Tôi Sẽ Khiến Anh Phải Tỏ Tình Với Tôi

Chương 10: Ngày chủ nhật ý nghĩa


Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Anh Phải Tỏ Tình Với Tôi – Chương 10: Ngày chủ nhật ý nghĩa

Hôm nay là ngày cuối tuần cũng là ngày nó được gặp lại con bạn sau 5 tháng trời xa cách mặc dù có nhắn tin qua điện thoại,có gọi điện nói chuyện với nhau nhưng nó vẫn cảm thấy nhớ con bạn đó vô cùng.Hôm nay thời tiết hơi xe lạnh,nó mặc 1 chiếc áo mỏng bước ra sân đây là lần đầu tiên nó đón bình minh ở chính ngôi nhà này kể từ khi nó về.Gió thoảng khẽ lay động cành cây,trong ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng bình minh,nó say đắm ngắm nhìn và hít bầu không khí trong lành mà bấy lâu nó ngủ nướng nên không để ý.Hành lý nó đã chuẩn bị từ hôm qua nó mong chờ ngày chủ nhật này lâu lắm rồi.Nó cùng em nó xách đồ ra bến xe đứng đợt 1 lúc mới thấy chiếc xe quen thuộc,ngồi trên xe đó nhìn ra cánh đồng,hít 1 hơi dài để tận hưởng cái thanh bình của làng quê.Ánh nắng chiếu xuống và những giọt sương còn đọng lại trên những cây lúa mới lấp lánh và đẹp làm sao -Hôm nay lại có tâm trạng ngắm cảnh cơ à?-tiếng em nó vang lên cắt đứt sự tận hưởng của nó

-Ừ lâu lắm rồi chưa hít thở không khí trong lành như thế này -nó nhìn ra cửa sổ của xe và trả lời em nó

-Tại mày hay ngủ nướng nên không biết thôi,buổi sáng bình minh là đẹp nhất trong ngày đấy

-Ý mày nói là từ giờ tao phải ngủ dậy sớm à

-Mày cũng thông minh đó

-Tao đập cho mày trận giờ

Xe vui nhộn hẳn lên bởi tiếng nói,tiếng cười của chúng nó,chúng nó như vậy đấy suốt ngày cãi nhau nhưng thực ra rất quan tâm nhau.Ngồi trên xe cả tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi,người ra đón tụi nó là bố nó nhưng nó vừa xuống xe đã chạy luôn qua đường sang nhà con Trang bạn nó.Nó gọi cửa rồi nấp sau tường,con Trang ra không thấy ai

-Đứa nào trêu mình vậy không biết

-Bố mày đây con,mới có 5 tháng mà mày đã quên tao rồi sao?nó từ sau tường bước ra trước mặt Trang làm con bé giật mình

-Con chó này mày dám hù tao hả

-Chỉ tại mày ngu nên mới bị tao hù HAHAHAAAAHHAAAHHA

Nó cười như chưa bao giờ được cười còn Trang thì mặt bí xị ra chỉ mong sao có thể giết nó ngay lúc này nhưng chưa kịp giết nó đã chạy vào trong nhà ngồi chễm trệ xem ti vi rồi

-Ê con kia mày thấy tao tốt không,mới ra đến nơi chưa về nhà mình đã bay qua nhà mày này?Mau đi pha nước cho tao đi ( chịu chị rồi,chị tốt thật đấy)

-Ừ tao biết mày nhớ tao mà nhớ đến phát điên lên luôn chứ gì nhưng phải làm sao khi tao chả biết mày là ai,sao lại vào nhà tao,mày nghĩ tao sẽ đi pha nước cho 1 người lạ như mày sao

Nó lúc này tức không làm được gì cái gì mà “nhớ đến phát điên”,”người lạ “,”không quen ” nó tức xì khói đầu lên nhưng vẫn không chịu thua

-À thì ra là không quen,xin lỗi cậu nha tớ nhầm nhà,thảo nào thấy không giống con chó bạn tớ,nãy giờ làm phiền cậu rồi,thôi tớ đi đây tạm biệt cậu,mong rằng chúng ta không gặp lại


-mày được lắm con kia,sao ra không báo tao

-Tao muốn cho mày sự bất ngờ mà

Nó ngồi cười nghe nhạc với xem phim còn Tranng thì phải đi pha nước cho nó uống,nó như là tiểu thư của Trang ý (Khổ thân chị Trang xinh đẹp).Mấy phút sau Trang bê lên 2 cốc sữa chua mít -món khoái khẩu của 2 đứa tụi nó

-Oa ngon thế đúng món mình thích rồi,cảm ơn bạn Trang xinh đẹp nha

-Vâng nhờ có cốc sữa chua này nên mới ngọt ngào như vầy chứ gì mày được lắm

-Đâu tao có ý gì đâu,tao luôn ngọt ngào với mày mà chỉ tại mày không hiểu được tấm lòng của tao thôi

Chúng nó nói chuyện 1 lúc lâu nó mới chịu đi về nhà.Nó phải đi bộ 1 cây số mới về tới nơi.Khung cảnh vẫn như xưa,cây bàng nơi chứng khiến bao kỉ niệm buồn vui của tụi nó bây giờ đã to lên nhiều rồi,nó đi 1 mình trên con đường dài ngắm nhìn cánh đồng lúa 2 bên,1 tiếng gọi làm nó giật mình

-Nhiên đó hả em?Hôm nay được nghỉ nên mẹ cho ra đây chơi à -tiếng nói nhỏ nhẹ trong trẻo của 1 cô gái không ai khác đó là Chị Mai người chị mà đã gắn bó với nó suốt 8năm trời

-Chị làm gì ở đây vậy,em rất nhớ chị đó chị có biết không -Nó nhõng nhẽo tiến gần về phía chị Mai

-Cái con này chỉ được cái dẻo miệng thôi,thế nào mọi thứ đều tốt chứ?

_vâng vẫn tốt ạ chỉ có 1 số chuyện không vui chút thôi nhưng không sao rồi chị

-Vậy là ổn rồi,em ra có hôm nay rồi mai lại về à

_vâng mai em phải đi học nên không ở được lâu

-Thôi trời cũng nắng rồi chị em mình về thôi

-Lets go,hôm nay chị phải nấu cơm cho em ăn nha

-Được rồi cô nương chỉ có vậy là giỏi thôi


-HihI nó cười tươi với chị nó rồi cả 2 tung tăng đi về

Còn em nó thì khác,người Băng muốn gặp nhất có lẽ là Hiếu người anh trai hàng xóm của nó,trong tất cả có lẽ Băng chơi thân nhất với anh.Nó qua nhà anh gõ cửa nhưng không có ai em nó tiu ngỉu đi về thì 1 tiếng gọi khiến em nó giật mình quay lại.Trước mặt em nó bây giờ là 1 người con trai cao,da hơi đen mặc trên mình 1 chiếc áo phông trông thật nam tính.Em nó chạy đến ồm chầm lấy anh Hiếu

-Em rất nhớ anh đó anh trai,tại sao anh không nhắn tin hay hỏi han gì em vậy hay anh quên đứa em gái này rồi -Em nó vừa khóc vừa nói

-Con gái khóc nhè sẽ xấu lắm em biết không?Anh trai làm sao có thể quên được em chứ?Anh muốn liên lạc với em nhưng không biết liên lạc kiểu gì?

Em nó vẫn khóc nhưng là những giọt nước mắt của niềm vui,niềm hạnh phúc

-Anh trai đáng ghét,em ghét anh lắm -em nó nũng nĩu

-Thôi anh trai biết lỗi rồi anh trai xin lỗi em gái được chưa?Tối anh trai dẫn em đi chơi,đi ăn kem

-Chết nha,2 anh em nhà này định đi ăn mảnh à nha,kiểu này là không có được đâu nha,vậy là không tốt phải không chị Mai?Nó cùng chị Mai đi về nghe thấy 2 người kia đang nói chuyện lại đúng chỗ ăn uống nên nó không bỏ qua cơ hội chen ngang (người ta đang hạnh phúc vậy mà chị làm hỏng hết rồi)

-Đúng rồi chúng ta là bạn không được ăn mảnh,có gì phải ăn chung chứ nhỉ -Chị Mai nói thêm

-2 người thật quá đáng có biết tụi tôi đang tâm sự không mà chen ngang thế hả?anh HIếu bực tức lên tiếng

-Ông làm gì mà ghê vậy không cho tụi này ăn thì tụi này đi không thèm -NÓi rồi chị Mai dẫn nó đi

-Được rồi 2 người chỉ thế là giỏi thôi -Anh Hiếu bất lực lên tiếng còn nó và chị Mai thì đập tay nhau,Băng thì đứng cười nhìn khuôn mặt khổ sở của anh trai nó

Hôm nay tụi nó ăn cơm TRưa nhà chị Mai đã được bố mẹ thông qua nó đi lên gọi cái Trang xuống ăn chung cho vui.Tụi nó làm rất nhiều món ngon ăn xong no nê chúng nó lên giường nằm để lại 1,mình soái ca rửa bát.

Ở nhà hắn

-Chiều nay có trận bóng đá với lớp B đấy,mày đi không?tiếng thằng bạn thân nó


-Đi,tao cũng đang chán nên tham gia cùng tụi mày cho vui vậy

-Có mày tham gia đội mình thắng chắc rồi

-Hôm nay mày thừa nhận tao giỏi rồi hả?

-Mày đừng có bị ảo tưởng sức mạnh nữa xuống đi cho tao nhờ

-Tao chỉ nói sự thật thôi

-Ok vậy chiều đi nha,tao về trước đây

NÓi xong Đạt biến luôn ra khỏi nhà hắn để hắn lại 1 mình,1 lúc sau bố mẹ và chị hắn về,hắn đã nấu cơm bày ra bàn (đúng là soái ca mà)

Tụi nó nghỉ ngơi chiều rủ nhau lên đê chơi,té nước,thả diều những trò trước đây tụi nó đã từng làm,chơi chán tụi nó mệt nằm ra đê nghỉ ngơi mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ nhưng đều nghĩ về kỉ niệm giữa tụi nó

-Chúng ta quen nhau được 8 năm rồi phải không?tiếng anh Hiếu vang lên

-Đúng rồi,8 năm bao nhiêu kỉ niệm nhưng giờ đây mỗi người 1 nơi nhưng chúng ta sẽ mãi không bao giờ quên nhau,không phải là 8 năm mà sẽ là 80 năm và nhiều hơn nữa?-nó nói giọng to hơn

-Tất nhiên rồi chúng ta mãi không quên nhau

Tại sân bóng

-Chuẩn bị xong chưa?Đạt hôm nay mặc 1 chiếc áo màu xanh lam có hình biểu tượng cho đội bóng Bồ Đào NHa nhìn trông rất đẹp tiến lại gần chỗ hắn hỏi

-Xong cả rồi -Hôm nay nhìn hắn thật bảnh cũng là 1 biểu tượng của Bồ Đào Nha với chiếc áo màu Đen

-Trận đấu bắt đầu -tiếng trọng tài vang lên

Hắn đi chuyển bóng 1 cách chậm dãi khéo léo,từng đừng nét uyển chuyển như dân chuyên nghiệp vậy.Tiếng hò reo cổ vũ của rất nhiều người,họ đều tập chung tại 1 điểm hắn đã thu hút ánh nhìn của biết bao cô gái trong đó có NHiên B.Kết thúc trận đấu đội hắn dẫn trước với chiến thắng cách xa 6-1

-Tuyệt lắm,không hổ danh là bạn tao -Đạt tiến gần đến hắn đưa cho hắn chai nước và khăn lau

-Chúng ta không quen biết nhau đi,tao không có 1 đứa bạn điên như mày?

-Mày được lắm,tao sẽ không quên mối thù này đâu hãy đợi đấy


Kết thúc này chủ nhật,nó lại cùng em nó trở về ngôi nhà thân yêu nó buồn khi phải đợi đến hè mới gặp lại được mọi người.Vừa về đến nhà,chị nó đã đứng đợi trước cửa không biết chuyện gì mà nay lại được mẹ cho sang đây

-Sang đây làm gì thế không sợ mẹ mày chửi à?nó thấy lạ nên hỏi

-Mẹ tao bảo mang cái này sang cho tụi mày -chị nó đưa ra 1 hộp trong đó có rất nhiều đò ăn toàn món tụi nó thích.Nó cầm lấy rồi mở cửa đi vào

-Thôi mày về đi không mẹ mày chửi đấy?-nó lấy đồ xong quay sang chị nó

-Mày là cái con đểu nhất tao từng gặp đấy

-thì sao?nó lên tiếng phản bác

-THôi vào nhà đi,bao giờ mày về -em nó lên tiếng giải hòa

-tý nữa tao về luôn không mẹ tao lại nói

-Ừ vào thôi

Nó chạy xuống nhà bếp cho thức ăn vào trong tủ,rồi chạy lên nhà

-Hôm nay lớp mày đá bóng đấy thắng 6-1 luôn?chị nó nói rồi quay sang nó

-Thế hả cũng được đó chứ?

-Thấy bảo tên lớp trưởng lớp mày đá tuyệt lắm

-Cái tên khó ưa ấy á?nó ngạc nhiên

-Người ta như vậy mà mày kêu khó ưa là sao

-Kệ I Dont Care

-Thôi tao về đây -chị nó nói chuyện 1 lúc rồi đi về

Nó vào mở máy tính ra toàn những tin tức về trận đấu hôm nay ai cũng khen hắn đã tuyệt,nó mở vào phần tin nhắn thấy em trai nó nhắn tin cũng nó về trận bóng hôm nay nó chả thèm xem cất máy tính đi trong đầu tự nhiên lại muốn chọc tức hắn xem thái độ của hắn như thế nào.Nó vừa suy nghĩ vừa cười gian tà


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.