con nên vẫn còn e ngại. Nhưng cô ấy hiểu ngoại ngữ rất tốt, mẹ chăm chỉ nói chuyện cùng cô ấy để cô ấy cởi mở hơn nhé?”
Libby Adam gật đầu, bắt tay cô với vẻ thân thiện gần gũi.
“Cô là Libby Adam. Rất vui được gặp cháu, cháu không biết cô mong được gặp cháu đến thế nào đâu! Thế hai đứa định thế nào? Bao giờ cưới…”
Câu hỏi của bà Adam chỉ đủ dọa Vũ Lục Hàn. Cô đỏ ửng mặt lên, chưa kịp phản bác câu nào thì Hàm Vũ Phong bên cạnh đã thong thả đáp:
“Tháng sáu này, khi cô ấy tốt nghiệp. Mẹ biết không, con đã cầu hôn từ tháng trước rồi đấy…”
“Anh cầu hôn khi nào?”, Vũ Lục Hàn xấu hổ lớn tiếng hỏi. Bà Adam không hiểu lắm, chỉ thấy cảnh tượng này rất ngộ nghĩnh. Một cô gái vừa lớn tiếng với con trai bà. Rất tốt, nghĩa là sau này con trai bà không thể bắt nạt được ai bằng cái điệu bộ lạnh lùng nữa rồi…
“Em không nhớ em chơi cờ vua thua anh à?”, hắn tỉnh bơ đáp.
“Như thế mà là cầu hôn à? Như thế là… cá cược thua đấy chứ!”, Vũ Lục Hàn xấu hổ đánh nhẹ vào tay hắn. Hàm Vũ Phong trợn mắt. Cô rụt cổ lại như một chú rùa.
“Khoan đã, Will đâu?”, hắn đột ngột quay sang hỏi mẹ. Vũ Lục Hàn vẫn còn bất mãn lườm hắn. Bà Adam búng tay, quay lại ngó nghiêng.
“Will đang đi lấy hành lý!”, bà nói. Lúc này cô mới nhận ra, người phụ nữ này bay một chặng đường mấy nghìn cây số từ châu Âu sang gặp họ mà không có hành lý bên mình. Cô cũng bất giác nhìn ngó theo hướng nhìn của bà Adam, không hiểu người tên Will mà họ nhắc đến là ai. Vệ sĩ chăng? Hay quản gia, tài xế riêng? Cô nghĩ đến Juliano với những bộ tuxedo màu đen đồng điệu. Vậy là cô chỉ nhìn ngó tìm kiếm những người ngoại quốc cao to mặc tuxedo. Chẳng có ai mặc như vậy vào lúc này, ở sân bay cả.
Libby Adam đột nhiên vẫy tay loạn xạ. Vũ Lục Hàn chăm chú quan sát, nhận thấy một người đàn ông đang rạng rỡ vẫy tay lại với bà, đẩy theo một xe hành lý. Hàm Vũ Phong nghiêng người, trừng mắt với mẹ.
“Mẹ bắt nạt Will quá nhiều rồi đấy.”
“Có sao đâu! Ông ấy yêu mẹ mà!”
Yêu mẹ? Vũ Lục Hàn giật nhẹ tay áo hắn, đỏ mặt hỏi.
“Will là ai thế anh?”
“Là chồng sắp cưới của mẹ anh”, hắn mỉm cười đáp lại cô. Hắn thích thú khi thấy vẻ sững sờ của cô, véo má cô một cái và trở nên nghiêm túc trở lại khi Will đến gần.
Will là một người Pháp, khoảng hơn năm mươi tuổi, có mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ, mắt nâu trầm lặng và bộ râu quai nón mới cạo cách đây ba ngày. Will như một khách du lịch bình thường với quần bò, áo phông, chiếc kính râm gài trên ngực, máy ảnh quàng trên cổ, đi giày thể thao hiệu Adidas và ba lô đeo trên lưng. Toàn bộ hành lý ông đang mang theo đều là hành lý của bà Adam. Ông có nụ cười khá đẹp, miệng rộng và núm đồng tiền. Ông đã ôm Hàm Vũ Phong và nói chuyện với hắn bằng tiếng Pháp. Ông nhìn Vũ Lục Hàn hai lần, nhưng cô hoàn toàn không hiểu ông nói gì.
“Ông ấy nói em rất xinh đẹp”, hắn nhìn cô dịu dàng, “Ông ấy muốn xin một kiểu ảnh của em.”
“Em?”, cô tròn mắt chỉ vào mình, nhìn hắn rồi nhìn ông người Pháp. Will cười với cô, gật đầu và giơ lên chiếc máy ảnh. Ông ra hiệu cho hắn đứng vào cạnh cô, rồi nhân lúc hắn ôm lấy vai cô và cúi xuống nhìn cô, Will đã chụp ngay một tấm.
“Tu es magnifique!”, Will nhìn bức ảnh vừa chụp, thốt lên và ra dấu ngón cái. Ông quay sang hôn bà Adam lên má, rồi tiến đến gần bắt tay Vũ Lục Hàn.
“Je mappelle Will Moreau”, ông nhìn cô bằng đôi mắt nâu trầm, “Content de te rencontrer.”
“Tôi tên là Will Moreau, rất vui được gặp cô”, hắn dịch lại khi thấy biểu hiện ngây ngốc của cô. Vũ Lục Hàn mất vài giây xử lí thông tin, cười rạng rỡ gật đầu và dùng tiếng Anh của mình để tự giới thiệu.
“Ông ấy không biết nhiều tiếng Anh đâu”, hắn ghé tai cô thì thầm. Cô đỏ mặt một lần nữa.
“Thật à?”
“Không, anh nói đùa đấy. Ông ấy sẽ kết hôn với mẹ anh vào mùa hè này”, hắn nói thêm một câu để tránh ánh nhìn đáng sợ của cô. Từ khi yêu Vũ Lục Hàn, trêu chọc cô là thú vui mới nổi của hắn.
“Đi thôi, Libby, đi thôi Will. Con đã sắp xếp chỗ cho hai người rồi. Hai người có thể ghé qua đó trước, rồi qua nhà Vũ Lục Hàn…”
“Ồ không, mẹ đến đây đâu phải đi du lịch!”, bà Adam đáp, “Đưa mẹ đến gặp gia đình cô ấy đi nào. Mẹ rất muốn…”
Và Libby khoác tay cô như đã quen biết từ lâu. Những thứ toát ra ở bà khiến Vũ Lục Hàn cảm thấy gần gũi, ấm áp.
Họ sẽ là gia đình thứ hai của cô.
**********
Buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng của thời ngồi trên ghế giảng đường.
Triệu Minh ra dáng một Chủ tịch Hội học sinh, mặc váy lụa ngắn màu xanh tím than nhưng vẫn khoác ra ngoài veston màu đen ánh bạc. Cô đi đôi bốt cao năm phân, chiếc kính gọng đen đã được thay thế bằng mắt kính áp tròng, mái tóc uốn xoăn nhẹ thả suôn hờ, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ vẫn toát lên vẻ thanh cao, xinh xắn. Cô đứng nghiêm túc trên bục, phát biểu những lời cuối cùng trước khi nhường lại sân khấu cho thầy Hiệu trưởng. Bọn họ đều đã tốt nghiệp.
Triệu Dương, tóc cắt ngắn và vuốt lên gọn gàng, vẫn nụ cười với chiếc răng khểnh, đã bớt đi vẻ ngông cuồng, hối hả ngày xưa. Cậu chững chạc và cao hơn hẳn chị mình. Trong bộ vest xám, cậu như một chàng phù rể trong lễ cưới vậy. Cậu đứng lên và ôm chị gái khi Triệu Minh cầm bằng tốt nghiệp bước xuống từ trên khán đài. Cả hai chị em họ đều vô cùng rạng rỡ.
“Chúc mừng ra trường, Minh Minh!”, cậu vùi đầu vào tóc chị. Triệu Minh xoa lưng cậu, mãn nguyện nở nụ cười.
“Cảm ơn em. Năm sau là đến lượt em rồi đấy!”, cô lùi ra xa một chút nhưng vẫn ở trong vòng tay của em, để nhìn kĩ gương mặt thanh tú của em trai mình, “Hi vọng năm sau khi về trường, chị sẽ là người được trao bằng tốt nghiệp cho em.”
“Chắc chắn rồi, và em sẽ là người đứng phát biểu, như chị lúc này”, cậu để lộ chiếc răng khểnh, đáp lời chị. Triệu Dương đã thay thế chị gái, trở thành Chủ tịch đầu tiên là con trai của Hội Học sinh.
“Tiểu Hàn đâu rồi?”, Triệu Minh nhìn quanh. Những người bạn trong Hội của cô còn đang ríu rít một chỗ. Vũ Lục Hàn lên nhận bằng trước, bây giờ đã thấy mất tích.
“Có vẻ như anh Hoàng Lâm đến đón cô ấy rồi!”, Triệu Dương cũng đưa mắt tìm, rồi cậu rút điện thoại và nhìn đồng hồ. “Còn một tiếng ba mươi phút nữa. Chị có muốn ở lại đây thêm không, hay cũng đi luôn?”
“Vũ Lục Hàn đi rồi thì chị em mình cũng phải đi chứ!”, Triệu Minh túm tay em trai, “Nào, quay lại chào mấy bà chị trong Hội đi rồi chị em mình đi!”
“Chị sốt sắng quá rồi đấy!”, cậu cười khúc khích. Triệu Minh còn chẳng để cậu có thời gian cười dứt câu. Hai chị em họ Triệu nhanh chóng len lỏi khỏi hội trường đông đúc sinh viên đã tốt nghiệp, đi về phía chiếc Honda ở bên kia đường.
“Lái cho cẩn thận nhé. Chị không muốn lại phải lên đồn công an để xin lại bằng lái cho em đâu”, Triệu Minh chui vào xe và cảnh báo khi Triệu Dương đang thắt dây an toàn. Cậu chỉnh lại gương đàng hoàng và nổ máy.
“Còn hơn một tiếng nữa. Em sẽ thong thả thôi…”
Chiếc Honda gầm rú, phóng như bay trên đường.
“Nhắm mắt lại đi nào!”, cô cái tóc hồng hô lên. Vũ Lục Hàn đang ở phòng làm việc ở công ty Hoàng Lâm, vây quanh là trưởng phòng Dương Ánh Nguyệt, cô gái tóc tém Lục Hiểu Kha. Người đang cắm cúi dặm phấn mắt cho cô chính là “bà chằn” Mạc Thanh Thanh với mái tóc ombre hồng chói mắt.
“Đừng đậm quá chị nhé!”, Vũ Lục Hàn thút thít. Mạc Thanh Thanh liếc xéo cô.
“Cô có muốn xinh đẹp không thì bảo? Có mỗi thoa phấn nền thôi cũng la oai oái. Cô đã trang điểm bao giờ chưa thế?”
Rồi, nhưng không mạnh mẽ như chị! Cô rên rỉ. Ý tưởng này của mấy bà chị trong phòng thật là khủng khiếp!
“Hiểu Kha, em thấy bộ này thế nào?”, trưởng phòng họ Dương đang tất bật xoay vòng bên một chiếc váy đang may tay trên giá. Vũ Lục Hàn liếc mắt ra nhìn. Lục Hiểu Kha và Mạc Thanh Thanh đã che lấp hoàn toàn tầm nhìn của cô. Tuy vậy, cô vẫn nhìn thấy màu kem sữa.
“Chu môi lên nào!”, Mạc Thanh Thanh ra lệnh. Cô ngoan ngoãn làm theo, vẫn không khỏi tò mò ở nơi hai cô gái kia đang lúi húi.
“Em nghĩ cần phải điểm hoa 3D chỗ này”, Lục Hiểu Kha gõ gõ bút chì xuống mặt bàn, “Em thấy như vậy dễ thương mà!”
“Cái gì em chả thấy dễ thương…”
“Đây rồi, đây rồi!”, cánh cửa phòng mở ra và Triệu Minh xuất hiện, “Xin lỗi nhé, em đã cắt ngắn hết cỡ bài phát biểu rồi nhưng cuối cùng vẫn không kết thúc sớm được… Mọi người vẫn muốn nghe nhiều hơn từ Chủ tịch Hội Học sinh mà…”
“Vũ Lục Hàn đã đến trước cô ba mươi phút rồi đấy”, Mạc Thanh Thanh lầm bầm. “Vần H và vần M chỉ cách nhau một đoạn thôi mà…”
“Chị có biết Tiểu Hàn phát biểu cái gì không?”, Triệu Minh toe toét cười, đặt chiếc túi đang xách theo lên mặt bàn và ngồi vào chiếc ghế xoay của Viên Khắc Hải, “Vũ Lục Hàn đã nói đúng một câu: Hẹn gặp lại sau nhé…”
Các bà chị trong phòng khúc khích cười, còn má cô ửng hồng lên sau lớp phấn má.
“Mình nghĩ như vậy đủ ngắn gọn mà…”
“Ý cô là bọn họ đều trượt tốt nghiệp hả?”, Mạc Thanh Thanh rung rinh, lần đầu tiên cười mà không mang theo một sự khinh bỉ, “Tôi bắt đầu thích cô rồi đấy. Cô ghê gớm hơn tôi tưởng mà…”
“Chẳng ai ghê gớm bằng chị đâu!”, Lục Hiểu Kha xen vào, “Năm chị ấy tốt nghiệp, chị ấy đã nói “Ở lại mạnh giỏi nhé, bọn ngốc!”. Các thầy cô và tụi học sinh đều sốc, người lên sau chị ấy phải lắp bắp mãi mới nói được một câu!”
“Sao cậu biết?”, Triệu Minh xoay ghế lại hỏi. Đáp lời cô là Dương Ánh Nguyệt.
“Ba chúng tôi đều học cùng trường đại học, tôi và Mạc Thanh Thanh học cùng một khóa”, trưởng phòng ngẩng lên nhìn phản ứng của Triệu Minh, “Câu nói của cô ấy nổi tiếng đến mức năm nào cũng được truyền miệng kể lại, đến năm Lục Hiểu Kha vào học, bọn sinh viên đã lập cả fan page cho Mạc Thanh Thanh rồi.”
Vậy là Mạc Thanh Thanh và Dương Ánh Nguyệt đều hơn bọn cô ba tuổi. Lục Hiểu Kha vừa vặn bằng tuổi Triệu Minh và Vũ Lục Hàn.
“Ba người học trường nào thế?”
“Học viện Thiết kế và Xây dựng”, Mạc Thanh Thanh đáp, “Trường ấy đã được Chủ tịch mua lại cách đây ba năm. Từ sau đó, sinh viên năm cuối nào xuất sắc hoặc mới ra trường với bằng loại giỏi trở lên thì sẽ được tuyển thẳng vào đây. Chúng tôi được thực tập mười tám tháng rồi mới làm việc. Đó là lí do Lục Hiểu Kha làm việc ở đây từ rất lâu trước khi hai cô đến. Lục Hiểu Kha năm nào cũng được học bổng, thậm chí đã có giải thiết kế mỹ thuật ở Seoul khi mới học năm thứ ba, nên Chủ tịch đã cho vào làm dưới dạng học viên, bây giờ vừa mới leo lên chức thiết kế viên đấy.”
“Chẳng trách…”, Triệu Minh lầm bầm. Quả thật, một người giỏi chính là người có trong tay những trợ thủ giỏi. Hoàng Lâm tuy trẻ đã có thể gây dựng được những thành quả tuyệt vời như vậy, cũng nhờ biết chọn lọc toàn những người tài.
“Xong rồi!”, Mạc Thanh Thanh phấn khởi lùi lại, nhìn Vũ Lục Hàn. Cô ngơ ngác nhìn mọi người, rồi Lục Hiểu Kha lon ton chạy đến giơ ra cái gương. Cô nhìn mình trong gương, ngỡ ngàng trước tài trang điểm của “bà chằn” họ Mạc. Quá tuyệt vời!
“Cứ như phù thủy vậy!”, Vũ Lục Hàn thốt lên. Mạc Thanh Thanh khoanh tay đầy kiêu hãnh.
“Quá khen. Tôi đã gặp nhiều ca khó hơn cả cô rồi!”
“Tuyệt vời. Cô ấy sẽ rất hợp trong chiếc váy này”, đến lượt Dương Ánh Nguyệt bước đến với một bộ váy trên tay, “Nào, biến hình đi cô gái.”
“Khoan, đừng quên..”, Triệu Minh nhổm dậy, dúi cho cô chiếc túi đựng giày mang thương hiệu River Island.
“Cảm ơn mọi người..”, Vũ Lục Hàn lúng túng nói một câu lí nhí rồi quay người chạy vào phòng thay đồ. Cô ôm tất cả đống đồ vào người và mỉm cười mãn nguyện.
Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.
Cùng lúc đó, lại cửa hàng phân phối chính hãng Canali, Hoàng Lâm, Trần Hải Minh và Hàm Vũ Phong đang loay hoay qua lại giữa những gian hàng đồ veston đẳng cấp từ Ý.
“Tôi không biết, James ạ”, Tóc Đỏ lùi ra xa, tự ngắm mình trong gương, “Tôi sợ rằng tôi sẽ nổi bật hơn cậu mất…”
“Tôi vẫn thích một bộ vest của Zegna, cảm ơn”, Thư Sinh cũng nghiêng người nhìn vào đường vải may hoàn hảo của bộ vest xám. Cậu vuốt mái tóc thư sinh của mình vào nếp gọn gàng.
Hàm Vũ Phong nhếch môi cười. Hắn đang mặc trên mình bộ suit đen tuyền được cắt may tinh tế, vừa toát lên vẻ lịch lãm cần thiết, vừa mang một chút gì đó rất “James Adam”.
“Xét theo hướng nhìn của các nhân viên, thì tôi vẫn ăn đứt các cậu”, hắn kiêu ngạo tuyên bố. Trần Hải Minh khoanh tay, tựa lưng vào chiếc gương treo tường khổ lớn.
“Hôm nay là ngày của cậu nên tôi nhường thôi”, Tóc Đỏ làu bàu, “Đến ngày của tôi thì kẻ phải đi nhuộm tóc đen là cậu đấy!”
“Vậy cậu sẽ nhuộm tóc đen vì tôi chứ?”, Hoàng Lâm chộp ngay lấy câu nói hớ, lém lỉnh nhìn Tóc Đỏ, “Mất bao lâu để mái tóc kia phai đi thế? Tôi sẽ tính toán thời gian cần thiết…”
Các quý ông làm náo loạn cả một góc, bởi vì phong cách và sự “rạng ngời” của họ. Hàm Vũ Phong thoải mái nở nụ cười. Cuối cùng trái tim hắn cũng phải hoàn toàn tan chảy.
Mặt trời đã lên cao đến thế kia rồi.
The Palace. Ba giờ chiều.
Khu resort hạng sang thiết kể bởi Hoàng Lâm, được Hàm Vũ Phong mua lại cách đây không lâu, lúc này tràn ngập thực khách. Toàn bộ không gian được trang hoàng rực rỡ, ngay cả nàng tiên cá bằng băng đặt giữa bồn phun nước ở khuôn viên cũng được trang bị đèn sáng ngời. Những bông hoa hồng trắng nở to ở cổng vào, nở to trong các bụi cây xanh mướt dọc lối đi. Khung cảnh chỉ thấy trong những câu chuyện cổ tích.
Thực khách đang tản mạn bên những chiếc bàn buffet, bày đồ ăn do các đầu bếp hàng đầu của Trần Hải Minh làm. Những chai rượu vang Pháp lâu năm được khui ra liên tục. Họ đứng chừa một lối đi trải thảm đỏ, chờ đến thời khắc được mong đợi nhất. Bà Adam và Will Moreau đang trò chuyện cùng bố của Vũ Lục Hàn. Trong sáu tháng, bà Adam đã có thể nói được một vài từ địa phương. Bà hiểu được các cuộc nói chuyện, như trước kia bà vẫn hiểu chồng bà mỗi khi ông trò chuyện với con trai James Adam. Ông Moreau khá thân thiết với ông Vũ. Khi đất nước còn chiến tranh, phải tham gia vào các cuộc chiến, ông Vũ cũng biết kha khá tiếng Pháp, tuy không nhiều. Họ không mấy khi nói chuyện, nhưng những hành động lại thể hiện ra tất cả. Ông Vũ thường xuyên đi câu và xem bóng đá cùng Will – họ tình cờ cùng hâm mộ đội tuyển quốc gia Pháp. Cho đến lúc này, mọi thứ vẫn trơn tru hơn bao giờ hết.
Khi Triệu Dương bước lên chiếc bục cao, đứng bên cạnh một người tượng trưng cho cha xứ, các thực khách dồn hoàn toàn sự chú ý lên cậu. Cậu nở nụ cười rất tươi để giấu bớt sự hồi hộp, nhận lấy micro từ một nhân viên phục vụ và phát biểu những lời đầu tiên. Đến khi các nhân viên, trong những bộ vest đỏ đồng điệu, xếp thành hàng dọc lối đi trải thảm và Hàm Vũ Phong bước ra, những thực khách đồng loại đứng xoay người về lối đi chính.
Nhạc nổi lên. Vũ Lục Hàn xuất hiện.
Vũ Lục Hàn, với chiếc váy cưới bằng ren và lụa thêu hoa nổi đẹp tuyệt được đặt riêng bởi Vera Wang, trên tay là bó hoa hồng trắng tinh khiết, nổi bật và đẹp lộng lẫy như một nữ hoàng, khoác tay người cha của mình đi dọc theo con đường trải thảm đỏ. Theo sau cô là hai phù dâu, Triệu Minh cùng Chu Bạch Thảo, mặc váy trắng đơn giản và xách một lẵng hoa hồng. Mọi người vỗ tay, những ánh đèn flash liên tục nháy. Vũ Lục Hàn vẫn cười rạng rỡ. Cô nhìn thấy hắn, ở phía cuối cùng của con đường, dịu dàng nhìn vào mắt cô. Trên gương mặt hắn hiện rõ một niềm hạnh phúc không thể gọi tên.
Ông Vũ trao lại con gái cho Hàm Vũ Phong. Khi cô quay lại nhìn bố, cô nhận thấy đôi mắt bố đã đỏ hoe.
“Bố mẹ đều rất tự hào về con”, ông rưng rưng nói. Mắt cô cũng nhòe đi, và cô ôm bố thật chặt.
“Con yêu bố!”
Âm nhạc vẫn reo vang mừng rỡ. Vũ Lục Hàn đặt tay mình vào bàn tay đang xòe ra của Hàm Vũ Phong. Cảm giác quen thuộc đầy yêu thương ập đến, giống như mới chỉ hôm qua, cô còn đang nắm lấy tay hắn bước xuống từ xe ô tô, ngỡ ngàng nhìn quanh căn hộ lắp kính tách biệt ở ngoại ô thành phố. Hàm Vũ Phong nở nụ cười nửa miệng mà hắn chỉ dành riêng cho cô. Trái tim cô vẫn bị hắn làm cho rung động hoàn toàn.
“Em là cô dâu đẹp nhất của Vera Wang đấy”, hắn thì thầm khi người cha xứ bắt đầu những lời phát biểu đầu tiên của mình.
“Cảm ơn, ngài Adam.”
Hắn nheo mắt cười. Hắn chỉ chờ đợi cho đến khi chiếc nhẫn của mình được mang ra, kèm theo một ly thủy tinh và một chai rượu vang đỏ.
Hàm Vũ Phong trao cho cô một ánh nhìn trìu mến, trước khi xoay người nhìn vào toàn thể những người đang tham dự đám cưới của mình.
“With this hand, I will lift your sorrows*…”, hắn nói dõng dạc, trước sự ngạc nhiên của Vũ Lục Hàn.
“Your cup will never be empty, for I will be your wine*…”
Hàm Vũ Phong tự mình rót rượu vào ly, rồi đưa cho Vũ Lục Hàn. Cô cười rất tươi khi nhận ra điều hắn đang làm.
“With this candle, I will light your way into darkness*…”
Cô hồi hộp nhìn theo hắn lấy ra một chiếc nhẫn bạc nhỏ từ trong hộp. Chiếc nhẫn cũng được đặt làm riêng, một đôi, và được nạm những hạt pha lê nhỏ xíu dọc theo thân nhẫn. Phía bên trong chiếc nhẫn của hắn khắc tên cô, cũng như bên trong nhẫn của cô, khắc tên hắn.
“With this ring, I ask you to be mine*…”
Những người khách vỗ tay và hò reo. Vũ Lục Hàn xúc động, hai má đỏ hồng lên xấu hổ.
Đám cưới duy nhất trong đời cô, chú rể cầu hôn cô ngay trong lễ cưới.
Cảm xúc trong cô bùng nổ thành một nghìn thái cực tuyệt vời. Đây có lẽ là chú rể “điên rồ” nhất trên đời!
“Em đồng ý…”, cô nói lí nhí, kèm theo những cái gật đầu liên tục. Hàm Vũ Phong cười rạng rỡ. Nụ cười tỏa sáng hơn cả ánh nắng mặt trời.
Hắn chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của cô. Vừa khít.
Khi cô xoay người cầm lên chiếc nhẫn của hắn, hắn đã tự mình nói đồng ý, trước cả khi người cha xứ kịp hỏi xong câu “Con có đồng ý lấy Vũ Lục Hàn làm vợ”.
Và cũng trước cả khi người cha xứ tuyên bố “Hai con là vợ chồng”, hắn đã ngay lập tức trao cho cô một nụ hôn thật sâu, vì hắn biết cô cũng đang chờ đợi một điều tương tự.
Không khí vỡ òa trong hạnh phúc. Từ bây giờ, Vũ Lục Hàn chính thức trở thành “bà Adam” mất rồi!
*”Với đôi bàn tay này, anh sẽ mang đi những nỗi đau khổ của em.
Ly của em sẽ không bao giờ cạn, vì anh chính là rượu.
Với cây nến này, anh sẽ thắp sáng và soi đường cho em vượt qua bóng tối.
Với chiếc nhẫn này, anh muốn hỏi em có đồng ý trở thành của riêng anh.
“Một… hai… ba!”
Các cô nàng đồng thanh đếm. Vũ Lục Hàn tung bó hoa của mình lên không trung. Bó hoa hồng trắng bay lên, lao thẳng về phía chàng thư sinh đang tựa mình trên bàn buffet gần đó. Cậu theo phản xạ giơ tay lên chộp lấy. Chàng thủ môn của đội bóng trung học khiến biết bao cô nàng tiếc hùi hụi vì bắt hụt. Cậu cười rạng rỡ, ngay lập tức chìa ra tặng Chu Bạch Thảo. Nàng ngỡ ngàng một lúc, cũng mỉm cười nhận lấy bó hoa của chàng “phù rể số 1”. Nàng nhón chân hôn lên má Thư Sinh, rồi sung sướng quay đi với bó hoa trong tay. Hoàng Lâm ngẩn ngơ đưa tay chạm vào má, ly rượu vang đang uống dở trên tay bị đổ hết xuống đất.
“Cậu cần phải “làm gì đó” đi thôi…”, “phù rể số 2”, Trần Hải Minh tay cầm đĩa bánh, ghé vào tai Thư Sinh thì thầm.
“Cậu nghĩ cô ấy cũng thích tôi à?”, Hoàng Lâm hỏi ngay một câu ngớ ngẩn. Hàm Vũ Phong từ xa nắm tay Vũ Lục Hàn bước đến, ghé vào nói góp một câu.
“Tôi đã nói với cậu từ sáu tháng trước rằng cô ấy yêu cậu mà. Nếu không làm gì đó trước khi cô ấy đi Mỹ, cô ấy sẽ lọt vào tay một tên tóc vàng mắt xanh khác đấy… Nhân tiện, bánh cưới ngon lắm, cảm ơn nhé, Bếp trưởng!”
Hoàng Lâm hít vào một hơi, đặt mạnh ly rượu rỗng lên bàn rồi chạy theo Chu Bạch Thảo. Cô dâu và chú rể đồng thanh bật cười. Hàm Vũ Phong đấm nhẹ vào vai Tóc Đỏ như cái cách họ vẫn thường làm khi còn đi học, rồi mang vợ đi tiếp một vài khách khác. Chỉ còn Trần Hải Minh một mình bơ vơ. Cậu nhìn miếng bánh mình đang ăn dở do chính tay mình làm, thở dài.
“Ít nhất vẫn còn mày chưa bao giờ phản bội tao”, cậu nói với miếng bánh, “Mấy tên đó tít mít hết rồi kìa. Không hiểu năm nay có lấy vợ được không…”
“Anh Minh!”
Trần Hải Minh giật mình đặt đĩa bánh xuống bàn một cách vụng trộm. Người ta mà thấy cậu nói chuyện với đồ ăn, chắc sẽ tưởng cậu mê đồ ăn đến mức ảo tưởng mất.
“Có chuyện gì vậy?”, Trần Hải Minh quay lại, dịu giọng đi khi đứng trước Triệu Minh. Đã phải ba tuần nay cậu không gặp cô. Lần cuối cùng, khi nói ra những lời “đáng xấu hổ” ấy, chính cậu đã tự lặn đi biệt tích. Cô cũng chẳng liên lạc với cậu. Trần Hải Minh biết ngay câu trả lời, quyết định hôm nay sẽ phải cứng rắn để cô ấy không vì mình mà áy náy. Nhưng lúc này, đứng trước cô, cậu thấy mình thật bé nhỏ.
“Em muốn hẹn anh mấy lần, nhưng không được…”, Triệu Minh cúi đầu, hai má hồng lên xinh xắn, “Mấy tuần vừa rồi em phải bảo vệ luận án, rồi tốt nghiệp… Chẳng sắp xếp được chút thời gian nào…”
“Không sao”, cậu giữ giọng bình thản, “Anh cũng không muốn làm phiền em…”
“Thật ra.. Em đã có thể nhắn tin cho anh!”, Triệu Minh tưởng cậu định đi đâu, vội vàng nói một cách gấp gáp, “Nhưng em nghĩ… em muốn… được trực tiếp nói với anh… nên…”
Trần Hải Minh hít thở liên tục. Cậu căng người lên đón nhận, lên sẵn dây cót tinh thần cho tình huống xấu nhất.
“Về… về điều anh nói lần trước… Em đã có… có câu trả lời rồi…”
Nó đến rồi đấy! Tóc Đỏ vì phải giữ nguyên nét mặt, nên cố gắng không để lộ sự lo lắng. Tuy nhiên lồng ngực cậu phập phồng tiếp nhận không khí, hai tay đang nhét trong túi quần cũng vô cớ run bần bật.
Triệu Minh ngừng lại rất lâu. Chính cô cũng bối rối khi đọc rõ sự căng thẳng trong mắt cậu. Phải nói thế nào cho vừa ý nhất đây?
Cuối cùng, cực kì dứt khoát, Triệu Minh bước lên hai bước, ôm cổ Trần Hải Minh và hôn lên môi cậu thật nhanh.
Trước khi Triệu Minh kịp lùi lại, chàng bếp trưởng đã vòng tay quanh eo cô. Cậu nhìn cô với bất ngờ và hạnh phúc.
“Nghĩa là em đồng ý?”
Triệu Minh gật đầu, khóe miệng vẽ ra nụ cười e lệ rồi đón nhận nụ hôn của cậu, một lần nữa.
Ngày hôm nay, không phải là vô cùng đẹp trời sao?