Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 7


Bạn đang đọc Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột – Chương 7


Ở bên này, sau khi Lâm Tích quay về phòng thì không ra ngoài nữa.Lâm Tích luôn ở trong phòng nên cũng không khiến những người khác nghi ngờ.Ở trong phòng, Lâm Tịch làm những bình chai lọ tìm thấy thành thiết bị chảy ngược đơn giản.

Sau khi xác nhận cẩn thận một lần thấy không có gì sai sót, lúc này Lâm Tích mới bỏ ớt nghiền nát và rượu vào trong đó rồi làm nóng nguồn điện.Dung môi nhanh chóng bắt đầu sôi sùng sục, không ngừng bốc hơi và ngưng kết lại.Đây là một quá trình chờ đợi lâu dài.Lâm Tích ngẩng mặt lên nhìn gì đó chăm chú một chút, sau đó thu ánh mắt lại rồi lấy cục sạc pin mới mua ngày hôm nay, một vài thiết bị mạch điện và dây điện ở trong cặp sách ra.Cô lấy tua vít và dao tạo hình để mở cục sạc ra, cấu tạo ở bên trong đơn giản hơn nhiều so với Lâm Tích nghĩ.Lâm Tích chỉ mới nghiên cứu mạch điện một lần là đã nhanh chóng tìm thấy thiết bị hạn chế dòng điện an toàn, rồi cắt mạch điều khiển an toàn một cách dứt khoát, sau đó lại tháo cục sạc pin ra.Lâm Tích mở mấy món đồ chơi phát ra tiếng bằng lông nhung ra, quả nhiên tìm thấy nam châm mà cô muốn ở bên trong loa phát tiếng.Dựa theo số lượng đã được tính toán chuẩn chỉnh, Lâm Tích nối một đoạn ngắn vòng quanh nam châm.Rất nhanh sau đó một máy biến thế loại nhỏ đã hoàn thành.Lâm Tích ấn lên trên mặt của cục sạc ở trên máy biến áp loại nhỏ, rồi lại dấu hai đầu dây ở hai bên trái phải của UBS.Làm xong tất cả những điều này, Lâm Tích khôi phục cục sạc thành hình dáng nguyên vẹn không hề tổn hại gì như ban đầu.Cô ấn nút mở cục sạc, hai bên dây dẫn điện ở UBS nhanh chóng lóe lên ánh sáng mà dùng mắt thường cũng có thể thấy được.Điện giật như vậy sẽ không chết, nhưng cũng đủ để giật ngã một người trưởng thành.Lâm Tích cầm “dùi cui điện” tự chế lên, nở nụ cười hài lòng.Sau đó cô lại chuyển ánh mắt sang thiết bị hồi lưu đơn giản kia.Lâm Tích thay lon Sprite đã hết lạnh bằng một lon cocacola lạnh, bỏ thêm một ít rượu và tiếp tục lặp lại thao tác trước đó.Quá trình lặp lại bốn lần, lâm Tích mới có được một chai dung dịch ớt cay nhỏ.

Mặc dù nhìn nó không giống như trong tưởng tượng, bên trong còn có tạp chất nhưng cô đã làm tốt nhất rồi.Cô tháo mấy chai lọ lộn xộn xuống, tiến lại gần miệng chai ngửi.


Một mùi gay mũi xộc thẳng lên não.”Có lẽ là được rồi.”Lâm Tích lau những giọt nước mắt chảy xuống vì bị dung dịch kích thích, đợi đến khi dung dịch nguội mới cẩn thận bỏ vào trong bình phun nước mà cô mua ở trong cửa hàng trước đó.Cô nhìn trái nhìn phải, dán nhãn hiệu “nước dịu da” mà chủ quán đưa cho.Hoàn hảo!Lâm Tích bỏ những món đồ đó vào trong túi hành lý.Cô do dự một chút, vẫn lấy dao tạo hình và kéo ra.Sau đó cô cắt một lỗ hổng nhỏ ở nơi không hay để ý đến trong balo, nhét ít tờ tiền vào bên trong.Cô kiểm tra lại mấy lần, chắc chắn không có sai sót mới kết thúc.Làm xong những thứ này thì cũng gần đến nửa đêm rồi.Lâm Tích đã buồn ngủ díp cả mắt lại, trèo lên giường mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.Không biết qua lao lâu, những hình ảnh vụn vặt lại xuất hiện ở trong đầu Lâm Tích.Trong giấc mơ, dường như cô đang ở trong một con ngõ nhỏ tối tăm.

Cô đang liều mạng chạy, sau lưng vang lên tiếng ồn ào.Trước mắt cô tối sầm lại, cô bị bắt rồi.Lâm Tích ngã nhào xuống mặt đất, cố gắng lùi về phía sau, nhưng cô vẫn bị đám người ở trước mắt bao vây và ép đến góc tường.Lâm Tích không nhìn rõ gương mặt của bọn họ, chỉ cảm thấy biểu cảm của ai cũng rất dữ tợn và đáng sợ.Bọn họ đến gần cô, túm lấy tay chân của cô.

Có người cố gắng đá mạnh mấy cước vào bụng cô, có người thì túm tóc cô và đập đầu cô liên tiếp vào tường, làm cô đau đến run rẩy cả người….!Đừng mà! Cứu tôi với!Lâm Tích muốn hét toáng lên, nhưng không phát ra được âm thanh nào.Có rất nhiều cánh tay vươn về phía cô.Vào giây phút này giấc mơ dừng lại.”Đừng mà…”Lâm Tích hét toáng lên, bật dậy từ trong giấc mơ.Lâm Tích co mình trong chăn, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, đôi tay run bần bật kéo chặt tấm chăn.Lúc này vẻ mặt Lâm Tích tái nhợt lại, sau lưng và trên trán toát đầy mồ hôi, trong đôi mắt màu trà tràn ngập vẻ hoảng sợ mãi không thể khôi phục được…!Trong đầu cô không ngừng lặp lại những hình ảnh đáng sợ đó.


Những hình ảnh ấy vô cùng chân thực, chân thực đến mức thậm chí không giống như trong giấc mơ.”Cộc cộc cộc” Tiếng gõ cửa khiến Lâm Tích hoàn hồn lại.Ngoài phòng vang lên tiếng của mẹ Lý: “Cô chủ đã dậy chưa ạ? Sắp phải lên đường rồi, bà chủ bảo cô nhanh chóng chuẩn bị rồi xuống dưới.””Được rồi.”Hai mươi phút sau, Lâm Tích thu dọn đồ đạc xong, đeo hành lý lên lưng rồi đi xuống dưới tầng.Nhìn thấy túi hành lý lớn sau lưng Lâm Tích, Trương Thuý kinh ngạc nói: “Sao cháu đeo túi lớn vậy? Cháu mang bao nhiêu đồ thế?””Chẳng phải bà nói phải ở quê mấy ngày sao?” Lâm Tích hỏi ngược lại.Trương Thuý nhanh chóng phản ứng lại, sau đó gật đầu phụ hoạ: “Được rồi được rồi, mang nhiều hơn một chút thì mang, tránh để đến nơi đó lại thiếu cái gì.”Theo dự tính của bọn họ không phải là muốn để Lâm Tích ở quê mấy ngày, mà là muốn để cô ở nơi đó ít nhất mấy năm.

Cô mang nhiều đồ hơn một chút cũng không sao.Tống Khả Hân nhìn balo của Lâm Tích, không biết trong lòng bất an ở đâu.

Vì vậy bà ta dặn dò người hầu ở bên cạnh: “Mẹ Lý, bà đi xem giúp nó một chút, tránh để nó mang sót đồ.”Mẹ Lý đồng ý, đi lên phía trước cầm lấy balo của Lâm Tích rồi mở ra kiểm tra.Bên trong balo đa số đều là quần áo và sách vở, còn có cả một vài đồ ăn vặt, còn lại là mấy bình rửa mặt dưỡng da khi đi du lịch, sạc pin.


Ngoài ra không còn món đồ nào khác, hơn nữa những đồ dùng này hoàn toàn yên tâm khi đi du lịch.”Thưa bà chủ, cô chủ mang theo rất đủ đồ.”Tống Khả Hân gật đầu, bản thân cũng nhìn kỹ một lần rồi mới kìm nén sự bất an trong lòng xuống.”Mang theo hết rồi thì đi thôi.”Trương Thuý đưa Lâm Tích chuẩn bị khởi hành.Lúc này Lâm Dịch Trạch đi từ trên tầng xuống.Vừa nhìn thấy Lâm Dịch Trạch, vẻ mặt của Lâm Tích liền thay đổi.

Cô liên lục lùi về phía sau rồi ngã ngồi trên ghế sofa.”Tiểu Tích, sao vậy?” Ánh mắt của mấy người đó tập trung về phía Lâm Tích, ngay cả Lâm Dịch Trạch ở bên đó cũng liếc nhìn Lâm Tích với vẻ lạnh lùng.”Cháu…!Cháu đói nên hơi choáng đầu.

Chắc là tụt huyết áp rồi.” Lâm Tích giải thích với vẻ mặt tái nhợt.”Đói nên choáng đầu là chuyện nhỏ, bà có mang theo đồ lót dạ, lát nữa lên xe ăn.” Trương Thuý nói rồi nhìn thời gian: “Không thể chậm trễ được nữa, không biết có bị kẹt xe không.

Đi thôi.”Lâm Tích gật đầu, đi cùng với Trương Thuý lên xe của chú Lý.Nhân lúc Lâm Tích lên xe trước, bản thân còn ở bên ngoài, Trương Thuý vỗ lên tay của Tống Khả Hân: “Sao vậy, có phải không nỡ không?”Tống Khả Hân lắc đầu, nói ra sự lo lắng của mình: “Mẹ à, nếu như Lâm Tích nhận ra có gì đó không đúng và chạy ra khỏi thôn thì phải làm sao?”Nhưng Trương Thuý lại không hề lo lắng: “Yên tâm đi, trên người con bé không tiền, cũng không biết đường thì chạy như thế nào được.


Hơn nữa đâu phải con không biết thôn của chúng ta, nơi đó cách bến ga ngoại thành gần nhất mười mấy cây, không đi được đâu, đến khi con bé phát hiện ra thì cùng lắm chỉ làm ầm lên một trận.

Mẹ đã nói với Trương Cường để ý nó thật kỹ rồi, qua một thời gian sẽ ổn định lại thôi.”Trương Thuý thấy mình an ủi có tác dụng, bà ta cũng không nán lại nữa mà lên xe.”Tạm biệt mẹ, tạm biệt Tiểu Tích.” Tống Khả Hân vẫy tay về phía hai người họ.Lâm Tích cứng đờ nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường.

Cô cũng vẫy tay về phía mấy người ở ngoài xe, nói lời tạm biệt nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn về phía Lâm Dịch Trạch.Thấy xe đã đi xa, Lâm Tích mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.Cơn ác mộng tối hôm qua lại xuất hiện trong đầu Lâm Tích một lần nữa.Trước khoảnh khắc cơn ác mộng ấy kết thúc, xuyên qua bóng người cô nhìn thấy một gương mặt đứng ở phía xa xa sau đám người đó.Là Lâm Dịch Trạch!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.