Bạn đang đọc Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột – Chương 33
Cố Thiệu ngay thẳng hơn Lâm Dịch Trạch.Vậy tại sao Lâm Dịch Trạch lại là nam chính, còn Cố Thiệu lại bị Lâm Dịch Trạch giết chết trong tương lai?Trong lòng Lâm Tích không phục.Không biết từ lúc nào cô hoàn toàn đã đứng về phía Cố Thiệu….Gõ gõ vào tay vịn ghế sô pha, Lâm Dịch Trạch lên tiếng trước: “Hôm qua, trợ lý của Tổng giám đốc Cố gọi điện thoại đến nói hôm nay anh đến đây để làm thủ tục chuyển hộ khẩu cho Tiểu Tích, nhưng điều gì chứng minh Tổng giám đốc Cố đây thật sự là ba ruột của Tiểu Tích?”Nghe vậy, Cố Thiệu thẳng thừng đáp: “Tôi không có hứng thú nuôi con giúp người khác.”Câu này có nghĩa là: Lâm Tích là con ruột của ông nên hôm nay ông mới có mặt ở đây.Không biết người nói có dụng ý gì không, nhưng nghe được câu này của Cố Thiệu, một số người nhà họ Lâm lập tức biến sắc.Cố Thiệu đang cố ý chế giễu ông ta sao?Lâm Dịch Trạch híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.”Thật vậy sao, vậy thì tôi nên chúc mừng Tổng giám đốc Cố rồi.” Lâm Dịch Trạch mặt không biến sắc nói, dừng lại một chút, ông ta lại bảo: “Tuy nhiên, Tiểu Tích cũng là đứa con mà vợ tôi mang nặng mười tháng mới sinh ra, tôi yêu vợ tôi, và cũng yêu đứa con này.”Trước lời đáp trả của Lâm Dịch Trạch, Lâm Tích không hề có chút cảm động nào mà chỉ cảm thấy ghê tởm và ớn lạnh sống lưng.Lâm Dịch Trạch lại tiếp tục nói: “Tiểu Tích đã sống ở ngôi nhà này mười bốn năm, con bé mãi mãi là một thành viên của gia đình tôi, Tổng giám đốc Cố vừa xuất hiện đã muốn mang con bé đi, hình như không được thỏa đáng cho lắm.
Vả lại tôi cũng phải suy nghĩ cho vợ tôi và đứa con này của tôi nữa.”Tức là: Lâm Tích sống ở đây đã lâu, tình cảm chan hòa, và ông ta không đồng ý để Cố Thiệu đưa Lâm Tích đi.Nghe Lâm Dịch Trạch nói vậy, Từ Kiều Phượng không hiểu: Trong nhà này, Lâm Tích là chuyên gia gây rắc rối, là đồ sao chổi, vừa hay có cơ hội đuổi cô đi, không phải là chuyện tốt sao? Tại sao con trai bà ta lại muốn giữ nó lại?Không chỉ Từ Kiều Phượng mà ngay cả Tống Khả Hân cũng không thể hiểu nổi ý của Lâm Dịch Trạch.
Theo ý bà ta, nếu Lâm Tích muốn ở với ba ruột của mình, mà Cố Thiệu cũng chịu nuôi Lâm Tích thì cứ để Lâm Tích đi theo Cố Thiệu thôi, đây cũng là một quyết định đúng mà….Lâm Tích cũng nhìn Lâm Dịch Trạch một cách kỳ quái, tự hỏi không biết ông ta đang ấp ủ âm mưu gì.Lâm Tích vô thức nghĩ tới giấc mơ khủng khiếp kia, và cả người xuất hiện cuối giấc mơ là Lâm Dịch Trạch, cô bất giác rùng mình: Không biết liệu thái độ kỳ lạ này của Lâm Dịch Trạch có liên quan gì đến giấc mơ kia hay không.Cố Thiệu vẫn không nói gì.”Chủ tịch Lâm cho rằng Lâm Tích thích hợp ở lại nhà họ Lâm hơn?””Đương nhiên.”Dường như Lâm Tích nghe thấy Cố Thiệu hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy ra một tập tư liệu được kẹp trong đống giấy tờ và đặt nó trước mặt Lâm Dịch Trạch.”Đây là một số thông tin tôi tìm hiểu được.”Cố Thiệu trầm giọng nói: “Những thứ Lâm Tích dùng trong nhà này, bao gồm đồ ăn thức uống, quần áo mặc đều là đồ thừa của Lâm An Hinh, kể cả điện thoại con bé dùng cũng vậy.”Ngay khi những lời này được nói ra, Từ Kiều Phượng là người đầu tiên không nén được cơn giận.
Con trai bà ta không phải ba ruột nên không quan tâm thứ con hoang này là đương nhiên, nhưng Tống Khả Hân là mẹ ruột mà cũng không thèm quan tâm, còn bà ta vốn đã có ác cảm với đứa trẻ này, bà ta không muốn Lâm Tích tiêu bất cứ đồng nào của nhà họ Lâm nên đã ngầm chỉ thị cho đám người làm không được cho Lâm Tích dùng bất cứ món đồ tốt nào.”Hai chị em chúng tuổi tác xêm xêm nhau, dùng đồ của nhau là chuyện bình thường, chị dùng đồ em, em dùng đồ chị cũng không có gì đáng nói.
Cậu Cố, cậu nói Lâm Tích dùng đồ thừa của Hinh Hinh e là không hợp lý lắm.” Từ Kiều Phượng già mồm.Cố Thiệu phớt lờ Từ Kiều Phượng và tiếp tục nói: “Hai năm trước, Lâm Tích đã tham gia cuộc thi viết văn online và giành được giải thưởng, nhưng sau đó lại được thông báo từ bỏ tư cách nhận giải.
Nhưng thực tế là Lâm An Hinh đã thay Lâm Tích nhận giải, đồng thời còn tham gia trại hè do ban tổ chức tổ chức, lý do là những ai đạt được giải thưởng trong cuộc thi đó sẽ được cộng điểm khi thi lên cấp hai.””Cách đây sáu tháng, trên diễn đàn của trường có bài đăng bôi nhọ Lâm Tích, ảnh hưởng rất xấu đến con bé.
Ban đầu, nhà trường quyết định điều tra và xử lý thật nghiêm kẻ đã tung tin đồn, nhưng sau đó chuyện này lại bị ém nhẹm.
Mà người đã ém nhẹm chuyện này chính là nhà họ Lâm, còn kẻ đặt điều kia chính là Lâm An Hinh.””Còn nữa, cách đây không lâu, các vị vu khống Lâm Tích, nói con bé đẩy Lâm An Hinh xuống hồ.”Giọng Cố Thiệu rất bình tĩnh, những chuyện trước đây hiện lần lượt hiện rõ mồn một trong đầu Lâm Tích.Ngoài hai ba con Lâm Tích ra, sắc mặt người nào người nấy đều vô cùng khó coi.”Đó chỉ là những xích mích nhỏ của hai chị em, không cần thiết phải làm ầm ĩ ra ngoài.”Trong mắt Cố Thiệu xoẹt qua một tia trào phúng.”Năm năm trước, cô Tống đây và mẹ cô dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài, trên đường đi gặp phải bọn bắt cóc, cô Tống và bà Trương đưa Lâm An Hinh trốn khỏi xe, nhưng lại cố ý để Lâm Tích lại làm con tin…”.